*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Mai_kari

Beta: Kaori0kawa

Hai người lớn đi hai bên, hai đứa nhỏ ở chính giữa, bốn người tay trong tay một đường đi trên con đường nhỏ trong khu chung cư. Khí trời dần nóng lên, không ít người buổi tối đi ra ngoài tản bộ, mấy ông già gần đó cầm cầm microphone Erhu ở ngay công viên trung tâm vui vẻ ca Việt Kịch (2), nhìn qua là một buổi tối an tường mỹ mãn.

“Nào nào nào, Tiểu Diệp ngoan, cẩn thận bậc thang.” Hạ Kiệt tựa như một con gà mái mẹ ôm lấy Tiểu Diệp chạy ào lên lầu. “Thầy Quý, anh cũng cẩn thận, hàng hiên hơi tối.”

Quý Thụ Thành cười cười, cũng không phải lần đầu hắn tới đây, sao mà vị chủ nhân này lại có sức lực vui tới mức này chứ, sao chẳng thèm quan tâm tới con trai của mình chút nào vậy.

Còn chưa tới lầu 6, thì trong cửa thang lầu chợt bật ra tiếng quát lớn: “Hạ Kiệt, anh cái đồ khốn khiếp.”

Tuyết tiểu thư đánh mạnh vào thắt lưng y, tàn bạo đẩy y vào cửa.

“Em tới làm gì?”

“Tôi gọi điện sao anh không bắt máy, lần trước tự dưng không đầu không đuôi nói chia tay, anh có ý gì chứ?”

Hạ Kiệt chẳng màn tới tiếng thét của cô, lấy chìa khóa mở rộng cửa.

“Này, tôi đang nói chuyện với anh đó, Hạ Kiệt.”

4 hộ gia đình chung tầng lầu vì tiếng hét của cô mà trở nên kinh động, một lão bà mở rộng cửa ra, từ cửa bảo vệ bằng thiết nhìn coi có chuyện gì. Quý Thụ Thành thấy vậy không ổn nên nói: “Vào nhà rồi nói tiếp đi.”

Tuyết tiểu thư là người đầu tiên chạy vào phòng khách, đùng đùng đi vào phòng bếp mở tủ lạnh mở ra lon coca, ngồi ở sofa uống như trút giận. Hạ Kiệt lạnh lùng nhìn cô, dẫn hai đứa nhỏ vào phòng ngủ nhỏ, từ trong ngăn tủ lấy ra hai cái chăn da.

“Trời hơi nóng, tụi con hai đứa ngủ chung được không?”

Nhưng tụi nhỏ như vậy thì càng thích.

Hạ Kiệt nói với Quý Thụ Thành: “Buồng vệ sinh hơi nhỏ, nhưng rất sạch, vòi màu đỏ là nước nóng. Anh cùng Tiểu Diệp Tử đi tắm trước đi.”

“Còn cô ấy …” Quý Thụ Thành nhìn ‘Cây tiên nhân chưởng’ ngồi chình ình trong phòng khách.

Hạ Kiệt thở dài một hơi, đi ra ngoài, Tiểu Tuyết vừa nghe thanh âm liền vểnh tai lên, mở TV ra giả bộ không thèm để ý tới gì khác.

“Tiểu Tuyết, trời tối, khuya rồi, em về đi.”

“Không muốn, bên ngoài tối như thế, anh đưa em về đi.” Tiểu Tuyết chề chề môi nũng nịu.

“Tự mình gọi chiếc taxi chẳng phải an toàn rồi sao?”

Tiểu Tuyết trợn tròn con mắt, quăng lon coca, nhảy dựng lên nói: “Anh có ý gì, dám đuổi tôi?”

Bà cô à, đến giờ mà cô còn chưa hiểu được ý của tôi nữa đó hả. Hạ Kiệt cúi người lau đi nước coca dính trên ghế sofa, sau đó ngẩng đầu nói. “Lần trước trong điện thoại, anh chẳng phải đã cùng em nói rất rõ sao, chúng ta kết thúc rồi, anh muốn chia tay em.”

“Này!”

Hạ Kiệt cởi đi lớp drap bọc sofa, mang ra ban công phơi. Tiểu Tuyết đi theo sau y thét chói tai.

“Này!”

Hạ Kiệt tự mình mở vòi nước vẩy lên lớp bọc sofa.

Buồng vệ sinh lộ ra hai cái đầu nhỏ! Nhúc nhích một hồi lại bị tay của Quý Thụ Thành vươn ra kéo ngược vào trong.

Tiểu Tuyết thấy mình hét vậy mà chẳng có hiệu quả, khí thế lập tức xìu xuống, kéo lấy tay y xin khoan dung. “Anh đừng tức giận nữa mà, em biết lần đó là em sai, lúc anh bệnh không có chăm sóc anh đàng hoàng, mẹ em cũng đã nói qua, anh biết em vụng về mà, nhưng em đã đi học nấu ăn rồi, trứng chần nước sôi, đã biết được món trứng chần nước sôi rồi, lần sau em làm anh ăn, được không?”

“Tiểu Tuyết, chẳng lẽ em không rõ, nhưng điều em nói không phải vấn đề chủ yếu.”

“Vậy là gì chứ, chúng ta quen nhau 5 năm, 5 năm rồi đó, sao anh có thể cứ nói chia là chia chứ?”

Hạ Kiệt thở dài, đẩy tay cô ra, nói: “Chẳng lẽ em không cảm thấy khoảng cách giữa hai chúng ta càng lúc càng lớn hay sao, một tháng chúng ta có thể gặp nhau vài lần, em biết rõ anh làm việc ở đây, mỗi ngày anh đều phải tăng ca tới mấy giờ. Anh quá bận, không phải là người bạn trai mà em mong muốn, hiện tại người con trai đang theo đuổi em so ra thích hợp hơn anh.”

“Sao anh biết chứ?” Tiểu Tuyết sửng sốt, tiện đà nhận. “Em chỉ là thỉnh thoảng cùng anh ta ra ngoài chơi thôi, cũng tại anh, ngay cả thời gian hẹn hò cũng không có, cả ngày chỉ tăng ca.”

Hạ Kiệt liền bật máy giặt, sau đó đi tới phòng ngủ chính lấy tấm drap mới. Tiểu Tuyết vẫn theo sau y không ngừng oán hờn: “Kỳ thực áp lực của em cũng rất lớn mà, mẹ em cứ buộc em phải đi xem mắt hoài thôi, anh nếu làm một nhân viên trong cục thuế thì tốt rồi, cứ hết lần này tới lần khác đi làm mấy công ty tư nhân, rõ ràng vẫn chưa kết hôn, mà lại nuôi một đứa con trai lớn như thế, cha mẹ nào lại để con gái mình bước vào cửa người bạn trai như vậy chứ.”

“Đúng vậy, anh không thích hợp với em, người kia dù công tác hay gia thế đều tốt hơn anh, cho nên em cũng không từ chối người ta.”

Tiểu Tuyết cắn cắn môi dưới, cùng người đàn ông kia thân cận đã hơn 1 năm, bình thường tên đó theo đuổi rất dữ dằn, lễ vật hoa tươi thư tình tuyệt không ít, hai người cũng nhiều lần đi xem phim đi hẹn hò ăn uống, mặc dù đôi lúc cũng thấy chột dạ, nhưng đến điểm then chốt, tâm lý thích hư vinh của phụ nữ vẫn chiếm thượng phong.

Hạ Kiệt bất đắc dĩ nhìn cô một cái, ở chung 5 năm chẳng lẽ không biết lòng của cô ấy sao. “Em mau trở về đi, quý trọng người bạn trai hiện tại một chút.”

“Em không muốn!” Tiểu Tuyết khóc, lấy tay giật lấy tấm drap trong tay y, cố sức xé.

“Đừng có ở đây phát tiết tính tiểu thư của em!” Hạ Kiệt quát lớn. Tiểu Tuyết mặc kệ, tấm gra mới tinh bị cô xé nát thành từng mảnh vụn rơi xuống sàn nhà.

Hạ Kiệt xoa trán, mỗi lần cãi nhau đều là cái dạng này, thực sự là khiến người chịu không nổi. “Em dừng tay lại cho anh, hiện tại anh không rảnh dỗ em.” Nhưng tình hình lại chẳng chuyển biến tốt được miếng nào, Hạ Kiệt vỗ mạnh ván cửa, tức giận nói. “Mặc kệ cô, cô phát điên xong cút về cho tôi!”

Tiểu Tuyết há hốc mồm, quay đầu thấy đèn bàn đầu giường, không nói nhiều, lập tức đi tới quăng xuống mặt đất. Tấm chụp đèn plastic rơi xuống mặt đất bị vỡ nát, một miếng mảnh vụn văng trúng ngay mặt của Hạ Kiệt, tạo ra một vết thương nhỏ.

“Đồ đàn bà dã man, cô có chịu yên không hả?” Hạ Kiệt bất chấp vết thương, thẳng tắp trừng thẳng cô đang cầm lấy khung ảnh ngay đầu giường. Vốn tình cũ vẫn còn sót lại một chút ít giờ thì chẳng còn lại tí gì, y đứng trước mặt cô lạnh lùng nói. “Nếu cô dám xé cái đó, tôi không để cô yên.”

“Gì cơ?” Tiểu Tuyết thật vất vả mới bị tác động, cô liền cúi đầu nhìn gọng kính trong tay, đắc ý nói. “Tôi cứ tưởng là bảo bối gì, chẳng phải chỉ là ảnh chụp của anh và chị anh thôi sao, tôi càng muốn xé nó.”

“Cô dám, tôi xé nát mặt cô!”

Tiểu Tuyết sợ hãi, nhưng sau khi đánh giá tính cách của Hạ Kiệt xong thì không lo ngại gì nữa: “Tôi ghét nhất chính là, đồ, luyến, tỷ!” Dứt lời liền nâng cao khung ảnh đập mạnh xuống đất. Khung ảnh bằng thạch cao lập tức bị nát bấy, Hạ Kiệt đau lòng cực kỳ, ngồi xổm xuống lục lấy lại ảnh chụp, may là không bị hư hại gì. Hạ Kiệt đứng thẳng người dậy, trên cao nhìn xuống cô, trợn mắt cắn răng, nhưng một cái tát còn chưa kịp giáng xuống đã bị một cánh tay khác chụp lại, Quý Thụ Thành nhanh chóng chạy vào nắm lấy tay y: “Người ta dù sao cũng là con gái.”

Hạ Kiệt giậm chân, hung hăng nói: “Cút, đừng có để tôi nhìn thấy cô nữa!”

Tiểu Tuyết sợ hãi, vị tiểu thư được trong nhà sủng chiều như cô chưa từng bị ai đối xử hung bạo như thế, cô òa một tiếng khóc lớn rồi chạy ra ngoài.

Trong phòng nhất thời an tĩnh hơn nhiều.

Hạ Kiệt ngơ ngác ngồi ở bên giường xoa tấm ảnh chụp, Quý Thụ Thành nhắc nhở: “Vi tiểu thư đó, đi về lúc này, trên đường sẽ không …”

“Kệ cô ta đi, tôi cũng sớm chịu đủ rồi.” Hạ Kiệt hoàn toàn kiệt sức tựa như mới chạy maratong, chậm rãi đứng lên dọn dẹp tấm drap bị phá hoại. “Hai đứa nhỏ đâu?”

“Tắm xong đi ngủ rồi.”

Hạ Kiệt mở rộng cửa, thấy được hai đứa nhóc đang lập tức chạy vào phòng ngủ. Dám nghe trộm! Y nhìn bộ dáng giả bộ ngủ ngoan ngoãn của chúng, y tiến tới đánh vào mông mỗi đứa một cái, sau đó đắp chăn cẩn thận, đóng cửa. Quý Thụ Thành cười từ nhà bếp đi ra, cầm một cái chổi, đem đống hỗn độn trong nhà dọn sạch sẽ.

“Tối nay anh ngủ phòng này đi!” Hạ Kiệt vỗ vỗ gối đầu vừa muốn đứng dậy, Quý Thụ Thành nắm lấy cằm y, hỏi. “Chờ chút đã, trong nhà có băng dán cá nhân không?”

“Tủ đầu giường có!” Hạ Kiệt thành thực bị hắn đặt ở bên mép giường, thở cũng không dám thở mạn. Đến tận khi Quý Thụ Thành xé miếng băng keo cá nhân, dán lên mặt y. Mặt hai người kề sát như vậy, Hạ Kiệt chợt nuốt mạnh một ngụm nước bọt, liền nâng mặt hắn lên hung hăng hôn. Quý Thụ Thành kinh ngạc quá độ, hầu như đã quên giãy dụa, đến khi y dùng sức cạy khóe môi của mình ra, mới hoàn toàn tỉnh lại, hai tay cố sức đẩy y. Nhưng Hạ Kiệt lại không buông tay, ôm lấy cổ của hắn, cố sức kéo vào trong lòng mình, nhiệt tình ngây ngốc mà hôn, tiếp tục cạy khóe môi của hắn, ngậm nhắm.

Không biết vì sao, Quý Thụ Thành cảm thấy cơ thể mình càng lúc càng nóng, hai tay dần không có khí lực, chậm rãi trượt xuống ngực của Hạ Kiệt. Đã lâu rồi không có nụ hôn ngọt ngào như vậy, trong nụ hôn còn pha lẫn một chút vị đạo gấp gáp và nương tựa, trong sự hỗn loạn còn có dục vọng cường liệt khiến cho tình dục đã lâu bị kiềm nén trong hắn phun trào, khiến hắn khẩn trương vô cùng, cả người run rẩy, nhưng ở sau lưng lại có bàn tay không ngừng vuốt ve nhẹ nhàng an ủi săn sóc tỉ mỉ. Hắn liền nhắm mắt lại, trong lúc vô tình tựa như một mảng gỗ vụn rớt xuống dòng nước siết, không thể kiềm chế, hai tay chậm rãi đặt lên sau lưng y.

Hôn xong, cả hai đều thở mạnh, Hạ Kiệt ngẩng đầu đẩy ngã hắn nằm xuống giường, nằm đè lên người hắn, bắt đầu rải những nụ hôn nhẹ như con gió lên khuôn mặt hắn, trong miệng không ngừng gọi: “A Thành, A Thành!”

Thanh âm trong cổ họng tiết lộ ra sự ngọt ngào đầy mê luyến, Quý Thụ Thành còn chưa kịp phản ứng, đôi môi dịu dàng kia đã rời khỏi mặt hắn, theo đường viền mặt, bắt đầu xuống cổ, xương quai xanh, ngực, một đường đi xuống, cổ áo đã bị cởi ra, lộ ra phần ngực, mất trật tự bất kham. Đôi tay tựa như lửa nóng từ vạt áo sơmi luồng vào trong, cùng với đôi môi, tham lam vuốt ve từng thốn da ở phần ngực bụng. Sau đó …

Quý Thụ Thành cuối cùng cũng giật mình tỉnh lại, hai má đỏ bừng đẩy người nằm trên người mình ra. “Cậu … cậu, cậu …. đang làm gì vậy?”

Hạ Kiệt ngẩng đầu lên, ngây ngốc cười, lại chồm người tới, hôn vào đôi môi đang mở rộng vì giật mình quá độ của hắn.

Thay thế lời lẽ chính là một trận hôn đầy choáng váng, quả thực muốn cái mạng già của hắn mà!

Quý Thụ Thành càng thêm hoảng sợ mà đẩy y: “Không được, chúng ta không thể như vậy!”

Hạ Kiệt vẫn kiên quyết đẩy ngã hắn xuống giường, hai tay đặt hai bên người y, ngón tay lười biếng mà vuốt ve cái trán đã có nếp của hắn, thâm tình nhìn thẳng vào đôi mắt đen nhánh bóng loáng của hắn, thì thào hỏi: “Vì sao?”

Mẹ nó, ánh mắt này là ánh mắt quỷ gì thế này! Quý Thụ Thành nhịn không được trong lòng thầm chửi tục, chỉ dám nhìn ra chỗ khác.

Hạ Kiệt cúi đầu, tiếp tục nhìn thẳng mắt hắn, trơ tráo nói: “Sao lại không được như vậy, em thích anh lâu lắm rồi.”

“Cậu không cảm thấy mấy câu này có chút giả sao, bạn gái cậu vừa ở đây về đó.” Quý Thụ Thành xấu hổ cười nói.

“Em.. tụi em đã chia tay rồi!” Hạ Kiệt lấy làm kinh hãi, lắp bắp nói.

“Vừa?”

“Không phải.” Hạ Kiệt phiền táo lắc đầu. “Không phải như anh nghĩ đâu, em …” Y nhíu chặt vùng chân mày, bỗng nhiên không còn sức nữa, đem đầu vùi vào trong ngực của Quý Thụ Thành, không chịu nhúc nhích.

Quý Thụ Thành thở cũng không dám thở, hai tay nâng lên lại hạ xuống, khó khăn nói: “Nè, cậu đứng lên trước, được không?”

“Không được!” Trong ngực dường như mới có một con sóc lông xù chui vào, liên tục cọ cọ cọ, thật ngứa!

“Em cùng Tiểu Tuyết là bạn đại học, lúc đó tuổi trẻ, quen một người thì chỉ biết một, lúc tốt nghiệp cũng không suy nghĩ gì nhiều. Cả hai đều là dân Ninh Ba, cha của cổ là cán sự trong cục nhà nước, muốn sắp xếp cho em một vị trí trong cục thuế. Tiểu Tuyết cũng không phải kém, chỉ là tính cách hơi tệ, lúc nóng lên sẽ thiếu suy nghĩ. Thời gian dài dần em cũng thấy quen, nếu như không có chuyện bất ngờ, nói không chừng tụi em sẽ kết hôn, dù sao chị em cũng đồng ý …”

“Người trong ảnh chính là chị gái em, hơn kém nhau 12 tuổi, nhìn qua chắc không nhận ra ha.” Hạ Kiệt tựa như đang dâng hiến vật quý mà dâng hai tay đưa ảnh chụp tới trước mặt Quý Thụ Thành, đắc ý nói. “Mẹ em do sinh khó em mà qua đời, cha em cũng mất sớm, có thể nói em do chính tay chị một tay nuôi dạy. Chị ấy vốn cũng là cô giáo, vốn chị ấy có thể vào một trường khá tốt, nhưng toàn bộ học phí cùng trợ cấp ở trường sư phạm mà chị ấy kiếm được, đều dồn hết cho em để em tới trường.”

“Chờ em lên được đại học, chị ấy mới cùng anh rể kết hôn. Anh rể là anh trai của một học viên của chị ấy, theo đuổi chỉ cũng nhiều năm rồi, tuy rằng nhỏ tuổi hơn chị ấy, nhưng người nào nhìn qua cũng bảo hai người xứng đôi.” Hạ Kiệt lấy vai của Quý Thụ Thành làm gối, mặt hai người kề sát nhau, có vẻ vô cùng thân thiết, y tiếp tục nói. “Cuối cùng, chính là lòi ra nhóc con kia.”

“Toàn bộ đều do em mà ra.”

“Thanh minh năm đó, anh rể lái xe cùng chị về quê viếng mồ mả, Hạ Đống do tham gia lớp piano nên không đi cùng, liền để cho em coi. Thế nhưng ngày đó em chẳng hiểu sao đầu óc chẳng tỉnh táo, lại quên thời gian đi đón nhóc, lớp học đàn đã sớm tan, ngay cửa lớp chính là một con đường cái, Hạ Đống do chạy loạn trên đường nên bị xe đụng, lúc em tới thì đã được xe cứu thương chở đi bệnh viện rồi.”

Hạ Kiệt hung hăng cắn đầu ngón tay. “Em thật bối rối, vừa nóng ruột đi tới bệnh viện, vừa gọi điện cho chị em, kỳ thực, kỳ thực, … em vốn không nên gọi cuộc gọi đó. Buổi tối đó trời mưa xối xả, nếu như không có người gọi điện, họ chắc chắn không cần phải nóng ruột, họ sẽ không có việc gì, anh rể em vốn lái xe rất cẩn thận.”

Quý Thụ Thành im lặng không lên tiếng, vươn hai tay, tinh tế vuốt ve mái tóc mềm mại của y.

Nước mắt tích tụ nhiều năm của Hạ Kiệt, dường như giờ khắc này đã tìm được chỗ đựng, lập tức trào ra.

Cuộc sống kỳ thực rất gian nan, chỉ là nếu sinh hoạt dưới mái ô dù thì sẽ không cách nào chú ý được. Đoạn thời gian đó, y bỗng nhiên từ một học sinh vừa mới tốt nghiệp đại học còn lông bông, trở thành một cột trụ của gia đình phải cân nhắc củi gạo khói dầu, tính toán tỉ mỉ chi phí gia đình, chỉ trong một đêm liền trưởng thành.

Khi đó thiếu tiền, tiền lương nhiều năm của chị ấy phân nửa đã cung cấp cho y học đại học, phân nửa còn lại thì để dành kết hôn sinh con, hai người họ cũng không có tiền để dành lưu lại, phòng ở, xe cộ đều phải cho vay. Hạ Đống bị gãy xương nằm viện cần phải đóng viện phí. Hạ Kiệt chỉ vừa mới công tác có một năm, là một niên thiếu tuổi trẻ nên cũng không có dư tiền. Nghe Đại Minh nói công ty tư nhân tuy rằng phúc lợi không tốt, nhưng tiền lương rất cao, cắn răng một cái từ chức rồi tới công ty phần mềm làm. Tiểu Tuyết vì chuyện này mà đã làm ầm ĩ với y bao nhiêu trận, sắc mặt của cha mẹ cô ấy cũng vì chuyện này mà không còn tốt nữa, cho đến khi nghe y nhận Hạ Đống làm con thừa tự … thì cũng không mời y tới nhà ăn cơm nữa.

Kỳ thực tất cả đều đã được định trước rồi.HẾT CHƯƠNG 12

(1)

(2) Việt Kịch: (Yue Opera/ 越剧): Là một loại hình hí khúc Trung Quốc, ra đời năm 1906, có xuất xứ ở vùng Thiệu Hưng, thuộc tỉnh Chiết Giang (Zhejiang).