Chuyện kể rằng : 'Em gái trà xanh' Hoa Ngọc Lan _ nhị tiểu thư của phủ tể tướng, được mệnh danh là mĩ nữ kinh thành, với vẻ đẹp 'băng thanh ngọc khiết' *, hiền hòa, duyên dáng, dịu dàng nhưng không mất vẻ đoan trang, quý khí của dòng dõi quý tộc...
Có thể nói Hoa Thiên Hy ta trong mắt người đời chính là phiên bản 'lỗi' của tiểu thư Hoa gia...
* Làm siêng dịch Gog-sama dùng nhoa! Trời ạ, đừng so sánh thế chứ, ta là 'con nai vàng ngơ ngác đạp nát khu rừng già' ta vô tội nha, đừng khinh bỉ nhau thế chứ...Ôi! Nhưng đây cũng là bằng chứng phụ thân đã phản bội mẫu thân ta...
Hoa Ngọc Lan năm nay mười sáu tuổi nhưng lại đi gọi đứa con nít mười ba tuổi như ta là tỷ tỷ, lại còn nũng nịu một câu ' Tiểu Lan ' với ta...làm ta nổi cả da gà, da vịt cả lên, ta cứ tưởng ta xuyên đến đây bà Diêm vương miễn phí cho ta cô 'tình nhân' chứ...
Uy, không phải ta nhiều chuyện chứ, có lần vô tình nghe được mấy nô tỳ quét tước đang 'tám' chuyện trên trời đất nói...
Hoa tể tướng, trong một lần theo lệnh vua đi thị sát ở vùng nông thôn phía Bắc về chuyện làm ăn hối lộ của quan phủ, vụ án khá rắc rối nhưng đã được xử lý ổn thỏa...
Mộc Lưu Nga là con gái của của một thương nhân, vì nghe danh tiếng của Hoa tể tướng muốn trèo cao làm phượng hoàng nên đã tìm cách bò lên giường của ông...
Trời không phụ lòng người...
đêm đó sau khi vụ án đã được ổn thỏa ông cùng vài người bạn đi Mê Hương lâu uống rượu ăn mừng, Mộc Liên Nga biết tin liền mua người bỏ mê được vào thức ăn của ông, và...và còn sao nữa sáng hôm sau khi ông tỉnh dậy thấy cả hai quần áo không chỉnh tề thì ông giận tím tái cả mặt, lời hứa cùng vợ ông đã không giữ lời...
Vì sợ phụ lòng nương tử mình nên ông đã cho nàng ta một số tiền lớn và hứa sẽ không nhớ đêm này...Lúc đầu ông cứ tưởng sẽ khó thương lượng vì ông biết trong mắt họ chỉ nhìn thấy mũ quan lớn và gia tài của Hoa gia...nhưng bất ngờ rằng nàng ta chỉ gật đầu và nói nàng đã biết...
Thấy nàng hiểu chuyện nên ông thương tình cho nàng rất nhiều vàng bạc châu báu đủ nuôi sống cả đời nàng nhưng ông đâu ngờ...
Ông trời khéo 'troll' đời người...
Đúng vậy rất điêu luyện là đằng khác Sau khi Hoa phu nhân qua đời thì...
trước cổng Hoa tể phủ xuất hiện hai thân ảnh một nhỏ một lớn tự nhận là nương tử và con của Hoa tể tướng.
Biết tin ông cảm thấy bực tức, khó hiểu ông nhớ rắng ông chỉ thú một mình nương tử họ Hạ...
lúc gặp mặt nàng ta ông sững sờ thì bà ta lao lên ôm ông khóc thảm thiết kể lể nàng ta sống cực khổ ra sao...Ai quản chứ, ông kéo nàng ta đang dính chặt lấy cánh tay ông...Thật ghê tởm! Đôi mắt nổi lên sát ý định giết người diệt khẩu thì nàng ta đã xảo quyệt chặn trước ông một bước...
Lão thái bà nét mặt yêu thương đang ôm một đứa bé gái khoảng bốn năm tuổi vô cùng nhu thuận đáng yêu trên tay...
Hầy, làm sao mà không yêu thương được con cháu Hoa gia đã ít mà nếu chuyện này lỡ ra bên ngoài thì mặt mũi Hoa gia để vào đâu cho hết...
Dưới sự ép buộc của lão thái bà cùng với đau thương người vợ đã chết của mình nên ông bỏ mặt tất cả cho lão thái bà chỉ định.
Cưới Mộc Liên Nga vào làm thiếp, con gái nàng ta họ Hoa tên Ngọc Lan, nhị tiểu thư phủ tể tướng...
Trong đêm động phòng cùng với nàng ta ông đã bỏ đi ra biên ải với niềm đau xót nương tử mới chết...
Đó là chuyện của em gái trà xanh lớn hơn ta...Thật ra chuyện này đã xảy ra rất lâu rồi, trên dưới Hoa gia không ai được phép nhắc tới chuyện này...Nếu không thì...diệt! Không sao dù có một quá khứ không đẹp, thậm chí là vết nhơ trong lòng của Ngọc Lan nhưng không phải bây giờ nàng sung sướng hơn cả ta sao...Nhưng có một điều khó hiểu là Mộc Liên Nga vào cửa chưa được một tháng thì lên cơn bạo bệnh chết, nghe dân chúng truyền miệng như vậy chứ ẩn tình bên trong...
Hầy! Phận khổ...Hầu môn gia đấu a!...
Hoa Hiểu Dung cũng được nuôi dạy dưới tay của Lục di nương, kêu nàng ta là mẫu thân ngọt chết người...
À! Còn 'gấu mẹ vĩ đại' Hoa Hiểu Mễ _ tam tiểu thư phủ tể tướng thì khỏi phải nói, người ta 'kim chi ngọc diệp' của Lục di nương đấy...
Sau một năm ngày Hoa phu nhân mất thì Hoa Hiểu Mễ được sinh ra...
Ui ui ui...người ta sinh ra là hòn ngọc quý ngậm trong miệng sợ tan, nâng trong tay sợ rơi của phủ tể tướng...
Đời lắm 'điều công' bằng nhỉ ? Ta hận, hận, sao ta xui vậy nè! Nhưng vì quá được cưng chiều nên được sủng sinh kiêu, bắt nạt, khinh dễ người khác là niềm vui của nàng Lục di nương vì nương chiều con gái cưng nên nhắm một mắt mở một mắt cho qua...
End chap 8.
~~~~~~~~~~~~~~~ Truyện bên lề ta lê lếch~~~~~~~~~~~~~~ Ùm thì mỗi lần mình đặt tay vào lap đánh chữ, viết chap thì bệnh cũ bị tái phát...
Khổ lắm nào là đau tay đau chân nhức đầu chóng mặt đau bụng buồn ngủ đói bụng ....
Nói chung là bá bệnh hệt những lúc mình làm bài tập hay đi học...
Sao vậy nhỉ ? Có cách chữa hông ta??????