Ngay lúc mọi người trên chiến trường đổ mồ hôi hột vì câu nói của Lăng Tiêu, có kẻ đã lén lút lẻn vào bộ lạc Thủy Tây.

Đúng như Du Tiểu Mặc nói, để ứng chiến kịp thời, bộ lạc Thủy Tây đã điều đa số cường giả ra chiến trường, những người ở lại canh giữ bộ lạc có thực lực trung bình, ngoại trừ từ đường lúc nào cũng được phòng ngự chặt chẽ.

Có điều mục tiêu của kẻ áo đen này chính là từ đường.

Thực lực của gã thực sự không thấp, gã lẻn vào trừ đường trót lọt mà vẫn không ai phát hiện, mãi tới khi lỡ chân động phải một cơ quan trong đó, xung quanh mới náo loạn lên.

Hai ba mươi tộc nhân trông coi từ đường đột nhiên bộc phát sát ý như những binh sĩ thực sự, trưởng lão không chút hoang mang chỉ huy họ đuổi bắt kẻ áo đen, ban đầu có người định đi báo cho Mặc Sĩ Tây Nguyên, nhưng nghĩ đến tình hình trên chiến trường chỉ sợ tù trưởng phân tâm, vì vậy trưởng lão dặn dò mọi người cố giấu truyện này trong chốc lát.

Du Tiểu Mặc hoàn toàn không biết gì, mắt thấy càng ngày càng lại gần mục tiêu, hắn cũng càng lúc càng hưng phấn hơn, sức mạnh linh hồn trong cơ thể điên cuồng vận chuyển nhưng bản thân Du Tiểu Mặc không hề thấy mệt mọc, thậm chí tốc độ nhanh hơn trước kia gấp bội.

Thôn Kim thú cũng không chịu thua, hai cái móng vuốt nhỏ đào rất nhanh, kết quả bất cẩn hất một chút bùn vào mặt Du Tiểu Mặc, hại hắn ăn cả một miệng toàn đất, hắn quay sang nện cho nó một phát.

Đầu nổi một cục u to tướng, Thôn Kim thú càu nhàu vài tiếng rồi mới bắt đầu làm việc lại.

Tiểu Binh trông coi kết giới ở một mình phát chán, giữa đường chạy vào cùng đào với họ.

Ban đầu Du Tiểu Mặc định đuổi nó ra ngoài canh gác, nhưng nó không chịu đi, quắp chặt lấy y phục hắn sống chết không buông, Du Tiểu Mặc đành để nó ở lại, may mà bên ngoài có hai tầng bảo hộ, cho dù có người xông tới vẫn còn kết giới của Lăng Tiêu.

Nhưng Du Tiểu Mặc không ngờ kẻ kia lại tới nhanh như vậy.

Thời điểm tới gần sát mục tiêu, Du Tiểu Mặc đột nhiên phát hiện có người động vào kết giới.

Mặc dù động tĩnh không lớn, nhưng hắn vẫn phát hiện ra, Du Tiểu Mặc do dự một hồi, cuối cùng đành phái Tiểu Binh đi xem xét tình huống, nếu như là người quen thì dễ, nếu như không phải…

Tiểu Binh bay về rất nhanh, quả nhiên không phải là người quen, đối phương mặc y phục dạ hành, ngay cả mặt cũng bị che kín tới nỗi chỉ hở mỗi đôi mắt, khỏi cần nói, chắc chắn là tới vì Ngũ Phúc Linh Nhãn rồi.

Du Tiểu Mặc quyết định tạm thời lờ gã đi, dù sao cũng có kết giới, cho dù kẻ này có thực lực phá hủy kết giới của Lăng Tiêu thì cũng không thể thành công ngay được, còn nếu không có thực lực, vậy thì cứ hóng gió đi ha, đợi hắn đào xong Linh Nhãn cực phẩm rồi nói sau.

Vì vậy hắn dẫn đầu hai con tiểu yêu thú tiếp tục quá trình đào đất gian khổ.

Nhanh thôi, nhanh thôi, chỉ cần cho hắn thêm chút thời gian nữa…

Trong đầu Du Tiểu Mặc lúc này chỉ còn suy nghĩ tăng tốc và tranh thủ thời gian, sức mạnh linh hồn vận chuyển ào ào, thậm chí tốc độ đã lên tới một sự cực hạn mà chính hắn cũng không biết, biển ý thức ban đầu đứng im bất động đột nhiên từ từ vận chuyển, thời gian dần qua, tốc độ càng lúc càng nhanh.

Sau lưng, hắn không chú ý tới Ngũ Phúc Linh Nhãn trong hang động đột nhiên lan tràn vào trong địa đạo, thẩm thấu từng chút từng chút vào trong cơ thể hắn, hiện tại Du Tiểu Mặc chỉ cảm thấy trong cơ thể mình có một lượng tinh lực dồi dào tới nỗi dùng sao cũng không hết, càng ngày càng phấn chấn.

Cùng lúc đó, gã áo đen đang đứng bên ngoài phiền não nghĩ cách phá hủy kết giới đột nhiên giật mình, gã bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc tới nỗi trợn tròn mắt.

Chẳng biết từ bao giờ Ngũ Phúc Linh Nhãn đã phát sinh biến hóa, nguyên tố ngũ sắc quấn quanh nó càng ngày càng lóe sáng nhanh hơn, không ngừng phóng ra linh khí ngũ sắc, đám linh khí ngũ sắc này đều trôi có mục tiêu về một hướng nào đó trong hang động.

Đã sớm nghe nói có người tu luyện ở đây, không ngờ lại là thật.

Bởi vì hang động này khá lớn, đứng ở cửa không thể nào nhìn thấy tình hình bên trong, cho nên gã nọ chỉ có thể phán đoán rằng trong động có người, nhưng cũng không thể loại bỏ bình huống khác.

Gã rất muốn đi vào tìm hiểu thực hư, nhưng kết giới lại cản trở bước chân gã. Gã áo đen thử công kích kết giới, lại phát hiện kết giới cực kỳ vững chắc, hẳn là người bố trí kết giới có thực lực cao vô cùng. Với thực lực bây giờ của gã, hoàn toàn không thể phá hủy trong một khoảng thời gian ngắn.

Gã áo đen nhìn thoáng qua bên trong, quay người không cam lòng bỏ đi.

Cho tới bây giờ, Du Tiểu Mặc vẫn chưa từng cảm thấy khoan khoái dễ chịu như thế này, giống như đứa trẻ sơ sinh được rửa tội, không có phiền não, không có ưu sầu, thoải mái như được nằm trong vòng tay mẹ.

Động tác của Thôn Kim thú và Tiểu Binh vô thức chậm lại, hai cặp mắt nho nhỏ nhìn về phía chủ nhân của mình, chúng thấy từng làn linh khí ngũ sắc không ngừng thấm vào sau lưng chủ nhân, loại linh khí này tỏa ra mùi rất dễ chịu, khiến cho chúng cảm thấy thật buồn ngủ.

Mãi tới khi bên tai vang lên một tiếng “ẦM”, phảng phất như linh khí xung quanh nổ tung, dùng Du Tiểu Mặc làm trung tâm bắt đầu khuếch tán ra bốn phía đánh thẳng vào trên vách tường, bùn cũng bị bắn tứ tung, thậm chí mặt đất đều chấn động vài lần.

Cơ thể Du Tiểu Mặc lung lay, tốc độ hấp thu linh khí ngũ sắc càng lúc càng nhanh, như thể, sắp lên cấp đến nơi rồi…

Hai con tiểu yêu thú đều thấy sự hoảng hốt trong mắt đối phương, lên cấp ở thời khắc mấu chốt như thế này ư? Đây chính là địa bàn của bộ lạc Thủy Tây, nếu người của bộ lạc phát hiện ra họ đang đào địa đạo trong lòng đất, chắc chắn là xong đời!

Hai con tiểu yêu thú lo lắng tới không thể ngồi yên, chủ nhân của chúng đã ngồi xuống bắt đầu lên cấp.

Trong lúc lên cấp không được cắt ngang, cơ hội lên cấp lần này nói đến là đến, chẳng ai có phòng bị, tới bản thân Du Tiểu Mặc cũng không hề hay biết.

Điều may mắn duy nhất là có Linh Nhãn hạ phẩm ở đằng kia bổ xung linh khí cho Du Tiểu Mặc lên cấp, chỉ hy vọng đám người trên mặt đất đừng cảnh giác quá.

Nhưng hiển nhiên là hai đứa đã lo hơi xa rồi, nếu như là bình thường, chắc chắn việc Du Tiểu Mặc lên cấp ở chỗ này sẽ bị phát hiện, nhưng hiện tại đã khác, có kẻ dám lẻn vào bộ lạc phá hủy từ đường, bộ lạc đang xuất toàn quân đi truy bắt hắn, nào còn thời gian mà chú ý tới việc ở sâu tận dưới đây, cả một đám người loay hoay tới độ sứt đầu mẻ trán.

Bởi vì Du Tiểu Mặc đột nhiên lên cấp khiến thời gian bị trễ nải không ít, đợi hắn tỉnh lại đã là ba canh giờ sau, Du Tiểu Mặc bấm ngón tay tính toán càng hoảng hốt hơn, hắn không còn thời gian xem xét tu vi trong cơ thể, vội vàng chạy tới cuối địa đạo mới phát hiện hai con tiểu yêu thú đang liều mạng đào.

“Làm ta sợ muốn chết!”

Du Tiểu Mặc thở phào một tiếng, may mà Thôn Kim thú và Tiểu Binh thông minh, mặc dù ba canh giờ không đào được bao nhiêu, nhưng cũng không tệ.

“Để ta đào tiếp, các ngươi nghỉ ngơi đi.” Du Tiểu Mặc ôm chúng lên đặt qua một bên, toàn thân hai đứa lấm lem bùn đất, nhất là Thôn Kim thú, bộ lông màu vàng óng của nó đã bị đất làm bết lại.

Lúc này, Du Tiểu Mặc cảm giác sức mạnh linh hồn vận chuyển nhanh hơn nhưng thoải mái hơn trước kia nhiều, thứ bùn đất cản trở trước mặt hắn đã không phải là đậu hũ nữa mà là bong bóng, nếu không phải sợ bị phát hiện, hắn thật sự rất muốn làm mạnh tay.

Mãi tới khi một tiếng “Ken két” vang lên.

Du Tiểu Mặc đau đớn rút tay lại, nhìn móng tay giữa đã gãy rồi, còn lộ ra một chút thịt, đau chết mất thôi, “Hức… Thứ đá gì mà cứng vậy trời?”

Gẩy hết đất vàng xung quanh, hắn mới phát hiện hóa ra là một khối kim loại cực lớn, kim loại có màu đỏ sậm, vô cùng cứng rắn, hắn thử dùng xẻng sắt đâm một chút, ai ngờ chỉ để lại trên đó một dấu vết sâu cỡ năm phân.

“Tiểu Kim, lên!”

Du Tiểu Mặc ném xẻng, dứt khoát quay về phía sau ra lệnh cho Thôn Kim thú.

Thôn Kim thú “Ngao” một tiếng, hưng phấn nhào tới, nó đã sớm ngửi được mùi “đồ ăn vặt”, chất lượng kim loại thượng đẳng, là kim loại nó thích ăn lắm đó.

Khối kim loại dài khoảng ba mét, không bao lâu đã bị Thôn Kim thú gặm hơn phân nửa, nó còn định ăn tiếp thì bị Du Tiểu Mặc xách ra.

“Không nên ăn quá nhiều, nếu phía sau còn có kim loại, ta sợ ngươi ăn không vô.”

Sự thật đã chứng minh suy đoán của hắn là chính xác, càng về sau, chất lượng kim loại càng tốt, đến cuối cùng, dùng thực lực của Du Tiểu Mặc cũng không thể nhúc nhích nó một chút, hắn chưa thấy thứ kim loại nào lợi hại như vậy, Thôn Kim thú hưng phấn nhào tới, giữa đường đã bị Du Tiểu Mặc túm lại.

Nó nhếch miệng, bất mãn nhìn hắn.

Du Tiểu Mặc trấn an: “Đừng nóng nảy, đây là đồ tốt, chúng ta phải đào một ít bỏ vào không gian, còn dư lại ngươi muốn ăn thế nào cũng được.”

Thôn Kim thú còn tưởng chủ nhân muốn dự trữ lương thực cho nó, hưng phấn quá chừng, một chủ một thú đào không ít kim loại thượng thừa, hai canh giờ sau, phía trước đã không còn kim loại rồi, Du Tiểu Mặc phát hiện trong đất chứa mùi nguyên tố Thủy rất đậm, sau đó là nguyên tố Hỏa, suýt nữa thì làm hắn bỏng chết, cuối cùng mới là nguyên tố Mộc, sự sống lan tràn xung quanh, còn nguyên tố Thổ hả, ở đâu chẳng có.

Du Tiểu Mặc hưng phấn phát hiện, Linh Nhãn cực phẩm ngay cách đó không xa.

Ngũ Phúc Linh Nhãn không chỉ được tạo thành từ nguyên tố ngũ hành, mà nó còn tản ra nguyên tố ngũ hành, trải qua thời gian thẩm thấu cực dài, bùn đất xung quanh mới có thể ẩn chứa nguyên tố ngũ hành cực đậm.

Đào đến cuối, thứ xuất hiện trước mặt Du Tiểu Mặc là tầng tầng lớp lớp băng dày, hơi lạnh thấu xương thấm vào trong da thịt, Du Tiểu Mặc sợ tới run rẩy, sau khi hắn phá vỡ rào cản cuối cùng, thế giới trước mắt bỗng chuyển thành một màu trắng xóa.

Một thế giới được tạo từ băng, nhưng không gian không rộng lắm, khoảng một trăm hai mươi mét vuông, chỉ liếc qua cũng thấy được Linh Nhãn cực phẩm đang nằm ở chính giữa, nhỏ hơn Linh Nhãn hạ phẩm rất nhiều, chỉ khoảng một mét.

Linh khí ngũ sắc đậm đặc tới cực điểm đang phát ra từ Linh Nhãn, toàn bộ thế giới băng đều tràn ngập loại linh khí này, trên mặt đất là hơn mười ghềnh chất lỏng năm màu tích tụ nhiều năm, ánh sáng rực rỡ như dòng nước chậm rãi chảy xuôi, Du Tiểu Mặc vừa đột phá con chưa kịp củng cố đã cảm thấy thoải mái ngay.

Đây chính là Ngũ Phúc Linh Nhãn cực phẩm!