Tác giả: Luna Huang

Sau lần đó Chu thị ở trước mặt mọi người, hướng Mã Phi Yến bồi tội. Chu Lệ Mẫn liên tục cho nha hoàn mang đồ đến tặng bảo thay Chu thị chuộc tội.

Dạo gần đây đám tiểu thiếp của Cung Vô Khuyết nhốn nháo cả lên. Nguyên lai là còn vài ngày nữa đến sinh thần hắn. Bọn họ thi nhau làm nữ công gia chánh, tập luyện vũ khúc thật tốt.

Đã mấy ngày trôi qua, nước đến chân rồi Mã Phi Yến vẫn án binh bất động, cũng không hề có chút ý tứ gì quan tâm đến chuyện này. Tuyết Ly, Bạch Chỉ, Ngân Chỉ thấy Mã Phi Yến vẫn án binh bất động liền lo lắng địa vị của nàng bị lung lay. Cung Vô Khuyết tuy là ngoài mặt vẫn là sủng ái Mã Phi Yến nhưng ngoại trừ đêm tân hôn thì không hề lưu lại qua đêm nữa.

Bọn họ mỗi người một câu lải nhải bên tai Mã Phi Yến không ngớt.

"Thiếu phu nhân muốn tặng gì cho thiếu gia?"

"Hay là người làm ninh mông đản cao đi, nô tỳ thấy Định quốc công rất thích ăn a."

"Thiếu phu nhân a, vì sao người không có chút phản ứng nào hết vậy, ngày mai là sinh thần của Định quốc công rồi a."

Mã Phi Yến vẫn còn đang lựa nhẫn trên bàn: "Các ngươi gấp cái gì, lát nữa chúng ta ra ngoài mua chút lễ vật cho hắn" Dạo này không có gì làm nàng liền có hứng thú chọn nhẫn đeo lên ngắm cũng tốt.

Tuyết Ly há hốc không nói nên lời. Đám tiểu thiếp không chỉ làm hài, may y phục cho Cung Vô Khuyến mà còn hiến vũ khúc nữa thế mà Mã Phi Yến bảo ra ngoài mua. Chẳng phải nữ nhân nên tranh sủng sao?

Còn chưa kịp mở miệng đã thấy Mã Phi Yến xòe bàn tay ra cười hì hì hỏi: "Các ngươi thấy chiếc nào đẹp, ta cảm thấy đeo hết tám ngón như thế cũng rất đẹp a."

Bạch Chỉ cùng Ngân Chỉ có chút choáng váng muốn ngất. Bọn họ không phải quan tâm đến sinh thần của Cung Vô Khuyết, cũng không quan tâm Mã Phi Yến đối với hắn như thế nào. Bọn họ là muốn Mã Phi Yến được sủng ái, như thế Cung Vô Khuyết sẽ mang một chút gì đó nói với nàng. Bọn họ lại từ miệng nàng hỏi được báo lại cho Trữ thân vương.

Lát sau, cả bốn người cùng xuất môn. Mã Phi Yến cho dừng ngựa lại trước cửa tiệm trang sức của Tống gia, rồi ghé qua cửa hàng đồ cổ của Tạ gia.

Sau đó liền đến Bách Hoa Mộng làm khách xem tình hình của cửa tiệm. Nàng không ngại mấy tên nội gián nữa, Cung Vô Khuyết cùng Trữ thân vương lợi hại như vậy nhất định sớm biết chuyện này rồi.

Dạo trước nàng có nhờ Mã Viễn Luật tìm thêm vài thương buôn trà hoa nên trà cũng không phải là thiếu như trước nữa. Nặc Nặc thấy nàng quang minh chính đại bước vào liền bước đến chào hỏi, lâu lâu lại nhìn nàng cười cười.

Mã Phi Yến đi xung quanh quan sát lúc lâu rồi cho xe chạy về thượng thư phủ. Thấy nàng về nhà Tề thị ôm chầm lấy khóc lóc một phen rồi hỏi vì lý do gì lại trở về vào thời điểm này, có phải bị đuổi rồi không?

Nói thật nhé, trước khi trở về nàng cảm thấy bản thân thật bất hiếu nên buồn bực mãi không thôi. Từ lúc nàng thành thân đến nay Mã gia không ai vui vẻ cả. Nhưng nghe xong câu nói của Tề thị nàng lại cảm thấy cao hứng trở lại. Ít nhất Tề thị vẫn còn có đầu óc hài hước nghĩ đến việc nàng bị hưu.

Bạch Mãn Ngọc cao hứng bế Mã Phục Khanh ra tiền thính chơi cùng Mã Phi Yến. Sau lễ nạp thiếp của Cung Vô Khuyết nàng đối với Mã Phi Yến chính là thương cảm vạn phần. Giờ đây thấy Mã Phi Yến vui vẻ trở về trong lòng càng phiền não hơn vì sợ nàng(MPY) cố tỏ ra để phụ mẫu không lo lắng thôi.

Chuyết Niên Quyên vì chuyện của Cung Vô Khuyết cùng Mã Phi Yến mà cùng Mã Viễn Luật suýt nữa là bất hòa. Cũng may tính cách của nàng không còn ương bướng như trước nữa. Nghĩ nghĩ cùng là do Cung Vô Khuyết không tốt nên xuống nước cầu hòa.

Mã Tuấn Vĩnh hạ triều thấy nàng về một mình liền cực kỳ cao hắn. Giờ đây hắn chỉ muốn nàng nhanh chóng bị hưu rồi trở về thôi. Hắn không muốn gả nữ nhi, không muốn có nữ tế nữa.

Mã Viễn Duẫn, Mã Viễn Luật cũng cười không ngừng miệng. Nếu ngày nào nàng cũng hồi phủ như vậy thì thật tốt biết bao. Thanh danh của muội muội nhà mình thế nào cũng không còn quan trọng nữa. Có gả được hay không cũng mặc kệ, vui vẻ cả nhà đoàn tụ mới là tốt nhất.

Lát sau Mã Viễn Hành cùng Tạ thị cũng mang chút lễ vật đến. Từ lúc tách chi đến nay, bọn họ chưa từng đến đây. Hôm nay Mã Viễn Hành có thời gian rảnh rỗi liền đưa Tạ thị đến thăm viếng. Trùng hợp gặp được Mã Phi Yến thế là một đám người hàn huyên đến quên cả thời gian.

Mọi người cùng ngồi dùng cơm, ngoài mặt thì cười nói vui vẻ, nhưng trong lòng thì mang tâm trạng nặng nề. Ai cũng lo lắng thay cho Mã Phi Yến, sợ nàng ở Cung gia chịu ủy khuất.

Mã Phi Yến cực lực húp canh gà nhân sâm mà nàng thích ăn nhất: "Vẫn là tay nghề của mẫu thân tốt hơn trù sư gấp trăm triệu lần." Miệng không ngừng ôm chân lớn của Tề thị.

Tề thị vừa lấy tay áo lau nước mắt vừa đứng lên gắp thêm vài miếng gà trong canh cho nàng: "Ngon thì ăn nhiều một chút, hết vi nương lại đi nấu."

Mã Phi Yến sửng sốt, ngẩng đầu lên nhìn Tề thị, rất lâu hồn nhập về xác nàng mới mở miệng nói chuyện: "Mẫu thân hôm này sao lạ như vậy? Bình thường chỉ toàn mắng nữ nhi, khen tẩu tẩu thôi, sao giờ lại tốt thế này?"

Tề thị nhịn không được liền kéo tai nàng nàng mắng cho một trận: "Vi nương mắng ngươi, ngươi liền bảo ta không thương người. Tốt với ngươi thì ngươi lại bảo ta đột nhiên tốt bụng. Ngươi đây là có ý tứ gì?"

Cả bàn đại rầm rộ cười một phen.

Trời ngã chiều, Mã Viễn Hành cùng Tạ thị cùng hồi Mã phủ. Mã Phi Yến vẫn ở lại dùng xong buổi tối cũng không chịu Cung phủ. Tề thị phải dùng chổi đuổi người nàng mới lưu luyến trở về.

Cung Vô Khuyết nghe Thiết Trụ báo lại nên cũng an tâm vài phần. Không ngờ trời tối rồi nàng vẫn chưa trở về. Ôm một bụng lo lắng, hắn bước ra đại môn chuẩn bị lấy ngựa chạy đến thượng thư phủ tìm nàng thì thấy Mã Phi Yến bước xuống ngựa.

"Vì sao giờ này mới trở về?" Cung Vô Khuyết bước đến khoác cho nàng một kiện áo choàng rồi nắm tay nàng kéo vào phủ.

Mã Phi Yến mân mê miếng ngọc như ý trên cổ, miệng mang ý cười nói: "Mẫu thân nấu canh ngon nên ta ở lại đó dùng bữa rồi mới về."

Cung Vô Khuyết chau mày nghĩ nghĩ gì đó liền hỏi: "Nàng không hài lòng với trù nghệ của trù sư ở Vọng Nguyệt uyển?" Trù sư nàng là hắn phí không ít tâm tư tuyển chọn cho nàng a. Tay nghề của Tề thị làm sao so được.

Mã Phi Yến lắc đầu, mắt nàng nhìn đảo liên tục nhìn cảnh đêm xung quanh: "Đối với ta, đồ mẫu thân làm lúc nào cũng tốt nhất." Giọng nàng cao vút trong cảnh đêm tĩnh mịch.

Cung Vô Khuyết hiểu ra liền nở nụ cười đưa lồng đèn trong tay cho Tuyết Ly rồi kéo nàng ôm vào trong lòng. Là do nàng phải gả cho hắn nên mới phải xa phụ mẫu như vậy: "Yến nhi, nàng có hối hận khi gả cho ta không?"

Mã Phi Yến ở trong lòng của hắn khép hờ đôi mắt phượng, lạnh giọng phun một chữ: "Có." Hắn vẫn còn có mặt mũi mà hỏi nàng câu này cơ đấy. Rõ ràng là từ đầu đến cuối hắn mượn tay hoàng thượng bức hôn cơ mà, nàng có tự nguyện đâu.

Cung Vô Khuyết cười khẽ cúi xuống cắn nhẹ đôi môi của nàng: "Nàng hối hận cũng không thể thay đổi được gì đâu, không bằng đem phần tâm tư hối hận kia toàn tâm toàn ý với ta vẫn hơn."

Mã Phi Yến quay đầu tránh rồi hừ một cái rõ kêu. Hai kiếp làm người lần đâu nàng thấy một nam nhân vô sỉ như vậy. Còn dám mở miệng yêu cầu nàng toàn tâm toàn ý với hắn nữa chứ. Nàng thật muốn bổ đầu hắn ra xem thử bên trong có phải là bùn đất không hay là toàn bộ úng nước hết rồi?

"Đừng ở đây nằm mộng nữa, đến chỗ vị tiểu thiếp nào đó tiếp tục nằm mộng đi." Trái tim này là của nàng, nàng tự nhiên có cách điều khiển nó theo ý mình, không mượn hắn đến đây làm rộn.

Dứt lời nàng đi nhanh về Vọng Nguyệt uyển không hề quay lại.

Tuyết Ly đưa lại lồng đèn cho Cung Vô Khuyết rồi cùng Bạch Chỉ Ngân chỉ hành qua lễ đuổi theo Mã Phi Yến.

Cung Vô Khuyết nhìn theo bóng lưng của nàng ôm trán cười khổ. Hắn thổ lộ tâm ý với nàng rõ ràng như vậy lý nào nàng nhận không ra?