Truyền Nhân Thần Y

Chương 20: C20 Cái này thì anh không biết

Đối với những gì Tô Vũ nói, dường như Mã Hiểu Lộ không hiểu lắm.

Cô thăm dò nhìn nhìn Tô Vũ, hỏi: "Có phải là nếu một ngày nào đó em tức giận rời đi như vậy, thì anh cũng sẽ ngồi yên một chỗ không thèm để ý đến không?"

Tô Vũ lập tức bật cười, giơ tay vỗ nhẹ lên đầu Mã Hiểu Lộ, nói như một trưởng bối yêu thương hậu bối: "Sẽ không, bởi vì anh sẽ không để em có có hội tức giận rời đi."

Câu nói của anh làm cho trong lòng Mã Hiểu Lộ ngọt ngào như vừa được ăn kẹo.

"Vậy thì thực sự sẽ không có điều gì đó xảy ra với An Kỳ đâu phải không?" Hiển nhiên là Mã Hiểu Lộ vẫn còn hơi lo lắng.

"Cái này thì anh không biết, nhưng mà anh nghĩ rằng, để có thể hòa hợp chung sống với nhau trong một khoảng thời gian dài như vậy thì cũng không thể nào không vượt qua được một rào cản nhỏ như thế." Sau khi anh nói xong, người phục vụ đã đưa đồ ăn lên.

Tô Vũ chỉ tay nói: "Nhanh lên, có người chiêu đãi, đừng để uổng phí."

Mã Hiểu Lộ nhăn nhăn mũi, cô ấy cũng bắt đầu ăn uống cùng mọi người.

Đúng lúc này, Hoàng Lỗi từ ngoài cửa bước vào, sắc mặt xanh mét, thấy mọi người đều không đợi anh ta mà đã bắt đầu động đũa, hơn nữa còn gọi nhiều món ăn ngon như vậy, hiển nhiên coi anh ta là đại gia giàu có mà làm thịt, sắc mặt càng trở nên khó coi hơn.

Nhưng cuối cùng, anh ta vẫn hít một hơi thật sâu và cưỡng ép nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc và bước đến.

"Chủ quản Hoàng, sao bây giờ anh mới đến? Chờ anh hơn nửa ngày trời, mọi người đều đã đói cho nên mới động đũa trước, chắc là anh sẽ không cảm thấy buồn vì điều đó đâu đúng không?" Triệu Phi Phi rất giỏi quan sát sắc mặt người khác để nói chuyện, cho nên bây giờ trong lòng Hoàng Lỗi nghĩ gì thì cô ấy cũng đã đoán được đại khái, cho nên cô ấy đã nói hai câu để Hoàng Lỗi không đến mức không thể xuống đài được.

"Ha ha, trên đường có hơi kẹt xe, cho nên tôi mới đến muộn, không sao đâu, gần đây mọi người cũng đã vất vả rồi, mọi người cứ ăn trước đi, nếu không đủ thì có thể gọi thêm." Hoàng Lỗi lúng túng cười nói.

"Mau đổi vị trí cho chủ quản Hoàng đi."

Cuối cùng, Hoàng Lỗi ngồi xuống giữa hai người đàn ông, nhưng ánh mắt anh ta vẫn chưa bao giờ rời khỏi Mã Hiểu Lộ và Tô Vũ ở phía đối diện, nhất là khi nhìn Tô Vũ, anh ta hận không thể thẳng tay đập chai bia lên đầu anh.

"Tôi xin lỗi, thưa anh, tấm thẻ này không thể dùng được." Ngay khi mọi người đang ăn uống thỏa thích, một người phục vụ đi đến bên cạnh Chu Triết và hơi cúi đầu nói.

Câu nói này làm bầu không khí đang náo nhiệt lập tức trở nên nguội lạnh, đặc biệt là Hoàng Lỗi, vừa rồi anh ta đã thầm tổng hợp lại trong lòng, một bàn đồ ăn này chắc chắn sẽ làm cho anh ta cảm thấy rất đau đớn. Bây giờ, khi thấy có người chủ động ra vẻ, vậy thì anh ta sẽ giả bộ coi như câm điếc không biết gì cả.

"Sao có thể như vậy được? Tại sao thẻ tín dụng của tôi lại không thể dùng được, cậu có nhầm lẫn gì ở đây không?" Chu Triết lập tức đứng dậy, nhận lấy thẻ tín dụng từ tay người phục vụ, cau mày nói.

"Chắc chắn không sai, hẳn là đã bị đóng băng, nếu không thì hãy gọi điện cho ngân hàng để hỏi cho rõ ràng đi, để xem có phải ngân hàng đang có vấn đề không?" Người phục vụ nói với Chu Triết bằng một sắc mặt ôn hòa.

Chu Triết thản nhiên ném thẻ ra ngoài cửa sổ, hẳn là gần đây anh ta tiêu tiền như nước cho nên gia đình anh ta trực tiếp cắt đứt nguồn tiền của anh ta, đây cũng không phải là chuyện một hai lần, gia đình luôn cảm thấy anh ta làm việc không đàng hoàng, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

“Vậy cậu nói đi, bao nhiêu tiền? Tôi có thể trả tiền mặt đúng không?" Nói xong, Chu Triết lấy ra một cái ví.

"Thưa anh, hiện tại tổng chi phí của anh là 15.700." Người phục vụ mỉm cười nói.

Hiển nhiên là trong ví của Chu Triết vốn dĩ không có nhiều tiền như vậy, đây có thể là khoảng thời gian xấu hổ nhất trong cuộc đời Chu Triết, nếu tin tức anh ta không thể trả tiền sau khi ăn được truyền ra ngoài, sau này mặt mũi của Chu Triết biết giấu vào đâu?

"Tôi chỉ có vậy thôi, bây giờ cậu cầm năm nghìn tệ trước đi, ngày mai tôi sẽ gửi lại phần tiền còn lại có được không?" Chu Triết lấy ra 5.000 nhân dân tệ tiền mặt từ ví của mình và đưa nó cho người phục vụ.

Người phục vụ cúi đầu nói: "Thật sự rất xin lỗi, không có chữ ký của quản lý, cửa hàng của chúng tôi không thể ký sổ."

"Vậy thì gọi quản lý của cậu đến chỗ tôi." Chu Triết tức giận chống nạnh thở hổn hển.

Một lúc sau, một người đàn ông mặc vest đeo bảng tên có ghi chữ quản lý trên ngực đi tới, nhìn Chu Triết rồi hơi cúi xuống nói: "Xin hỏi anh cần tôi giúp sao?"

Chu Triết khoanh tay trước ngực, nói với quản lý: "Hôm nay tôi đi ra ngoài hơi gấp nên không mang đủ tiền, ngày mai tôi có thể quay lại đưa nốt số tiền còn lại không?"

Người quản lý mỉm cười và nói: "Thưa anh, tôi thực sự rất xin lỗi, cửa hàng của chúng tôi không có quy tắc như vậy, xin anh thứ lỗi."

Câu này quả thực làm cho Chu Triết tức đến nỗi suýt nữa nổ phổi, ý tứ của người này rất rõ, không phải là không thể ký sổ mà chẳng qua Chu Triết chưa phải là người có thể làm được chuyện này mà thôi.

"Bây giờ cửa hàng của các anh không thể lập ra quy tắc này sao?" Chu Triết thấy mặt mũi mình sắp bị quét ra bãi rác rồi, anh ta trừng mắt nói với quản lý.

Người quản lý này chỉ mỉm cười và lắc đầu. Lúc này, Triệu Phi Phi không thể ngồi yên được nữa, cô ấy lấy thẻ lương từ trong túi ra, đưa cho Chu Triết thì thầm: "Tính tiền đi, hôm nay trước mắt cứ dùng thẻ của em đi."

Mặc dù bữa ăn này bằng cả hai tháng lương của Triệu Phi Phi, nhưng bây giờ không phải là lúc keo kiệt, bởi vì Chu Triết đã đâm lao thì phải theo lao, cho dù chịu đựng đau đớn thì cũng không còn cách nào khác.

Chu Triết cầm thẻ ngân hàng trong tay, xúc động: "Phi Phi, làm sao anh có thể dùng tiền của em chứ? Em mau cất đi, chút chuyện nhỏ này anh chắc chắn sẽ có cách."

"Chúng ta cần gì phải phân chia? Của em cũng là của anh, của anh cũng là của em, không phải sao?" Triệu Phi Phi cố gắng hết sức thuyết phục Chu Triết.

"Nhưng mà..." Lúc này, Chu Triết có vẻ hơi do dự, đã từng này tuổi rồi, đây là lần đầu tiên anh ta phải để một cô gái đưa tiền khi đi hẹn hò, điều này làm cho mặt mũi của cậu chủ nhỏ nhà họ Chu không biết giấu vào đâu.

"Thôi nào, được rồi, chúng ta có nhiều người như vậy, hoặc là AA cũng được, trước kia mỗi lúc chúng ta đi liên hoan chẳng phải là đều AA sao?" Lúc này, Mã Hiểu Lộ đột ngột lên tiếng.

Chỉ là sau khi cô nói xong, có không ít người bắt đầu lắc đầu thở dài, vốn dĩ họ đến đây để ăn chực, nếu sớm biết là phải AA thì chắc chắn họ sẽ không gọi nhiều món ngon như vậy, bây giờ đã vượt xa ngân sách AA của bọn họ.

Hoàng Lỗi tiếp tục không nói gì, phải biết rằng bây giờ cũng không phải là lúc để anh ta nói, bữa tiệc này là do anh ta chủ động mời, trong công ty anh ta cũng vỗ ngực nói rằng anh ta sẽ thanh toán hóa đơn, bây giờ có một Chu Triết chắn ở phía trước, anh ta hiển nhiên cũng sẽ thuận lý thành chương giả vờ vô hình, trường hợp xấu nhất mà phải AA thì anh ta cũng chỉ bỏ ra một phần của riêng mình, dù sao thì anh ta cũng không muốn bắt gà không được mà còn phải mất nắm gạo.

Khi bầu không khí trở nên khó xử, Tô Vũ lấy từ trong túi ra một tấm thẻ vàng, trên đó có in logo VIP, thản nhiên đưa cho người quản lý rồi nói: "Giúp tôi xem thử tấm thẻ này có thể dùng được không?"