Lúc này tại phía trên đài, Thanh y nam tử đối với tên trước mặt hắn nhàn nhã nói ra:
- Đầu hàng đi Lưu Sơn, ngươi không phải đối thủ của ta.
Trước Thanh y nam tử nói vậy, nam nhân gọi là Lưu Sơn kia cũng cảm giác tức giận, chỉ cười khổ:
- Không nghĩ Thanh Vân kiếm phái lại có một Vương Cửu Thiên như ngươi. Lần này ta nghệ không bằng người, chấp nhận thất bại. Chỉ là để Sơn Nhạc tông thất vọng rồi.
Hắn nói xong, buồn bã đi xuống. Mà Thanh y nam tử tên gọi Vương Cửu Thiên, lẳng lặng đứng đó chờ trọng tài công bố kết quả.
- Sư tôn!
Bên cạnh môn chủ Sơn Nhạc tông đã xuất hiện thêm một người, đó là Lưu Sơn. Hiển nhiên việc hắn đứng ở đây, chứng tỏ người này cũng không phải tầm thường đệ tử của Sơn Nhạc tông
- Không tệ, ngươi đã tận lực là tốt rồi.
Tông chủ Sơn Nhạc tông gật đầu, rồi nói với lão đạo sĩ:
- Vương huynh, xem là lần này Vương huynh chắt nhi, thì thắng ta chân truyền đệ tử rồi.
- May mắn, may mắn mà thôi.
Lão đạo sĩ lần này khiêm tốn, rồi hơi cau mày:
- Hôm nay, giống như mới được vài trận tỉ võ diễn ra?
Môn chủ Đao môn gật đầu:
- Quả vậy. Chính bởi phần lớn người tham gia hiện tại đều thân mang bản lĩnh, rất khó phân ra thắng bại ngay được. Giống như vừa rồi của Vương huynh chắt nhi và Lưu Sơn hắn, còn không phải vừa vặn hai canh giờ mới xong?
- Hi hi!
Nguyệt tông chủ nhoẻn miệng cười:
- Càng lâu càng đặc sắc a!
- Ta cùng nghĩ vậy, dù sao có những lần Long hoa hội trước, có khi một trận kéo dài ba ngày ba đêm đều không sao cả.
Lão đạo sĩ nói. Hắn cũng không biết một câu “không sao cả” của mình, ẩn hàm rất nhiều vấn đề.
Tỷ như, có kẻ đột nhập vào Thanh Vân kiếm phái của hắn, tính là “có sao” không?
Nhạc Đông Vân lúc này, sau một hồi đi loanh quanh chán chê trong Thanh Vân kiếm phái, bất chợt phát hiện một tiểu đạo nhỏ. Hắn men theo đó đi một lúc, thì thấy trước tầm mắt bỗng hiện lên một thúy trúc lâm nho nhỏ.
Tại nơi đó xa xa, tồn tại một gian trúc lâu nằm độc lập. Đó là một gian trúc lâu hai tầng, đơn sơ yên tĩnh, bên cạnh lại có một nhỏ, bên trên trồng thật nhiều hoa sen.
Lúc này sắc trời dần tối, theo đó trúc lâu dường như được người thắp đèn bên trong, sáng lên. Nhạc Đông Vân không kìm được lòng hiếu kỳ đang nổi lên, bèn nhảy lên tầng trên trúc lâu. Theo ánh đèn, đẩy cửa tiến vào một gian phòng nhỏ ở lầu trên, ánh mắt chợt tràn ngập một màu xanh lục. Căn phòng bày trí rất trang nhã nhưng điều khiến Nhạc Đông Vân hứng thú nhất là có một mỹ nhân y phục bằng sa mỏng đang ngồi trên giường trúc bên trong.
Nữ tử ước chừng hơn hai mươi tuổi, mặc trên người là chiếc quần sa màu lục, qua đó thấy rõ nàng đặc biệt thích màu xanh của trúc. Nàng này một trương khuôn mặt, diện như hoa đào, mi tự tân nguyệt, mâu hàm thu thủy. Trên đầu, mái tóc đen thật dài xõa xuống, đẹp sao kể xiết!
Bằng tu vi của Nhạc Đông Vân, muốn không một tiếng động tiến vào, để cho nàng không phát hiện lấy là chuyện vô cùng dễ dàng. Bất quá hắn vừa rồi thì cũng vô cùng tùy ý, bởi vậy nàng ta liền trông thấy.
- Có chuyện gì?
Nữ tử nhẹ nhàng hỏi, nàng ta giống như cũng không ngạc nhiên về việc Nhạc Đông Vân xuất hiện. Có vẻ như, bởi vì y phục hắn đang mặc cũng là thanh y, cho nên nàng nhầm lẫn hắn là đệ tử của Thanh Vân kiếm phái chăng?
- Ách...Bên ngoài Long Hoa hội diễn ra, có nhiều ngoại nhân tiến vào, cho nên ta đến nơi này kiếm tra một chút.
Nhạc Đông Vân thuận miệng bịa ra cho mình một lý do không thể nào hợp lý hơn.
- Sư huynh ta bảo ngươi đến à?
Nữ tử hỏi.
- Hả? Sư huynh nàng?
Nhạc Đông Vân nội tâm thầm kì quái, nhưng cũng gật đầu.
Lúc này, nữ tử chợt ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Nhạc Đông Vân một lát rồi chần chừ hỏi?
- Ngươi...rốt cuộc là nam hay là nữ?
- Hả?
Nhạc Đông Vân có chút buồn bực. Hắn không biết gương mặt của mình khi cải nữ trang thì nhìn thế nào, bất quá hiện tại hắn một thân nam trang ăn vận thế này, suất khí đầy mình, nàng làm sao lại hỏi một câu khó hiểu như thế chứ?
Nhạc Đông Vân vừa muốn giải thích, nhãn châu lại xoay chuyển. Kì thực hắn khá tò mò nguyên nhân vì sao nàng hỏi vậy, mới bèn chỉnh giọng yếu ớt:
- Này...ta, ta đương nhiên là nữ rồi!
- Ừ, vậy ngươi hẳn là Lý Băng Cơ rồi!
Nữ tử gật đầu.
Thì ra nàng nhầm hắn là người khác. Nhạc Đông Vân thầm nghĩ.
Cũng không trách nữ tử nghĩ như vậy. Nàng nơi này vốn là nơi ở nữ nhân, vốn độc lai độc vãng một mình. Sư huynh khi có việc, cũng thường sai nữ tỳ hoặc nữ đệ tử đến gọi. Bản thân cô ta đâu ngờ sẽ có một nam nhân xuất hiện chỗ này?
Mà lại, trong Thanh Vân kiếm phái, tình cờ, thật tình cờ lại có một nữ đệ tử thiên phú khá tốt, cũng khá nổi danh. Nàng ta có sở thích đặc biệt là vận nam trang. Nữ tử ở đây tuy chưa gặp nàng ta bao giờ, cũng đã nghe tiếng qua. Bởi vậy, mới có sự nhầm lẫn này.
- Được rồi, ngươi về đi.
Nữ tử nhẹ nhàng nói:
- Bảo với sư huynh nơi đây không có chuyện gì.
- Cái kia…
Nhạc Đông Vân hơi chần chừ, làm bộ nhìn ra sắc trời bên ngoài, rồi bịa chuyện:
- Tỷ võ hôm nay kéo dài còn chưa kết thúc. Hắn là lo lắng cho nên mới phái ta đến đây nhìn một hồi. Mà lại, tỷ tỷ nhìn xem, bên ngoài sắc trời đã tối rồi. Tỷ cũng không nỡ đuổi ta ra ngoài chứ?
Mỹ nữ suy nghĩ một lúc rồi gật đầu:
- Được rồi, vậy ngươi cứ ở lại chỗ ta đêm nay vậy.
Nhạc Đông Vân bèn hỏi:
- Tỷ tỷ vẫn chưa nói ta biết mình tên gì này?
Nữ tử nghe vậy hơi ngạc nhiên, rồi lại nghĩ bản thân trong môn phái cũng vốn không nhiều người biết, bởi vậy nhẹ nhàng đáp:
- Ta gọi Vương Ngọc Tình.
Lại bổ sung thêm:
- Năm nay hai mươi chín tuổi.
Rồi nói:
Ta gọi ngươi là Băng Cơ muội muội nhé?
- Sao? Hai mươi chín tuổi à?
Nhạc Đông Vân thầm nghĩ, xem ra lúc trước thuận miệng gọi nàng một tiếng tỷ tỷ cũng không sai.
Nàng đối với Nhạc Đông Vân hỏi:
- Ngươi ăn tối chưa?
- Hả? Ăn tối à?
Nhạc Đông Vân lắc đầu. Hiển nhiên, trời mới vừa chợt tối, hắn thì đâu đã dùng bữa.
Vương Ngọc Tình gật đầu:
- Vậy lát dùng bữa với ta.
Bữa cơm với Vương Ngọc Tình cũng không có gì quá đặc biệt. Điều khiến Nhạc Đông Vân bất ngờ là, thì ra đây vốn do nàng tự thân chuẩn bị lấy.
Nàng nhẹ nhàng nhấp một ngụm rượu nhỏ, một trương phơn phớt ửng hồng gương mặt, đẹp sao tả xiết. Nhạc Đông Vân lúc này thậm chí có xung động, đối với nàng ta trực tiếp phi lễ.
Bữa cơm kết thúc nhanh chóng. Căn bản thì không có chuyện gì đáng chú ý xảy ra.
Vương Ngọc Tình cô ta tính tình khá...nhạt? Nói sao nhỉ? Nhạc Đông Vân cảm thấy khó diễn tả nên lời. Nhạt cũng có phần đúng, mà lại không hẳn. Nói là nàng ta chỉ là một nữ tử nhu nhược yếu đuối cũng không sai. Dù sao hắn cảm thấy, đối với Vương Ngọc Tình, hẳn bất kì một nam nhân nào cũng nổi lên ý nghĩ sủng ái, cùng thương tiếc, yêu thương.
Về phần bản thân nàng rốt cuộc thân thế ra sao, Nhạc Đông Vân hắn sợ hỏi nhiều lộ chuyện, bởi vậy cũng chỉ bóng gió qua loa một vài thứ. Tỷ như, nàng là muội muội của chưởng môn Thanh Vân kiếm phái này!!!
Thì ra...lão đạo sĩ già kia, còn có một muội muội là mỹ nhân như vậy.
- Băng Cơ muội muội, giờ cũng đã khuya rồi, ta phải ngủ, cũng không cần muội trông coi. Không bằng cùng lên giường ngủ với ta một giấc?
Vương Ngọc Tình nhẹ giọng nói.
- Cảm ơn Tình tỷ tỷ.
Nhạc Đông Vân lòng có chút vui mừng nho nhỏ, mà “đáng lẽ ra hắn không nên được phép cảm thấy vậy” mới đúng. Dù sao, Nhạc Đông Vân cũng dễ dàng nhận ra nàng ta cử chỉ yếu nhược, rõ ràng không chút tu vi. Bản thân lừa dối người ta như thế, nghĩ lại thật…
Bất quá, hắn ý nghĩ quân tử kia gạt qua một bên. Tiện nghi chính chủ đưa lấy, không nhận thì là bất kính. Vương Ngọc Tình rất đẹp, do với Nguyên Dao tỷ tỷ … à hơn một xíu.
Vương Ngọc Tình tắt đèn, sau đó để nguyên y phục nằm lên giường trúc, chừa lại một nửa giường, đối với Nhạc Đông Vân nói ra:
- Băng Cơ muội muội, ngươi cũng ngủ đi, sáng sớm ngày mai còn đi về.
Nhạc Đông Vân không hề do dự, bò lên trên giường trúc, sau đó ôm lấy Vương Ngọc Tình:
- Tỷ tỷ, ôm ta nhé!
- Sao?
Vương Ngọc Tình hơi bất ngờ. Nàng cũng không nghĩ nữ đệ tử Lý Băng Cơ này có sở thích vận nam trang như thế, tính cách lại cũng vẫn mềm mại. Bởi vậy mỉm cười, nhè nhẹ ôm lấy Nhạc Đông Vân, dịu dàng gật đầu:
- Ừ.
Nhạc Đông Vân trong lòng như nở hoa. Thân thể Vương Ngọc Tình thật mềm mại, ôm ấp vô cùng thoải mái. Mùi u hương cứ liên tục dội vào mũi làm hắn phải nổi lòng hươu vượn.
Bất quá, Nhạc Đông Vân tạm thời không dám có hành động gì quá đáng. Hắn nói linh tinh với nàng một hồi, thì biết thêm một số chuyện.
Tỷ như ca ca của nàng- Thanh Vân kiếm phái chưởng môn, hắn rất yêu thương nàng này.
Còn cả, nàng có một chắt nhi gọi bản thân là cô cô này...tất nhiên không phải ruột thịt. Đây là con của một sư đệ đồng môn với lão đạo sĩ. Về vai vế nên phải gọi nàng như vậy.
Nhạc Đông Vân phán đoán không sai, nàng quả thật không có tu luyện tiên thuật gì, thật sự là một nữ tử yếu đuối, đây là cô ta chính miệng nói ra. Chỉ có điều tại sao nàng lại sống một mình ở tiểu các lâu này, nàng hoàn toàn không nói đến. Nhạc Đông Vân cũng không có hỏi, bởi vì đối với hắn ta mà nói, chuyện này không quan trọng.
- Băng Cơ muội muội, ta cảm thấy hơi mệt, ta ngủ trước đây.
Vương Ngọc Tình nhẹ nhàng ngáp một cái.
- Tình tỷ tỷ, người ngủ đi, ta cũng ngủ.
Nhạc Đông Vân cũng làm ra vẻ buồn ngủ, nói xong nhắm mắt lại, đương nhiên hắn vẫn ôm chặt Vương Ngọc Tình.
Không bao lâu sau, hơi thở Vương Ngọc Tình trở nên nhẹ và đều. Xem ra nàng quả thật buồn ngủ, đến nỗi ôm một người lạ mà cũng dễ dàng ngủ như vậy. Đúng ra cũng còn một nguyên nhân nữa, nàng ta cơ hồ không có gì bận tâm về Nhạc Đông Vân. Nhưng điều đó lại khiến nàng không thoát khỏi số phận rơi vào ma trảo của hắn.
Hazz, không được nút like nào cũng vẫn phải đăng chương, buồn quá mà.
Các người chờ đấy!