Ngạo Thiên nhìn thấy thân ảnh một người con gái đang bước về phía hắn, lòng đau nhói tột độ. Hắn liền biết được rằng dư hồn tiền thân đang trỗi dậy, liền nhắm mắt tiến vào thần thức, quả nhiên dư hồn Trần Ngạo Thiên vẫn đang quanh quẩn bên cạnh não hải của hắn. Ngạo Thiên liền dùng một đạo linh khí trấn áp, dư hồn yếu ớt liền tiêu tan, tiếng hét vang lên dữ dội.

Hắn mở mắt ra, khẽ nói thầm:

-Ta đã được trọng sinh, ngươi cũng nên tự nguyện an nghỉ! Còn vị hôn thê của ngươi, quả thực rất xấu a, coi như ta giúp ngươi trối bỏ vị nương này luôn vậy!

Hắn vừa nói xong, hôn thê hắn đã đứng trước mắt hắn, Thi Sơn bên cạnh cả kinh tột độ, Thi Sơn hắn mới không ngờ, hắn lại quên mất Xương Mạc Trấn là nới ở của Suy Gia sao. Hắn cảm thấy tột cùng hối hận.

Người con gái hừ lạnh một tiếng:

-Phế vật cũng đòi đến đây! Không biết thân biết phận!

Sau đó liền vút nhanh qua hắn, ngồi ở hàng ghế cuối cùng. Ngạo Thiên liền biết Suy Ninh Thị cô ta thật nham hiểm nhưng người nham hiểm nhất vẫn là gia chủ Suy Gia – Suy Tất Nham, hắn có thể chắc chắn gã ta đã ra tay hãm hại hắn, đương nhiên là bởi vì gã biết hắn giữ chiếc đỉnh kì bí đó. Ngạo Thiên có thể biết được đỉnh đó không tầm thường một chút nào hết.

Hắn lấy trong túi một cuốn sách, giở từng trang để bắt đầu đọc, đây là cuốn ghi về lịch sử mà Thi Sơn đưa cho hắn. Hắn muốn tìm hiểu về tình trạng của tên Mặc Siêu.

Từng tiếng hô vang rộn lên cả khán phòng, dường như buổi đấu giá đã bắt đầu, hắn cũng chẳng mấy quan tâm, hắn tìm đến trang về một nghìn năm trước, từng dòng chữ hắn đều trải qua, nhưng thật sự có sự thay đổi rất lớn. Nhân vật chính đã thay bằng Mặc Siêu, tất cả, tất cả. Mọi thứ, thê tử của hắn, thành tựu của hắn đều gắn lên cho cái tên Mặc Siêu. Còn hắn lại chỉ nhận lấy cái danh là Ma Đế.

Ngạo Thiên siết chặt bàn tay:

-Tên chó Mặc Siêu, ta chỉ cần tìm được Bá Thời Linh Thạch, ta sẽ quay về tìm ngươi!

Hắn giở tiếp đến trang tiếp theo, liền bị ngăn bởi một giọng nói lớn vô cùng:

-Vật phẩm tiếp theo – Hỏa Ly Linh Thạch, giúp cho võ giả hỏa linh căn tăng bội phần sức mạnh, giúp võ giả không cùng hệ có cơ duyên tiến vào đan đạo! Giá khởi điểm năm trăm nghìn!

Ặc, chỉ một viên Hỏa Ly Linh Thạch cấp thấp lại có giá cao ngất ngưởng như thế này, thử hỏi Đế Hỏa Linh Thạch chắc bán cả Xương Mạc Trấn cũng không thể mua được. Hắn âm thầm lắc đầu, giá có vẻ đang tăng ù ù, chốc lát Suy Gia đã thành giá hơn một triệu.

Hắn khẽ lắc đầu, sau đó lại tiếp tục đọc. Trang giấy tuy đã mờ nhưng ít ra hắn vẫn đọc được, hàng chữ:

-Sau khi chiến với Ma Đế, hon một vạn võ giả Hư Linh và Chân Tiên Kỳ, cùng với Thập Đại Bang Chủ và Thánh Dung Tử Kim, Chúa Tể Mặc Siêu đều đã bỏ mạng tại đỉnh núi Vũ Sơn cùng với Ma Đế.

Hắn thật sự không hiểu được, khi hắn chết đi, mấy tên kia vẫn còn sống mà, thoáng chốc đều đã chết sach, hắn ngờ ngợ thật kỳ lạ.

Vừa lúc hắn đứng dậy, tính bước ra khỏi phòng, thì buổi đấu giá cũng vừa kết thúc, hắn ngang qua Suy Ninh Thị, chỉ biết cô ta nói một câu:

-Ngươi sống một lần nhưng đêm nay ngươi không sống qua canh ba đâu! Hia hia!

Ngạo Thiên bĩu môi cùng Thi Sơn trở lại phòng trọ. Trời đã quá khuya, hắn liền suy nghĩ đến lời nói của Suy Ninh Thị, hắn há có thể tin tưởng nhưng hắn liền đưa tất cả dược liệu bỏ vào đỉnh điều chế Tam Khí linh dịch.

Hắn dùng Chuy Viêm đóng bụi Ki Mộc và Ma Hạch yêu thú sau đó liền hòa trộn với Chi Khê. Chỉ một nén hương, một chất dịch lỏng sền sệt đã lơ lửng trước mắt hắn nhưng đỉnh cũng đã nát. Hắn rút ra bốn viên Hồi Khí Đan còn lại, trực tiếp nuots cùng Tam Khí Linh Dịch nhưng hắn còn nuốt một viên đá vàng mà cái đỉnh kia vỡ nát tạo thành.

Tất cả kinh mạch đều nở rộng ra, từng đợt linh khí mạnh mẽ cứ thế xông vào. Tam Khí Linh Dịch giúp mở rộng kinh mạch, còn Hồi Khí Đan thì tạo ra linh khí, kết hợp hai thứ sẽ có công hiệu tuyệt đối lớn nhưng lại có tác dụng dụng phụ cũng rất lớn.

Một canh giờ sau, trên người hắn tỏa ra vô số chất đen. Hắn thỏa mãn mở mắt, cười khà khà:

-Luyện Khí tầng tám, thật hay đùa!

Tiếp nối, một tiếng cười nữa vang lên:

-Ngươi là Phế vật Ngạo Thiên!

Ngạo Thiên giật mình, dùng thần thức kiểm tra liền phát hiện hơn chục tên Trúc Cơ Sơ kỳ đang vây quanh phòng hắn, và hắn phát hiện có Suy Tất Liệt – em trai Suy Tất Nham. Quả nhiên là người của Suy Gia. Hắn dõng dạc nói:

-Là ta, Suy Gia các ngươi sao lại đến thăm ta giờ này vậy?

Suy Tất Liệt hoảng hốt, quả nhiên con tiện nữ Suy Ninh Thị đã nói hết, vậy hắn không còn gì để nói nữa, liền ra lệnh tấn công, Hơn chục Trúc Cơ Kỳ tiền về phía hắn, hắn không chạy khong được nhưng còn đường nào đâu.

Suy Tất Liệt vừa chạm vào trán hắn, ánh sáng màu bạch kim phát lên. Mọi chuyện không như kế hoạch của hắn, mà theo kế hoạch trước đó.

-Ta dựa vào! Ta còn sống!

Hắn tỉnh dậy, mình đầy máu me, khắp thân mình rách rưới, khung cảnh vô cùng quen thuộc. Hắn nhìn trên tay mình xuất hiện một luồng mạch mới, liền cả kinh:

-Phi Nguyên Tố - Thời Không? Ha ha ha! Đúng là trời giúp ta, chắc chắn rằng ta đã được đưa về lúc ta mới trọng sinh! Kha kha!

Nhưng hắn chưa vui mừng vội, bỗng nhiên trước mắt hắn, hiện ra một quả cầu đỏ, hắn liền đưa tay chạm vào, một đạo huyết lôi ầm ầm đánh xuống đầu hắn, hắn bất ngờ đột phá lên Trúc Cơ nhưng lại phải bỏ mạng.

Thần thức hắn cứ thế bay vào một Không Đạo do sức mạnh hắn mở ra, hắn lẩm bẩm:

-Ta lại chết! Haizz, đau lòng thật! Không biết lại trọng sinh chỗ nào, hay không trọng sinh nữa đây!

Bỗng nhiên Không Đạo bỗng rách đi một phần, hắn liền bị lực hút kéo vào, thần thức hắn bất tỉnh.

Lúc này ở một nơi kỳ bí giữa vũ trụ chân không. Một lão già tức giận, đập nát cái bàn bên cạnh, lão là một Hợp Đạo Kỳ. Lão nhổ miếng trà trong miệng:

-Tên tiểu tử Trần Ngạo Thiên lại không trọng sinh ở lục đạo, vậy hắn ở đâu, ta lại phải cất công đi tìm Tam Hoa Liên Sinh ư?

Tam Hoa Liên Sinh – bảo vật tuy Ngạo Thiên không biết cách dùng nhưng nó lại có hiệu quả giúp võ giả sẽ lại được trọng sinh sống trọn ba kiếp. Hắn đã dùng hai kiếp vậy kiếp còn lại, hắn ở đâu?