“Cậu không biết anh ta đáng giận thế nào đâu, anh ta nói tới cái tên nhóc hồi nhỏ kia, dáng vẻ rõ ràng là rất thương nó…” Tiểu Yêu nghiến răng nghiến lợi, dao nĩa trong tay suýt nữa bị cậu ấy bóp thành méo mó, “Cậu nói anh ta có phải biến thái không? Hả? Cái kiểu bạn bè một sớm một chiều thế mà đến giờ còn nhớ! Người này sao lại lớn sớm thế chứ! Lại còn “Mèo nhỏ tham ăn”, buồn nôn!”

Tôi che kín mặt, cười mãi như bị chập luôn, ha ha, ha ha ha, còn không phải là cậu sao, cậu chính là “Mèo nhỏ tham ăn”.

“Trời ạ, tớ thật sự là bị ngộ độc giấm chua rồi, niệm kinh cả một tuần cũng chẳng có tác dụng gì, ăn chay còn ăn không no… Tớ thực sự thích anh ấy, còn muốn ăn cả tôm hùm nữa.” Tiểu Yêu ngồi đối diện tôi buồn bực buông dao nĩa, lúc này sườn bò thượng hạng cậu ấy cũng không ăn nổi.

Ha ha ha, A ha ha ha ha ha, tôi không được, thật, ha ha ha!

“Tiêu Vệ! Cậu còn cười!” Tiểu Yêu tức giận.

Không được, tôi phải về nhà cười thêm một lúc nữa, chiến trường này giao cho Tôm Hùm Ca đi, tôi nói không rõ ràng, không giải thích được, ha ha ha ha ha.

Tôi hướng về phía đằng xa vẫy tay một cái, Tôm Hùm Ca vội vàng chạy đến, ôm Tiểu Yêu đang trưng ra khuôn mặt lơ ngơ vào lòng, thân mật cọ cọ cằm vào đỉnh đầu cậu ấy, nói “Mèo nhỏ tham ăn của anh.”

Gay rồi, mùi cẩu độc thân trên người tôi thơm ngát đến gay mũi, nơi này không thích hợp ở lâu, chạy cho mau mới là thượng sách.

Tôi, một người hỗ trợ tài giỏi, đừng ngoài nhìn qua cửa sổ phòng ăn thấy Tiểu Yêu đang nhéo mặt Tôm Hùm Ca, muốn ra vẻ tức giận đó nhưng làm sao cũng không giống, bị anh ấy hôn một cái thì thất thủ luôn, sau một giây đã lại cái dáng vẻ mềm mại ngoan ngoãn, thực sự là quá ngu, ha ha, chúc mừng cậu, ha ha ha, tôi quá giỏi, ha ha ha ha, giấu thật kỹ công lao cùng tên mình. (SS: chỗ này bạn Tiểu Vệ muốn nói ý là bạn ý Làm Chuyện Tốt Không Lưu Danh)

Có rồi, chuyện của thế gia công tử và “yêu nữ” đánh lộn hằng ngày có thể lấy ra để viết phiên ngoại, giờ là mấy giờ nhỉ… Mẹ ơi 11 giờ rưỡi!! Tôi còn phải tranh điểm chuyên cần mà!