Editor: Mai_kariBeta: Kaori0kawaHai ngày liền, Quý Thụ Thành cũng ít tới bệnh viện. Hắn dẫn Tiểu Diệp leo núi xuống hồ, mỗi ngày ở bên ngoài chơi. Cha con hai người họ phơi nắng sắp đen như dân Ấn Độ rồi. Hắn còn mượn máy camera kỹ thuật số của A Hiếu, cả ngày từ sáng tới chiều đều không ngừng chụp, đặt lên bàn làm việc, từng tấm từng tấm cẩn thận chỉnh sửa, làm thành một quyển album.
Hắn làm tới chuyên chú, Hạ Kiệt cứ về nhà là lại thấy hắn ngồi ở dưới ngọn đèn bàn làm việc viết viết vẽ vẽ. Nét mặt nghiêm túc dường như đang tiến hành một nghi thức thần thánh nào đó. Tiểu Diệp cũng có chút khác thường, bình thường là một đứa nhỏ an tĩnh ngoan ngoãn, gần đây lại cứ nũng nịu dính sát người cha mình không chịu rời. Ăn ngủ tắm đều phải cùng cha mình. Hạ Kiệt hai ngày qua cứ lo việc liên hệ với bên Bắc Kinh về vụ chuyển viện, bận rộn sứt đầu mẻ trán, cũng không quá chú ý nhiều, thế nhưng cũng cảm giác có chút kỳ quái. Thế nhưng hiện tại dưới sự trợ giúp của Tiểu Tuyết, Hạ Đống cuối cùng cũng đã có thể tới Bắc Kinh chữa bệnh. Vé máy bay là vào hai ngày sau, sáng đi chiều đã tới nơi, cuối cùng cũng thở phào 1 hơi.
Sáng sớm rời giường, Hạ Kiệt ngáp dài ra khỏi phòng. Chỉ thấy Tiểu Diệp ngồi ở trong lòng cha, hai cha con ngây ngốc ngồi như nhập định trên sofa, khuôn mặt một lớn một nhỏ y chang nhau mang cùng một biểu tình, dễ thương tới mức khiến người ta muốn chạy tới ôm vào lòng hôn. Hạ Kiệt liền đi tới hôn lên mặt hai người họ mỗi người một cái.
“Cháo đã nấu xong trong nồi.” Quý Thụ Thành lấy lại tinh thần.
“Ừ, sao hai cha con anh mới sáng sớm đã đờ người ra rồi?” Hạ Kiệt vào buồng vệ sinh đánh răng. Quý Thụ Thành âm thầm thở dài, sờ sờ đầu con mình nói. “Tóc dài quá rồi, để cha cắt cho con.”
Từ nhỏ đến lớn, tóc của Tiểu Diệp đều do hắn cắt. Quen thuộc lấy dụng cụ, lấy khăn quấn quanh cổ cho bé, dùng nước vẩy ước tóc bé, lập tức tóc ướt đẫm, mượn cây kéo ngón tay không ngừng bay lượn, từng ngọn tóc nhỏ dần rơi xuống, đưa tay cắt đứt một khúc tóc, hết phần đầu này lại qua phần đầu kia. Mái tóc của trẻ nhỏ luôn trơn truột mềm mại, tinh tế ở lòng bàn tay. Quý Thụ Thành cắt tới nghiêm túc. Hạ Kiệt thấy nét mặt đó khiến cả người đờ ra quên cả ăn, mạnh mẽ yêu cầu buổi tối cũng phải cắt tóc cho y cùng Hạ Đống. Quý Thụ Thành ừ 1 tiếng, sau đó cầm lấy mái tóc mềm mại của con mình. Thời gian không chờ người được, Hạ Kiệt đi tới bệnh viện trước, Quý Thụ Thành lại tiếp tục cắt tóc cho bé.
Con trai đã lớn, trước đây đầu của con chỉ lớn bằng lòng bàn tay hắn, hiện tại lại to hơn gấp đôi rồi. Dùng đầu tông đơ chạy qua phần tóc con trên gáy bé, qua qua lại lại. Tiểu Diệp vì nhột hay cái mông không ngừng nhích qua nhích lại, không chịu thành thật. Nhưng hôm nay bé lại phá lệ nghe lời, trong tiếng chạy sàn sạt của tông đơ điện, cái cổ nhỏ của bé hơi run.
Cuối cùng cũng ra đằng trước, hắn đang cho tông đơ chạy, nhưng nhìn xuống lại phát hiện mặt của bé toàn là nước mắt, ngậm chặt miệng khóc nức nở.
“Sao vậy con, cắt trúng đâu à?” Hắn giật mình hỏi.
“Con không muốn đi với mẹ đâu, con muốn ở bên cạnh cha mà.” Tiểu Diệp nhỏ giọng nói.
“Chẳng phải đã nói rồi sao, con đi với mẹ, sau này vẫn có thể trở về thăm cha mà, cha mỗi ngày đều sẽ viết thư cho con.”
“Nhưng con sẽ nhớ cha.” Tiểu Diệp vùi đầu vào trong lòng ngực hắn, tức giận nói.
“Chẳng phải cha đã cho con rất nhiều ảnh chụp rồi sao, còn có số điện thoại nữa. Nếu như nhớ cha thì có thể gọi điện về. Cha.. cùng sẽ rất nhớ con.” Để che giấu đi đôi mắt ửng đỏ của mình, Quý Thụ Thành nhanh chóng lấy lại tinh thần, cầm kéo nói. “Nào, chúng ta tiếp tục cắt tóc nào, để Tiểu Diệp của cha trở thành một cậu nhỏ đẹp trai.”
Buổi trưa, cả người Tiểu Diệp mặc đồ mới, lưng đeo ba lô mà cha mới mua, với mái tóc ngắn ngủn đi tới bệnh viện. Hạ Đống thiếu chút nữa không nhận ra bé. Thừa dịp người lớn nói mấy chuyện thủ tục, Tiểu Diệp len lén từ ba lô, lấy ra một vật nhỏ đặt lên giường bệnh.
“Cái này là thẻ ma trận, trọn bộ chỉ thiếu mỗi thẻ Gió thôi. Cái này là Pikachu mà chú tư hồi năm mới mua ở Bắc Kinh mang về đó. Còn có cái này, là trứng tằm cưng mà chúng ta nuôi nè, em đếm qua rồi, tổng cộng 156 con, mùa xuân năm sau chúng ta sẽ có rất nhiều tằm nhỏ đó …”
Hạ Đống bị những thứ đồ của bé khiến cho sửng sốt, kỳ quái hỏi: “Chiều nay anh xuất viện rồi, sao mang mấy cái này tới đây vậy, chúng ta về nhà rồi chơi cùng chẳng phải tốt hơn sao?”
“Mấy cái này là em tặng anh đó, không cùng nhau chơi được rồi.” Tiểu Diệp mếu máo nói.
“Được, vậy anh mang theo tới Bắc Kinh, tới đó mua đồ chơi mới về cho em.”
“Chiều nay em cũng phải ngồi máy bay rồi.” Tiểu Diệp vành mắt hồng.
Hạ Đống giật mình kêu to: “Em đi đâu?”
“Anh nói nhỏ chút.” Tiểu Diệp nhìn nhìn Hạ Kiệt đang đứng bên kia một chút, nhỏ giọng nói. “Cha nói là em không được nói cho chú Hạ biết, chiều nay em phải cùng mẹ ngồi máy bay đi Mỹ. Sau này ở đó sống, cũng ở đó học.”
“Sao lại vậy được chứ, sao lại vậy?” Hạ Đống bỗng nhiên thấy mũi nghẹn ngào. “Vậy sau khi anh về sẽ không còn gặp được em nữa rồi.”
“Ừ.” Tiểu Diệp nước mắt lưng tròng. “Anh Hạ Đống, em không muốn xa anh.”
“Anh cũng không muốn.”
Hai đứa nhỏ chợt ôm đầu nhau, vùi đầu khóc lớn.
Quý Thụ Thành nghe tiếng khóc, liền chạy tới.
“Tiểu Diệp, sao tự dưng con lại khóc?”
Hạ Đống kéo vạt áo somi của hắn khẩn cầu nói: “Thầy ơi, có thể để Tiểu Diệp ở lại được không, đừng bắt em ấy đi Mỹ mà, xin thầy đó.”
Quý Thụ Thành nhất thời không tìm được từ ngữ nào phù hợp để an ủi nhóc, đành phải dỗ dành nhóc. “Tiểu Diệp chỉ là đi tới đó ở, qua thời gian nữa sẽ trở về mà. Chờ cho con khỏe mạnh rồi, cũng có thể tới đó thăm em mà.”
“Vì sao chúng ta phải xa nhau chứ, em không đi Mỹ, anh cũng không đi Bắc Kinh chữa bệnh.” Hạ Đống hai chân vùng vẫy, ở trên giường khóc lóc om sòm.
“Không được nhõng nhẽo như vậy, con phải nghe lời.” Quý Thụ Thành nhanh chóng ôm lấy nhóc, hiện tại kích động như vậy, cơ thể khó khăn lắm mới hạ nhiệt giờ chợt tăng cao. Thuận lợi đưa tay sờ trán nhóc 1 cái, quả nhiên nóng sốt. Lúc này Hạ Kiệt cũng đi vào, vừa thấy cảnh này, lập tức cho gọi bác sĩ chủ nhiệm tới, tiêm cho nhóc 1 mũi.
“Tình hình của bé lúc tốt lúc xấu, tuy rằng chích thuốc có hiệu dụng tới 1 ngày, nhưng cũng phải cẩn thận. Đơn thuốc sổ khám bệnh tôi đều chuyển cho các cậu, lấy hai ngày thuốc để ngừa vạn nhất đi.” Bác sĩ già nói. “Thuốc này uống vào sẽ khiến bé ngủ nhiều hơn 1 chút, đến trưa thì cho xuất viện, để tránh bé kích động.”
Hạ Đống nắm chặt tay Tiểu Diệp, thần trí từ từ không rõ, tuy rằng không tình nguyện, nhưng mí mắt đánh nhau rồi cũng mê man. Sau khi tỉnh lại, thì lòng bàn tay đã trống trơn, trong phòng chỉ còn lại có một mình Hạ Kiệt, đầu giường đồng hồ đã qua 1h trưa.
Nhóc kinh hãi, gọi A Kiệt: “A Kiệt, A Kiệt, Tiểu Diệp đâu?”
“Hai người họ trở về ăn trưa rồi. Đầu còn choáng không, chúng ta sớm thu dọn rồi cũng về nhà thôi.”
Không, hai người họ không phải về nhà. Ánh mắt Hạ Đống xoay tròn, hô to: “Con muốn uống nước, muốn uống nước.”
“Biết rồi, biết rồi. Nhóc con có tinh thần như vậy, khó hầu quá đi.” Hạ Kiệt nhanh chóng đi rót nước, bình nước trống không, đánh phải đi tới quầy nước rót nước.
Hạ Đống liền nghiêng người, linh hoạt cầm lấy áo khoác mà y để ngay đầu giường, lấy ra bóp tiền, cũng không quản bên trong có thẻ hay tiền mặt, toàn bộ bỏ hết vào trong ba lô mình, sau đó suy nghĩ 1 chút, lại lấy thuốc mà bác sĩ già để lại, bỏ vào, rồi nhanh chóng chạy khỏi phòng bệnh.
Hạ Kiệt rót nước cũng mất tới vài phút, quay về phòng thì lại chẳng thấy người. Nhóc con quỷ kia không nói một tiếng vô tung vô ảnh, y tá trực, mấy bà cô dọn vệ sinh ở hàng lang, mấy người nhà bệnh nhân khác cũng không thấy nhóc. Hạ Kiệt tim đập mạnh, dần dần nổi lên dự cảm xấu. Nhanh chóng lấy áo khoác lấy điện thoại di động, phát hiện hơn 2000 tiền mặt cùng thẻ ngân hàng trong bóp đã không còn.
Thằng nhóc đó dám âm mưu bỏ trốn, thật to gan.
Nổi giận đùng đùng chạy tới cổng bệnh viện, nghe bảo vệ nói, có một đứa nhỏ 10 tuổi vừa chạy ra gọi chiếc taxi, đi đâu thì ông không biết, Hạ Kiệt sắp phát điên rồi.
Điện thoại tới chỗ Quý Thụ Thành: “A Thành, Hạ Đống bỏ chạy rồi, nó có chạy về nhà tìm hai người không?”
“Không có, anh không thấy.”
Trong điện thoại là tiếng người ầm ĩ, dường như còn có thanh âm tiếng phát thanh, Hạ Kiệt nhíu mày: “Hai người đang ở đâu, không phải đang ở nhà sao?”
“Anh ra ngoài bàn công việc, lập tức về nhà gặp em ngay đây.”
Quý Thụ Thành cúp máy, quay đầu lại nhìn một chút Tiểu Diệp ngoan ngoãn ngồi ở ghế dài hút đồ uống. Thái Văn Quyên sờ đầu bé, cười nói: “Có việc gấp thì anh cứ về trước đi, chúng tôi sẽ ở tại Thượng Hải xử lý di dân, chắc cũng mất mấy tuần, trong lúc đó anh có thể ghé qua.”
Quý Thụ Thành ngồi xổm xuống, ôm lấy Tiểu Diệp hôn một cái: “Ngoan ngoãn nghe lời mẹ, tới Thượng Hải thì gọi cho cha. Số của cha còn lưu lại không?”
Tiểu Diệp gật đầu, nắm lấy tay cha mình không chịu buông. Nhưng sự tình khẩn cấp, Quý Thụ Thành thả tay bé ra, vội vã chạy ra cổng sân bay đón 1 chiếc taxi.
Hắn chân trước mới vừa đi, thì một chiếc taxi khác liền dừng ngay cổng sân bay. Hạ Đống mang mũ lưỡi trai, cúi người lùi lách chạy vào trong sân bay.
Cổng check in bắt đầu đón khách, Thái Văn Quyên cầm lấy hành lý, dẫn Tiểu Diệp đến cổng check in xếp hàng. Dòng người rất lớn, đội ngũ chậm rãi đi tới, đến phiên bọn họ, Thái Văn Quyên để hành lý đặt lên băng chuyền, vừa quay đầu lại, đã không thấy Tiểu Diệp. Vừa nãy còn đi bên cạnh, còn nắm tay bé mà, sao giờ lại không thấy rồi. Cuống quýt hỏi người bên cạnh, tất cả mọi người không chú ý, cô liền cầu xin bảo an sân bay xin giúp đỡ, trong sân bay không lớn lập tức nháo gà bay chó sủa.
Cửa hông sân bay, Hạ Đống kéo tay Tiểu Diệp lặng lẽ chạy ra đón xe, gọi được 1 chiếc taxi, nhanh chóng chạy thoát khỏi hiện trường phạm tội.
“Chú ơi, đi trạm Đông, cám ơn chú.”
Tài xế là một thanh niên 30 tuổi, vừa nghe đứa nhỏ đã có thể lão luyện nói chuyện như thế, lập tức giật mình. Trẻ con bây giờ thật là phát triển tột bậc nha, hai ngày trước trên báo có nói một đứa nhỏ 8 tuổi đã có thể một mình từ Ninh Ba đi Thành Đô, hôm nay đụng trúng hai đứa nhỏ không chỉ có thể tự mình đi máy bay, còn biết gọi xe về nhà luôn, thật lợi hại.
Tiểu Diệp ngồi ở ghế sau, chớp mắt to, lặng lẽ hỏi: “Anh Hạ Đống, chúng ta tùy tiện trở về như vậy, cha tức giận thì sao đây?”‘
Hạ Đống nhéo lỗ tai của bé, nói: “Ai nói chúng ta về nhà, chúng ta sẽ đi tới đây.” Bàn tay to vỗ vỗ, ở trên xe lấy ra một cái địa đồ hành chính Trung Quốc, dùng cây bút lông màu ở ngay chỗ tận cuối cùng vẽ một vòng tròn lớn thật lớn.
“Đảo Hải Nam!” (1) Tiểu Diệp kinh hô, Hạ Đống nhanh chóng che miệng bé lại, cảnh giác nhìn chú tài xế. “Chúng ta xuống xe nói tiếp.”
Bến xe trạm Đông người ta tấp nập, hai đứa nhỏ chạy tới chỗ chờ xe, cẩn thận xem bảng điện tử, thất vọng khi thấy không có xe đi đảo Hải Nam. (Đương nhiên là không có rồi, trẻ con quả nhiên là trẻ con.)
“Chúng ta về nhà đi.” Tiểu Diệp thấy chung quanh có nhiều người lớn xa lạ như vậy, có chút sợ.
“Trở lại sẽ bắt chúng ta xa nhau đó, sẽ bắt em đi Mỹ, còn anh phải cùng A Kiệt đi Bắc Kinh.” Hạ Đống tức giận. “Anh mặc kệ.”
“Thế nhưng vì sao lại phải đi đảo Hải Nam?”
“Em có nhớ tên ngốc béo ở phòng bệnh đối diện của anh tuần trước không?”
Tiểu Diệp cúi đầu suy nghĩ một chút: “Năm phút mới làm được 20 bài toàn thôi á hả?”
“Đúng, nó nói với anh, mẹ nó cuối tuần trước đó đi đảo Hải Nam, cầu nguyện cho nó, sau đó thì đến cuối tuần trước thì nó đã khỏe mạnh xuất viện rồi đó.”
Tiểu Diệp mở to hai mắt: “Linh tới vậy?”
“Cho nên chúng ta cũng đi đảo Hải Nam đi. Chỉ cần tới được Thiên Nhai Hải Giác, dù cho lời nguyện gì cũng có thể thành thật.”
“Nhưng chúng ta đi thế nào đây, không có xe bus, chẳng lẽ ngồi xe lửa.”
Hạ Đống đột nhiên đứng thẳng, dũng cảm vung tay lên: “Tâm thành tắc linh, chúng ta cần phải dựa vào chân của mình một đường mà đi. (Đổ mồ hôi ~~~) Haha, đường cái ngoài trạm xe chính là Đường Đồng Tam (2).”
Thấy mặt Tiểu Diệp một mảnh mờ mịt, nhóc đắc ý nói: “Đồng Tam tuyến chính là con đường lớn thông Nam Bắc vùng duyên hải Trung Quốc đó, “Tam” chính là Tam Á của Hải Nam, chỉ cần chúng ta đi theo tuyến đường này một đường đi thẳng, là có thể tới được Hải Nam, tới được Thiên Nhai Hải Giác.”
“Vậy phải đi bao lâu?”
“Hải Nam khá xa, có lẽ mất khoảng 1 tuần.” (Mấy đứa nhỏ thật là lạc quan =’=)”. Hạ Đống thở dài, vỗ vỗ ba lô to bự của mình nói. “Không cần lo lắng, không cần lo lắng, anh đã chuẩn bị xong hết rồi.”
Tiểu Diệp nhất thời sùng bái nhóc liên tục gật đầu: “Thật giỏi nha, anh Hạ Đống cái gì cũng biết hết trơn.”
“Đó là đương nhiên.”
Cứ như vậy, hai đứa nhỏ mang tâm tình lạc quan mà xuất phát. Mặc dù tháng 8 mùa hè nóng bức, ngoại ô thành phố Ninh Ba sóng nhiệt cuồn cuộn, mặt trời chói chang, trên đường quốc lộ xe tải chạy như bay, nhưng hai đứa nhỏ vẫn vững vàng bước trên nền đất xi măng tiến về phía trước. Hai bên là cây xanh vờn quanh, xa xa ruộng lúa trổ bông, một mảnh xanh mượt cùng sóng lúa cứ lượn sóng, phong cảnh rất đẹp.
Đi tới đau chân, thì hai đứa mệt mỏi ngồi dưới đất nghỉ một chút. Khát thì lấy bình nước ra uống, dọc theo đường đi hai đứa thay phiên nhau nói mấy câu chuyện cười, cũng không thấy cô đơn. Thời gian qua nhanh, thái dương bầu trời bất tri bất giác xuống đỉnh núi, sắc trời dần dần tối sầm.
Hai người cha ở nhà thì sắp phát điên rồi. Quý Thụ Thành còn chưa kịp về tới nhà, thì đã nhận được điện thoại của Thái Văn Quyên kéo lội ngược lại sân bay. Trong máy giám sát sân bay thì phát hiện được tung tích của hai đứa nhỏ, nhưng tụi nó vừa ra cửa đã bắt xe mà đi, hoàn toàn không thể tìm thấy được manh mối, nghĩ nát cả óc vẫn không biết tụi nhỏ sẽ đi đâu.
Mắt thấy trời tối dần, còn chưa có tin tức của tụi nhỏ. Hạ Kiệt đi báo cảnh sát, nhưng cảnh sát nhất thời cũng không biết đối sách nào cho tốt.
Mà hai ngày sau đó, cơn bão số 10 từ Đông Hải dần dần tiến về phía lục địa.
HẾT CHƯƠNG 23(1) Đảo Hải Nam: Cái chỗ đỏ đỏ trên bản đồ chính là Đảo Hải Nam
(2) Đường Đồng Tam – Đồng Tam Tuyến (同三线): Đồng Tam tuyến là tuyến đường cao tốc bắt đầu từ thành phố Đồng Giang tỉnh Hắc Long Giang kéo dài tới thành phố Tam Á tỉnh Hải Nam, là một trong những tuyến đường cao tốc dài nhất trong số 12 tuyến đường “Ngũ túng thất hoành” của Trung Quốc.
Tuyến đường đi qua Ninh Ba – Đài Châu – Ôn Châu.