Sinh nhật ngày hôm đó tôi bảo Mì Sợi Ca đừng mở tiệm buổi tối, chúng ta tới nhà hàng bít tết trong trung tâm thương mại gần đây ăn một bữa thật ngon, hắn nói không muốn lãng phí, bảo tôi giữ tiền lại mua đồ ăn ngon cho mình, còn nếu tôi cực kì muốn ăn bít tết thì hắn nói mai sẽ làm cho tôi ăn… Tức chết tôi!

Tôi đưa khăn quàng cổ mình tự tay đan cho hắn, hắn thấy đường may lồi lõm như bị chó gặm liền ngồi xổm xuống đất đấm đất cười lớn, nửa ngày sau mới đứng lên, sau đó cẩn thận từng li từng tí nhét khăn vào trong ngực, cũng chưa nói có thích hay không… Tức lắm luôn á!

Sau đấy tôi lại tặng hắn một bó hoa hồng, hắn trực tiếp bẻ hai cánh hoa pha cho tôi chén trà, tôi buồn bực còn chưa uống được hai ngụm, cốc trà đã bị hắn đoạt đi, bảo rằng nhầm lẫn đây không phải hoa hồng ăn được không thể pha trà, vẫn là để buổi tối thả cho tôi tắm đi… Tức chết tôi luôn rồi đó!

Đến cùng ai nói với tôi chòm song ngư thích lãng mạn hả? Đúng, là tiểu bảo an nói, cái thằng nhóc chết tiệt chưa đủ lông đủ cánh đó, cả ngày chỉ biết nói hươu nói vượn lừa gạt Tiểu Vệ Ca của cậu, sớm biết như này tôi thà hỏi Tiểu Yêu còn hơn!

“Anh rất vui, Tiểu Vệ à.” Nhìn thấy tôi tức giận đến sắp biến hình, Mì Sợi Ca vội vàng kéo tôi vào trong bếp, lại bắt đầu hôn tôi, “Không nghĩ tới em sẽ nhớ tới sinh nhật anh, kỳ thực quà gì không quan trọng, có em là đủ rồi.”

“…” Cho nên hắn quả nhiên chỉ là muốn cùng tôi mướn phòng đi? Ài, nam nhân a!

“Nếu không em hát bài chúc mừng sinh nhật cho anh nghe đi? Muốn nghe em hát cơ.” Hắn cười hì hì nói.

“…” Lại tới nữa rồi, sao người này cứ mãi không tha bắt tôi hát cho hắn nghe vậy? Tôi hát thực sự khó nghe vô địch vũ trụ luôn á, nếu anh đã điếc không sợ súng như thế, vậy tôi… Đợi đã, hát mừng sinh nhật không phải hát sau khi đốt nên sao? Bánh ngọt sao vẫn chưa chịu tới thế? Đã mấy giờ rồi hả? Tức chết tôi mà!

Ngay lúc tôi tức giận, điện thoại di động liền vang lên, nghe máy thì chính là tới giao bánh ngọt, hắn nói giao hàng được nửa đường thì cái xe Tiểu Mao Lừa của hắn hỏng, tìm nửa ngày chỉ đành dùng xe bán tải* thay thế, giờ cao điểm buổi tối bị tắc đường hơn cả tiếng đồng hồ không nói, lúc này đứng bên kia đường cũng không dám xuống xe, sợ bị cảnh sát dán giấy phạt, hỏi tôi có thể tới lấy không.

*Bản gốc ở đây là xe vận tải nhỏ mà tui nghĩ xe vận tải nhỏ chính là xe bán tải nên mới để thế….

Đã tới cửa rồi, có gì không thể đâu? Tôi ngẩng đầu nói một câu “Bánh ngọt” với Mì Sợi Ca, rồi quay đầu cầm điện thoại bước ra ngoài cửa tiệm, quả nhiên bên kia đường đỗ một chiếc Phá Kim Bôi nhỏ, thằng nhóc lái xe thấy tôi vẫy vẫy điện thoại di động, liền nâng hộp bánh ngọt trong tay lên.

Tôi thấy trên đường không có xe nên hào hứng chạy băng qua đường.

Nói thật, tôi vẫn rất là chờ mong đối với cái bánh ga tô này, một cái bánh ga tô nhỏ một pound* đã mất đến mấy trăm tệ, trên mạng ba hoa chích chòe thổi phồng lên là ăn cực kì ngon… Một tên điểu ti tôi đây, quả thực chưa từng ăn loại này, lần này còn nhờ dính ánh sáng của tức phụ đấy. (Pound: đơn vị đo trọng lượng của Anh, Mĩ. 1 pound = 454 grams)

Tôi đắc ý nhận lấy bánh ngọt, sờ sờ hộp giấy vẫn còn lành lạnh, xem ra tuy rằng trì hoãn có chút lâu, bánh hẳn là vẫn được bảo quản không tệ lắm.

Tôi xách theo bánh ngọt đi về, nhìn thấy Mì Sợi Ca đang đứng ở cửa tiệm bên kia đường nhìn tôi, tôi cười cười với hắn, nghĩ bây giờ không phải nên lập tức đóng cửa tiệm về nhà ăn bánh ngọt với mẹ sao.

Chỉ thấy Mì Sợi Ca lúc này đột nhiên lộ ra vẻ mặt cực độ sợ hãi, gấp gáp xông về phía tôi, điên cuồng kêu to: “Cẩn thận!”

Một vệt ánh sáng chiếu lên người tôi, tôi nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy một chiếc SUV đang lái thẳng về phía tôi, tiếng thắng xe dị thường chói tai, phanh lại không hề chắc ăn như tiếng bánh xe rít, đầu xe gần trong gang tấc, đèn xe sáng chói khiến người ta không thấy rõ kiểu xe là gì, có điều trông rất giống một chiếc xe bán rất đắt hàng của công ty tôi… Gần như là phản xạ có điều kiện, tôi cấp tốc nằm xuống đường, lăn một vòng chui xuống đáy xe.