Du Tiểu Mặc cứ tưởng người của Ngự Thú Công hội và Đan Sư Công Hội đã đi rồi chứ, lần này bọn họ biểu hiện rất mờ nhạt, ngay cả tình huống lúc nãy cũng không đếm xỉa đến, cho nên mọi người không chú ý tới bọn họ lắm.

Về phần Thiên Cẩu, nghe nói họ cũng tới, nhưng cực kỳ bí ẩn, Du Tiểu Mặc chưa thấy người đâu, họ đã đi rồi.

Đại biểu của Ngự Thú Công hội không phải là người Du Tiểu Mặc biết, là mà một lão giả, nghe nói là sư đệ của Thân lão đầu – Sử Bất Dụng, hình như những người khác đang chuẩn bị cho tỉ thí của Thông Thiên Điện, nên cả Cửu Dạ và Kiều Vô Tinh đều không tới. Mặc dù hơi đáng tiếc, nhưng đành chịu.

Sử Bất Dụng đi thẳng vào vấn đề, không ngoài dự liệu, là việc liên quan đến tỉ thí của Thông Thiên Điện, ý tứ ông ta muốn truyền đạt là Tiêu Dao Viện muốn Du Tiểu Mặc tham gia tỉ thí với tư cách là viện sinh, đây không phải là thỉnh cầu.

Mặc dù quy tắc ở Tiêu Dao Viện khá lỏng lẻo, cũng không hạn chế tự do của viện sinh nghiêm mặt, hơn nữa trong thẻ của hắn vẫn có vài điểm tích lũy chưa dùng hết, nếu lãng phí thì đáng tiếc quá. Du Tiểu Mặc do dự một lát liền đáp ứng, dù sao sau này hắn cũng tới đó, thăm dò tình huống trước cũng tốt.

Rời khỏi Động Vực, mọi người tiến vào thị trấn nhỏ.

Phó Thương Khung rất vui khi thấy tu vi của Du Tiểu Mặc đã lên tới tứ phẩm, hôm nay nguyên liệu của Luân Hồi đan đã được gom đủ, để cho an toàn, ông chuẩn bị năm bộ nguyên liệu, nhưng tình huống không lạc quan chính là đã dùng hết ba bộ rồi.

Du Tiểu Mặc đã giao đơn thuốc Luân Hồi đan cho Phó Thương Khung, vì có thể mau chóng luyện Luân Hồi đan chữa thương cho tiểu đồ đệ, Phó Thương Khung đã mời đan sư lục phẩm của Thương Minh – Lại đại sư ra tay, kết quả thử ba lần thất bại cả ba.

Rất nhiều đơn thuốc thất truyền từ viễn cổ có chút khác biệt với bây giờ, chúng có yêu cầu về sức mạnh linh hồn cực kỳ cao, hơn nữa bởi vì tính bài xích tương đối mạnh, cho nên rất dễ thất bại, nếu như không có một số lượng linh thảo lớn đủ để tiêu hao, muốn luyện ra một viên Luân Hồi đan là rất khó.

Bất đắc dĩ, Phó Thương Khung đành phải gửi gắm hy vọng vào Du Tiểu Mặc thêm một lần nữa, chỉ mong hắn sớm ngày trở thành đan sư lục phẩm.

Du Tiểu Mặc không lo lắng về vấn đề nguyên liệu, trong tay hắn đã có đủ hạt giống của nguyên liệu dùng cho Luân Hồi đan, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, bây giờ chỉ đợi tăng thực lực lên.

Sau đó Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu chia tay với Thương Minh ngay tại thị trấn nhỏ, họ không có ý định tới Nam Lục, Du Quân Kỳ không muốn rời xa con trai, thế là chết sống cũng không chịu đi cùng Thương Minh nữa, hết cách rồi, đành phải để ông ở lại.

“Con trai, tiếp theo chúng ta muốn đi đâu?” Du Quân Kỳ chớp mắt mấy cái.

Du Tiểu Mặc nhìn về phía Lăng Tiêu, trưng cầu ý kiến.

Lăng Tiêu vuốt cái cằm trơn bóng, suy tư một hồi, “Tới Tây Cảnh, sau này chúng ta sẽ định cư tại Tây Cảnh.”

Du Tiểu Mặc đồng ý không chút do dự, bởi vì hắn cũng nghĩ tới Tây Cảnh.

Chỉ có Du Quân Kỳ là sầu não, Tây Cảnh là khu vực của yêu thú mà, hai người họ tới góp vui làm gì, hơn nữa địa bàn Tây Cảnh rất hỗn loạn, rất nhiều nơi vẫn là sơn mạch nguyên thủy và rừng rậm, quan trọng nhất là tới đó còn phải xây nhà.

Trước khi đi, Du Tiểu Mặc đưa cha hắn vào không gian cùng Phục Tử Lâm, lúc bộ lạc Thủy Tây rời đi, Du Tiểu Mặc có hỏi ý kiến nhị sư huynh, bởi vì đại sư huynh vẫn ở bên đó, có điều nhị sư huynh nói muốn tạm thời theo hắn, cho nên chỉ nhờ đại thúc gửi cho đại sư huynh một lời nhắn bình an.

Phục Tử Lâm đã coi Du Tiểu Mặc thành người thân từ lâu, khó khăn lắm sư huynh đệ mới gặp mặt ở vị diện cao cấp, làm sao có thể để tiểu sư đệ đi như thế, bằng không thì chẳng biết lần sau gặp mặt sẽ là lúc nào, hơn nữa sau khi trở về đại sư huynh cũng sẽ oán trách hắn.

Có không gian phù, chưa tới vài ngày họ đã tới Tây Cảnh.

Không khí trong lành tràn vào mũi, tâm trạng bỗng thoải mái hơn nhiều, cho dù Tây Cảnh lúc này không được thái bình cho lắm.

Hai người không ngừng bước, tiếp tục chạy tới sơn mạch Quỷ Trủng.

Lăng Tiêu chuẩn bị định cư ở sơn mạch Quỷ Trủng, mặc dù đây là nơi rất nguy hiểm, nhưng có Thiên Cẩu làm hàng xóm cũng không tệ, còn nữa, khế ước thú của Du Tiểu Mặc đều ở sơn mạch Quỷ Trủng. Nhưng quan trọng nhất là, địa bàn Tây Cảnh rất hỗn loạn, muốn tìm một nơi vừa yên tĩnh vừa không có người quấy rầy rất khó, hơn nữa liên lạc cũng bất tiện, cho nên sơn mạch Quỷ Trủng chính là lựa chọn tốt nhất.

Du Tiểu Mặc cảm thấy Lăng Tiêu đang lấy cớ đây mà, nguyên nhân thực sự là vì Thiên Cẩu có mạng lưới tình báo rất hoàn thiện, có muốn tin tức mới chỉ cần đi hỏi Thiên Đao là được, căn bản không cần bọn họ tự đi thăm dò.

Thời điểm hắn dò hỏi Lăng Tiêu, tên này cực kỳ dứt khoát cho hắn một đáp án —— Chính xác! Có người để lợi dụng mà không dùng thì đúng là ngốc.

Bạch Cốt trấn mới xây lại sạch sẽ hơn lần đầu họ tới nhiều, hơn nữa các kiểu kiến trúc đều được đổi mới, khách sạn không được dựng bằng vật liệu gỗ nữa, họ dùng bùn ngói xây lên hai ba tầng, dường như không hề lo lắng phần tử hiếu chiến của Thiên Cẩu sẽ đánh đến nơi đây, cũng may mà đường đi không thay đổi.

Du Tiểu Mặc tìm theo trí nhớ đi tới khách sạn bọn họ đã ở lúc trước, không ngoài dự liệu, hắn nhớ rõ lần trước khách sạn này không bị ảnh hưởng, vậy mà khách sạn cũng thay đổi rồi. Đồ vật cũ kỹ đều được đổi lại, tường, cột, thang lầu đều được sơn đỏ, thoạt nhìn như mới.

“Mời hai vị khách quan vào trong!” Tiểu nhị đứng trước quầy vừa thấy bọn hắn đã chạy tới ngay, nụ cười ân cần nhưng không đáng ghét.

Du Tiểu Mặc hỏi: “Chưởng quầy của các ngươi đâu?”

“Xin chờ một chút, chường quầy đang ở trong bếp, tiểu nhân sẽ gọi ông ấy ra ngay.” Tiểu nhị hơi kinh ngạc, lập tức thu lại nghi ngờ trên mặt chạy vào bếp.

Chưởng quầy của khách sạn này gọi là Vương lão bản, lão vừa nhìn thấy Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu là nhớ ngay, bởi vì trước khi Du Tiểu Mặc rời đi đã đưa cho lão một viên linh đan cứu mạng, đoạn thời gian trước thị trấn nhỏ này bị một vài yêu thú trong sơn mạch Quỷ Trủng tập kích, lão đã nhờ viên linh đan kia mới may mắn giữ được mạng.

Vương lão bản ngạc nhiên đi đến trước mặt hai người, “Ôi chao, hóa ra là hai vị công tử, mời vào mời vào…”

“Vương lão bản, không cần khách khí, lần này chúng ta đến không phải để nghỉ lại, ông còn nhớ rõ nửa cân trà tặng chúng ta lần trước không, không biết liệu ông còn có không, nếu có, ta muốn giao dịch với ông.” Du Tiểu Mặc vội vàng cản lại sự nhiệt tình quá phận của Vương lão bản, nói thẳng mục đích của mình, đây mới là lý do thực sự vì sao bọn hắn tới đây, bởi vì trà đã hết, Lăng Tiêu vẫn nhớ thương mùi vị loại trà Vương lão bản tặng, cho nên mới có chuyến viếng thăm này.

Vương lão bản sửng sốt một lát, rất nhanh đã phản ứng lại, nhất là câu nói sau cùng kia, lão lập tức nhớ tới viên linh đan cấp mười dạo nọ, vị công tử này hào phóng như vậy, nói không chừng sẽ không làm lão thất vọng. Vương lão bản bảo họ chờ một chốc, sau đó vào phòng lấy nửa cân trà đã trân tàng bấy lâu nay ra, nghĩ họ thích uống trà như vậy, chắc cũng thích loại trà khác, vì vậy lão lấy một ít trà mình đã giấu trong hầm ra, tổng cộng có sáu loại.

Đợi Vương lão bản trở lại đại sảnh mới qua mười lăm phút.

Những thứ tục vật như lá trà này không tốn bao nhiêu linh tinh, lần này Du Tiểu Mặc không đưa cho lão một viên linh đan cấp mười nữa, tu vi của lão là Hoàng cảnh, hắn liền đưa một viên linh đan cấp chín giúp tăng tu vi.

Đương nhiên Vương lão bản không dám hy vọng xa vời như lần trước, một viên linh đan cấp chín đã khiến lão mừng rỡ, cả quãng đường cúi người cung kính tiễn hai vị thần tài.

“Không ngờ Hoa Cô còn có khả năng này, vậy mà nghĩ ra cách phát triển Bạch Cốt trấn thành thế lực của mình.” Du Tiểu Mặc cảm thán, lúc nãy tùy tiện hàn huyên vài câu với Vương lão bản, hắn mới biết sở dĩ Bạch Cốt trấn thay đổi lớn như vậy không phải do người trong trấn mở mang đầu óc, mà là công lao của Hoa Cô.

Lần trước, sau khi bọn họ rời đi, Hoa Cô mới tới được Bạch Cốt trấn, về sau đi theo Thiên Đao, nàng mới biết thế lực Thiên Cẩu này tiêu xài còn nhiều hơn số linh tinh kiếm được, cũng có thể nói là nhập không đủ xuất đấy, sau đó nàng chợt nghĩ tới Bạch Cốt trấn.

Bạch Cốt trấn là thị trấn nhỏ duy nhất ở sơn mạch Quỷ Trủng, nói cách khác rất nhiều người đều đi qua nơi đây, đây là điểm buôn bán tiềm năng. Điều tra xong, Hoa Cô cảm thấy có thể dùng thị trấn nhỏ này để kiếm linh tinh, mặc dù không nhiều, nhưng ít ra còn cải thiện được tình huống nhập không đủ xuất của Thiên Cẩu.

Về sau Thiên Đao thấy đề nghị của Hoa Cô rất khả thi liền đồng ý, vì vậy rất nhiều nơi cũ kỹ trong thị trấn nhỏ đều được đổi mới, bên ngoài thị trấn còn được xây thêm tường vây vừa cao vừa dày, phòng ngừa yêu thú trong sơn mạch Quỷ Trủng lại tập kích lần nữa, người trong trấn thấy có thêm một tầng đảm bảo, bởi vậy mới đồng ý hợp tác với họ.

Trước kia Du Tiểu Mặc còn tưởng Thiên Cẩu không thiếu tiền, bởi vì sau khi nhìn thấy tình hình bên trong Quỷ Khốc Nhai, hắn cứ cho rằng họ thật sự không thiếu linh tinh, ai mà ngờ kết quả lại là bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong đã mục nát hết.

Vừa vào sơn mạch Quỷ Trủng, Du Tiểu Mặc lấy tấm bản đồ Vương lão bản đưa cho, mặc dù chuẩn bị làm hàng xóm với Thiên Cẩu, nhưng bọn họ không có ý định làm hàng xóm sát vách, sau khi tìm một vòng quanh bản đồ, cuối cùng xác định được một địa điểm sau núi Nhuyễn Cốt.

Núi Nhuyễn Cốt là nơi đám Tiểu Cầu từng bị Lân Cổ ném tới để huấn luyện, nhưng phía sau núi lại có một thung lũng rất lớn, xung quanh là núi cao bao bọc, dễ thủ khó công.

Vốn những nơi khác cũng nằm trong phạm vi cân nhắc, nhưng vì thung lũng kia có lá chắn tự nhiên là núi Nhuyễn Cốt, bất cứ ai muốn vào thung lũng đều phải đi qua nơi này, cuối cùng mới quyết định sẽ an cư tại đây.

Về phần nhà cửa, Lăng Tiêu lấy cung điện của Bạch Hổ ra, cung điện đã nhận y làm chủ, ngoài y ra không còn ai có thể thu cung điện lại, hơn nữa bên ngoài còn có cấm chế ban đầu, cho dù có người xông tới cũng không thể phá được cấm chế.

Du Quân Kỳ nhìn cảnh tượng này, cằm rớt thẳng xuống đất.