Dừng chân ở Trường Niệm trấn được ít hôm, hai người liền thu xếp hành lý trở về kinh thành. Dọc đường đi thưởng qua không biết bao nhiêu cảnh đẹp, Tiểu Lang hào hứng hết chỉ đông rồi lại chỉ tây, Tuyết Tĩnh Nguyệt nhìn nàng vui vẻ mà tâm như cũng mềm mại hẳn ra, ý cười luôn thường trực trên môi.

Mỗi khi đi qua một địa phương, Tiểu Lang và Tuyết Tĩnh Nguyệt hai người lại hì hục khắc tự danh trên bia đá. Trong mắt người khác đây có lẽ chỉ là hành vi ngây thơ trẻ con không đáng nói, nhưng đối với hai người bọn họ nó lại có ý nghĩa vô cùng. Đó là bằng chứng chứng minh cho sự tồn tại của họ, rằng Tuyết Tĩnh Nguyệt và Tiểu Lang đã từng đi đến nơi này.

Làm xong tất thảy hai người lại nhìn nhau ngốc ngốc cười, chỉ là đơn giản muốn cùng đối phương chia sẻ niềm vui nho nhỏ. Tháng ngày sau này, mong là lại có thể được cùng người chu du đến bốn phương tám bể, khắp cùng trời cuối đất, nơi nào cũng nguyện ý cùng đi, miễn là được ở bên cạnh người.

Bạch sắc và lam sắc quyện nhẹ giữa đôi bàn tay, ngồi trên thảm cỏ ngắm hoàng hôn buông xuống, Tiểu Lang khẽ tựa đầu vào bờ vai Tuyết Tĩnh Nguyệt.

“Chúng ta trước nghĩ lại đây, đường vào núi về đêm rất nguy hiểm, kinh thành cũng không còn bao xa nữa, chúng ta cứ chậm rãi mà đi, gia thấy sao?”

Tiểu Lang dừng xe ngựa trước một khách điếm hẻo lánh nằm trên đường, Tuyết Tĩnh Nguyệt thấy sắc trời đã tối muộn cũng không gấp gáp gì việc hồi kinh liền gật đầu đồng ý, giao xe ngựa cho người trông coi cùng Tiểu Lang đi vào trong.

Khách trong điếm cũng không nhiều, đại đa số là nhân sĩ giang hồ hoặc những người hành hương xa nhà. Tuyết Tĩnh Nguyệt và Tiểu Lang chọn một cái bàn trống người rồi ngồi xuống, không nhanh không chậm gọi món ăn.

Tiểu Lang liễm mắt, từ lúc nàng bước vào đã cảm thấy nơi đây có gì không đúng lắm, không ít tầm mắt lén lút dò xét tới lui trên người nàng, sát khí dù nhỏ nhưng không phải là không có, cố tình hoặc vô tình chúng đều tập trung nhằm vào nàng. Tiểu Lang thu liễm, xem ra thân phận kia của nàng đã bại lộ.

“Gia này, ngài có tin ta không?” Tiểu Lang nhìn Tuyết Tĩnh Nguyệt, cười nhẹ nói với hắn.

“Tin. Ta tin nàng.” Tuyết Tĩnh Nguyệt không do dự đáp lời, hắn cũng nhận ra thái độ khác lạ của khách nhân bên trong điếm, cả bầu không khí ngột ngạt bức người này, ẩn giấu như sắp phát sinh chuyện gì đó.

Nhận được câu trả lời của Tuyết Tĩnh Nguyệt, giọng điệu của Tiểu Lang mềm nhẹ đến khó tin.

“Vậy gia nhắm mắt lại có được không, cho đến khi ta lại bảo gia mở mắt ra.”

Dù không biết ý định của nàng là gì nhưng Tuyết Tĩnh Nguyệt tin mọi thứ đều có lí do của nó, Tiểu Lang đã bảo hắn hãy nhắm mắt lại tức là nàng có lý do để yêu cầu hắn làm việc này, và hắn chọn tin tưởng nàng, hắn tin dù với bất cứ lí do gì thì đó cũng chỉ là vì hắn.

“Được.” Tuyết Tĩnh Nguyệt nhắm mắt lại.

“Khách quan, món ăn đã được mang lên, xin cứ tự nhiên thưởng thức.” Tiểu nhị niềm nở mời nàng động đũa.

Tiểu Lang gác cằm lên mười ngón tay đan lại hơi lõm xuống, nghiêng đầu cười với tiểu nhị.

“Hây dà, cứ bị mọi người nhìn chằm chằm thế kia thì sao mà tự nhiên ăn được nha! Còn có, phiền ngươi chuyển lời đến người nấu bếp.” Nàng mị mị mắt, lãnh ý tựa như đường cong trên môi ngày một kéo ra:”Ta mặc dù có yêu thích ăn uống thật nhưng cũng sẽ kén chọn một số món, đặc biệt là những món có thêm thành phần không cần thiết đại loại như độc dược được tẩm trong đĩa dê nướng này!”

Tên tiểu nhị động sát khí, nhanh tay muốn rút thanh đao giấu dưới mặt bàn lên hòng chém nàng, những tên khác đóng giả lái thương hoặc chân chính là tử sĩ cũng rút vũ khí ra, không nói lời nào xông thẳng tới chỗ nàng.

Tiểu Lang một cước đá văng tên tiểu nhị va vào thành bàn ngã sập xuống, đũa trên tay như ám khí bậc nhất, bằng tốc độ mắt thường không thể thấy vun vút chọc thủng cổ họng của kẻ địch đến chuẩn xác. Tiểu Lang thuận thế chộp lấy Tuyết Tĩnh Nguyệt ra sau bảo hộ, vừa chạy vừa chống đỡ rừng gươm đao giáo mác.

Mắt thấy một tên nhằm vào Tuyết Tĩnh Nguyệt chém xuống, sóng mắt Tiểu Lang khép lại sắc lạnh còn hơn đao, hàn quang nhanh như chớp bắn thẳng vào kẻ nọ, gã hét lên một tiếng to tướng liền ngã gục ra sàn.

Ánh kiếm lạnh lõe mang theo tia máu nhỏ giọt, Vô Dạ kiếm như dải lụa sắc mỏng theo Tiểu Lang xoay vòng nhảy múa đoạt mạng, đồng tử bức xạ ra ánh áng màu đỏ nhạt, Tử thần mỉm cười khiêu điệu vũ tiễn vong.

Ba trái phích lịch đạn nhằm nàng ném tới, Tiểu Lang thuần thục di mũi kiếm điểm nhẹ lên lớp vỏ của chúng như lông vũ lướt qua khẽ hất lên, tung ra kình phong mạnh như vũ bão bắn thẳng về phía bọn người, giữ lấy eo Tuyết Tĩnh Nguyệt rồi nhanh chóng dùng khinh công nhảy ra ngoài trước khi khách điếm nổ tung.

Khói lửa mịt mù, tuy không biết là có người còn sống hay không, nhưng Tiểu Lang sẽ không ngốc đến mức mà ở lại đây chờ thêm nhiều người kéo đến chi viện, liền cùng Tuyết Tĩnh Nguyệt hai người nhảy lên con hắc mã rồi phóng đi.

Những người trong khách điếm đều là những cao thủ đã trải qua huấn luyện nghiêm ngặt, Tiểu Lang không chắc lắm nhưng nàng nghĩ, đó không phải là do một tổ chức cử người ra để diệt trừ nàng, bởi phần lớn các môn phái ở Tuyết Thánh Quốc đều chịu sự chi phối của Vô Minh cung, họ sẽ không dại dột mà làm ra hành động gần như là tự sát này.

Nghĩ Nghĩ, nàng đắc tội cũng không ít người, trong đó còn có một số thế lực lớn quyết tâm lấy cho bằng được mạng của nàng để tế trời cao, và thề là sẽ không dừng lại cho đến khi chưa bắt được nàng. Lấy điển hình như Chu Huyền Quốc chẳng hạn, mối hận đốt cung đoạt bảo vật năm xưa đó thật khó mà nguôi ngoai.

Tiểu Lang ghìm cương cho ngựa dừng lại, đường rừng hiểm trở nàng chắc chắn họ sẽ không mạo hiểm mà đuổi theo đến tận đây, nhưng đó không phải là mối bận tâm của hiện tại, mà.. chính là phải giải thích ra sao với Tuyết Tĩnh Nguyệt.

Tiểu Lang đưa Tuyết Tĩnh Nguyệt hãy còn nhắm mắt đến thân cây ngã sà gần mặt đất ngồi lên, ánh trăng nghiêng qua hàng tùng phủ xuống lớp sáng nhàn nhạt lắng đọng hơi thở. Tiểu Lang thất thần nhìn Tuyết Tĩnh Nguyệt, ánh trăng lung khởi buông lơi quầng sáng vây lấy người hắn, khiến hắn trở nên đẹp đến lạ thường. Người nọ lại như một pho bạch ngọc im lặng cám dỗ chúng sinh, trong phút chốc, Tiểu Lang thấy mình chắc là điên mất rồi khi nghĩ muốn chạm vào bờ môi Tuyết Tĩnh Nguyệt.

Nàng đưa tay vuốt dọc theo sườn mặt hắn, hơi cười nói.

“Có thể mở mắt ra được rồi!”

Mi mắt khẽ chớp động, Tuyết Tĩnh Nguyệt nhìn Tiểu Lang toàn toàn vẹn vẹn trước mặt hắn, vươn tay chạm vào má nàng không nói gì.

“Sao gia không hỏi?” Nàng nói:”Nếu gia hỏi, ta sẽ nói cho gia biết. Ta.. là ai?” Nàng không nghĩ đến việc tiếp tục lừa dối hắn, có lẽ sau này nàng sẽ hối hận vì đã để hắn biết sự thật, nhưng có cho nàng chọn lại, nàng cũng sẽ làm y như vậy.

“Ta chỉ biết nàng là Tiểu Lang của ta.” Tuyết Tĩnh Nguyệt đạm cười, thần sắc nhu hòa:”Những chuyện còn lại, ta không quan tâm.” Dù cho nàng có là ai thì nàng vẫn là Tiểu Lang của hắn, sẽ ở bên hắn, thuộc về hắn, mãi mãi.

Tiểu Lang nhẹ thở ra, còn chưa hiểu được ẩn ý sâu xa mà Tuyết Tĩnh Nguyệt muốn đề cập. Nàng chỉ đơn giản nghĩ, Tuyết Tĩnh Nguyệt không có tâm truy cứu nàng, cho dù nàng là ai thì vẫn như cũ chấp nhận nàng, vậy là đủ rồi, phải không?

“Nàng bị thương?!”

Trông thấy vệt máu loang nhòe gần ống quần nàng, Tuyết Tĩnh Nguyệt thoáng nhíu mày. Nắm tay kéo Tiểu Lang ngồi lên thân cây, Tuyết Tĩnh Nguyệt khụy một chân xuống đất, tháo hài nàng ra đặt sang bên, rồi đem chân nàng gác lên đầu gối để tiện xem vết thương.

Vết cắt khá sâu, hẳn là do lúc phích lịch đạn nổ đã bắn văng mảnh vỡ vào chân nàng, tuy không nhìn thấy nhưng qua đôi tai hắn vẫn có thể tường tỏ mọi việc, đủ biết lúc đó tình thế rất ác liệt. Tuyết Tĩnh Nguyệt tỉ mỉ xem có vật gì vướng vào hay không, khi đã chắc chắn rồi thì mới lấy ra kim sang dược trong người giúp nàng cầm máu, xé vụn ống tay áo băng lại vết thương để tránh bị nhiễm trùng.

Tiểu Lang nhìn một loạt động tác của Tuyết Tĩnh Nguyệt, không nói gì mà để hắn vì nàng săn sóc vết thương. Trong lòng không hẳn là không cảm động, nhưng chính vì cảm động nên mới không nói ra được lời nào. Nhìn xuống nam nhân đang chuyên tâm quấn từng vòng vải, cẩn thận nhẹ tay như sợ động đau nàng, vành mắt nóng lên, khóe mắt ân ẩn cay.

So với những vết thương cũ của nàng, vết thương này chỉ tạm coi là bình thường, nàng đã từng bị thương nặng hơn thế này nhiều, nhưng không có vết thương nào trong quá khứ làm nàng đau như hiện tại. Tuyết Tĩnh Nguyệt càng dịu dàng bao nhiêu, thì càng khiến nàng không thể kiềm chế ý định muốn lao vào lòng hắn òa khóc, tìm kiếm sự che chở từ bờ vai dày rộng ấm áp, trút hết uất ức luôn đè nặng trong tâm can nàng bấy lâu nay.

Trong quá khứ vẫn luôn tự hỏi, liệu.. sẽ có một người thật sự quan tâm nàng, một người mà khi nàng đau, sẽ còn đau hơn nàng gấp cả trăm nghìn lần. Thật may mắn là có một người như thế, ở ngay đây, ngay bên cạnh nàng. Tuyết Tĩnh Nguyệt..

Ánh trăng sáng tỏ nơi nơi, không biết có soi được vào lòng người trân tỏ. Gió nhẹ lướt, tán cây nhẹ nhàng lay. Đêm nay, tình dừng chân ở chốn này!