Truyền Nhân Thiên Y

Chương 46: 46 Ngang Nhiên Cậy Thế Nạt Người

“Một vấn đề đơn giản như thế mà cũng mất hàng tiếng để trả lời, tôi có thể đưa ra câu trả lời ngay bây giờ.”

Lương Siêu vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào đống tiền 1000 vạn đỏ chót, Diệp Cửu thấy vậy liền nở nụ cười.

Thằng nhóc này có vẻ là người thông minh.

“Thứ nhất, Triệu Thiết Trụ dám làm em gái tôi bị thương một ngón tay nên tôi chặt đứt 10 ngón tay của gã cũng là chuyện đương nhiên.”

“Cũng may là vì lúc đó em gái của tôi cũng ở đây nên tôi mới nhân nhượng, không muốn lưu lại hình ảnh bạo lực cho con bé.

Bằng không, ông ta không chỉ đơn giản mất 10 ngón tay đâu.”

Nụ cười trên gương mặt Diệp Cửu cứng đờ, quản gia định mở miệng mắng lại nhưng anh ta giơ tay cản lại và nhìn chằm chằm Lương Siêu: “Vậy chuyện thứ 2 thì sao?”

“Chuyện thứ 2 càng đơn giản hơn.”

“Tôi quen sống tự do rồi nên không chịu nổi bất cứ sự quản thúc nào, nói chi đến chuyện tuyên thệ trung thành.”

Nhất thời khuôn mặt già nua của Diệp Cửu trầm xuống.

“Chàng trai trẻ, cậu đùa tôi à?”

Lương Siêu phất tay: “Ngài cũng đã già rồi, tôi chơi đùa với một ông già thì có gì thú vị chứ? Tôi chỉ là nói thật với ngài thôi.”

“Làm càn!”

Quản gia quát lớn nhưng Diệp Cửu vẫn muốn tiếp tục nói thêm: “Chàng trai trẻ, cho dù Triệu Thiết Trụ có mắc sai lầm lớn đến mức nào nhưng dù sao hắn vẫn là người của tôi.

Nếu như cậu đồng ý về cùng một phe với chúng tôi thì người một nhà cũng dễ nói chuyện với nhau hơn.”

“Còn nếu như cậu không đồng ý thì tôi đây sẽ phải đòi công đạo thay hắn.

Chắc chắn cậu hiểu rất rõ kết cục khi trở thành kẻ địch với tôi nhỉ.”

Dụ không được lại chuyển sang cưỡng chế ư?

Lương Siêu cười lạnh, khẽ nhún vai nói: “Không sao cả, chỉ cần tôi không coi ngài là kẻ địch thì chuyện này coi như không xảy ra!”

Ngụ ý là Diệp Cửu, ngay cả tư cách trở thành kẻ địch của tôi cũng không thể, ông không đủ để thu hút sự chú ý của tôi.

Diệp Cửu cũng nhận ngay ra được ý này, nhất thời ông ta nổi giận.

Thế nhưng khi ông ta định mở miệng nói chuyện thì Lương Siêu lại ra dấu im lặng.

“Suỵt.”

“Tôi khuyên ngài tốt nhất là đừng nóng giận, nếu không hậu quả rất khó tưởng tượng đấy.”

“Nếu như tôi nhìn không nhầm thì gần đây ngài bị đau răng đúng không? Đặc biệt là răng ở hai bên trái phải, đau tới mức không nhai được đồ ăn đúng không?”

Sự thay đổi đột ngột trong lời nói của Lương Siêu khiến cho Diệp Cửu hơi bối rối nhưng ông ta vẫn gật đầu theo bản năng.

“Đúng, làm sao cậu biết được?”

“Hầy, ngài còn nhiều điều chưa biết lắm.

Thật ra sở trường của tôi không phải là đánh nhau mà là Trung y.

Chỉ cần nhìn qua sắc mặt của ngài là biết ngay được ngài đang gặp vấn đề gì, có điều bệnh này cũng không quá nghiêm trọng.”

Ông ta có bệnh ư?

Diệp Cửu lại càng tức giận hơn, hô hấp dần trở nên gấp gáp.

Kể từ khi ông ta thành danh cho đến nay, đã mấy chục năm trôi qua chưa từng có ai dám nói chuyện với ông ta như vậy.

“Đau răng không phải là bệnh nhưng nó vẫn có thể gây chết người.

Hơn nữa, là do ngài cũng hay tức giận, không kiểm soát được chế độ ăn của bản thân cộng thêm bệnh trĩ nặng.

Có thể nói ngài đang gánh hai căn bệnh khiến cho người ta khổ sở nhất đúng không?”

“Đúng đúng!”

Người quản gia liên tục gật đầu theo bản năng: “Thật không ngờ, chỉ nhìn mấy lần mà cậu đã nhìn ra hai căn bệnh hành hạ Cửu gia đã lâu.

Cậu có thể trị được không?”

“Chỉ cần là bệnh thì đương nhiên sẽ có cách cứu chữa.

Tôi có thể trị được.”

Nói xong, Lương Siêu vội tiến lên.

Ngay khi Diệp Cửu tưởng hắn bắt mạch cho mình, ông ta lại nghe thấy một tiếng ‘xoẹt’ lướt qua.

Bốp!

Lương Siêu tát một cái thật mạnh lên mặt ông ta.

Tuy nhiên mọi chuyện còn chưa kết thúc, trước khi ông ta và những người khác kịp phản ứng thì Lương Siêu đã tát tiếp vào nửa bên mặt còn lại…

Năm người đàn ông cao lớn mặc âu phục cùng với quản gia đều ngẩn ra.

Bọn họ đều từng nghe nói thằng nhóc này là một người tàn nhẫn nhưng hiện tại xem ra đúng là tai nghe không bằng mắt thấy…

Ngay cả Cửu gia mà cũng dám tát, chỉ cần thằng nhóc này sống sót thì chắc chắn hắn sẽ nổi danh khắp Thiên Hải!

“Phụt!”

Ngay sau đó, Diệp Cửu đột nhiên cúi đầu và phun một ngụm máu tươi xuống mặt đất, trong đó còn kèm theo mấy cái răng gãy đã biến thành màu đen bốc mùi hôi thối…

Thấy vậy, Lương Siêu vỗ tay cười đầy thỏa mãn.

“Xong rồi, chỉ cần nhổ bỏ mấy cái răng thối này đi thì sau này sẽ không còn đau nữa.”

Mọi người: “…”

Cách nhổ răng này thật tuyệt.

Diệp Cửu đứng lên rồi chậm rãi ngẩng đầu, ông ta nhìn Lương Siêu với vẻ u ám và che đi gương mặt sưng tấy.

Lúc này, ông ta thực sự nghẹn khuất không biết nói gì, cuối cùng chỉ có thể nói ra hai câu.

“Được.”

“Giỏi lắm!”

“Lương Siêu đúng không, tôi nhớ kỹ cậu rồi!”

Thế nhưng ngay khi ông ta xoay người định rời đi thì Lương Siêu cầm mấy ngân châm đâm thẳng về phía cái mông của Diệp Cửu với tốc độ nhanh như chớp…

Ngay sau đó.

“A!”

Diệp Cửu đột nhiên kêu to đầy thảm thiết, ông ta xoay người ôm chặt lấy mông và trừng mắt nhìn Lương Siêu.

“Cậu, rốt cuộc cậu muốn làm gì!”

“À, tôi muốn chữa bệnh trĩ cho ngài.”

Lương Siêu ra vẻ vô tội: “Nếu như ngài không tin thì sau khi về nhà cứ cởi quần ra xem.

Tôi đảm bảo ngài sẽ không còn nhìn thấy một búi trĩ nào, hơn nữa sau này nó sẽ không còn tái phát nữa.

Nếu như còn tái phát thì ngài cứ tới tìm tôi, tôi hứa sẽ chữa trị miễn phí cho ngài.”

“Cậu!”

Diệp Cửu chưa từng cảm thấy nhục nhã như lúc này, đây quả thực là một sự sỉ nhục vô cùng lớn đến mức khóe miệng ông ta bắt đầu co giật.

Thấy vậy, quản gia vội nháy mắt với năm người đàn ông mặc âu phục cao lớn.

“Mấy người còn ngơ ngác ở đó làm gì? Ngày thường Cửu gia nuôi các người không công hay sao? Mau đi đánh chết thằng nhóc kia đi!”

“Ai dám động tay động chân?”

“Chẳng lẽ các người cảm thấy mình lợi hại hơn Triệu Thiết Trụ sao? Có muốn thư giãn gân cốt chút không?”

Ánh mắt của Lương Siêu đột nhiên trở nên lạnh lùng nhìn về phía mấy tên vệ sĩ ở phía sau.

Mấy tên vệ sĩ lập tức cúi đầu, thậm chí còn chẳng dám ngẩng lên nhìn hắn…

“Các người!”

“Đúng là một đám phế vật!”

Diệp Cửu tức đến mức quát to hai câu nhưng ông ta biết rằng hôm nay chắc chắn không có kết quả gì nên phất tay.

“Mau cầm tiền rồi cút đi!”

“Từ từ đã.”

Lương Siêu dẫm lên thùng tiền với vẻ mặt vui vẻ.

“Cửu gia, dù gì tôi cũng lãng phí công sức mất nửa ngày, dùng kỹ xảo truyền thừa từ tổ tiên mới diệt trừ tận gốc hai vấn đề của ngài, ngài cũng phải có gì đó chứ?”

“Cậu có ý gì?”

“Vậy mà ngài còn không hiểu sao?”

“Tôi cần phải thu tiền, kể cả tiền ra tay chữa bệnh cho ngài.”

Sau khi nghe xong, chưa nói đến Cửu gia cảm thấy thế nào, ngay cả quản gia cũng ôm ngực đau đớn!

Chữa bệnh 1000 vạn?

Đổi lấy một châm vào mông và ăn hai cái tát?

Như vậy chẳng phải ngang nhiên cậy thế ức hiếp người hay sao!

Diệp Cửu không nói lời nào quay đầu bước đi, không phải vì ông ta không quan tâm tới 1000 vạn kia mà là vì ông ta không muốn đứng đây dù chỉ 1 giây nữa là nhìn mặt Lương Siêu một lần nữa.

Nếu không ông ta lo rằng bản thân mình sẽ tức tới mức hộc máu mà chết mất!

Ngay khi rời khỏi biệt thự, Diệp Cửu gọi ngay cho Phùng Luân.

“Alo, Phùng thiếu phải không?”

“Về kế hoạch khiến cho thằng nhóc họ Lương kia chết không có chỗ chôn tối hôm qua, hiện tại tôi cảm thấy rất hứng thú.

Cậu chờ tôi ở biệt thự đi.”

“Tôi sẽ quay về ngay, chúng ta gặp mặt nhau một chút.”

“Lúc này, tôi không chỉ muốn cậu ta chết không có chỗ chôn mà còn muốn băm thành trăm mảnh!”