Chớp mắt ta tới thế giới này cũng đã được 3 năm. Tháng trước ta đã thành công sử dụng tam cấp ma pháp Đằng mạn thuật, chánh thức trở thành sơ cấp ma pháp sư.

Nói thêm, chỉ cần có thể phóng xuất nhất cấp ma pháp chính là ma pháp học đồ, có năng lực thích phóng tam cấp ma pháp là sơ cấp ma pháp sư, tương tự phóng xuất được ngũ cấp ma pháp chính là trung cấp ma pháp sư, thất cấp ma pháp chính là cao cấp ma pháp sư

Kết quả là … bị phụ thân cấm bế ta hết một tháng. Sự tình sau sẽ biết. Hôm nay là sinh nhật ba tuổi của ta, cũng là ngày cuộc sống cấm bế chấm dứt. Ta mới vửa thức dậy, từ từ đứng lên, ta trong phòng đánh thử một bộ Thái Cấp quyền, vệ sinh cá nhân một chút, sau đó đi ra sân trong dùng điểm tâm với gia đình. Thật là rộng lớn, đi từ phòng cho đến sân cũng khiến cho một đứa trẻ ba tuổi như ta mất cả buổi, nhìn xuống dưới chân đã mỏi nhừ.

"Chào mọi người, buổi sáng tốt lành!" Ta cùng hướng tới gia gia, phụ mẫu và bốn vị ca ca lớn tiếng chào.

"Ngồi đi, tiểu anh hùng của chúng ta'. Gia gia cười nói.

Lời này lập tức khiến cả phòng haha cười to "Nho nhỏ tuổi thì anh hùng cứu mỹ nhân, sau khi lớn khôn thì còn gì không dám làm nữa." Mẫu thân bỗng làm không khí chùn lại, mặt ta đỏ cả lên, nụ cười của mọi người thật lợi hại.

Khi mọi người ngưng cười thì phụ thân cũng nghiêm giọng nói: "Tiểu tử, anh hùng cứu mỹ nhân thì ta không cấm, có điều ngươi đánh Ngũ vương tử và sáu đứa trẻ Thạch Nguyên gia thành trọng thương thì có điểm quá mức. Năng lực ngươi so với trẻ cùng lứa tuổi nhìn chung là xuất chúng, ngươi ra tay lại chẳng biết nặng nhẹ, hy vọng"giáo huấn " sẽ giúp ngươi ghi nhớ lời dạy này!"

"Giáo huấn?" Vốn là sử dụng 'Hùng Chưởng'* đánh vào mông ta đó sao? Người là kiếm thánh a! Ta vẫn không hết tức giận về cái kinh nghiệm đau thương lần trước, ta vốn dĩ là Nhất đại tông sư, trước giờ chỉ là ta đánh người khác, hóa ra giờ lại phải chịu đòn, hơn nữa lại không thể phản kháng, thật đáng buồn!

"Xú tiểu tử, ngươi còn có mặt mũi nói sao? Bảy đứa hài tử năm sáu tuổi đều nói người dùng Đằng Mạn thuật tạo ra trên người chúng hơn mười cái lỗ nhỏ, trúng độc, chảy máu khắp người a! Nếu không phải mẫu thân ngươi nỗ lực cứu trị, không chết cũng để lại thương tổn vĩnh viễn, ngươi cũng thật là nhẫn tâm! Lúc ấy quốc vương cũng giận xanh cả mặt, nếu ngươi không phải nhi tử của ta, đầu ngươi đã bị chém mười lần rồi!" Phụ thân cả giận nói.

"Phụ thân cũng biết bọn họ có bảy người? Tất cả đều năm sáu tuổi? Phải biết rằng con cũng chỉ mới ba tuổi a! Người chỉ thấy bọn họ một thân đầy máu mà không chịu nhìn thấy cây côn bọn chúng cầm sao? Nếu không phải con tu hành ma pháp có chút đột phá, e đầu con cũng không cần quốc vương trảm, cũng bị bọn chúng đánh thành nhừ rồi! Hơn nữa, không phải con đã cứu thoát 2 người công chúa sao? Đều là con quốc vương, sao lại đối xử quá khác biệt như vậy? Ta tức giận nói lại.

"Hai người công chúa là con riêng của quốc vương, không được phong hào, mọi người đều không xem trọng, còn tên kia là Ngũ vương tử của Thạch nguyên gia, cũng là nhi tử duy nhất của vương phi, tự nhiên hết lòng yêu thương!"

Mẫu thân nói: "Thôi, tốt nhất là không nói nữa, giờ nói cho mẫu thân nghe, lúc đó ngươi làm sao làm phóng xuất được?"

"Phóng xuất cái gì?" Ta giả ngốc trả lời

"Phóng xuất Tam cấp ma pháp! Phải biết cao cấp ma pháp sư mới có thể ngay lập tức phóng ra, khả năng ngươi lại chỉ vừa mới sơ cấp!" Mẫu thân hỏi.

Vốn không thể nói chuyện đạo thuật của ta cho mẫu thân nghe, ta chỉ có thể tiếp tục giả ngốc: "Con làm sao biết? Con chỉ biết bọn chúng huy vũ mộc côn nhằm về phía con. Trong lúc hấp tấp con phóng xuất ra cái thứ ma pháp kia, xảy ra rồi con mới biết đó là Đằng Mạn thuật ! Có thể bởi vì con là thiên tài a!"

"Thế tại sao Đằng Mạn thuật ngươi lại ẩn độc chứ? hơn nữa mặc dù số lượng phóng xuất tương đối ít, cũng chỉ vài điểm, nhưng lại phi thường cứng rắn, ta phải tốn rất nhiều khí lực mới có thể tống xuất ra!"

Mẫu thân lại hỏi: "Phải biết rằng ta sử dụng ma thuật này còn có phần thua ngươi! Mà ta là ma đạo sư a!"

"Thiên tài, chỉ có thể giải thích con là thiên tài! Mẫu thân!" Ta đành vô sỉ giải thích.

"Được rồi, không nói nữa, người sao lại bắt buộc nó như vậy! Chẳng lẽ lại ép đứa trẻ nhất cấp ma pháp giải đáp vấn đề ma pháp khó khăn đó sao?" Gia gia lên tiếng giải vây cho ta

.......

"Được rồi, ta cũng là có điểm nóng nảy. Hôm nay là sinh nhật ngươi, ăn no đi, rồi đi xem lễ vật sinh nhật ngươi!" Mẫu thân nói.

"Tạ mẫu thân!" Ta cao hứng nói, cuối cùng cũng qua cửa..

"Còn có một chuyện nữa, ngươi mặc dù đã là ma pháp sư, bất quá Long gia đệ tử luôn có cơ hội được tung hoành nơi chiến trường, ngươi sau này phải cùng với ca ca người học tập một chút về cách hành quân biết chưa?" Phụ thân nói.

"Con, vốn là một ma pháp sư mà! Người lại kêu con cầm đao thương lên chiến trường?" Ta không phục, đi học cái đó tuyệt đối lãng phí thời gian, đặc biệt là binh pháp. Khi xưa ta và nữ thần chiến tranh Arena ở chung một thời gian dài, cũng thường xuyên đàm luận cách bài binh bố trận, còn có thể kém sao? Hơn nữa ta kiếp trước sanh trong loạn thế, từng hạ khổ công nghiên cứu tam thao lục lược, Tôn Tử binh pháp, còn cần người dạy? Chi bằng ta cứ lo luyện thần công còn hơn

"Ai nói ma pháp sư không thể lên chiến trường? Đứng thứ ba trong Tứ đại danh tương vốn là người đứng đầu quân đoàn, Suất Phùng Tu Tư, vốn là một ma pháp ma đạo sư"

Phụ thân nói tiếp: "Chúng ta là đệ tử Long gia, nhất định xông pha chiến trường. Từ 600 năm trước, quân đoàn Thanh Long xuất hiện đến giờ chưa từng có ngoại lệ, ngươi bây giờ không lo học, sau này khi xông pha chiến trường thì làm sao? Bằng cách nào chỉ huy tác chiến?"

"Phụ thân người nói chỉ cần con biết cách chỉ huy tác chiến là được?" Ta hỏi lại.

"Không sai, ngươi làm ma pháp sư thì chỉ cần chỉ huy là được, cơ hội trực tiếp tham chiến quả không nhiều lắm!" phụ thân nói.

Tốt lắm, con bây giờ nhận thấy tự mình đã có thể chỉ huy tác chiến, không cần học nữa" Ta nói hết sức chắc chắn. Ta mấy năm nay ngoại trừ luyện công chính là đọc sách, chủ yếu là nhân văn lịch sử, đương nhiên cũng có một ít lòng muốn dụng binh, mà quân nhân thế gia điều không thể thiếu chính là binh thư.

Nói thật, ta thấy những cuốn bình thư này quá đỗi bình thường. Thế giới này chiến tranh sử dụng quỷ kế không nhiều, khá giống với chiến tranh trung đại phương Tây. Chỉ là hai bên lập trận thế, sau đó cho tấn công, xem ai nhiều người không sợ chết thì thắng! Đương nhiên cũng có đôi khi dụng kế dụ địch rồi bao vây, nhưng cũng chỉ là tiểu kế! Ta thật cũng là không phải quá tự cao.

"Ngươi thì chỉ biết đánh bò a? Ngươi nói ngươi hiểu cách đánh trận? Chắc chiến mã ta có thể bay qua thành rồi!" phụ

thân khinh thường nói.

"Điều này cũng không nhất định, hắn mượn không ít binh thư của ta xem, biết đâu lại là sự thật?" Nghĩ vậy, gia gia liền nói: "Như vậy đi, các ngươi nhanh ăn xong, rồi cả hai cùng thử một lần thôi diễn binh pháp, ai thua thì phải đi học. Thế nào? Gia gia luôn công bình!"

"Công bình, gia gia người tuyệt đối công bình!" Ta cao hứng trả lời. Theo ta, phụ thân cũng chỉ biết vài binh pháp thôi,ta tùy tiện dụng vài điểm thủ đoạn là có thể đánh bại rồi.

"Ta thua cũng phải đi học à?" phụ thân do dự.

"Đương nhiên! Ngươi còn có mặt mũi hỏi! Ngươi nếu ngay cả đứa nhỏ ba tuổi cũng không thắng được, thì không phải cũng nên kiên trì học tập à?" Gia gia cả giận nói.

Các ca ta giờ cũng bán tán xôn xao. Bọn họ bình thường vừa là luyện công vừa là đi học, rất mệt a! Phụ thân cũng thật là nghiêm khắc.

Theo sự thúc giục của bọn họ, ta nhanh chóng ăn xong điểm tâm, rồi tức tốc chạy đến phòng tác chiến của gia gia. Gia gia muốn phụ thân và ta mỗi người binh kì thôi diễn tác chiến trong căn phòng nhỏ, sử dụng cùng một loại bản đồ. Chúng ta sẽ quyết định ra lệnh cho gia gia, đồng thời gia gia cũng nói cho chúng ta biết tin tức chiến trường.

"Bây giờ ta sẽ thông qua tình huống trên chiến trường. Chiến trường tại Thanh Long quân đoàn trú tại dải đất Tư Đặc khâu lăng, thời gian là ngày 1 tháng 9, song phương có 50 vạn kỵ binh, 10 vạn bộ binh và 5000 kỵ binh hạng nặng, binh chủng bộ binh tự chọn lọc, diệt sạch đối thủ, hoặc triệt hạ doanh trại đối phương là thắng, bây giờ bắt đầu". Ông nội nói. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn

Ta cẩn thận quan sát trên bản đồ, doanh địa hai nhà cách nhau khoảng hơn 50 dặm, ở giữa có 3 con đường nhỏ, cả chiến trường cây cối rậm rạp, nhưng cũng không đến mức quá dày đặc, có thể cưỡi ngựa, tuyệt đối có thể ẩn giấu thiên quan vạn mã, rất khó bị phát hiện.

Ta có 5 vạn cung binh, 3 vạn trường thương binh và 2 vạn đao thuẫn binh.

Ta ra lệnh 3 vạn khinh kỵ binh chuẩn bị lương thực cấp dưỡng trong mười ngày, đi đến đại lộ gần nhất 15 dặm, bí mật leo lên núi, tàng phục

Sau đó mệnh lệnh 10 vạn bộ binh, lên núi đốn củi để chế tạo cổn mộc, đồng thời cũng cho người ở doanh địa đào những cái bẫy lớn trước cuộc chiến. Doanh địa ta có địa thế cao, mặt bên là một con sông nhỏ, không sợ hết nước, vốn dễ thủ khó công, so với doanh địa phụ thân ở phía hạ lưu sông có phần mạnh hơn. Ta hoài nghi gia gia cố ý cho ta tiện nghi đây

Sau ba ngày, phụ thân cũng rất từ từ tiến binh, đại khái là sợ ta phục kích nên người hành quân rất cẩn thận.

Lúc này, phụ thân dẫn theo 10 vạn nhân mã, để tại doanh địa 5 vạn bộ binh, còn lại các chủng binh khác tất cả đều đem theo. Sau khi đã nắm vững tình hình doanh địa, người quyết định ngày tiếp theo thử tiến công công kích.

Ta cố ý để tất cả bộ đội cầm cờ đi ra ( gồm 3 vạn người, nhưng tất cả cờ đều để lại ), khiến tất cả đều trở thành rất giống bộ đội tấn công. Quả nhiên, phụ thân liền bị gạt, đem kỵ binh đến vây quanh 3 vạn người này, công kích thử hết hai ngày, còn điều 4vạn rưỡi bộ binh cầm chân lại .

Sau đó liền bắt đầu muốn tiến công ta.. Phụ thân điều binh trực diện tấn công ta mà không hề nghi ngờ. Thế là hai bên cùng phất cờ chiến đấu. Phụ thân chủ công, ta dùng bộ binh chuẩn bị cổn mộc và bẫy, giằng co 3 ngày. Đến ngày thứ tư, 3 vạn phục binh của ta lập tức ra tay tiêu diệt doanh địa

"Thật không có khả năng! Phụ thân người không phải nói bộ đội của hắn đều bị ta vây công rồi sao?" phụ thân gào lên với gia gia.

"Ta chỉ nói với ngươi doanh trại hắn có 15 vạn người, nhưng ngoài ra hắn cũng có một số Kỳ đội. Sự thật ta đại diện trinh sát binh chỉ có thể nói cho ngươi như vậy, hơn nữa địa doanh hắn dựa vào sông, ngươi chỉ vây quanh 3 mặt, rất khó tấn công. Mặc dù để một lực lượng lớn bộ đội che giấu sự thật với người vốn là không thể, nhưng dù sao đi nữa chỉ có vài thông tấn binh, vốn dĩ cũng không thế biết chuyện gì, đúng là thần không biết quỷ không" Gia gia tiếp tục giải thích:

"Còn 3 vạn khinh kỵ binh bất ngờ tấn công ngươi vốn là ngay từ đầu hắn đã cho mai phục ở trong núi , ngươi trước lúc cắm trại không có ra lệnh cẩn thận tìm tòi trên núi. Ngươi vốn dĩ vẫn là khinh thường hắn!"

"Ta không nghĩ tới hắn lại giảo hoạt như vậy! Đáng chết, hắn không biết học từ ai ra?" phụ thân oán giận nói.

"Có thể là từ những cuốn sách này. Nếu nhìn theo tình hình này mà nói, không còn nghi ngờ nữa, hắn trong việc chỉ huy quân sự cũng là một tuyệt thế thiên tài a!" Gia gia mỉm cười nói tiếp: "Ta nghĩ về sau ta nên đặc biết chú ý đến đứa cháu đặc biệt này."

Ta thật đối với thắng lợi lần này không có cảm giác gì, nhưng bốn người ca ca ta ngược lại hết sức cao hứng, bọn họ lớn tiếng kêu gào hy vọng cùng với phụ thân thử sức, bị phụ thân não tu thành nộ* đá một cước bay ra ngoài. Phụ thân vốn cũng không vui khi đứng ở đây, vội càng kiếm cớ chuồn mất. Chỉ còn lại có ta, mẫu thân và gia gia ở lại .

"Tiểu ngũ a, ngươi thật sự là niềm kiều hãnh của mẫu thân a! Đây là quà mà ta cùng phụ thân con đã chuẩn bị , ngoài ra một lát nữa cô cô ngươi sẽ phái người tiếp ngươi tiến cung. Cô cô ngươi cũng muốn cho ngươi một phần lễ vật! Ngươi trước tiên cứ ở đây chơi với gia gia ngươi một hồi, mẫu thân còn có một vài chuyện cần xử lý. Phụ thân đại nhân, con cáo lui trước!" mẫu thân nói.

"Ngươi đi đi!" Gia gia nói: "Ta muốn cùng với tên hảo hảo này nói chuyện."

Ta liền kêu mẫu thân đưa cho ta món quà là một con một con tiểu liệp ưng rồi nói : "Tái kiến, mẫu thân!"

Mẫu thân đi rồi, ta nghĩ đây chẳng qua cũng chỉ là một con chim lông đen mà thôi, trong đầu bỗng hiện lên một ý nghĩ hay ho!

* Não tu thành nộ: giận quá hóa thẹn