Tác giả: Luna Huang

Bên ngoài kiệu hoa tám người kiêng chỉ là để cho mọi người xem thôi. Mã Phi Yến không được đặt trong kiệu hoa mà được bế lên ngựa ngồi cùng Cung Vô Khuyết. Nếu không phải kiệu hai mươi bốn ngươi kiêng dành cho hoàng hậu, kiệu mười sáu người kiêng dành cho thân vương thì hắn hẳn cũng mang ra đến rước nàng rồi.

Hai bên đường dân chúng bàn tán xôn xao. Thiếp thất vừa mất không lâu liền cử hành đại hôn. Nhưng là trên thánh chỉ ghi rõ ngày thành hôn nên không được chậm trễ a. Độ xa hoa của hôn lễ cũng được xem là chủ đề nóng trong miệng dân chúng. Ai cũng bảo Mã Phi Yến tốt số trong khi không biết giờ đây cõi lòng của nàng đang tan nát ra từng mảnh.

Cung Vô khuyết xem như không nghe thấy gì hắn ngồi trên ngựa thì thầm với nàng: "Nàng ngoan ngoãn cùng ta bái đường được không?" Tay hắn điểm một cái giải á huyệt cho nàng. Lần này không thể tự chủ chương như trước nữa.

Mã Phi Yến hằng hộc nói: "Ngươi đừng mơ tưởng." Chỉ cần nàng không cùng hắn bái đường liền sẽ không có chuyện gì nữa.

"Vậy nàng muốn cả Mã phủ cùng chôn theo nàng sao? Hôm trước ta thấy được chất nhi của nàng rất đáng yêu a." Hắn không thể thương lượng cùng nàng liền mang tính mạng của mọi người ra uy hiếp.

Mã Phi Yến im lặng không nói gì. Đến giờ phút này nàng vẫn chưa thông suốt, chưa thể tiếp nhận sự thật này. Nghĩ nghĩ, không nên dùng tính mạng của người thân cùng hắn cứng rắn. Gả cho hắn cũng được, chỉ cần nàng an phận thủ thường đóng cổng không tiếp khách liền được.

Cũng Vô khuyết tuy không nghe nàng đáp ứng nhưng hắn biết nàng sẽ không dám phản kháng nữa liền đưa tay giải luôn huyệt còn lại cho nàng.

Hắn bế nàng xuống ngựa bước qua chậu than đặt ở sau đại môn của Cung phủ rồi tiến tiền thính. Mã Phi Yến ngoan ngoãn cùng hắn bái đường rồi được Tuyết Ly, Bạch Chỉ, Ngân Chỉ tiến vào tân phòng.

Ngồi được một lúc, huân hương thơm ngát làm cả người nàng ngồi không vững. Mắt lim dim, mí mắt nặng nè cụp xuống, cả người đổ xuống giường ngủ lúc nào không biết.

Đến khi tỉnh lại, bên ngoài tiếng ồn ào vẫn còn. Tuyết Ly ở bên cạnh đỡ nàng dậy: "Thiếu phu nhân, người tỉnh rồi có muốn dùng nước không?"

Cả người Mã Phi Yến dựa vào Tuyết Ly, hồng cân trên đầu vẫn chưa được tháo xuống, nàng đưa tay kéo thì bị Tuyết Ly giữ lại: "Thiếu phu nhân, hồng cân tuyệt đối không thể tháo."

Mã Phi Yến không làm khó nàng ta chỉ nói: "Biết rồi, rót nước cho ta." Cổ họng nàng khô ran, bụng đói cồn cào. Nhìn xuống dưới chân cũng biết được giờ này đã tối nến được thắp lên rồi.

Mùi huân hương dễ chịu khi nãy cũng tản hết, tiếp nhận tách trà từ tay Tuyết Ly uống cạn rồi đưa tách rỗng cho nàng ta. Tay nàng sợ soạng trên giường thấy có rất nhiều hạt dưa cùng đậu phộng, buồn miệng liền ngồi đó cắn.

Chưa đầy một khắc Cung Vô Khuyết bước vào, chậm rãi ngồi xuống cạnh nàng, tay ôm lấy nàng kéo vào lòng, thuận tiện kéo cả hồng cân xuống đất.

Giọng thâm tình nỉ non bên tai nàng: "Yến nhi." Hơi thở đan xen theo mùi rượu nhàn nhạt mị người khiến Mã Phi Yến run nhẹ.

Mã Phi Yến miệng nhai đậu phộng nâng mắt nhìn dung mạo tuấn mỹ kia, ánh mắt vẫn là phẫn hận. Nàng hận không thể mang hắn ra ngọ môn chém đầu.

Bạch Chỉ cầm trong tay chiếc hà bao nhỏ được thiêu uyên ương tinh xảo, mặt bên kia lại thiêu một chữ hỉ. Hỉ nương cầm kéo bước đến cắt một lọn tóc của Mã Phi Yến cùng Cung Vô khuyết buộc vào nhau rồi cho vào hà bao đặt lên tay của Mã Phi Yến.

Miệng tươi cười nói: "Chúc quốc công gia cùng phu nhân bạch đầu giai lão, vĩnh kết đồng tâm." Nốt ruồi to tướng ở khóe môi của hỉ nương cũng động.

Ngân Chỉ nhìn theo ánh mắt của Cung Vô khuyết mà đưa một bao đỏ cho hỉ nương. Hỉ nương nhận lấy bao đỏ cười toe toét đa tạ.

Tuyết Ly mang đến hai mảnh hồ lô nhỏ chứa đầy rượu được buộc dây đỏ ở giữa: "Thỉnh thiếu gia, thiếu phu nhân dùng rượu hợp cẩn."

Hỉ nương lại nói: "Uống xong rượu hợp cẩn quốc công gia cùng phu nhân chí đồng đạo hợp, hậu ý tình trường."

Ngân Chỉ lại đưa thêm một bao đỏ cho hỉ nương. Mã Phi Yến nhìn đến thèm thuồng nhưng bao đỏ đó cứ bay qua bay lại trên tay hỉ nương chứ không bay vào tay nàng.

Cung Vô Khuyết chéo tay với nàng uống cạn ly rượu rồi nhìn nàng hỏi: "Vì sao nàng không uống?"

Mã Phi Yến đương nhiên sợ bị hạ xuân dược liên không dám uống. Cầm lấy nữa mảnh hồ lô đầy rượu nhìn trân trối. Hắn dám bức nàng cùng hắn thành thân đương nhiên sẽ có khả năng hạ dược.

Mã Phi Yến nặn ra một nụ cười rồi lại nói dối: "Có thể không uống không? Mẫu thân dặn nữ nhân không được phép uống rượu."

Nói xong lại sợ bị cưỡng hôn nàng vội nói tiếp: "Hay là, ngươi uống thay ta?" Nếu trong rượu thật có xuân dược. Nhân cơ hội hắn trúng dược nàng vẫn còn tỉnh táo liền bỏ chạy.

"Vì sao ta lại phải uống thay nàng?" Hắn nhướng mi hỏi rồi mang một nửa hồ lô rỗng trên tay trao cho Tuyết Ly. Nàng hay thật đấy, còn dám mang mẫu thân ra làm lý do nữa.

"Vì..." Mã Phi Yến hít một hơi sâu nạp năng lượng: "Vì ngươi là phu quân của ta." Nói xong nàng còn mặt dày cười hì hì.

Cung Vô Khuyết cao hứng nhận lấy nửa mảnh hồ lô trên tay nàng đổ hết vào miệng rồi đưa cho Tuyết Ly. Mã Phi Yến còn đang đắc ý cho rằng hắn dễ lừa trong nháy mắt sau gáy của nàng bị giữ chặt. Cung Vô khuyết đem hết số rượu trong miệng truyền hết cho nàng.

Tuyết ly thấy được vội càng bước nhanh ra ngoài. Nàng ta cũng không quên hạ rèm ngăn gian phòng rồi đóng cửa lại. Đám người còn lại che miệng cười rồi bước theo Tuyết Ly.

Mã Phi Yến giãy giụa liên tục liền bị ngã xuống giường. Vốn định khi số rượu trong miệng được nàng nuốt hết vào bụng hắn mới dự định rời khỏi môi nàng. Không ngờ, rượu bồ đạo ngọt ngào chảy vào miệng khiến Mã Phi Yến mất lý trí vươn lưỡi ra muốn thêm.

Cung Vô khuyết thấy biểu tình hợp tác của nàng tâm trạng cũng vui vẻ không ít liền không tự chủ được vươn đầu lưỡi ra đáp trả. Tuy lần trước cưỡng hôn nàng hắn cũng chỉ là ngậm phiến môi thôi, đây là lần đầu tiên hắn hắn dùng lưỡi lấp đầy khoang miệng của nàng. Đây cũng là lần đầu tiên hắn cùng nữ nhân hôn môi a, cả trái tim cứ như cũng được ngâm trong rượu vậy, cứ ngà ngà say không muốn ngừng lại.

Đầu lưỡi vươn rượu bồ đào, ngọt ngào khiến hồn của Mã Phi Yến bay hết liền cùng hắn dây dưa rất lâu. Hai tay đặt trên ngực hắn, nắm lấy vạt áo ngày một chặt. Nhớ ra còn chính sự vẫn chưa làm Cung Vô Khuyết từ từ rời khỏi môi nàng, đưa đầu lưỡi quét nhẹ lên hai phiến môi đỏ kia rồi đỡ nàng ngồi lên.

Hoàn hồn, nhớ lại chuyện vừa xảy ra, cả người Mã Phi Yến run rẩy một trận. Não nàng thực sự úng nước rồi mới cùng hắn...Hy vọng không có lần sau.

Hắn thầm hừ một cái trách: "Rượu hợp cẩn sao có thể bảo là không uống được." Nàng không cùng hắn một lượt uống hắn vẫn còn không cam tâm đây này.

Mã Phi Yến liền tục đưa tay lau môi của mình, ánh mắt đầy hận ý nhìn hắn. Lúc này đây, nàng mang cả mười tám đời tổ tông nhà hắn ra lần lượt thăm hỏi. Do hắn nàng mới mất tự chủ như vậy.

Hắn ôn nhu mỉm cười nhìn nàng, nâng tay phải của nàng lên lấy vòng vàng từ trong ngực áo ra vì nàng đeo lên. Mã Phi Yến rụt tay mãi mà cũng không được chỉ có thể trơ mắt nhìn chiếc vòng kia từ từ đeo vào tay.

Cung Vô Khuyết đưa tay nên lên môi khẽ hôn vào mu bàn tay nàng: "Hứa với ta không được tháo xuống."

Mã Phi Yến nhìn chiếc vòng trên tay khẽ thở dài rồi gật đầu: "Ta không tháo xuống." Xem ra, hai kiếp người nàng vẫn là không thể thoát khỏi sự an bài của số phận.

Cung Vô Khuyết được nàng chính miệng hứa liền cao hứng không thôi hai tay ôm chặt lấy nàng: "Là chính miệng nàng nói đấy, không được lật lọng như lần trước đâu." Cho dù nàng lật lọng thì đã sao? Hiện tại nàng đã là của hắn.

Tim của Mã Phi Yến đập rộn ràng trong lòng ngực, cả người nàng nóng rang ôm lấy hắn. Khuôn mặt đỏ bừng, cổ họng khô rát, bàn tay hạnh kiểm xấu không ngừng sợ soạn trên người hắn. Hà bao trên tay của Mã Phi Yến rơi luôn xuống giường.

"Ta nóng quá." Giọng nói nhẹ nhàng, lại đan xen một chút mị hoặc câu dẫn.

Cung Vô khuyết kinh hỉ nhẹ nhàng đưa tay kéo nàng ra. Nhìn biểu hiện của nàng, tay đưa lên mặt nàng nàng. Quả thực rất nóng a, mặt lại ửng hồng thế này nhưng trong rất khả ái, hắn không nhịn được liền cúi người hôn nhẹ lên gó má của nàng một cái.

Mã Phi Yến cười khẽ, nắm lấy bàn tay của hắn rồi cọ cọ má vào: "Tay ngươi thật mát, ta rất thích."

Là tên nào to gan hạ dược nàng? Cung Vô Khuyết nhìn nàng như vậy không nỡ để nàng lại một mình. Chuyện này đành điều tra sau vậy.

Mã Phi Yến xoay xoay cổ đem y phục từng kiện từng kiện cởi ra: "Ta nóng lắm, ngươi không nóng sao?" Đầu óc nàng lúc này ngoài chữ nóng và khó chịu ra thì không còn gì nữa.

Đến khi chỉ còn mỗi chiếc yếm đỏ cùng tiết khố Cung Vô Khuyết mới định thần lại bắt lấy tay nàng: "Yến nhi, không được làm rộn."

Nếu nàng còn như vậy nữa thì đến hắn cũng không thể khống chế được mình mất. Hắn xác định là muốn có được nàng nhưng không phải là dùng thủ đoạn này. Hắn muốn nàng cam tâm nguyện ý giao mình cho hắn.

Mã Phi Yến mất hết lý trí liên tục sờ soạng khắp người hắn cùng giúp hẳn cởi y phục nữa. Nàng liên tục uống éo người khiến đôi ngực sữa mềm mại của nàng cứ cọ cọ trước ngực hắn không ngừng.

Tuy cách ba lớp xiêm y nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận rõ ràng nhiệt độ cơ thể của nàng cùng hai hạt châu nhỏ trên đôi ngực sữa kia. Cung Vô Khuyết mím chặt môi ép bản thân hạ hỏa, liên tục hít thở không ngừng điều hòa lý trí của bản thân.

Hắn thấy nàng như thế không đành lòng liền đưa tay vuốt ve sống lưng giúp tận lực nàng giảm bớt khổ sở. Lâu lâu lại giáng một trận mưa hôn xuống mặt nàng cũng không dám dây dưa quá lâu sợ bản thân không tự chủ được liền khiến nàng ghét hắn.

Chuyện này cứ kéo dài đến hai canh giờ, xuân dược hết hiệu lực, Mã Phi Yến mệt mỏi ngủ thiếp đi. Cung Vô Khuyết lúc này mới an tâm cởi y phục kéo màn nằm bên cạnh nàng. Hà bao được nhặt lên đặt dưới gối.