Editor: Mai_kari

Beta: Kaori0kawa

Tin trên TV không ngừng đưa tin về cơn bão, các cửa sổ thủy tinh đóng kín không ngừng bị gió mạnh thổi tới lay động, phát ra tiếng ‘ào ào’, khiến cho người ta lo lắng không biết trời có đột nhiên rơi xuống hay không. Tiếng sấm thỉnh thoảng vang lên khiến cho máy báo động trên mấy chiếc xe dưới hầm giữ vang lên còi báo. Tiểu Tuyết tâm thần bất định ngồi ở sofa, thời khắc chú ý Hạ Kiệt không ngừng phiền táo đi qua đi lại trong phòng khách, cảnh giác y nhân lúc mình không chú ý sẽ chạy ào ra ngoài đường.

Cửa phòng ngủ đột nhiên mở ra, Quý Thụ Thành cả người mặc áo mưa bước ra.

“Anh, bộ dạng này là sao?”

“Anh phải ra ngoài, Tiểu Diệp đang gọi anh.” Quý Thụ Thành bình tĩnh mang giày đi mưa.

“Hai người không được ra ngoài đâu, sẽ bị gió thổi đi mất.” Tiểu Tuyết hét to.

Trên sân thượng truyền tới tiếng thủy tinh bị nghiền nát, vừa mở cửa phòng ra, thì ban công gió đã thổi phần phật một mảnh, gió từ khe hỡ bị vỡ kia lẻn vào, lại phát sinh từng đợt thổi, tựa hồ đang nghiệm chứng lời Tiểu Tuyết nói.

“Mấy đứa nhỏ không phải đứa ngốc, lúc này đã sớm tìm chỗ an toàn mà chơi đùa rồi, chúng ta chờ điện thoại đã, cảnh sát phát hiện được chúng sẽ lập tức gọi điện báo mà, cũng không bỏ công cả ngày nay ngồi đợi.”

Quý Thụ Thành như không hề nghe thấy, mang mũ vào, chậm rãi đi ra ngoài. Hạ Kiệt kéo hắn vào trong lòng mình, thật sâu nhìn vào mắt hắn 1 cái, nói. “Anh đừng đi, mình em đi là được rồi, em là cha của tụi nó.”

“Chúng ta đều là cha của tụi nó.” Quý Thụ Thành đẩy y ra, đi xuống thang lầu.

Hạ Kiệt không nói gì thêm, cũng chạy nhanh vào phòng mặc áo mưa, mặc cho Tiểu Tuyết ngăn cản, xông thẳng ra cửa.

“Cô sẽ không hiểu được đâu, tôi phải đi tìm bọn họ, vì chúng tôi là người một nhà.” Y nói như thế.

Cho dù trong khu vực nội thành nhà lầu san sát, uy lực của “Ong chúa” cũng không hề giảm bớt. Hạ Kiệt cùng Quý Thụ Thành ngồi trong xe, cảm giác được xe không ngừng rung động mạnh, cả người như nghiêng, tựa như đang bị động đất. Cơn gió càng lúc càng tăng sức gió thổi bay cành cây rơi xuống giữa đường, những chỗ trũng trên đường cũng ngập nước sâu. Biển quảng cáo thật lớn ven đường cũng đã lộ ra phần khung thép dữ tợn, chẳng biết nội dung biển quảng cáo kia đã bị thổi bay đến chỗ nào.

Quý Thụ Thành mạnh cầm lấy tay Hạ Kiệt, lòng bàn tay run rẩy. Hạ Kiệt sao lại không hiểu tâm tình của hắn, liền tiến lên hôn nhẹ lên trán của hắn.

“Hai đứa nó đều là nhóc quỷ tinh khôn, sẽ không có việc gì đâu.”

“Anh chịu thua rồi.” Quý Thụ Thành chảy nước mắt. “Lần này tìm thấy được hai đứa nó, anh sẽ không bao giờ để tụi nó đi đâu nữa hết.”

Hạ Kiệt vỗ lưng hắn, một lần nữa phát động xe, bỗng nhiên, quảng cáo phía trên xe lung lay sắp đổ, mạnh mẽ rớt xuống ngay trên đầu xe hai người họ.

Tai vạ đến nơi, Quý Thụ Thành lại cư nhiên hoảng hốt ngồi yên một chỗ. May có Hạ Kiệt lanh lẹ, lập tức đè lấy đầu của hắn, núp xuống ở phần trống chân xe. Chỉ nghe âm ầm trên đầu, sau đó những mảnh vỡ thủy tinh bắn tung tóe trên đầu mình, những tấm thép tựa như miếng chocolate bị đè nát xuống. Cả phần đầu xe biến thành chữ V.

Quý Thụ Thành thấy hai tai như nổ tung, vai trái đau đớn kịch liệt nhưng do chết lặng nên không cảm giác được. Một lâu sau mới nghe chung quanh có tiếng khẩn trương kêu cứu, tiếng đồ vật di chuyển.

“Người bên trong ổn không vậy, trả lời 1 tiếng đi.”

“Ổn, cứu … mạng …” Tiếng Hạ Kiệt vang lên bên tai, Quý Thụ Thành nỗ lực quay lại, thấy y dùng một cách thức dị dạng nằm ngang ở dưới tay lái, trán chảy đầy máu. Y như ý thức được ánh mắt của Quý Thụ Thành, cố gắng đưa tay vươn tới chỗ dưới chỗ ngồi, hai bàn tay hai người nắm chặt cùng một chỗ.

Không lâu sau, nhân viên công tác công ty xây dựng lái một chiếc xe nâng tới, dùng xe nâng của bọn họ nâng biển quảng cáo lên một khoảng, nhân viên cứu hộ lập tức lập tức ra dấu hiệu, cùng nhau cố sức, cố gắng đem cánh cửa xe đã bị biến dạng kia mở ra, kéo người họ ra.

Xe cấp cứu cũng kịp lúc chạy tới, vai trái của Quý Thụ Thành do bị đè mạnh nên gãy xuống, nhưng do bao trùm đỡ cho hắn, nên toàn thân của Hạ Kiệt bị mảnh thủy tinh đâm trúng khắp nơi, nhưng may là không động tới xương cốt.

Sau đại nạn còn sống sót, Quý Thụ Thành nằm ở xe cứu thương vô thanh vô tức, chỉ dùng tay phải còn vẹn nguyên của mình nắm chặt tay Hạ Kiệt. Nhân viên cứu hộ muốn tách hai người họ ra, nhưng Quý Thụ Thành kiên trì không nằm cáng cứu thương, chỉ ngồi bên cạnh y, từng chút vuốt ve nhẹ nhàng khuôn mặt y.

Hạ Kiệt chú ý thấy ánh mắt khác thường của nhân viên cấp cứu nhìn họ, lại nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của Quý Thụ Thành, muốn tránh tay hắn một chút, nhưng Quý Thụ Thành lại nhào vào trong lòng y, biểu tình thản nhiên.

Trung tâm cấp cứu chính là đặt ngay bệnh viện chỗ Quý Thụ Lễ làm việc. Hạ Kiệt cùng người khác cố gắng đem cáng cứu thương nâng xuống xe, trong đó có một y tá cực kỳ trẻ tuổi chạy tới hỏi Hạ Kiệt: “Tình cảm anh em của hai người thật tốt nha.”

Hạ Kiệt sửng sốt, còn chưa kịp trả lời, thì Quý Thụ Thành đã đưa tay tới, nói tự nhiên: “Y là người yêu của tôi.”

Cô y tá ồ một tiếng, Hạ Kiệt luôn là da mặt dày cư nhiên vẻ mặt đỏ bừng, nhưng Quý Thụ Thành lại mặt không đổi sắc, chẳng chút để ý nhìn ánh mắt kinh ngạc chung quanh. Cô y tá bỗng nhiên nở nụ cười, ước ao nói: “Tình cảm hai người thật tốt, nếu bạn trai của tôi cũng biết săn sóc như hai người vậy thì cũng tốt quá rồi.”

Mọi người nở nụ cười, bầu không khí nhất thời hòa hoãn.

Bỗng nhiên, điện thoại di động của Quý Thụ Thành vang lên. Hạ Kiệt sửng sốt, khó khăn kéo kéo cả người hắn, lấy điện thoại từ túi quần hắn ra. Là một dãy số xa lạ, Quý Thụ Thành nhấn phím nghe, tiếng khóc Tiểu Diệp từ microphone truyền tới.

“Cha ơi ….”

Hai người cha vui vẻ ra mặt, kích động vạn phần. Quý Thụ Thành nhanh chóng hỏi: “Tiểu Diệp ngoan ngoãn, con đang ở đâu, có bị thương không? Anh con đâu?”

“Cha …” Tiểu Diệp chỉ là khóc, thương cho đứa nhỏ đã bị dọa tới sợ chết khiếp, nên điện thoại chuyển lại cho một người lớn.

Thì ra ông trời có mắt, hai đứa nhỏ ngay trong lúc bất lực liền thương cảm, ngay lúc đối mặt tuyệt cảnh, trên đường cái chợt có hai chiếc xe tải chạy qua, tài xế cho hai đứa nhỏ lên xe, thế nhưng chạy được nửa đường thì mưa trên đường quốc lộ càng lúc càng lớn. Ngay tại một cái cống, do một bánh xe trượt trúng, xe ở trong nước bùn, không thể nổ máy, nên chẳng di chuyển được nữa, ngay cả bằng lái cũng bị thổi bay đi. Rơi vào đường cùng, bọn họ gọi điện thoại cấp cứu, là ban chỉ huy ban phòng chống lụt dẫn người tới cứu xe của họ ra khỏi chỗ đó.

Hạ Đống đã hôn mê 3 tiếng đồng hồ, tim đập cực yếu, bác sĩ trung tâm cấp cứu tuy rằng tìm được đơn thuốc của bác sĩ từ túi của nhóc, nhưng chữ viết trên đó đã bị nước mưa làm nhòe đi nhìn không rõ nữa. Hỏi Tiểu Diệp, thì bé cứ nức nở nói không rõ, nên phải gọi điện cầu cứu cha mình.

Hạ Kiệt lập tức đem tình hình cơ bản của Hạ Đống nói cho bác sĩ biết, bên kia nhanh chóng quyết định đem nhóc tới bệnh viện cấp cứu. Quý Thụ Lễ vừa tình hình, liền liên hệ khoa chỉnh hình chuẩn bị giải phẫu, cũng lôi ra Hứa Chí Minh đang trực trong phòng khám ra luôn. Ngay khi nhóc vừa được đưa tới, thì đội ngũ cấp cứu giản đơn đã được chuẩn bị xong.

Giải phẫu càng khó khăn hơn so với tưởng tượng, bệnh tình nhóc quá khẩn cấp, lúc đẩy vào phòng cấp cứu thì tim đã ngừng đập. Các bác sĩ y tá vừa thấy đã bắt đầu vô vọng, Quý Thụ Lễ lại dùng hết toàn bộ sức lực của mình, cố gắng dùng sốc điện tim không ngừng sốc tim cho nhóc, cuối cùng thấy tim đập yếu ớt của nhóc. Mọi người thở dài 1 hơi, lập tức đẩy vào phòng giải phẫu.

“Tình huống của bé hiện tại có thể chịu nổi được cuộc giải phẫu này hay không tôi cũng không rõ, nhưng hiện tại đây là cách duy nhất.” Hứa Chí Minh nghiêm túc nói.

Hạ Kiệt ôm lấy Quý Thụ Thành cũng đang bi thương đứng chờ ở ngoài cửa phòng cấp cứu.

Dưới ánh mắt tin tưởng của anh trai mình, Quý Thụ Lễ tự mình vào phòng giải phẫu làm trợ lý thứ nhất. Nhưng khi lồng ngực vừa được mở ra, thì ngay cả thần kinh luôn cứng rắn như thép của cậu cũng không cản được cả người chảy mồ hôi lạnh. Vật tăng trưởng không bình thường kia so với tưởng tượng càng lớn hơn, trong đó có một phần đã xâm phạm tới động mạch phổi, nếu càng tiến triển thì sẽ dẫn tới phương hướng huyết lưu trái tim hỗn loạn, trái tim của Hạ Đống sẽ ‘Va phải đá ngầm’.

“Tim bệnh nhân đã ngừng đập.”

Quý Thụ Lễ giật mình, không khỏi ngừng tay, nhưng khi ngẩng lên nhìn thì thấy Hứa Chí Minh dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn cậu. Anh không ngừng tay, tiếp tục thành thạo mà cắt bỏ đi vật nguy hiểm kia, biểu tình không chút lay động.

Nhìn thấy ánh mắt đó của anh, Quý Thụ Lễ chợt thấy yên tâm. Nếu là anh, nhất định là có thể được, tuyệt đối!

Trái tim của Hạ Đống ngừng đập 8 phút, ngay khi Hứa Chí Minh cẩn thận dùng một phần vật chất đặc thù để “may” lại mấy chỗ hỏng trong phần ngực của nhóc, máu lập tức chảy theo hệ thống bình thường vào tim, tim của nhóc nhanh chóng khôi phục màu hồng, có lực đập lại.

Tất cả mọi người đều nở nụ cười mừng rỡ, cô y tá nãy giờ nhìn chằm chằm tim của nhóc thậm chí cả tiếng hoan hô. Hai bác sĩ mổ chính lại như rất trấn định, Quý Thụ Lễ ngẩng đầu nhìn Hứa Chí Minh. Mồ hôi trên trán của anh lấp lánh dưới ánh đèn mổ, mặc dù cho khẩu trang, nhưng vẫn có thể thấy được anh đang cười.

Trong lòng, dương quang chiếu rọi.

Bão hùng hổ tới cũng nhanh, đi cũng nhanh. Ngày tiếp theo là một ngày dương quang chiếu khắp, khí trời tốt, không chút mây đen nào sót lại. Dưới sự quan tâm của mọi người, Hạ Đống chậm rãi mở mắt, thấy toàn là người quen chung quanh, khuôn mặt tức giận của cha, cùng khuôn mặt lo lắng của thầy, khuôn mặt khẩn trương của Tiểu Diệp.

Hành trình đi Hải Nam ngâm nước nóng mất rồi.

Tên Tiểu Diệp này, dám phản bội hả? Dám gọi điện thoại hả?

Hạ Đống vừa há mồm nói gì, đó, Hạ Kiệt nghe không rõ, kề sát lỗ tai nhóc, chỉ nghe nhóc nói: “Con … Tuyệt đối … Không đi … Bắc Kinh …”

“Con có muốn đi cũng không đi được nữa đâu.” Hạ Kiệt nhéo mũi nhóc. “Con đã làm xong phẫu thuật rồi, hơn nữa còn rất thành công, đợi lát nữa nhớ cám ơn bác sĩ Hứa.”

Hạ Đống mở to hai mắt. Tiểu Diệp kêu lên vui mừng chạy quanh giường, ngồi bên cạnh nhóc nói. “Là thật đó, anh Hạ Đống, cha em nói, em cũng không cần phải đi Mỹ. Cả nhà chúng ta sẽ không ai phải đi đâu hết.”

“Thầy Quý …” Hạ Đống vô ý thức nhìn phía Quý Thụ Thành.

Hạ Kiệt không vui nói. “Nhóc con ngu ngốc này, sao con còn gọi hắn là thầy, đều là người một nhà, phải đổi xưng hô.”

Hạ Đống nhìn nụ cười dịu dàng trên môi Quý Thụ Thành, có chút xấu hổ gọi: “Cha …”

“Sai rồi, con gọi cha là cha mà, chẳng phải muốn đổi thành chú Hạ hả?”

“A Kiệt ngu ngốc chẳng giống cha tí nào cả!” Hạ Đống chẳng chút khách khí nói.

“Nhóc con thối, vả miệng!”

Hạ Kiệt hét lớn, Tiểu Diệp ở bên cạnh trợ uy cho nhóc.

Trong phòng bệnh tiếng cười vang vọng, như đang đón ý nói hùa cùng với trời quang xanh lam vạn lý ngoài cửa sổ.HẾT CHƯƠNG 25

TOÀN BỘ VĂN HOÀN