Có thể làm cho Lăng Tiêu đích thân tới đón, không thể không nói đây tuyệt đối là một vinh hạnh đặc biệt.

Sau khi tin tức truyền ra, gần như tất cả mọi người đều muốn chạy tới xem thử bộ dạng của tiểu sư đệ có thể làm cho Lâm Tiếu quan tâm tới vậy.

Trong lòng họ, Lâm Tiếu là một nhân vật kỳ tài tuyệt diễm, tuy đôi khi rất liều lĩnh bất cần rồi lại lạnh lùng cao ngạo, nhưng không thể thay đổi địa vị của y trong lòng các sư huynh đệ khác, đặc biệt là y của bây giờ rất khác với lúc trước.

Sau khi trở về từ lần xuống núi kia, tính cách của y đã thay đổi.

Lâm Tiếu của ngày trước chỉ có một biểu lộ lạnh lùng trên gương mặt, bất kể là lúc quan tâm hay lúc xa cách người khác.

Nhưng Lâm Tiếu bây giờ hoàn toàn không giống lúc trước, gương mặt tuấn lãng lúc nào cũng nở một nụ cười dịu dàng, tiếng nói cũng càng êm tai, ấm áp tới mức thấm vào lòng người rồi lại tà mị làm người ta không đoán được, âm vực từ tính, không thể phủ nhận, giọng nói ấm áp ấy cộng thêm nụ cười kia khiến cho càng ngày càng có nhiều sư huynh đệ bị sức quyến rũ của y thu hút.

Loại thay đổi này của Lâm Tiếu tất nhiên sẽ khiến người nghi ngờ. Trên thực tế, sau khi Lăng Tiêu tới phái Thiên Tâm, y cũng đã bị mấy lão hồ ly theo dõi rất lâu.

Ngay cả Thang Phàm cũng thăm dò y mỗi lần gặp mặt, nhưng không thể phát hiện chỗ khả nghi nào.

Còn mấy người khác mãi sau này mới phát hiện tính cách ‘Lâm Tiếu’ đã khác xa lúc xưa, dù sao phái Thiên Tâm cũng là đại môn phái, làm việc gì cũng phải cẩn thận, cho nên thường xuyên có người dò xét Lăng Tiêu, chỉ là kết quả nhận được giống như Thang Phàm, không thể phát hiện chỗ khả nghi, bởi vì Lâm Tiếu bây giờ cũng biết rõ một số việc cơ mật trong môn phái.

Nhưng chẳng ai trong bọn họ ngờ tới, trí nhớ kia chính xác là của Lâm Tiếu.

Chỉ là so sánh với Lâm Tiếu lúc trước, tính cách của Lăng Tiêu càng làm cho người khác cảm thấy rất thân thiết, rất nhiều sư huynh đệ muốn tìm cách để thân cận với y.

Trong thời gian vỏn vẹn một tháng, hơn phân nửa sư huynh đệ của Võ Hệ đều bị y bắt làm tù binh, mà ngay cả những người trước kia không hề thân thiết với Lâm Tiếu, cũng bị Lăng Tiêu giải quyết hết rồi, uy vọng tại Võ Hệ của Lăng Tiêu lúc này cao hơn Lâm Tiếu khi xưa rất nhiều.

Vì vậy lúc Lăng Tiêu và Du Tiểu Mặc cùng xuất hiện, lập tức tập trung được một đám người tò mò.

“Đại sư huynh, vị này chính là tiểu sư đệ phải không, dáng dấp… không tệ lắm!”

“Ừm, thực không tệ, là loại hình mà ta thích.”

“Thì ra đây là người để cho đại sư huynh đích thân đi đón sao, ta thấy rồi, đây không phải là thiên tài của Đô Phong, Phục Tử Lâm hả, người này nổi danh mặt tê liệt phải không?”

Du Tiểu Mặc, “…”

Phục Tử Lâm, “…”

Lăng Tiêu, “Haha!!!”

Mọi người thảo luận tưng bừng, toàn toàn không hề giống lời đồn về đệ tử Trung Mạch ai cũng thần bí cao tới không thể chạm. Thực ra, lời đồn cũng không sai, chỉ là mấy người đó chú ý sai đối tượng mà thôi.

Chu Bằng nâng trán, “Các ngươi nhầm rồi, không phải hắn.”

Tất cả tiếng bàn tán lập tức im bặt, tiếp theo, Du Tiểu Mặc mới do do dự dự bước ra từ sau lưng Phục Tử Lâm, một giây sau, rất nhiều ánh mắt như tia X quang quét qua quét lại trên người hắn, Du Tiểu Mặc rụt cổ, hắn có thể lùi bước khi vừa lâm trận được không?

“Thật là một bạn nhỏ đáng yêu nha, chưa tới mười tám tuổi phải không nào?”

“Phew, ta đã nói rồi mà, đại sư huynh sao có thể ưa thích mặt tê liệt.” Có người thở phào nhẹ nhõm.

“Thì ra đại sư huynh thích kiểu nhỏ bé yếu đuối nha, khó trách lúc trước người ta theo đuổi không thành công, sớm biết vậy ta đã không học thanh cương kiếm pháp rồi.”

“Ói máu, cho dù ngươi không học cũng thế cả thôi, nhìn ngươi như gấu.” Sư đệ vẻ mặt ghét bỏ.

“Xú tiểu tử, ai cho ngươi nói chuyện với sư tỷ như vậy, lão nương giống gấu chỗ nào?”

Du Tiểu Mặc bị bọn họ trêu chọc tới mức mặt đỏ bừng, Lăng Tiêu thích hắn sao? Không đời nào, tuy rằng Lăng Tiêu đã giúp đỡ hắn rất nhiều, nhưng đó cũng là vì hắn dùng sức lao động của mình đổi lại, vì thế, hắn còn đáp ứng với tên kia không ít hiệp ước không bình đẳng đó nha.

Da mặt Lăng Tiêu khá dày, nghe mấy lời trêu chọc của bọn họ cũng không mất hứng, nói mấy câu bảo họ chuẩn bị thi đấu, sau đó mới dẫn Du Tiểu Mặc và Phục Tử Lâm tới phòng của hai người, chỉ là Trung Mạch khác với bốn mạch còn lại, nơi này vốn cấm người không có phận sự tiến vào, bởi vậy cũng không chuẩn bị cái nơi gọi là phòng khách, cho nên nếu có người tới sẽ phải ở cùng phòng với người khác.

Chỉ là lúc Lăng Tiêu nói ra điều này, người có phản ứng lớn nhất lại là Du Tiểu Mặc.

“Ngươi ngươi ngươi… ngươi nói là, ta phải ngủ cùng phòng với ngươi hả?” Du Tiểu Mặc nhìn chằm chằm vào Lăng Tiêu.

“Trung Mạch không có phòng cho khách, cho nên những giải đấu trước đều là mấy người ở cùng một phòng, chẳng lẽ đại sư huynh của ngươi không nói cho ngươi biết hả?” Lăng Tiêu cười sung sướng, chỉ bằng giọng điệu của y là biết tâm trạng y giờ đang rất tốt.

Du Tiểu Mặc há hốc miệng, đúng là hắn chưa từng nghe đại sư huynh nói tới, hắn vẫn nghĩ mỗi người sẽ có một phòng riêng chứ.

“Phòng của ta ở đâu?” Phục Tử Lâm im lặng suốt một quãng đường cuối cùng cũng mở miệng, so với Du Tiểu Mặc, Phục Tử Lâm tiếp nhận sự thật này rất thản nhiên, đây là lần đầu tiên Phục Tử Lâm tới Trung Mạch, nhưng không nghĩ nhiều như Du Tiểu Mặc, cộng thêm với tính cách lạnh lùng như băng, cho nên hắn chẳng thèm tranh luận chỉ vì cái loại chuyện nhỏ nhặt này, bởi vì kết quả chỉ có một, đó chính là chấp nhận.

Lăng Tiêu chỉ vào gian phòng cách vách, vừa cười vừa nói: “Bên cạnh là phòng của Chu sư đệ, mấy ngày tiếp theo ngươi sẽ ở cùng phòng với hắn.”

Phục Tử Lâm mặt không thay đổi rồi gật đầu, sau đó vô cùng dứt khoát, đẩy cửa ra rồi ‘Rầm’ một tiếng đóng cửa lại, toàn bộ quá trình rất gọn gàng, không dài dòng chút nào, giống như đây là thói quen vậy.

Du Tiểu Mặc trợn tròn mắt nhìn theo, nhưng nghĩ tới tình cảnh của mình lúc này, hắn không thể vui vẻ nổi.

Nếu như ở chung phòng với người khác hắn sẽ chấp nhận ngay, nhưng hiện tại người cùng phòng với hắn lại là kẻ thường xuyên thích trêu cợt hắn, tên này còn rất xấu xa!

“Lăng sư huynh, đây là sắp xếp từ trước rồi hả?” Du Tiểu Mặc nghi ngờ Lăng Tiêu đang lạm dụng chức quyền.

Lăng Tiêu híp mắt, khuôn mặt anh tuấn bỗng khiến cho người ta có một cảm giác yêu nghiệt vô cùng, khóe mắt còn thêm một chút tà mị phong tình, nhưng trên mặt vẫn là nụ cười dịu dàng thân thiện kia, chỉ nghe y chậm rãi nói, “Ngươi nói câu này, chẳng lẽ là do ngươi tình nguyện ở cùng phòng với người khác, cũng không muốn ở cùng ta hả?”

“Không phải không phải…” Du Tiểu Mặc lắc đầu lia lịa, hắn nghĩ mình bị hoa mắt rồi.

Thấy hắn thức thời như vậy, Lăng Tiêu hừm một tiếng, “Đừng quên, với tình hình hiện tại của ngươi, cũng chỉ có thể ở cùng ta thôi, nếu bị những người khác phát hiện bí mật, ngươi cảm thấy ngoại trừ ta, còn có ai sẽ giúp ngươi giấu diếm bí mật về không gian và linh thủy không?”

Du Tiểu Mặc toát mồ hôi lạnh, đúng là lúc nãy hắn không suy nghĩ tới vấn đề này.

Lăng Tiêu nói không sai, hắn đang ôm một bí mật lớn như vậy, tuyệt đối không thể để cho kẻ nào phát hiện ra, nếu không thì cuộc đời hắn chắc chắn sẽ chấm dứt từ đây, cho nên căn bản là hắn không có sự lựa chọn nào khác, cuối cùng vẫn chỉ có thể ở cùng với Lăng Tiêu mà thôi.

Thấy điệu bộ cúi đầu ủ rũ của Du Tiểu Mặc, tâm trạng Lăng Tiêu lúc này vô cùng rực rỡ, y đi qua khoác vai Du Tiểu Mặc, cười híp mắt rồi nói: “Đi thôi nào tiểu sư đệ, ta dẫn ngươi đi thăm phòng của Lâm Tiếu, ngươi là người duy nhất có được may mắn này đó nha, tất cả sư huynh đệ của hắn đều chưa từng bước vào đây một bước đâu.”

Du Tiểu Mặc bĩu môi, hắn chẳng thèm làm kẻ may mắn này!