Truy Quang

Chương 25: Em ở đây là được

Tiết thứ ba vừa kết thúc, trong số sáu người bị phạt đứng ngoài hành lang, ngoại trừ Trần Lâm Qua, năm người còn lại đều giống như có người đuổi theo phía sau, ầm ĩ xông thẳng vào phòng học.

Chu Hề Từ nằm sấp trên bàn, tay ở phía dưới nắn bóp bắp chân đau nhức: "Tớ bắt đầu thấy đồng ý với lời nói của cậu."

Giản Phàm dựa vào lưng ghế, khi có khi không mà lắc lư: "Cái gì?"

"Lớp 12 còn chưa chính thức khai giảng, tớ đã bắt đầu hoài niệm chị Lâm trước kia rồi." Chu Hề Từ bóp chân một hồi, "Tiết tiếp theo là môn gì?"

"Thể dục."

"Không phải chứ." Chu Hề Từ cảm giác bầu trời sắp sụp đổ rồi.

Học kì này, trường học vì để thống nhất, lúc sắp xếp lịch học đã xếp môn thể dục của sáu lớp tầng 4 vào cùng một tiết học, chia làm hai lớp lớn.

Học sinh thể thao của các lớp không tham gia các tiết thể dục mà trực tiếp quay lại đội tập luyện.

Khi xuống lầu để đến sân thể dục, Chu Hề Từ trông bơ phờ thấy rõ, Trần Lâm Qua đi bên cạnh cô, quan tâm hỏi: "Làm sao vậy? Thể dục không phải là môn học yêu thích nhất của em sao?"

Chu Hề Từ phồng má, thở ra một hơi: "Nếu em đơn thuần chỉ là một đứa học tra, em đây khẳng định sẽ thích học thể dục nhất, nhưng..."

Trần Lâm Qua cười, ngắt lời: "Học tra còn phân ra đơn thuần với không đơn thuần à?"

"Câm miệng! Đây là trọng điểm sao?" Chu Hề Từ không nhịn được đánh anh một cái: "Lười nói với anh."

Chờ đến sân thể dục, Trần Lâm Qua nhìn mấy người Chu Hề Từ đi theo hướng ngược lại với cả lớp, bước nhanh vài bước tới vỗ bả vai Khâu Trác Ngọc: "Các em không đi học sao?"

"Hở, à, quên nói với anh, tiết thể dục chúng em đều phải về đội tập hợp, không học cùng các bạn trong lớp." Khâu Trác Ngọc nhìn thấy bóng dáng Vương Hỗ Sinh từ xa, bước nhanh hơn: "Anh, không nói với anh nữa, chúng em đi tập hợp đây."

Không đợi Trần Lâm Qua mở miệng, người đã chạy đi xa.

Trần Lâm Qua đứng tại chỗ mấy giây, nhìn sân thể dục đầy người, cuối cùng cũng tìm được điểm tập trung của học sinh trong lớp trước khi giáo viên thể dục thổi còi.

Anh cao lớn, đứng ở cuối đội ngũ, chờ thầy điểm danh xong, cứ vài ba bạn học quen thân tụm lại một góc, người chơi bóng, người buông dưa tán dóc.

Trần Lâm Qua đến lớp 25 còn chưa đầy một tuần, chưa quen thuộc với các bạn học cùng lớp, loại hoạt động tụ tập cùng nhau như này người khác cũng thấy ngượng ngùng khi kêu anh.

Bản thân anh cũng không có hứng thú, đi dạo một vòng sân thể dục, tùy tiện tìm một chỗ râm mát ngồi xem đề chờ hết giờ.

"Nghiêm túc như vậy à?"

Tiếng nói đột ngột truyền đến, làm Trần Lâm Qua đang chìm trong biển đề, bị dọa đến mức chửi thề, điện thoại di động cũng theo đó rơi xuống đất.

Giáo viên thể dục Trương Dương cũng bị phản ứng của anh làm cho giật mình, cầm còi lui về sau một bước: "Vừa rồi tôi chỉ nói chuyện, cũng không phải thổi còi vào tai em mà?"

Trần Lâm Qua nhặt điện thoại di động lên, từ trên mặt đất đứng dậy: "Xin lỗi thầy giáo, vừa nãy em xuất thần."

"Em là người mới tới lớp 25 đúng không?" Trương Dương nói: "Học kỳ trước thầy không gặp em."

"Vâng, học kỳ này mới chuyển đến ạ." Trần Lâm Qua nghĩ đến cái gì đó, lẳng lặng cất điện thoại vào túi.

Trương Dương bật cười: "Bây giờ mới biết giấu à, cũng may tôi không phải chủ nhiệm Phương, nếu không di động của em đã sớm bị tịch thu."

Trần Lâm Qua sờ sờ chóp mũi, không hé răng.

"Được rồi, quay về phòng học đi, ở chỗ này đọc sách không thấy ồn ào sao?" Trương Dương nói: "Vừa mới khai giảng, sẽ không so đo với các em đâu."

Trần Lâm Qua rời đi không chút lưu luyến, Trương Dương nhìn chằm chằm bóng lưng anh, không nhịn được bật cười, quả là học bá có khác.

Để rút ngắn đường đi, Trần Lâm Qua trực tiếp xuyên qua sân bóng đá, lúc sắp đi tới lối ra thì nghe thấy Chu Hề Từ gọi anh từ phía sau.

Anh quay đầu lại nhìn cô giả vờ buộc dây giày mà rời khỏi hàng, anh bước vài bước về phía đó.

Chu Hề Từ đứng dậy, chạy nhanh đến trước mặt anh: "Anh đi đâu vậy?"

"Trở về phòng học." Trần Lâm Qua nhìn gương mặt đầy mồ hôi của cô, lấy khăn giấy đưa qua, "Muốn lau không?"

"Không cần lau đâu, lát nữa còn phải tập luyện." Chu Hề Từ gãi gãi lông mày: "Anh không đi học sao? Tiết thể dục của chúng ta có rất nhiều hoạt động thú vị."

Trường Cửu Trung có diện tích rộng lớn, sân thể dục lớn bằng hai sân thể dục của trường học khác cộng lại, không chỉ có bóng đá, bóng rổ, bóng chuyền, trường học còn có một sân tennis ở góc phía tây.

Trước kia khi giờ học không bị xen lẫn với huấn luyện, giờ học yêu thích nhất của Chu Hề Từ chính là môn thể dục, chỉ cần nằm trên bãi cỏ ngủ một tiết vẫn tốt hơn là ngồi trong lớp buồn chán.

Vừa nãy từ xa cô đã nhìn thấy bóng dáng Trần Lâm Qua, sân thể dục chật kín người tụm thành tốp hai, tốp ba, chỉ có một mình anh là bước nhanh xuyên qua đám đông.

Chạng vạng cuối tháng tám, hoàng hôn ập đến, bốn phía ồn ào náo nhiệt, càng làm nổi bật lên chiếc bóng cô đơn của anh.

Lúc đó Chu Hề Từ mới ý thức được, đối với toàn bộ bạn học lớp 25 mà nói, Trần Lâm Qua cùng lắm chỉ là một học bá tương đối lợi hại vừa mới chuyển tới mà thôi.

Quan hệ căn bản không tính là quen thuộc lắm, người có thành tích hơi khá đều bị anh đả kích như vậy, nói chuyện với anh còn ngại ngùng, chứ đừng nói đến những người thành tích kém, bọn họ luôn cùng đám người học bá phân chia rõ ràng, sẽ cảm thấy không thể chơi cùng một chỗ.

"Anh có muốn đến xem chúng em huấn luyện không?" Chu Hề Từ nói: "Cũng... cũng rất thú vị đó, dù sao vẫn tốt hơn là ở trong lớp học."

Trần Lâm Qua rũ mắt cười: "Đứng cả buổi chiều cũng mệt rồi, anh muốn quay về ngủ một lát."

"Dạ?"

"Không cần lo lắng cho anh." Trần Lâm Qua nhìn cô, đối với chút tâm tư của cô anh sáng rõ như gương: "Anh ở đâu, một mình hay nhiều người không quan trọng, quan trọng là..."

"Tuýt!!!" Tiếng còi cắt ngang lời nói của Trần Lâm Qua, ngay sau đó là một giọng nói lớn có thể so sánh với Phương Bình: "Chu Hề Từ!"

"Mẹ kiếp!" Chu Hề Từ quay đầu nhìn lại, Vương Hỗ Sinh đang cầm còi đi tới nơi này, cô không kịp nhiều lời với Trần Lâm Qua: "Huấn luyện viên của em tới! Em đi trước! Tan học cùng nhau ăn cơm!"

"Ừm."

Trần Lâm Qua nhìn cô chạy về đội, nửa đường bị vị huấn luyện viên cao hơn cô một khúc túm lấy lỗ tai, cô giống như một chú nai con sợ hãi, rụt cổ, không an phận mà vặn vẹo: "Huấn luyện viên! Em sai rồi!"

Vương Hỗ Sinh không chút lưu tình: "Buổi tối phạt thêm 5km."

Chu Hề Từ suy sụp hét lên: "Huấn luyện viên!!! Em thực sự sai rồi!!!"

Một già một trẻ chầm chậm đi xa.

Trần Lâm Qua mỉm cười, thu hồi tầm mắt, xoay người bước ra ngoài.

Trong ánh chiều hoàng hôn, anh mặc áo thun màu xanh đậm, thân hình mảnh khảnh cao gầy, mặt mày anh tuấn thu hút mọi ánh nhìn.

Anh dường như không nhận ra điều đó, đi thẳng ra khỏi sân thể dục.

Ở đâu, một mình hay nhiều người, đối với anh đều không quan trọng.

Điều quan trọng là...

Có cô ở cạnh bên.

........

Trần Lâm Qua trở về lớp học, làm hai trang trắc nghiệm chuyên đề tiếng Anh.

Trước kia anh từng dự định trở thành một học sinh bơi lội chuyên nghiệp, nên cũng không cố gắng nhiều trong học tập, sau đó không bơi nữa, mấy môn khoa học tự nhiên còn có thể đuổi kịp bằng cách nghiền ngẫm sách vở, ôn tập các đề tổng hợp, nhưng ngữ văn và tiếng Anh cần dựa trên sự tích lũy, liền trở thành điểm yếu của anh.

Lần thi thử này, bài làm tiếng Anh của anh thực sự không hề tệ, dù sao trước kia ở Thượng Hải, Trần Kiến Nghiệp đã đặc biệt đưa anh đến trung tâm để học các lớp bổ sung, chỉ là so với toán và khoa học tự nhiên mà nói, có vẻ cũng không được nổi bật cho lắm.

Sắp đến giờ giải lao, vài bạn học lần lượt trở về lớp học, Trần Lâm Qua nằm sấp lên bàn, thả lỏng đầu óc, điện thoại di động đặt trong ngăn kéo bỗng nhiên rung lên hai tiếng.

Anh lấy ra nhìn, cả hai tin nhắn đều đến từ Bồ Cận, lúc trưa ăn cơm bị chuyện thêm vào nhóm của Hùng Lực trì hoãn, Trần Lâm Qua cũng không để ý đến việc trả lời tin nhắn của anh ta.

Này đoán chừng là đã thấy sốt ruột.

- Bồ Cận:?

- Bồ Cận: Cả một buổi trưa? Di động cậu bị rớt xuống bồn cầu rồi à?

Trần Lâm Qua nhớ tới cái gì đó, thoát ra rồi nhấn mở khung chat với Hùng Lực, đem ảnh chụp màn hình bảng điểm hồi trưa chưa kịp gửi chuyển tiếp qua cho Bồ Cận.

- clg: [Hình ảnh]

- Bồ Cận:?

- Bồ Cận: Có ý gì?

- clg: Không có mất mát.

Bồ Cận gửi qua một loạt dấu ba chấm.

- Bồ Cận: Trâu bò, trâu bò.

Trần Lâm Qua im lặng nở nụ cười, sắp đến thời gian tan học, anh trò chuyện với Bồ Cận qua Wechat một lát, các bạn học khác cũng lần lượt trở về phòng học.

Lớp trưởng Từ Lâm Lâm đi ngang qua bàn anh, lại quay lại bên cạnh anh nhỏ giọng nhắc nhở một câu: "Cậu cẩn thận một chút, chủ nhiệm Phương không có việc gì sẽ đi dạo bên ngoài."

"Ừm, cảm ơn." Trần Lâm Qua gửi tin nhắn cuối cùng cho Bồ Cận, cầm điện thoại di động đi ra ngoài hành lang.

Chuông hết giờ vang lên, ban xã hội ở lầu một tuôn ào ra một đám bóng đen giống như thủy triều, Trần Lâm Qua theo dòng người mênh mông đi đến phía trước, trên con đường duy nhất dẫn đến sân thể dục, nhìn thấy bóng dáng mấy người Chu Hề Từ đang ngược dòng đi lên.

Anh lấy di động gọi điện cho Chu Hề Từ, thấy cô dừng bước móc di động ra, anh vừa đi vừa nói: "Đừng tới đây, anh thấy các em rồi, anh đi qua tìm em."

"À, dạ được, vậy chúng em ở dưới lầu chờ anh." Chu Hề Từ cúp máy, dường như giờ mới phản ứng lại: "Sao vừa rồi tớ không nhớ đến việc gọi điện cho anh ấy nhỉ?"

Giản Phàm chậc chậc: "Hiện tại cậu chính là một người cuồng anh trai."

Khâu Trác Ngọc: "+1"

Hùng Lực: "+1"

Đợi nửa ngày không thấy Đào Khương tiếp lời, mọi người nhao nhao nhìn về phía cô ấy.

Đào Khương đang cúi đầu trả lời tin nhắn, điện thoại di động là một chiếc điện thoại kiểu cũ không biết được Khâu Trác Ngọc đào ra từ đâu, bị cậu ta sống chết nhét cho.

Có lẽ cô ấy ý thức được có gì đó không ổn, mới ngẩng đầu lên nói: "Cộng...một?"

Chu Hề Từ cười, đi tới ôm bả vai cô bạn: "Khương Khương, cậu đang nói chuyện phiếm với ai thế? Nói đến mức nhập thần như vậy, không phải là..."

"Đừng nói bậy, là một học trưởng của chúng ta, năm nay anh ấy thi vào đại học, tớ nghe nói trước kia anh ấy có đi làm thêm ở ngoài trường, nên tớ muốn hỏi anh ấy về việc làm thêm."

Tình huống trong nhà Đào Khương bọn họ đều biết rõ, bên trường học cũng vậy, lúc nhập học cô ấy được miễn học phí năm đầu tiên và vài phí linh tinh khác, khoản trợ cấp học sinh nghèo mỗi năm cũng chia cho cô ấy một phần.

Cuộc cãi vã ở Đào Gia Thôn lúc trước còn rõ ràng trước mắt, bọn họ đều ăn ý mà không hỏi nhiều về nguyên nhân đi làm thêm.

Khâu Trác Ngọc ho nhẹ, nói: "Làm thêm việc gì? Hỏi rõ một chút, đến lúc đó chúng ta cùng đi."

"Cậu đừng nói giỡn, cậu mà còn phải đi làm thêm sao?" Đào Khương cất điện thoại, nhìn về bóng người cách không xa đang đi đến: "Người đến rồi, đi thôi, đi ăn cơm."

Đào Khương không muốn nói về chuyện này, bọn họ cũng ngầm hiểu không hỏi nữa, chỉ có Chu Hề Từ như có điều suy nghĩ, ngay cả Trần Lâm Qua đi tới trước mặt cũng không phát hiện ra.

Anh giơ tay lên trước mặt cô, búng tay một cái: "Đang nghĩ gì thế?"

Ước chừng là đầu óc Chu Hề Từ bị kẹt nút, không biết vì sao trong đầu lại hiện lên một lời thoại sến súa buồn nôn không nhớ rõ đã xem qua ở đâu, buột miệng thốt: "Đang nghĩ đến anh."

Trần Lâm Qua: "..."

Chu Hề Từ: "..."

...

...

Cứu! Cứu mạng aaaaa!!!

Bốn người bên cạnh vây xem đều có biểu tình một lời khó nói hết, Giản Phàm xua xua tay, túm Đào Khương đi về phía trước: "Thật là không nhìn nổi, không nhìn nổi."

Khâu Trác Ngọc vỗ vỗ bả vai Chu Hề Từ, giọng điệu sâu xa: "Không nghĩ tới cậu lại là cái dạng này nha Chu Hề Từ."

Nói xong cũng lôi kéo Hùng Lực đi trước.

Tai Chu Hề Từ đỏ hoe, thể thốt phủ nhận: "Em không không... không phải."

"Không phải cái gì?" Trần Lâm Qua nhướng mày.

Chu Hề Từ rốt cuộc cũng duỗi thẳng được đầu lưỡi: "Không phải là người như vậy."

"Ồ." Trần Lâm Qua cười một tiếng: "Không phải là người như vậy, nên việc nghĩ đến anh chính là sự thật?"

Chu Hề Từ còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, đã bị sặc nước bọt của chính mình, suýt cắn phải đầu lưỡi, nghĩ nói càng nhiều càng sai, dứt khoát chọn giữ im lặng.

Trần Lâm Qua cũng không trêu chọc cô thêm nữa.

Cơm nước xong trở về, trên bảng đen trong lớp có thêm một tờ thông báo, là sơ đồ chỗ ngồi mới mà Lâm Tùng Viện căn cứ vào kết quả kỳ thi tháng lần này điều chỉnh.

Phạm vi điều chuyển còn rất lớn, có người mừng có người lo.

Chu Hề Từ tìm thấy tên của mấy người bọn họ ở cuối cùng, cùng với tên Trần Lâm Qua bị bọn họ vây quanh, "Haiz, sao chị Lâm lại..."

"Cái gì?" Trần Lâm Qua đứng dưới bậc thang bên cạnh cô, tầm mắt đảo qua tờ giấy, không tốn nhiều công sức liền tìm được tên của mình.

Trước kia ở Phụ Trung (Trung học phụ thuộc), thành tích trong lớp tương đối đồng đều, phần lớn chỗ ngồi đều được sắp xếp dựa theo chiều cao, ba năm cấp ba, Trần Lâm Qua và Bồ Cận trừ bỏ việc mỗi tháng phải thay đổi vị trí, thì trên cơ bản chưa từng rời khỏi hàng một, hàng hai từ dưới đếm lên.

"Không có gì, em đi tìm chị Lâm." Chu Hề Từ xoa cánh tay Trần Lâm Qua, chạy đi ra ngoài.

Khâu Trác Ngọc rõ ràng thuộc nhóm vui mừng, chỗ ngồi của cậu ta trên sơ đồ chỗ ngồi mới không thay đổi, chỉ là bạn cùng bàn đổi thành Hùng Lực.

Mà chỗ ngồi của Đào Khương cũng không di chuyển, bạn cùng bàn từ Hùng Lực đổi thành Giản Phàm, ngồi ở hàng trước Chu Hề Từ và Trần Lâm Qua.

Khâu Trác Ngọc vui vẻ chạy đến trước mặt Trần Lâm Qua: "Anh! Anh có muốn em mang sách qua giúp anh không?"

"Không cần, anh cũng không có bao nhiêu đồ." Lúc này mới khai giảng, ngoại trừ sách giáo khoa cần thiết, còn lại cũng chỉ có mấy tờ giấy thi, Trần Lâm Qua một tay đã cầm hết, ngồi vào vị trí của Giản Phàm.

Cô ấy từ hàng trước xoay người lại, giơ tay về phía Trần Lâm Qua: "Không được nhúc nhích, anh đã bị chúng em bao vây."

Trần Lâm Qua bị chọc cười, giơ hai tay còn đang cầm đồ lên: "Anh nhận thua."

"Này, sao anh không phản kháng chút nào vậy?" Giản Phàm lại dùng tay làm súng chĩa về hướng Khâu Trác Ngọc: "Không được nhúc nhích, cậu cũng đã bị chúng tôi bao vây."

Khâu Trác Ngọc diễn xuất thăng tiến: "Tôi, Khâu Trác Ngọc! Thà chết cũng không đầu hàng!"

Giản Phàm: "Biuuu!"

Cậu ta liền ôm ngực, thân thể hơi nghiêng về phía sau: "A... Nếu như, nếu như cho tôi một cơ hội khác, tôi vẫn sẽ... phụt!"

Cậu ta giả vờ phun máu, vịn bàn bên cạnh chậm rãi ngồi xuống ghế, "Sinh ra để làm người... Tôi, thực xin lỗi..."

Đào Khương ở một bên im lặng không nói, bất thình lình quay đầu lại làm cái thủ thế bị tát: "Anh..."

Dưới ánh mắt chăm chú của ba người, Trần Lâm Qua, người bị bắt xem một hồi "Tuồng" này, buông đồ xuống cho bọn họ một tràn vỗ tay: "Thật... xuất sắc."

Anh gãi gãi trán, nhìn Khâu Trác Ngọc hồi đầy máu sống lại, không nhịn được cười.

Cuộc sống lớp 12 như vậy.

Khá là mới lạ.

Trần Lâm Qua không có đồ đạc nhiều lắm, nhét sách vào ngăn kéo, trên bàn cũng chỉ còn lại có mấy tờ giấy cùng hai cây bút, so sánh với tường sách cao ngất trên bàn Chu Hề Từ, chỗ của anh có vẻ có hơi trống trải.

Chuông chuẩn bị cho giờ tự học buổi tối vang lên, anh nhìn qua cửa sau, Chu Hề Từ đi tìm Lâm Tùng Viện chưa trở về, học sinh thể thao trong lớp sau khi chuông reo, đã đứng dậy xuống lầu đến sân thể dục để huấn luyện.

Bên tai vang lên tiếng phát thanh quen thuộc, Trần Lâm Qua thu sự chú ý lại, cúi đầu bắt đầu đọc đề bài.

.........

Chu Hề Từ đi tìm Lâm Tùng Viện để nói về chuyện đổi chỗ ngồi cho Trần Lâm Qua, bình thường cô phải huấn luyện nên thời gian ở lại phòng học không nhiều, đợi đến tháng 11, 12 có thể hơn phân nửa thời gian trong ngày đều không có mặt ở đây, đến lúc đó nơi góc kia cũng chỉ còn lại một mình Trần Lâm Qua.

Quan hệ của anh với các bạn cùng lớp vốn đã không thân quen, lại ngồi một mình ở góc đó, không biết đến khi nào mới có thể hòa nhập được với lớp.

Lâm Tùng Viện có suy nghĩ hoàn toàn trái ngược với cô: "Cô chuyển em ấy đến đó, một là nghĩ rằng các em quen thuộc với em ấy, em ấy có thể nhanh chóng thích ứng, hai là khi các em không có ở đấy, em ấy cũng có thể an tâm học tập, hòa nhập hay không, sau này em ấy cũng phải rời đi."

Thấy Chu Hề Từ không kịp phản ứng, cô ấy lại nói: "Với thành tích này, em ấy không có khả năng ở lại lớp chúng ta mãi được, sau kỳ thi phân lớp cuối học kỳ, em ấy nhất định sẽ bị chuyển đến lớp chạy nước rút."

Ở Cửu Trung, kỳ thi cuối học kì một của lớp 12 hàng năm chính là một kỳ thi phân lớp, nhà trường sẽ chọn ra 200 học sinh đứng đầu khối không đến từ lớp mũi nhọn, sau khi bắt đầu học kỳ mới sẽ tạo thành lớp chạy nước rút thi đại học, các lớp học này nằm ở tầng trên cùng, kẹp giữa bốn lớp mũi nhọn.

Mặc dù kết quả thi của nhóm học sinh chạy nước rút này vẫn sẽ được tính vào lớp ban đầu, nhưng từ học kỳ tiếp theo cho đến trước kỳ thi tuyển sinh đại học, họ sẽ không quay lại lớp học của mình nữa.

Thẳng đến lúc này Chu Hề Từ mới ý thức được, cho dù thân ở bên nhau, thì giữa cô và Trần Lâm Qua vẫn có một khoảng cách không thể vượt qua được.

Anh là đại bàng có chí lớn, nhất định sẽ giương cánh bay cao, còn cô là cá bị vây trong ao, chỉ có thể bơi trong thế giới nhỏ bé này.

Dù cho sợi dây vận mệnh tạm thời buộc chặt họ lại với nhau, thì trong tương lai vẫn sẽ chia tách họ thành hai đường thẳng song song.

Một người nghênh đón ánh sáng, càng bay càng xa, một người lại vĩnh viễn giãy giụa bên trong vũng bùn, rồi mờ nhạt giữa biển người.

........

Từ văn phòng bước ra, Chu Hề Từ gặp mấy người Giản Phàm vừa mới ra khỏi lớp, Khâu Trác Ngọc nhìn thấy bộ dạng ỉu xìu của cô, tiến lại gần hỏi: "Sao vậy, chị Lâm đã nói gì với cậu?"

"Không có gì, chỉ là nói chuyện phiếm về kỳ thi lần này." Chu Hề Từ thở dài một hơi: "Đi thôi, đi huấn luyện."

Tiết cuối cùng trong tối nay là sinh hoạt lớp, Lâm Tùng Viện gọi các giáo viên bộ môn đến nói cho mọi người biết về việc học tập và sinh hoạt sau khi bước vào năm cuối cấp ba.

Buổi tập của Chu Hề Từ cũng được kết thúc sớm, nhưng cô còn bị phạt tập luyện thêm 5km, lúc mọi người nghỉ ngơi, cô bị Vương Hỗ Sinh xách ra, bắt đầu chạy vòng quanh đường băng.

Vừa mới chạy được một vòng, bốn người còn lại của tiểu đội Gió Xoáy cũng tham gia chạy phạt.

Chu Hề Từ thở chậm lại: "Các cậu làm gì thế?"

"Tiểu đội Gió Xoáy! Có phúc cùng hưởng!" Giản Phà vỗ tay hô to xong, Khâu Trác Ngọc tiếp tục lớn giọng đáp: "Có nạn cùng chịu!"

Vương Hỗ Sinh ở phía sau thổi còi: "Phạt chạy còn nói nhảm nhiều như vậy!"

Năm người hoảng sợ, tăng nhanh tốc độ, gió ban đêm thổi vù vù, Chu Hề Từ thấy Vương Hỗ Sinh không đuổi theo nữa, lại thả chậm tốc độ: "Lão Vương không có ở sau."

Giản Phàm cũng chạy chậm lại theo.

Năm người xếp thành hàng ngang, chiếm hơn phân nửa đường băng.

Chu Hề Từ từng bước từng bước giẫm xuống, bỗng nhiên hỏi: "Các cậu có nghĩ đến tương lai muốn làm gì chưa?"

"Cái gì?" Khâu Trác Ngọc nghiêng người lại gần, "Nói cái gì, không có nghe thấy."

Chu Hề Từ cao giọng: "Hỏi các cậu có nghĩ tới tương lai muốn làm gì chưa!!!"

"À, à, à." Khâu Trác Ngọc chạy với tốc độ không đổi: "Về phần tớ, các cậu cũng biết tớ là người như nào rồi, học hành không ra gì, học điền kinh cũng chỉ để lấy cái bằng cấp, haiz, có phải tớ chính là cái loại người mà trên mạng thường xuyên nói, học tập không giỏi liền phải trở về thừa kế gia sản hay không?"

Giản Phàm và Chu Hề Từ trăm miệng một lời: "Câm miệng!"

Giản Phàm nói tiếp: "Chí hướng của chúng ta không phải là quay lại Cửu Trung làm giáo viên thể dục xinh đẹp nhất trường hay sao?"

"Đó là chí hướng của cậu." Khâu Trác Ngọc nói: "Chu Hề Từ, cậu chắc là sẽ tiếp tục chạy phải không? Cậu xem tớ, Đại Hùng, cả Giản Phàm nữa, chúng tớ học thể thao đơn giản là vì thành tích không tốt, còn cậu và Khương Khương đều bắt đầu học điền kinh từ khi còn nhỏ, về sau chắc hẳn sẽ đạt thành tựu lớn."

Chu Hề Từ im lặng, chạy về phía trước.

Giản Phàm đúng lúc chuyển đề tài: "Khương Khương, Đại Hùng, các cậu thì sao, tương lai định làm gì?"

Hùng Lực cũng im lặng một lát: "Tớ chưa nghĩ ra."

Đào Khương ngược lại rất rõ ràng: "Cứ chạy như vậy thôi, tớ cũng không am hiểu về những thứ khác."

"Haiz." Giản Phàm buông tiếng thở dài: "Thật nhanh, chúng ta đều đã lên lớp 12 rồi."

Còn nửa km cuối cùng, Chu Hề Từ chạy tăng tốc, là người đầu tiên vượt qua vạch đích, cô dừng tại chỗ khom lưng, chống tay lên đầu gối thở dốc.

Còn có một năm nữa, thậm chí còn chưa đầy một năm.

Ly biêt lại đến một lần nữa.

Trên đường trở về lớp học, Đào Khương và Chu Hề Từ tách đoàn đi phía sau, "Cậu xác định muốn đi làm thêm sao? Nếu cậu xác định, tớ sẽ nói chuyện với đàn anh."

"Xác định." Buổi chiều Chu Hề Từ nghe Đào Khương nhắc đến chuyện làm thêm, mới nghĩ bản thân cũng nên đi làm gì đó, vừa lúc học kỳ này ở lại trường, Từ Từ Anh cũng sẽ không phát hiện ra.

"Được rồi, để tớ hỏi đàn anh, nếu không có gì bất ngờ thì chúng ta sẽ làm ở quán trà sữa ngoài trường, trả tiền theo giờ." Đào Khương nói: "Buổi tối tớ sẽ gửi lịch học cho bà chủ, chị ấy sẽ sắp xếp cho chúng ta."

"Được."

Giản Phàm quay đầu lại hỏi: "Hai người nói gì vậy?"

"Không nói gì cả, đi thôi." Chu Hề Từ đi nhanh hai bước: "Chạy nhanh lên, đoán chừng chị Lâm ở trong lớp đang chờ chúng ta đó."

"Tới ngay."

Một đường chạy về lớp, năm người chân trước vừa ngồi xuống, chân sau Lâm Tùng Viện đã cầm ly giữ nhiệt bước vào phòng học, nếu không có gì bất ngờ bên trong hẳn là trà sữa.

Chu Hề Từ vẫn còn hơi không thích ứng được với việc bạn cùng bàn đổi thành Trần Lâm Qua, ngồi xuống muốn nói gì đó, theo bản năng gọi: "Giản..."

Trần Lâm Qua nghiêng đầu nhìn cô.

Cô mím môi: "Quên mất, đổi bạn cùng bàn rồi."

Trần Lâm Qua nhìn về phía trước, thấy Lâm Tùng Viện còn chưa bắt đầu, lại nghiêng đầu nhìn qua, "Em nói với cô giáo Lâm muốn đổi chỗ ngồi cho anh?"

Chu Hề Từ hơi sửng sốt: "Dạ."

"Tại sao?"

"Em chỉ là..." Cô cân nhắc vài giây: "Sợ ảnh hưởng đến anh, hơn nữa có đôi khi chúng em đi huấn luyện không ở trong lớp, sợ một mình anh không thích ứng được."

Trần Lâm Qua lẳng lặng nhìn cô một hồi: "Chu Hề Từ."

Cô lại sững sờ "Dạ" một tiếng.

Anh cũng mặc kệ cô có nghe rõ hay không, tự mình tiếp tục những lời buổi chiều chưa nói xong, nói ra một câu nghe có chút không đầu không đuôi: "Em ở đây là được."

Chu Hề Từ sửng sốt, nhìn anh nửa ngày không lên tiếng.

Trần Lâm Qua nói xong câu đó cũng không di chuyển tầm mắt, anh rũ mi xuống, độ cong đuôi mắt càng hiện rõ hơn, lúc nhìn cô rõ ràng chưa nói gì, lại như cái gì cũng đã nói.

Không biết từ lúc nào phòng học đã trở nên im ắng, có người kéo băng ghế, phát ra một tiếng động thật giòn, làm Chu Hề Từ giật mình, tim đập hoảng hốt, theo bản năng ngẩng đầu nhìn sang.

Trần Lâm Qua cũng theo đó quay đầu lại.

Chu Hề Từ chậm rãi thu hồi tầm mắt.

Tiếng ve ngoài cửa sổ vang lên không ngừng, cô buồn bực nằm sấp trên bàn, bịt lỗ tai lại cũng không giấu được nhịp tim xao động.

Cái mùa hè này hình như hơi dài quá mức.