Chương 8:

Nguyệt Cư:

Ánh trăng mờ nhạt từ cửa sổ rọi sáng, một nam tử mặt tử y tà mị, mái tóc dài xõa xuống bờ ngực rộng, để lộ ra khuôn mặt đầy yêu nghiệt. Nam Cung Thần lười biếng nằm trên nhuyễn tháp, bên cạnh hắn là một hắc y nhân – Thiên Khương đang thông báo kết quả điều tra

- Lui ra đi!_ hắn ra lệnh cho hắc y nhân

“ Không điều tra được thân phận? Gặp nạn? Tỷ tỷ?...” Hắn đã cho người điều tra thân phận của nó nhưng chỉ nhận được kết quả vô cùng sơ sài. Trước khi được vợ tri huyện nhận nuôi thì nó cứ như không tồn tại trên đời này, dù có bỏ ra bao nhiêu công sức thì kết quả cũng thu về được tờ giấy trắng với vài dòng đơn giản. Khóe miệng câu lên một nụ cười xảo trá… hồ ly… lại bắt đầu xuất chiêu

--- Sáng hôm sau---------

- Tri huyện, hôm qua ta mới nhận được tin Thánh thượng triệu ta về gấp_ người nào đó nói dối không chớp mắt, mặt không đỏ, hơi thở bình ổn… còn ai ngoài “hồ ly” Nam Cung Thần?

- A! Vậy khi nào thừa tướng đại nhân xuất phát?_ tri huyện cung kính nhưng trong lòng không tự ngừng tự hỏi… ngày mai Tiểu Điệp cũng rời đi… có cần trùng hợp quá không vậy

- Aiz… có chuyện gấp nên ngày mai ta phải đi rồi_ Nam Cung Thần thở dài nhưng lại khiến lòng tri huyện rơi lộp bộp

- Cái gì? Ngày mai ngài CŨNG đi???_ tri huyện trừng mắt, cái này… không phải là quá trùng hợp đi???

- Ồ! Vậy là ở đây cũng có người ngày mai rời đi à???_ “Hồ ly” nào đó bắt đầu giả vờ cho dù hắn đã biết từ tối hôm qua

- Ách!... không… không có_ tri huyện lắc đầu phủ nhận nhưng mồ hôi đã phủ đầy trán

- Tri huyện, ngài không cần giấu, ta không ngại đâu!_ “ Hồ ly” tiếp tục nụ cười yếu ớt nhưng lại khiến cho tri huyện lạnh sống lưng

‘ Ô…ô, ta thật là đáng thương mà…’_ tri huyện khóc không ra nước mắt

- Khụ…khụ… không giấu gì ( thật ra là giấu không được) đại nhân, ngày mai nữ nhi của ta cũng lên kinh thành để giải quyết một số việc

- Ồ! Ra là vậy, lệnh tiểu thư là đi một mình?_ Nam Cung Thần vô sỉ giữ thái độ kinh ngạc

- Ách!... đúng vậy…

- Tri huyện đại nhân, không nên a!_ Hồ ly bắt đầu xuất chiêu

- Ý của thừa tướng là???

- Ôi! Đằng sau ngọn núi của Tuyết Hoa Thành có một bản doanh của thổ phỉ, lệnh tiểu thư lại lên đường một mình… hơn nữa…

- Hơn nữa gì ạ?_ tri phủ lo lắng

- Hơn nữa… từ đây đến kinh thành khoảng cách xa xôi, lệnh tiểu thư một mình nữ tử… ngộ nhỡ…_ Nam Cung Thần cố ý ngắt quãng

- Ôi! Không được, không được_ Tri phủ đại nhân lắc đầu, Tiểu Điệp là đại bảo bối của cả Tuyết Hoa Thành, không thể để con bé xảy ra chuyện gì được… - Không biết thừa tướng đại nhân có cao kiến gì?

- À! Thật ra thì ngày mai ta cũng đi, khi đó, lệnh tiểu thư có thể đi với ta, như vậy có thể an toàn hơn_ “Hồ ly” nào đó nở một nụ cười vô sỉ nhưng bây giờ tri phủ đại nhân cũng không có lòng để ý chuyện đó.

- A! như vậy thật tốt, thật tốt quá, đa tạ thừa tướng đại nhân_ người cha nào đó vì lo lắng quá mức mà không biết rằng, hắn đã cấp bán đứa con gái yêu quý của mình cho một con hồ ly ngàn năm

- Tri phủ, người đừng khách khí, tiện đường, tiện đường thôi mà_ Hồ ly lại nở nụ cười chói lóa đầy gian tà khi thực hiện kế hoạch thành công.

- Liên nhi, ngươi đi thông báo cho nhị tiểu thư đi_ tri phủ sốt sắn cho gọi Liên nhi

Vâng! Lão gia_ nói rồi Liên nhi vụt đi, Nam Cung Thần khẽ nheo mắt, hảo công phu… ngay cả nha hoàn đi theo cũng có võ công không tồi… nhị tiểu thư này… càng ngày càng thú vị.

----------------------------------

- Cái gì?_ một tiếng hét oanh động khiến cho toàn bộ Thanh Nhã các náo động

- Tiểu thư, đây là lời của Lão gia_ Liên nhi dở khóc dở cười, chỉ là đi chung một đoạn thôi mà, tiểu thư… có cần phản ứng quá lên như vậy không?

- Lý do?_ Nguyệt Điệp nhíu mày, khi không lão cha bắt nó đi với tên thừa tướng kia??? Có quỷ mới tin

- Lão gia kêu là sợ mấy tên thổ phi đằng sau núi

- Mấy tên đó không phải bị ta quét sạch rồi à???

- Lão gia còn kêu tiểu thư một thân nữ nhi không nên đi xa

- Ta không phải dạng tiểu thư khuê các, hơn nữa Thanh Thanh cũng vậy mà… rõ ràng tỷ ấy được bái sư lên núi học võ, ngao du tứ phía, ta chỉ lên kinh thành thôi, có phải là biệt lai vô dạng hay là muốn ngao sơn họa thủy gì gì đâu???_ nó bất mãn

- Nhưng… nhưng lão gia đã quyết rồi_ Liên nhi lắc đầu đầy đau khổ

- Đi, đi tìm lão cha_ nó vùng dậy, nếu đi với tên kia thì còn đâu tự do “trêu hoa ghẹo nguyệt chứ”??? Còn lâu

Nhưng mà nó và Liên nhi vừa bước ra khỏi Thanh Nhã các thì sửng sốt khi thấy Tỷ tỷ yêu quý, mẫu thân đại nhân và nhân vật mấu chốt – Lão cha đáng kính đang đợi… nó???

- Mẫu …mẫu…thân…lão…ch…cha…tỷ…tỷ…sao mấy người lại ở đây???

- Ha! Ta biết thể nào con cũng không đồng ý mà_ tri huyện đại nhân vuốt râu

- Cha! Người biết vậy mà tại sao lại để con đi với tên thừa tướng kia chứ_ nó bất mãn trừng mắt

- Nữ nhi! Con một thân nữ tử sao có thể một mình đi xa ngàn dặm chứ_ tri huyện đại nhân bắt đầu chấm nước mắt, sắc mặt thay đổi nhanh đến chong mặt

- Điệp nhi, phụ thân con nói đúng đấy, ô…ô…ô… hài tử của ta, con đi xa như thế còn sức khỏe thì sao… ô…ô…ô_ Mẫu thân đại nhân phát huy năng lực, khóc như Hoa lê đái vũ khiến cho khóe miệng của nó co rút dữ dội

- Con…_ Còn chưa nói hết nó đã bị Thanh Thanh cắt lời – Tiểu Điệp, hức, ta biết năng lực của muội… nhưng cái gì cũng có chuyện ngoài ý muốn… năm đó, ta là cùng sư phụ và các sư huynh cùng nhau ngao du tứ hải nhưng cũng chẳng tránh được nhiều chuyện thị phi… hức hức… Tiểu Điệp… hức… đi với tên mĩ nam đó, không ít thì nhiều vẫn tránh được một số chuyện. Ngoan, tỷ tỷ cho muội kẹo ngọt, đừng náo nữa, nghe lời phụ thân đi_ Lần đầu tiên trong đời Thanh Thanh lấy lời của một tỷ tỷ ra để khuyên nhủ nó nhưng mà… nó đã lớn rồi và cũng không thích ăn kẹo ngọt được không??? Nó không phải là tiểu hài tử

Khuôn mặt dễ thương của nó vặn vẹo đến khó coi. Một màn gia đình tình thâm này có ướt át quá không vậy trời… Còn nữa… mẫu thân đại nhân… nước mắt của người khiến y phục của ta ướt hêt cả rồi… người đừng như vậy nữa chứ??? Còn lão cha… người không phải là quả phụ… cũng chẳng phải là tức phụ… người chấm nước mắt như thế… phong thái ngày xưa đâu rồi aaaaaa!!!! Nguyệt Điệp như muốn hét lên, đầu như sắp nổ rồi, cơ mà trong lòng vẫn chảy qua một dòng nước ấm áp, họ là vì mình.

- Được rồi, được rồi, con chịu thua, chịu thua, con đi với hắn là được chứ gì?_ nó thở dài

- Thật??? _ cả ba người đồng loạt ngẩng đầu lên khiến nó đen mặt. Nước mắt sao hết rồi ???

Nói cho cùng thì một mình nó không thể nào địch nổi 3 người siêu cấp cường hãn này… thôi thì nhượng bộ… nhượng bộ. Lúc đi ra thì vô cùng hùng hổ, còn lúc trở về thì không khác gì cái xác chết… nó mệt quá à aaaaa~~

---Sáng hôm sau---------------------

Đoàn người vô cùng long trọng đứng trước Tri phủ

- Tri phủ đại nhân, Tuyết Hoa Thành phát triển thật tốt, ta sẽ thông báo lại với Thánh Thượng_ người nào đó tươi cười cực kỳ chói mắt

- Vậy thì còn gì bằng, đa tạ thừa tướng đại nhân_ tri huyện vô cùng cung kính

- Vậy thì cáo từ_ Nam Cung Thần gật nhẹ đầu

- Người đâu, đi gọi nhị tiểu thư ra đây_ tri huyện quay lại một tên sai vặt mà phân phó

- Con tới rồi mà, không cần đâu_ một tiếng nói thanh thoát vang lên nhưng lại có phần lười biếng.

Một nữ tử khoác lên mình bộ váy Tử kim nhẹ nhàng. 3 phần trang nhã, 3 phần mỹ lệ, 3 phần cao quý và 1 phần tùy ý. Khuôn mặt trái xoan thanh lệ, ngũ quan tinh xảo như được tỷ mỉ trạm trổ, đôi con ngươi đen láy nhưng thập phần lãnh đạm. Ba nghìn sợi tóc đen nhánh dài được tùy ý xõa tung nhưng không một phần lôi thôi mà làm tăng thêm vài phần mĩ lệ, không trang sức cầu kỳ, chỉ là một sự vải lụa màu tím cột một phần tóc nhỏ bên phải. Tay ôm cổ cầm quý được bọc trong một lớp vải màu trắng. Bước đi nhẹ nhàng, tao nhã như trích tiên không dính bụi trần.

Nam Cung Thần ngây người, ở buổi chiều hôm đó, hắn đã thấy nàng nhưng hôm nay, nàng lại khiến hắn một phần ngây ngốc. Khí chất nhẹ nhàng nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy thoải mái, khóe miệng không tự chủ mà tạo ra một đường cong nhẹ nhàng. Hắn không hề hay biết rằng. bắt đầu từ lúc nó xuất hiện thì hình bóng của nó đã chiếm cứ trong một phần trái tim của hắn.

Trong lúc hắn đánh giá nó thì nó cũng nhìn chằm chằm vào hắn. Khoác lên mình một bộ áo màu tím đen, khuôn mặt tinh xảo như được lão thiên gia ưu ái khắc lên từng ngũ quan tỉ mĩ. Mái tóc dài cũng để xõa ra. Nó phải công nhân rằng hắn chính là yêu nghiệt trong yêu nghiệt khiến cho trai gái, già, trẻ đều phải mê mẫn…

- Khụ… thừa tướng, mong ngài chiếu cố tốt cho nữ nhi_ Tri huyện đại nhân là người đầu tiên phá vỡ không khí trầm lặng này

- A! tri huyện đừng lo lắng, ta sẽ chiếu cố tốt cho lệnh tiểu thư

- Làm phiền_ không hơn không kém, nó chỉ phun ra hai chữ

- Tiểu thư không phiền thì tại hạ làm sao có thể phiền đây_ Hồ ly nào đó lại bộc lộ bản chất của mình rồi quay qua ra hiệu cho đoàn người bắt đầu lên đường.