Du Tiểu Mặc vẫn không quen nổi việc tiếp xúc thân mật với đàn ông như vậy, nhưng không hiểu vì sao, chỉ cần hắn ngọ nguậy một chút là cái thứ cứng cứng kia dường như càng lớn hơn, lúc chọc vào đùi hắn không chỉ nóng mà còn có thể cảm giác được độ cứng của nó.

Lúc này, vòng tay ôm eo Du Tiểu Mặc càng mạnh hơn, siết thật chặt, giống như muốn siết đứt eo hắn vậy đó, Du Tiểu Mặc ngượng tới mức mặt đỏ tưng bừng, rốt cục không chịu được nữa, hắn cảm thấy nếu mình cứ im lặng như vậy cái eo tội nghiệp sẽ gãy mất.

“Lăng sư huynh, ngươi có thể buông ta ra được không, ta… ta sắp không thở nổi rồi.”

Lăng Tiêu cũng trợn mắt nhìn hắn, tuy không nói gì, nhưng lực trên cánh tay cũng giảm nhẹ rồi.

Du Tiểu Mặc cảm giác được, lập tức thở phào, mém tí nữa thì hắn đã bị ngạt mà chết rồi, lén lút liếc Lăng Tiêu một cái, ấp úng nói: “Lăng sư huynh, ta thấy giờ cũng không còn sớm, chúng ta… có phải chúng ta nên rời giường rồi không? Hôm nay ngươi còn phải đi đấu mà!”

Lăng Tiêu không trả lời, nhưng ánh mắt nhìn hắn lúc này càng thêm sâu xa khó đoán, con ngươi màu đen nhìn vào khuôn mặt đỏ rực của Du Tiểu Mặc.

Thiếu niên mười bảy tuổi, khuôn mặt mềm mịn trắng trắng búng ra sữa, cái thân hình không cao lại còn rất gầy, tướng mạo của người này không phải là kiểu sẽ bắt mắt ngay từ cái nhìn đầu tiên, nhưng chỉ cần ở gần với hắn lâu sẽ càng bị hắn hấp dẫn, càng không kiềm chế được mà tìm hiểu hắn.

Biểu cảm của Du Tiểu Mặc rất đa dạng, thường xuyên đem hết tâm sự để lên nét mặt, là một người rất dễ đoán.

Chính vì vậy, nhiều khi Lăng Tiêu mới không kiềm chế được cứ trêu trọc hắn.

Nhưng mà Du Tiểu Mặc cũng là người có thể chịu đựng giỏi nhất y từng biết, rõ ràng rất tủi thân, trong mắt cũng hừng hực lửa giận rồi, nhưng vẫn cố nuốt cơn tức vào bụng, chỉ là hắn không biết, hắn càng như vậy, Lăng Tiêu lại càng muốn trêu trọc hắn, càng muốn biết ranh giới cuối cùng của hắn ở nơi nào.

Chỉ là, bây giờ y đột nhiên cảm thấy, thực ra Du Tiểu Mặc cũng rất đẹp.

Khuôn mặt trắng nõn bởi vì thẹn thùng mà non nớt, càng nhìn càng thấy như hai trái đào thơm ngọt, dụ dỗ người ta cắn một miếng, Lăng Tiêu nghĩ sao thì làm vậy, cúi đầu liền cắn một phát vào má Du Tiểu Mặc, mà người này bởi vì quá khiếp sợ, sợ tới mức hồn bay đi phương nào cũng không kịp phản ứng.

May mắn Lăng Tiêu cũng chỉ cắn nhẹ một cái, nhưng vẫn để lại dấu răng mờ mờ trên gò má Du Tiểu Mặc.

“Ăn ngon thật!” Lăng Tiêu liếm môi, biểu lộ thèm khát, đôi mắt sắc bén như báo săn mồi, nhìn chằm chằm vào gò mó đỏ hồng của Du Tiểu Mặc, tựa hồ muốn cắn thêm một miếng nữa.

Lý trí đang bay lượn của Du Tiểu Mặc vội vàng trở về lúc Lăng Tiêu nói ‘Ăn ngon thật’, phản ứng đầu tiên chính là lấy tay che chỗ vừa bị cắn, khiếp sợ trợn tròn mắt, tất cả đều viết lên hai chữ không thể tin nổi, “Ngươi ngươi…”

“Ta làm sao vậy?” Lăng Tiêu cười nheo mắt lại, tâm trạng khó chịu vì một đêm không ngủ bỗng dưng tan biết hết sau khi thấy bộ dạng của Du Tiểu Mặc lúc này.

“Ngươi, sao ngươi có thể cắn ta?” Du Tiểu Mặc hung hăng chất vấn.

Lăng Tiêu suy tư một hồi lâu, chợt cười híp mắt đáp lại: “Bởi vì ta muốn cắn.”

Du Tiểu Mặc tức giận tới mức cả bờ môi đều run run, nhìn y chừng chừng: “Ngươi muốn cắn thì có thể cắn sao? Ta cũng không phải miếng thịt trên thớt.”

Khóe miệng Lăng Tiêu đột nhiên nhếch lên, lộ ra một nụ cười đùa cợt ngả ngớn, “Làm sao ngươi biết mình không phải miếng thịt trên thớt, ha?” Âm cuối cùng như một nốt nhạc trầm, làm cho người ta cảm thấy nó vừa gợi cảm vừa từ tính.

Nếu như tất cả đệ tử Trung Mạch đang ở đây, nhất định sẽ hét lên đầy kích động.

Đáng tiếc trong phòng cũng chỉ có một mình Du Tiểu Mặc, toàn bộ sự chú ý của hắn đều đặt ở câu nói đầu tiên, đâu còn tâm trạng mà để ý âm cuối của y có gì khác biệt, hắn đã tức giân tới mức toàn thân phát run.

“Ngươi, nói vậy có ý gì?” Du Tiểu Mặc nghiến răng nghiến lợi chất vấn, đừng tưởng hắn không có chút vũ lực nào thì ai cũng bắt nạt được, hắn cũng không phải dễ chọc đâu.

“Thì ý trên mặt chữ đó.” Khóe miệng Lăng Tiêu nhếch lên vui vẻ, rõ ràng là một gương mặt tuấn tú cương nghị, vậy mà giờ lại thêm một chút tao nhã đến mê người, giọng điệu nhẹ tựa lông hồng, dường như tâm trạng y rất vui vẻ.

“Ta…” Hai mắt Du Tiểu Mặc mở lớn, vừa muốn cãi lại đã nhìn thấy cái nụ cười chói lóa kia, dũng khí đang trào dâng cũng xẹp xuống, trên mặt lập tức thay đổi thành biểu lộ đáng thương, như cô vợ nhỏ bị bắt nạt, “Tối hôm qua không phải vẫn tốt sao…”

Lăng Tiêu vui vẻ, rõ ràng hồi nãy tên này còn ra vẻ khí thế mười phần, vậy mà chỉ qua một lúc đã bị đánh về nguyên hình rồi, làm y còn tưởng hắn lấy đâu ra lá gan dám khiêu chiến với mình, nhưng mà vui thì vui, Lăng Tiêu không có ý định bỏ qua cho hắn, dám hại y thức trắng một đêm, khoản nợ này thế nào cũng phải đòi lại.

“Tiểu sư đệ, ngươi cảm thấy tại sao ngươi sẽ ngủ trong lòng ta?”

Vấn đề này chính hắn cũng muốn biết nha, vì sao sáng sớm tỉnh lại hắn đã xuất hiện trong vòng tay của Lăng Tiêu!

Du Tiểu Mặc tự nhận mình tướng ngủ cũng không tới nỗi, tuy rằng đời trước hắn đã sớm dọn ra ở riêng, nhưng lúc ở trong nhà cha mẹ và em trai ở cùng phòng chưa bao giờ nói hắn có thói quen xấu lúc ngủ, cho nên hắn vẫn cảm thấy tướng ngủ của bản thân hẳn là rất quy củ, tựa như chính hắn vậy đó.

Thế nhưng loại nhận thức này đã bị đập vỡ một cách tàn nhẫn buổi sáng hôm nay, hắn rất muốn lớn tiếng cãi lại Lăng Tiêu, nhưng lúc nhìn nét mặt của y, hắn linh cảm được đêm qua đã xảy ra chuyện gì đó mà mình không biết, nếu không thì làm sao Lăng Tiêu lại nói mấy câu này!

Nghĩ vậy, Du Tiểu Mặc không khỏi ngượng ngùng cười ha ha, “Tối hôm qua, đã xảy ra chuyện gì sao?”

Trong nháy mắt, hắn từ người bị hại biến thành bị cáo, hơn nữa còn bị đối phương nắm giữ quyền chủ động.

Quả nhiên, cho dù con cừu nhỏ có ngụy trang thế nào thì bản chất vẫn chỉ là một con cừu nhỏ mà thôi, điểm này dù làm thế nào đi nữa cũng không thể thay đổi!

Một ánh sáng lóe lên trong mắt Lăng Tiêu, mặt không thay đổi lập tức nói dối: “Tối hôm qua… lúc ngươi ngủ tới nửa đêm đột nhiên tỉnh lại, sau đó đè lên người ta, nhưng còn hơn thế, ngươi còn ngang ngược muốn cởi y phục của ta, nếu không phải quần áo của ta đều là đồ chất lượng tốt, đã sớm bị ngươi xé thành mảnh vải rách rồi.”

Du Tiểu Mặc càng nghe càng thấy lương tâm nhỏ bé của mình đang run rẩy, bị mấy câu của y làm cho trong lòng bất ổn, mãi tới lúc nghe được câu ‘muốn cởi đồ của ta’ hắn thật muốn nhắm mắt giả chết.

Chúa ơi, người này tuyệt đối không phải con, tuyệt đối không phải con, nhất định là ảo giác mà thôi, sao hắn có thể làm như vậy được, nhưng khi nhìn nét mặt của Lăng Tiêu, hình như không giống nói dối cho lắm, lập tức hỗn loạn, cái tin tức này cũng quá khủng khiếp rồi đó, tới bây giờ hắn mới biết mình còn có một bộ mặt… ề, ‘dữ dội’ như vậy.

“Sau sau… sau đó thì sao?” đầu lưỡi Du Tiểu Mặc muốn líu lại rồi.

“Sau đó?” Lăng Tiêu nhướn mày rồi hừ một tiếng, “Đương nhiên là ta kịp thời ngăn cản ngươi rồi, nhưng…”

Du Tiểu Mặc lập tức hít một hơi, những lời này là lời nói êm tai nhất hắn từng được nghe đó, nhưng lúc hắn vừa yên lòng, từ ‘nhưng’ kia của Lăng Tiêu lại làm trái tim yếu đuối của hắn muốn nhảy tới cổ họng rồi, ‘Rầm rầm rầm’ như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, còn nữa hả?

“Nhưng, nhưng cái gì?”

“Tuy rằng ta đã ngăn cản ngươi, nhưng mà sau đó ngươi liền ôm ta không chịu buông tay, còn không ngừng nhích tới nhích lui trên người ta, hại ta một đêm đều không ngủ nổi” Nói đến mấy câu sau, giọng của Lăng Tiêu còn làm cho người ta có cảm giác y đang nghiến răng nghiến lợi.

Vành tai Du Tiểu Mặc đỏ tới mức muốn ứ máu tới nơi, nhiệt độ trên má cũng nóng hổi cực kì, hắn không còn mặt mũi nào nhìn Lăng Tiêu nữa.

Khó trách lúc hắn mới tỉnh lại, Lăng Tiêu cũng lập tức tỉnh theo, thì ra một đêm y đều không ngủ, nếu như có ai đè lên người hắn, lại còn ngọ nguậy đủ kiểu, chắc chắn hắn cũng không ngủ nổi, nếu thế, hắn thật sự trách lầm y rồi!

“Thực xin lỗi.” Du Tiểu Mặc đỏ mặt, ngoan ngoãn xin lỗi.

Du Tiểu Mặc vẫn còn bận cúi đầu, lúc này hắn không chú ý tới Lăng Tiêu đang nhe răng cười sung sướng, làm gì có chút tức giận nào, nhưng y không muốn bỏ qua cho hắn nhanh như vậy, tiếp tục hắng giọng rồi nói: “Đừng tưởng xin lỗi là xong, nếu muốn ta tha thứ cho ngươi cũng được thôi, trừ khi…”

“Trừ khi cái gì?” Du Tiểu Mặc lập tức nói tiếp, dù sao hắn cũng là người đuối lý.

Trong mắt Lăng Tiêu lóe lên đầy gian xảo: “Trừ khi ngươi nghĩ cách giúp cái gậy bên dưới của ta mềm đi.” Dứt lời, y còn cố ý cử động hạ thân.

“A?” Du Tiểu Mặc còn không kịp hiểu gì, đột nhiên nhảy dựng lên như mèo bị dẫm đuôi, cũng may Lăng Tiêu không ôm hắn quá chặt, cho nên thoáng cái đã bị hắn vùng ra.

Sau khi được tự do, Du Tiểu Mặc tập tức lui vào góc giường, khiếp sợ mà nhìn Lăng Tiêu.

Không nhìn thì thôi, càng nhìn càng giật mình.

Ánh mắt không tự chủ được nhìn xuống phía dưới của Lăng Tiêu, chỉ thấy giữa hai chân y đang căng thành một cái lều vải rất lớn, chỉ bị một lớp vải mỏng màu trắng che đi nhưng có thể mơ hồ thấy được thứ khổng lồ đó ở bên dưới, nghĩ đến lúc nãy mình mới bị cái thứ này đụng vào, da đầu Du Tiểu Mặc lập tức tê dại.

Cái thứ này cũng quá lớn đi?

Phi, chuyện quan trọng không phải cái này, Lăng Tiêu lại còn muốn mình giúp y…