Truyền Nhân Thần Y

Chương 44: C44 Tô vũ khẽ gật đầu

Mã Hiểu Lộ suy nghĩ một chút sau đó nói: "Em luôn cảm thấy sống trong nhà người khác không được tự nhiên, lúc nào cũng thấy khó chịu, cho nên hai ngày nay em đã tìm thông tin thuê nhà gần đây ở trên mạng, vừa vặn ngày mai được nghỉ, anh theo em đi xem nhà có được không?"

Tô Vũ cũng có nghĩ tới vấn đề này, chung quy mà nói, như Mã Hiểu Lộ nói ở trong nhà người khác cũng không phải là giải pháp lâu dài.

Tô Vũ khẽ gật đầu, sau đó tắt đèn đầu giường, ánh trăng ngoài cửa sổ nhẹ nhàng chiếu vào trong phòng.

Tô Vũ do dự một lát, cuối cùng nói: "Nếu em cảm thấy vất vả thì đổi công việc khác đi.”

“Ừm!” Mã Hiểu Lộ nhắm mắt lại máy móc trả lời, cô biết Tô Vũ đang quan tâm đến mình, nhưng mà nếu như bây giờ nghỉ việc thì lấy gì mà ăn.

Tuy nhiên, từ câu trả lời của Mã Hiểu Lộ, Tô Vũ có thể đoán được, Mã Hiểu Lộ đang ngủ ở gần bên mình, hơn nữa ngay tại mép giường, thậm chí Tô Vũ thoáng ngẩng đầu là có thể nhìn thấy cánh tay mảnh khảnh của Mã Hiểu Lộ.

"Oa, sao những căn phòng này lại đắt thế?" Suốt một buổi sáng, Mã Hiểu Lộ và Tô Vũ đi vòng quanh thành phố Tân Hải, nhưng cuối cùng cũng không thể tìm được một căn phòng ưng ý.

Hoặc là môi trường quá tệ, hoặc là nhà chung, bằng không thì là quá đắt, hơn nữa là đắt đến thái quá. Mã Hiểu Lộ ước tính sơ lược một chút, trong đó có rất nhiều căn có giá thuê một tháng cũng có thể bằng nửa tháng tiền lương của cô.

Nhìn dáng vẻ ủ rũ của Mã Hiểu Lộ, Tô Vũ lắc đầu cầm lấy thông tin thuê phòng thật dày từ trong tay cô, anh nhìn lướt qua sau đó ném vào trong thùng rác.

"Này, anh làm gì vậy?" Mã Hiểu Lộ còn muốn lấy những tài liệu đó từ trong thùng rác ra. Bởi vì trong đó có mấy căn Mã Hiểu Lộ thấy cũng không tệ.

Nhưng Tô Vũ lại kéo tay cô đi ra ngoài: "Được rồi đừng xem nữa, chúng ta tạm thời ở trong nhà Chu Triết, chuyện nhà ở anh sẽ nghĩ cách.”

Tuy rằng Mã Hiểu Lộ biết Tô Vũ cũng không có cách gì, hiện tại sau khi cãi nhau với nhà họ Tô, Tô Vũ có thể nói là không có gì cả. Mà cho dù biết Tô Vũ nói không thực tế lắm, nhưng Mã Hiểu Lộ vẫn có thể có cảm giác được che chở, điều này làm cho cô cảm thấy rất thoải mái.

Hai người ngồi trong một quán cà phê ven đường, trò chuyện về những chủ đề không mặn không nhạt, chủ yếu là về công việc.

Trên cơ bản Tô Vũ không có gì để nói, anh học việc ở Dịch Phúc Quán, cho nên mỗi ngày chỉ có mấy bệnh nhân.

Mà Mã Hiểu Lộ thì ngược lại, chỉ nói chuyện tốt không nói chuyện xấu, từ sau lần liên hoan trước, Hoàng Lỗi dường như nhằm vào cô khắp nơi, thế nhưng Mã Hiểu Lộ cũng không muốn cho Tô Vũ biết những chuyện này.

Vừa lúc đó, điện thoại của Tô Vũ đột nhiên vang lên.

“A lô, anh Tô, chúng tôi đã chuẩn bị xong dược liệu mà anh bảo chúng tôi chuẩn bị rồi, anh xem khi nào thì muốn lấy.” Là Thẩm Hân Duyệt gọi tới.

Sau khi tính toán thời gian, anh nhìn ra được quả thật Thẩm Hân Duyệt có làm chuyện này rất có tâm.

“À, tôi biết rồi, tối nay đi, địa điểm do cô quyết định.” Tô Vũ thản nhiên nói.

“Được, vẫn là ở Bách Vị Cư như trước, bảy giờ mời anh đến.”

Sau khi cúp điện thoại, Tô Vũ khoanh hai tay nhìn Mã Hiểu Lộ nói: "Buổi tối lại có người mời, không phải lần trước em nói không ăn được sao, hôm nay lại đi đi.”

Mã Hiểu Lộ không biết vì sao, theo lý mà nói bây giờ Tô Vũ hẳn là đang gặp khó khăn, nhưng Tô Vũ chẳng những cảm thấy không sao cả, mà ngược lại tinh thần diện mạo và các phương diện khác đều xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, điều này không khỏi gợi lên lòng hiếu kỳ của phụ nữ.

Buổi tối sau khi ngồi lên bàn ăn, Mã Hiểu Lộ mới biết, thì ra người mời khách vẫn là người lần trước, sau khi chào hỏi, Mã Hiểu Lộ có chút tò mò hỏi: "Này, ông già lần trước đâu?"

Người mà Mã Hiểu Lộ ám chỉ đương nhiên chính là Ngô Tú Phong, Thẩm Ngạo nhìn Tô Vũ xấu hổ không nói nên lời, ông ta cũng không thể nói ông ấy đã chết trong tay chồng cô được đúng không?

Thẩm Hân Duyệt tùy cơ ứng biến nói: "Cô Tô, sức khỏe của ông ấy không được tốt nên hôm nay không thể tham dự được, kính xin cô Tô thứ lỗi cho.”

Sau khi nói xong Thẩm Hân Duyệt tự mình mở một chai đồ uống cho Mã Hiểu Lộ, Mã Hiểu Lộ lớn từng này rồi, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa từng có ai khách sáo với cô như vậy, nhất là ở một nơi cao cấp như thế này.

Bất kể là từ cách ăn mặc hay là từ khí chất đều cho thấy đối phương chắc chắn không phải người bình thường, cho nên Mã Hiểu Lộ cảm thấy hơi được quan tâm mà lo sợ, vừa muốn đứng lên đáp lễ nhưng lại bị Tô Vũ kéo lại.

Hơn nữa còn cho cô một nụ cười an tâm, ý tứ kia thật giống như là đang nói, tất cả những điều này thực sự là điều đối phương nên làm.

Sau đó một người đàn ông mặc âu phục màu đen, trong tay xách một cái vali đi vào, Thẩm Ngạo ra hiệu cho anh ta mở ra.

Sau khi cái vali được mở ra, bên trong chứa toàn bộ những dược liệu trân quý mà Tô Vũ nói, chỉ nhìn thoáng qua, Tô Vũ đã có thể đoán được chất lượng của những dược liệu này cơ bản đã đáp ứng yêu cầu của anh.

c, tỏ vẻ hài lòng.

Lúc này Thẩm Hân Duyệt nói: "Cha tôi đã tốn rất nhiều nhân lực và vật lực để thu thập thứ này từ các chợ dược liệu trên toàn quốc, đúng là tốn rất nhiều công sức."

Tô Vũ ăn một miếng, buông đũa xuống nói: "Vậy, không phải là tôi nên nói cảm ơn sao?"

Thẩm Ngạo liên tục xua tay, một người mà ngay cả đại sư Ngô cũng không hiểu, hơn nữa còn trẻ như vậy, trong mắt Thẩm Ngạo cũng chỉ có bốn chữ "sâu không lường được" để hình dung, đối với người như vậy thì cách tốt nhất vẫn là lôi kéo.

Ông ta đương nhiên biết, nếu như những dược liệu này có thể bù đắp những lỗi lầm mà ông ta đã mắc phải trước đây thì cũng đã rất tốt rồi, nào còn dám nhận lời cảm ơn nữa.