Mọi người chắc sẽ cảm thấy tôi tâm địa sắt đá.

Từ nhỏ mẹ tôi đã dạy tôi, làm nam nhân phải có trách nhiệm, có lòng trách nhiệm, cũng phải có cốt khí.

Tôi học được có cốt khí có trách nhiệm, nhưng lại không được học lúc đối mặt với tình cảm của người khác, nên đáp lại như thế nào.

Không biết làm gì tiếp theo, tôi không còn cách nào chỉ đành chọn chạy trốn… Tiểu Yêu nói đúng, tôi chính là loại người sợ đầu sợ đuôi kia.

Đáng ăn mừng chính là, “chạy trốn” rất thuận lợi, vốn còn tưởng rằng Mì Sợi Ca sẽ còn dây dưa một trận, hoặc chí ít sẽ gửi tin nhắn trên Wechat bảo tôi tới ăn mì, nhưng trên thực tế lại không có.

Hắn không nói câu nào với tôi nữa, cũng không lại xuất hiện trước mặt tôi, nhiều lúc đi ngang qua tiệm mì, tôi cho là sẽ thấy được thân ảnh hắn ngồi trên ghế xếp nhỏ của cửa tiệm ấn ấn di động, nhưng hắn hình như cũng không còn rời khỏi cửa tiệm nữa.

Có một lần tôi nhịn không được lén lút nhìn trộm vòng bạn bè của hắn, phát hiện bên trong trở lại trống rỗng, cả cái tin “Đáng yêu” đó cũng không thấy. Trong lúc nhất thời tôi cảm thấy trong lòng quạnh hiu, cũng không biết là hắn xóa, hay là ẩn vòng bạn bè của mình với tôi, thậm chí có khả năng đã xóa tôi khỏi list bạn tốt… Ài nghĩ nhiều như thế làm gì, sau này đâu còn nói chuyện với hắn, cũng không tới tiệm của hắn nữa, cả ngày nghĩ mấy thứ này rốt cuộc là có ý gì?

Có lúc thực sự không hiểu nổi tại sao mình lại để bụng Mì Ca đến như thế… Có lẽ bởi vì tôi sống đến lớn như vậy, lần đầu tiên có người mắt mù coi trọng tôi, hơi hơi thỏa mãn một chút lòng hư vinh đi.

Cũng có thể là bởi vì tôi mang tâm áy náy với hắn.

Hoặc là, tôi chẳng qua chỉ muốn ăn mì của hắn —— cơm kiêu, bánh rán trái cây, bún chua cay, bánh mật xào… Mặc kệ là món gì, cũng không ngon bằng mì của Mì Sợi Ca.

Thôi, một tên quỷ nghèo vật lộn để ăn no mặc ấm như tôi dây, nào có chuyện được kén chọn cơ chứ? Có lòng thảnh thơi tới vậy không bằng nỗ lực làm việc.

Có điều tôi thực sự rất nỗ lực trong công việc đó nha, mọi người cứ yên tâm!

Khoảng thời gian này thỉnh thoảng tôi sẽ chủ động tăng ca, cảm thấy mình không thể phụ lòng tín nhiệm cùng sự kỳ vọng của sư phụ cùng tổng giám đốc được. Công việc bảo dưỡng của chúng tôi trách nhiệm to lớn, hiện giờ tôi lên làm tổ trưởng, nên mỗi lần đều sẽ đem tất cả xe đã sửa xong tỉ mỉ kiểm tra lần nữa. Đừng nói chứ, tôi còn thật sự phát hiện ra không ít vấn đề, tôi có thể hiểu được các đồng nghiệp muốn trộm lười biếng, cũng biết bây giờ phổ biến tin tưởng kết quả đo lường xe cộ từ thiết bị điện tử hơn, nhưng có vài vấn đề quá nhỏ dùng cơ khí không kiểm tra ra được, phải mở xe ra, nghe âm thanh động cơ, thậm chí phải nếm dầu máy, ngửi khí thải mới được.

Tôi có thể cảm giác được có người trong tổ có chút ý kiến với tôi, cảm thấy tôi quá mức soi mói chi tiết, thậm chí có phần chuyện bé xé ra to.

Nhưng mà các bạn yêu quý à, chúng ta tại sao lại không giải quyết vấn đề ngay từ lúc nó vẫn còn nhỏ? Chờ tới khi nó biến thành vấn đề lớn, rất có thể sẽ phát sinh sự cố, gây ra đại họa, cũng tạo thành những bi kịch không thể cứu vãn.