Tiền không phải là tất cả nhưng thiếu tiền thì khó mà làm việc.

Những năm gần đây lưu truyền câu nói này quả thực không sai. Đầu trọc dưới động lực mạnh mẽ của kim tiền, bỏ mặc ba người Nhạc Đông Vân chạy ra ngoài, sau đó mười lăm phút sau hắn vui vẻ chạy vào:

-Tiểu thư, xe đã sửa xong ngon lành.

Hắn nhìn vào đại mỹ nữ nói. Hiển nhiên tên này khá thông minh, biết ở đây ai là người làm chủ:

-Có điều, vừa rồi tiểu thư nói cái kia…

-Đây

Đại mỹ nữ rút ra xấp tiền đưa cho đầu trọc, sau đó quay qua Nhạc Đông Vân có chút hiếu kì:

-Ngươi không định ngồi luôn trên xe chúng ta chứ?

-Có vấn đề gì không?

Nhạc Đông Vân nhìn nàng ta hỏi lại:

-Ơ…Không...không.

Dưới cái nhìn chăm chú của Nhạc Đông Vân, đại mỹ nữ bất giác cảm thấy khá ngượng ngùng đáp. Mà bên cạnh nam nhân được gọi là biểu ca kia chợt há hốc mồm. Sặc! Biểu muội luôn lãnh tĩnh của mình sẽ không bị tiểu tử này làm cho sắc mê tâm khiếu đấy chứ?

Nói đến, Hạ Hà Vân cô ta quả thực có chút bối rối. Đúng là hết cách, nàng cũng là nữ nhân bình thường, mà Nhạc Đông Vân tên này trên dung mạo mà nói quá mức yêu nghiệt đi. Có điều, nàng mấy năm lăn lộn thương trường cũng rèn ra một thân bản lĩnh, rất nhanh trấn tĩnh lại:

-Cũng được, nhìn ở ngươi đã giúp chúng ta. Đoạn đường kế tiếp xem như là quá giang đi.

Hạ Hà Vân miệng thì nói vậy, nhưng lý do thực sự khi để một kẻ xa lạ ngồi trên xe mình là gì, có lẽ chính cô ta cũng không biết. Là thực sự cảm kích, hay vẫn là nhìn lâu hơn một chút? Hẳn là cả hai đi.

-Vậy chúng ta lên xe chứ.

Tên biểu ca kia giục:

-Sáng nay muội còn một cuộc họp.

- Ân!

Đại mỹ nữ gật đầu nhẹ chuẩn bị bước lên xe. Chợt lúc này lại có tiếng Nhạc Đông Vân cất lên:

-Cái gọi là thay săm lốp kia có phải là thay bánh xe mới còn tốt vào mấy chiếc bị hư không?

-Vốn là vậy mà.

Nam nhân gọi biểu ca kia đáp lại, lòng thầm buồn bực. Vấn đề này cũng hỏi được, đúng là quá ngu!

-Nhưng Nhạc mỗ thấy hai chiếc bánh xe mới được thay vào cũng đâu có khá hơn bao nhiêu đâu?

-Nói bậy!

Đầu trọc nãy giờ vẫn ở bên cạnh nhanh chóng phản bác:

-Bánh xe nào có vấn đề gì? Tiểu thư, vị đại ca này, hai người nhìn một chút, lốp mới thay còn căng cứng đây này. Đừng nhe tiểu tử kia nói bậy.

-Cái này…

Nam nhân gọi biểu ca có chút ngập ngừng, hắn thấy quả thực không có vấn đề gì. Dù rằng tiền công đúng là bọn họ có bị đầu trọc hố một ít.

-Vì sao anh lại nói như vậy?

So sánh với biểu ca của mình, đại mỹ nữ bình tĩnh hơn quay qua Nhạc Đông Vân hỏi. Không biết vì sao, chỉ là nàng cảm thấy nên tin tưởng hắn

-Nhìn bề ngoài thì không có gì, cũng không lủng lỗ như hai cái lốp cũ, nhưng vật liệu thì rất kém cỏi. Phỏng chừng đi một lát sẽ lại nổ lốp, mà có khi trước khi nổ lốp đã bị cành cây ven đường xuyên thủng rồi.

Nhạc Đông Vân hời hợt đáp:

-Kiểm chứng cũng rất dễ, hai người tùy tiện lái đi một đoạn không phải sẽ biết sao. Chỉ là lúc đó quay lại bắt đền sợ không được rồi.

-Tiểu tử, nói bậy coi chừng ăn đòn.

Đầu trọc lúc này chợt trở nên gấp gấp, lời nói cũng có vẻ đe dọa:

-Xe cũng đã sửa xong. Mau lượn đi chỗ khác cho đại gia.

Lúc này, đến tên biểu ca cũng nhận ra vấn đề, căm tức:

-Các ngươi dám lừa gạt sao? Mau bồi thường, hơn nữa thay săm mới cho chúng ta.

-Thay con bà ngươi!

Đầu trọc bất ngờ đạp mạnh vào bụng tên biểu ca, sau đó nhổ một bãi nước bọt:

-Ông đây muốn nhân từ mà mày không biết điều. Vậy cũng đừng trách.

Lúc này, hai tên tiểu đệ của đầu trọc cũng đã chạy đến, trên tay lăm lăm ống tuýp.

-Cho hai thằng này một trận. Về phần cô em xinh đẹp thì giữ lại đây một lúc.

-Dạ đại ca

Hai tên tiểu đệ của đầu trọc nhanh chóng đến gần biểu ca của đại mỹ nữ. Theo như bọn chúng thấy, tên này có khả năng đánh đấm nhất. Về phần Nhạc Đông Vân nhìn qua dễ nhìn một chút, còn lại hẳn không có tác dụng gì.

Đáng thương hai tên này vậy mà chưa đọc qua Ỷ Thiên Đồ Long Ký của Kim Dung, càng sẽ không biết một câu nói trước lúc lâm chung đầy sâu sắc mà mẫu thân n Tố Tố đã nói với hài nhi của mình Trương Vô Kỵ. Cái gì càng đẹp, thì hẳn là càng độc sao?

Tên biểu ca là trọng điểm tiến công, rất nhanh lăn quay, sau đó hai tên lưu manh nhanh chóng đến gần đại mỹ nữ.Hạ Hà Vân khuôn mặt trắng bệch, nàng muốn lùi lại phía sau nhưng lại phát hiện đôi chân đã như bị đổ chì, nửa bước cũng không nhấc nổi.

-Tiểu thư, hiện tại nguyện ý ở lại một lát cùng chúng ta chứ?

Tên đại ca đến gần, tham lam nhìn vào bộ vị bão mãn của nàng, một tay vươn tới.

Hạ Hà Vân đóng lại tròng mắt, sắc mặt tro tàn, lúc này nàng đã có thể tưởng tượng đến vận mệnh sau này của mình.

-Rác rưởi, loại sự tình khi phụ nữ nhân này ngươi cũng dám thực hiện trước mặt Nhạc mỗ sao?

Thanh âm bất mãn đột nhiên vang lên bên tai Hạ Hà Vân, mà cô ta cũng phát hiện cái bàn tay dơ bẩn kia cũng không có đ-ng tới nàng, nàng đột nhiên mở tròng mắt ra nhìn vào tình hình trước mắt, nhưng lại có cảm giác như là nằm mộng.

Bàn tay của đầu trọc cách thân thể của nàng chừng gang tay, sau đó không thể tiến thêm. Nàng không khỏi quay quay Nhạc Đông Vân, lòng thầm nghĩ quả nhiên là hắn

Nhìn Nhạc Đông Vân phong vân bình đạm đứng yên, mà cánh tay tên đầu trọc đã nổi cả gân xanh, dường như đã dùng hết sức lực muốn rút về, đáng tiếc không chút tác dụng. Tay hắn cứ như vậy mà đặt tại giữa không trung.

- Tiểu tử, có phải ngươi muốn cùng kết quả như tên kia

Đầu trọc hung tợn nhìn Nhạc Đông Vân, mắt thấy mỹ nữ đã đến tay lại bị tiểu tử này chặn ngang khiến cho hắn trong lòng rất tức giận.

Từ đầu đến giờ, hắn đều không đem tên tiểu tử yếu đuối này để ở trong mắt. Đầu năm nay không phải nói mấy tên tiểu bạch kiểm cao cấp bề ngoài nhìn rất đẹp trai sao? Nhưng hóa ra hắn nhầm to. Cho dù là tiểu bạch kiểm ai lại chắc là không biết đánh đấm, lại nói Nhạc Đông Vân là tiểu bạch kiểm à?

-Ta nói cho ngươi biết

Nhạc Đông Vân không vui nói:

-Nhạc mỗ tâm tình hôm nay không tốt, cho nên mau biết điều nhanh chóng cho ta rời khỏi đây

-Ta phi, ngươi muốn ăn đòn rồi.

Đầu trọc mặc dù bị Nhạc Đông Vân chế trụ, nhưng tên này hiển nhiên không tin tiểu tử trước mặt có thể lấy một địch ba, cho nên giọng điệu như cũ rất hung cmn hăng

-Tiểu tử ngươi đừng tưởng rằng có chút khí lực mà có thể phá hoại chuyện tốt của ta

- Nói như vậy là ngươi không muốn giảng đạo lý?

Nhạc Đông Vân không cao hứng lắm

- Lời của ta chính là đạo lý!

Đầu trọc một mặt xem thường, ở đâu tới cái tên đần độn, còn muốn giảng đạo lý?

-Ừ, giảng đạo lý dù là phong cách của Nhạc gia ta, có điều ta thấy cũng hơi phức tạp.

Nhạc Đông Vân bỗng chốc cười sáng lạn, sau đó hắn phất tay. Đầu trọc bỗng chốc nằm lăn lóc trên mật đất, bất tỉnh nhân sự.

-A!

Hai tên tiểu đệ của đầu trọc giật mình. Đại ca bọn hắn cứ như vậy không chút phản kháng ngã xuống. Này cũng quá nguy hiểm đi!

-Có sửa xe cho ta không?

-Vâng vâng

Hai tên tiểu đệ nhanh chóng đáp. Bọn này dù hành xử lưu manh, cuối cùng vẫn lấy sửa xe làm nghề mưu sinh, cũng không quá gọi là hung thần ác sát.

Bản sự đổi lốp xe của hai gia hỏa này cũng không tệ, không đến mười phút đã thay xong, không chỉ hai, mà cả bốn bánh xe.

- Đại ca, xe sửa xong rồi, anh còn muốn phân phó gì không?

Một tên cẩn thận dò hỏi.

- Đưa hắn lên trên xe đi.

Nhạc Đông Vân chỉ tên biểu ca ở chỗ không xa, gia hỏa này vẫn còn nằm trên đất hôn mê, mà mỹ nữ đang ngồi bên cạnh hắn.

-Biểu ca, mau tỉnh lại đi!

Hạ Hà Vân mặt đầy lo lắng:

- Biểu ca sẽ không sao chứ?

- Yên tâm, hắn không chết được.

Nhạc Đông Vân lười biếng nói:

- Đợi một lúc nữa hắn sẽ tỉnh lại.

- Làm sao cậu biết?

Hạ Hà Vân hơi tò mò

-Nhìn là biết.

Đáp án trời ơi được Nhạc Đông Vân đưa ra

-Cái này...được rồi

Đại mỹ nữ hiện tại khá tin tưởng Nhạc Đông Vân, hắn nói gì cũng bất tri bất giác gật đầu.

Hai tên kia đưa tên biểu ca đến chỗ ngồi phía sau xe, Hạ Hà Vân chịu trách nhiệm làm tài xế, mà Nhạc Đông Vân dĩ nhiên ngồi ở bên cạnh của nàng, đơn giản vì tác giả muốn thế.

Hai tên tiểu đệ của đầu trọc đứng bên ngoài khom lưng:

- Đại ca, đại tẩu đi thong thả!

Hạ Hà Vân khuôn mặt không khỏi khẽ hồng, liền nhấn ga khởi động xe chạy đi.

Chiếc Audi màu đen của đại mỹ nữ tiếp tục chạy trên đường quốc lộ, trong xe vẫn như cũ có mấy người, nhưng không khí trong xe đã không còn giống như lúc trước. Sự việc vừa mới xảy ra đã tạo cho tâm lý của nàng cảm giác khác lạ, quên đi sự gấp gáp lúc trước.

"Hắn đến cùng là ai?" Hạ Hà Vân một bên lái xe, một bên dùng ánh mắt quan sát Nhạc Đông Vân đang ngồi bên cạnh, vừa mới xảy ra sự tình như vậy mà hắn vẫn một bộ dạng hời hợt, dường như việc gì cũng chưa có xảy ra.

-Vừa rồi thật cảm ơn ngươi, nếu như không có ngươi, ta sợ rằng...

Hạ Hà Vân nói cảm ơn rất thật lòng thật ý, giờ phút này nàng đã bắt đầu cảm thấy rất may mắn khi trước mình đã cho hắn lên xe.

-Đại mỹ nữ, thực ra cô cũng không cần cảm ơn, lấy thân báo...Ách, không có gì!

Nhạc Đông Vân tùy tiện nói, sau đó nhận ra mình nói quá đà, ngượng ngùng chữa lại

"A..."

Hạ Hà Vân lập tức mặt hồng hồng. Dù Nhạc Đông Vân nửa đường dừng lại, nhưng “lấy thân báo đáp” câu nói này nàng cũng từng nghe quá. Chỉ là không nghĩ có ngày lại có khả năng áp dụng trên người nàng.