Cuối cùng Thư Mạn vẫn quyết định về Ly Thành thử vận may. Nếu việc mời cô đến trường dạy học là chủ ý của Lâm Hy mà cô lại từ chối thì đúng là không nể mặt anh, hơn nữa Hiệu phó Vi Minh Luân cũng đã đích thân gọi điện cho cô, chân thành mời cô hợp tác. Tuy vẫn chưa gặp mặt, nhưng qua giọng điều hiền hòa của người đó trong điện thoại, cô đoán anh cũng là người dễ gần. Thật ra cô cũng rất nghi ngại việc trở lại Ly Thành. Hàng năm, ngoài một ngày đặc biệt nào đó, hoặc là anh trai hay em gái gọi điện kêu cô qua, còn không có sẽ không tùy tiện đặt chân về thành phố. Cô rất rõ, đối với hai nhà Thư – Lâm, cô là người không được chào đón, không mang lại may mắn. Đó là cái giá cho người bị gia đình ruồng bỏ, cô không tránh được, chỉ biết cố gắng không đi về nơi đó.
Đi tàu từ Đồng Thành đến Ly Thành phải mất hai tiếng. Vừa bước chân ra cửa Thư Mạn đã thấy bầu trời vô cùng u ám. Cô xuống tàu, đến khách sạn Lâm Hy đã đặt trước gửi hành lí, sau đó đi bộ đến trường. Ly Thành đã là một đô thị phồn hoa, đâu cũng thấy cao ốc, cửa hàng san sát, quán bar và những tụ điểm vui chơi giải trí mọc lên ở khắp nơi, so với thành phố nhỏ yên bình mười mấy năm trước thì những thứ xa hoa này thật khiến cho người hoài cảm như Thư Mạn cảm thấy xa lạ. Cuộc sống với những ham muốn tiền bạc vật chất luôn chứa đựng những cạm bẫy đồi bại, thế nhưng tại sao lại vẫn có biết bao người mơ ước có được nó?
Bước tới hai con đường Đào Lý và Tử Đằng nổi tiếng của Ly Thành, ngoài hai hàng cây mã não hai bên đường có to lớn hơn đôi chút, Thư Mạn có phần bồi hồi, nhận thấy sự thay đổi không quá rõ ràng nơi đây, những ánh đèn sặc sỡ bên ngoài kia chưa tràn tới nơi này, tất cả dường như vẫn như cũ. Đường Đào Lý và Tử Đằng đều bắt đầu từ công việc trung tâm thành phố, là con phố mang nhiều biểu trưng nhất của Ly Thành, vì nơi đây trước kia là tô giới rất nhiều kiến trúc phương Tây và nhà cổ còn sót lại, đến thời kỳ Cách mạng Văn hóa tuy phải chịu một phần mất mát nhưng tổng thể vẫn được bảo tồn hoàn hảo.
Thư Mạn nhận thấy đường cô đang đi vẫn là con đường xi măng cũ, nền đá xanh được giữ gìn trên con đường đi bộ đã hiện rõ nét tàn tạ của thời gian. Nổi bật nhất ở đây chính là cây cối, đa phần đều là mã não chỉ có ở phương Nam với tán lá vươn cao, xòe rộng um tùm. Nếu đứng ở thành phố náo nhiệt bên ngoài nhìn vào chỉ thấy được một vùng trời xanh mơn mởn và những nóc nhà thấp thoáng phía sau, từng dãy nhà cổ kính lâu đời ẩn mình sau những lùm cây xanh lá. Đã có rất nhiều cảnh vui buồn, hội ngộ rồi chia ly đã được diễn ra trong ngôi nhà ấy.
Lúc này, Thư Mạn đã ra công viên trung tâm, từ xa đã thấy một dãy nhà trắng toát thấp thoáng sau tán cây xanh biếc, hình chữ thập đỏ choáng ngợp trên tòa nhà cao ngất kia như muốn nhắc người qua lại, đây chính là bệnh viện Nhân Ái Ly Thành nổi tiếng khắp Giang Nam. Cô nhíu mắt lại nhìn, rõ ràng hôm nay trời âm u, không chút ánh nắng, nhưng chẳng hiểu có gì đó bỗng khiến mắt cô nhức nhối, khóe mắt dường như ướt nhòa…
Chiếc xe cấp cứu phóng vù qua cổng công viên, lao về phía bệnh viện, tiếng còi hú chói tai từ từ xa dần.
Cuối cùng cô cũng nhắm mắt lại, những giọt nước mắt cố nén nhịn bấy lâu bỗng chốc trào ra, lăn qua gò má chảy xuống… Bên tai cô chỉ còn tiếng lá rụng xuống phố, ngoài âm thanh đó cô không còn nghe thấy gì, tiếp đó là nồng nặc mùi khử trùng đã thành quen thuộc. Cô đã nhắm mắt, nhưng cô vẫn thấy trước mắt mình chỉ toàn một màu trắng lóa… Thời gian bị đảo loạn sao? Cô lại quay về buổi chiều năm năm trước, một buổi chiều mà với cô hay với hai nhà Thư, Lâm đều không khác một cơn ác mộng.
Hôm đó, khi Thư Mạn lao tới bệnh viện, Lâm Nhiên đã không thể cứu được. Anh bị trúng độc quá nặng, đã dùng hết mọi cách nhưng đều vô hiệu, các bác sĩ đã dừng cấp cứu. Anh nằm lặng yên trên giường bệnh, đôi môi tím đen. Người nhà đứng bên giường ai cũng khóc như mưa. Bố Lâm Nhiên không có ở đó, nghe nói ông vừa hay tin dữ đã ngất lịm, bây giờ cũng đang trong phòng cấp cứu.
Lâm Nhiên đã không thể nói chuyện, đôi mắt anh mấp máy. Anh đang trong trạng thái hấp hối. Thư Mạn lao đến đầu giường, nắm vội tay anh. Cô cố để mình không khóc, liên tục gọi: “Nhiên, là em đây, hãy mở mắt ra nhìn em đi, là em, Mạn Mạn của anh đây…”
Thư Mạn gọi thế nào Lâm Nhiên cũng không thể trả lời, nhưng cô chắc chắn anh nghe thấy lời cô nói, môi anh run lên, giọt nước mắt đục ngầu từ từ, từ từ rỉ ra từ khóe mắt…
Sau đó, mắt anh từ từ khéo dần. Những đường cong gập vốn đã yếu ớt hiển thị trên máy theo dõi nhịp tim ở đầu giường cuối cùng đã kéo thành một đường thẳng tắp.
Tiếng khóc nức nở vỡ òa như muốn nhấn chìm gian phòng.
Thư Mạn nắm lấy tay anh, cảm nhận rõ hơi ấm trên người anh từ từ lạnh dần, cuối cùng đông cứng lại. Cô bị đưa ra khỏi phòng trong cơn điên loạn, ngây dại nhìn bác sĩ kéo tấm chăn trắng phủ qua đầu anh… Cô gào thét, lao tới kéo tấm chăn, ngay lúc đó phát hiện vết sẹo thật sự đã nhạt đi hẳn, gần như biến mất. Cô hôn miết trên trán anh, không bỏ qua bất cứ nơi nào, vết sẹo thật sự đã ẩn đi không còn bóng dáng. Cô biết vết sẹo ấy có liên quan đến một người con gái anh đã từng yêu, sau đó cô gái ấy chết, lúc lâm chung còn chạm lên vết sẹo, muốn anh đừng để nó trong lòng. Cô chưa từng nghĩ vết sẹo khiến anh vì nó mà đau khổ cả đời lại biến mất khi cuộc sống của anh kết thúc. Lẽ nào vết thương của tình yêu cũng nhất định phải đến lúc sinh mệnh kết thúc mới có thể lành?
Hai tiếng sau, dù Thư Mạn có khóc thét thế nào, thi thể Lâm Nhiên vẫn bị đưa vào nhà xác. Một sinh mệnh buổi sáng còn phơi phới tươi vui cứ như vậy lẽ nào có thể biến mất trong lặng lẽ, không một âm thanh, không một tiếng động? Anh ra đi quá vội vàng, ngay cả một lời trăn trối cũng không có. Thậm chí anh còn không kịp đặt tên cho đứa con chưa kịp chào đời của hai người. Anh đã nói phải đích thân anh đặt tên cho con. Thư Mạn không thể nào chịu được cú sốc bất ngờ này, cũng như sự dày vò của nó, cô cảm giác dường như ngôi mộ là tự tay cô đào cho anh càng khiến cho nỗi đau thêm xé lòng. Bóng tối bao trùm, nước mắt, tiếng khóc như một cơn lũ quét vỡ bờ đê, như ngọn núi lửa tuôn trào dữ dội, trong thoáng chốc đã tiêu hủy toàn bộ con người cô…
Cô tan vỡ thành từng mảnh nhỏ. Thân xác cô từ nay chỉ là trống rỗng vô hồn.
Đối diện với thân thể lạnh lẽo của anh, hồn cô bỗng chốc cũng thoát khỏi thân xác. Cô không biết bản thân muốn đi đâu, chắc chắn là đuổi theo anh, có lẽ đã đuổi được, cuối cùng họ kết hợp lại trong không gian của riêng hai người, cùng nhau chơi đàn, cùng tấu một khúc nhạc vui tươi kì diệu cũng có lẽ không đuổi kịp, cô mơ hồ không tìm được con đường trở về, từ nay linh hồn cô phiêu lãng bên ngoài. Một cơ thể không có linh hồn sẽ ngày càng tê dại, đây dường như trở thành lí do duy nhất để cô tiếp tục sống.
“Mạn Mạn, em… em phải kiên cường!” Bản thân Lâm Hy còn khóc như chết đi sống lại, nhưng vẫn muốn Thư Mạn kiên cường.
Tất cả mọi chuyện cũng được Lâm Hy vừa khóc vừa nấc nghẹn kể lại cho Thư Mạn. Thư Tần đã hẹn gặp Lâm Nhiên, nói là để ký tên vào đơn ly hôn. Đúng là cô ấy đã ký, ký xong cuối cùng yêu cầu Lâm Nhiên hôn cô lần cuối. Lâm Nhiên thực hiện yêu cầu của cô, nhưng cô lại thừa lúc đó đưa viên thuốc độc vào miệng Lâm Nhiên. Lâm Nhiên nhất thời không kịp phản ứng đã nuốt viên thuốc đó, ngay lập tức ngã quỵ.
Thư Tần bình thản đến công an tự thú.
“Mọi người đã tới muộn, khi cảnh sát tới hiện trường, anh ấy đã rơi vào trạng thái hôn mê rồi. Đích thân anh tham gia cấp cứu cho anh ấy, nếu sớm mười phút, nói không chừng còn có thể cứu…” Lâm Hy khóc như một đứa trẻ, tựa người vào tưởng ở hành lang vò đầu bức tóc như tự dày vò mình. Anh nói anh thật vô dụng, là bác sĩ mà lại không thể cứu anh trai mình. Bệnh viện này là của nhà họ Lâm mở ra, nhưng Lâm Nhiên lại chết trong đúng bệnh viện của nhà mình, Lâm Hy sau đó đoạn tuyệt với việc khám chữa, chỉ ở trong bệnh viện điều hành quản lí và tham gia công tác nghiên cứu. Anh nói, cả đời này anh sẽ không thể đứng trước bàn phẫu thuật thêm lần nào nữa.
Thư Mạn lúc đó đã không còn nghe thấy tiếng ai nói. Cô mơ màng nhìn quanh, chỉ thấy tất cả như một giấc mơ, một giấc mơ đáng sợ. Cô thà tin đây chỉ là một giấc mơ, vì cuối cùng vẫn sẽ tỉnh lại. Tỉnh lại rồi, Lâm Nhiên vẫn lành lặn khỏe mạnh bên cô như xưa, như không có chuyện gì xảy ra, chưa từng có gì xảy ra. Cho dù họ không hề quen biết.
Mấy ngày sau, Thư Mạn bị thân bằng cố hữu của nhà họ Lâm đuổi khỏi kinh đường trong tang lễ của Lâm Nhiên.
“Mày hại chết con trai tao, con hồ ly tinh không biết sĩ diện. Nếu không phải mày, con trai tao làm sao mà bị chị mày hạ độc. Cút… mày cút ngay cho tao..” Bà Lưu Yến, mẹ Lâm Nhiên gào khản giọng đuổi cô.
Hai tháng sau, tòa án phán Thư Tần tử hình, án thi hành ngay trong hôm đó. Chiếc xe tù đi qua cửa nhà họ Thư, vợ chồng Thư Bá Tiêu kêu gào thảm thiết. Thư Tần vẻ mặt đờ đẫn nhưng không biểu lộ chút hối hận nào. Thư Mạn khệ nệ bụng bầu đứng trong đám đông, trong giây phút xe tù lướt qua cô, Thư Tần đã nhìn thấy, quét mắt nhìn ngang, khóe miệng nhếch lên một nụ cười đắc thắng.
Thư Mạn bỗng chốc lệ ướt tràn mi, vì nụ cười của Thư Tần rõ ràng đang nói, chị ta đã thắng! Cho dù chỉ thắng được một cái xác, cô ấy cũng thấy mình thắng! Cô dùng nụ hôn cực độc cướp đi Lâm Nhiên, giống như năm đó cô đá Thư Mạn đi Nhật, không để cho em gái bất cứ cơ hội nào ở bên anh.
Đã năm năm trôi qua, tiếng thét chói tai của Thư Tần vẫn luôn là cơn ác mộng với Thư Mạn. Đáng ra cô còn có thể gửi gắm niềm an ủi vào đứa con, nhưng vì quá đau buồn, cô không giữ được cái thai, cô đã mất đi sợi dây liên kết duy nhất của Lâm Nhiên trên thế giới này. Bị số phận truy cùng đuổi tận, không để lại chút vương vấn nào, sự đen đủi cũng không vì cái chết của Lâm Nhiên và đứa con yếu mến của cô mà chấm dứt.
Chẳng bao lâu sau, trong lần tham gia một buổi biểu diễn lớn, Thư Mạn vô ý mắc lỗi nghiêm trọng, cộng thêm những tin tức lá cải mãi chẳng ngừng, sau đó không ai còn dám mời cô biểu diễn. Đúng lúc ấy, người quản lý nhân lúc cô tinh thần sa sút đã cuỗm hết tài sản của cô lặn mất tăm, tất cả những thứ cô tích góp được trong bao lâu chớp mắt hóa thành mây khói. Dường như trong một đêm, cô đã mất đi tất cả. Ly Thành đã không thể ở được, cô chuyển tới. Thư Mạn thường nghĩ, nếu năm đó không quen Lâm Nhiên, không trải qua tất cả những biến cố vừa rồi thì giờ cô sẽ thế nào? Có còn là một Thư Mạn tươi trẻ và đầy kiêu ngạo?
Thế nhưng, hiện giờ cô chẳng là gì, không có cái gì, cô nghèo khó tú g quẫn, trên người không có một xu. Cho dù như vậy, cô tin rằng dù có bao khó khăn cay đắng, cuộc sống vẫn có thể tiếp tục. Cho dù nhụt chí tới đâu, bên ngoài gió mưa thế nào, không còn chỗ nào để đi, cô chỉ có thể run rẩy trong nhà, mắt ngắm nhìn lá cây rụng lá bên ngoài, nhưng trong lòng nhất định vẫn luôn chờ đợi mùa xuân đẹp tươi rồi sẽ tới.
Nhưng sao cô vẫn thường cảm thấy mệt mỏi và kiệt quệ? Giống như lúc này, cô đứng trước cổng bệnh viện trung tâm, dòng ký ức chợt ào ạt tràn về khiến cô đờ đẫn, nhất thời không biết mình đang ở nơi nào. Cô mơ màng nhìn con phố thẳng dài, cố gắng tập trung suy nghĩ mình đang ở đâu, mình phải đi đâu? À, phải đi gặp Vi Minh Luân. Nhưng Vi Minh Luân ở đâu, ở đâu?... Nhớ rồi, anh ta nói là số 28 đường Hoa Anh Đào, Đường Hoa Anh Đào… có phải chính là con đường ở gần đường Tử Đằng...
Thư Mạn không ngờ trường piano quốc tế Lâm Nhiên danh tiếng lẫy lừng kia đúng là nằm cạnh con đường Từ Đằng, nối với đường Tử Đằng thành hình số 7, nối ra công viên trung tâm. Nhưng lúc này cô đang đứng ở cổng công viên trung tâm, rẽ trái là đường Tử Đằng, rẽ phải là đường Đào Lý, qua đầu đường đi thẳng chính là đường Hoa Anh Đào, quả là một sự sắp xếp hoàn hảo. Bầu trời ngày càng sầm sì, những cơn gió lao nhanh vun vút thổi tới thế nhưng Thư Mạn lại cảm thấy sống lưng chảy mồ hôi, phần vì bất an, phần vì cơ thể suy nhược, cô đành phải ngồi ở trên ghế ở cổng công viên nghỉ một lúc rồi mới băng qua con đường.
Con đường quả tương xứng với tên gọi của mình, hai bên đường chỉ một màu xanh mướt của những tán anh đào. Nhà hát kịch Nhân Dân trải dài từ công viên trung tâm đến cuối con đường cứ độ tháng tư lại chìm trong những cơn mưa hoa rực rỡ. Người đến tham quan đông như trẩy hội, đây cũng là một trong những điểm du lịch nổi tiếng ở Ly Thành. Lâm Nhiên khi còn sống rất thích hoa anh đào, nhà anh đặt trường nhạc ở đây có lẽ cũng là nhớ đến điều đó. Hơn nữa, con đường này còn là một khu văn hóa nổi tiếng, từ phòng hòa nhạc, phòng triển lãm mỹ thuật, nhà hát kịch, hội nhà văn, đài truyền hình cho đến các tòa báo của thành phố hầu như đều tập trung hết ở đây.
Nhưng hiện tại đang là mùa thu, lá anh đào đã rụng hết, khắp không gian chỉ còn lại vẻ đìu hiu cô quạnh. Trường piano nằm ẩn mình sau rừng cây anh đào, rẽ vào một ngả con đường tránh khỏi dòng xe trên phố. Khuôn viên trường khá yên tĩnh, một tòa kiến trúc màu trắng mang phong cách nghệ thuật cổ điển như nằm trọn trong rừng cây, xa xa vẳng lại tiếng đàn. Thư Mạn nhận thấy trước cửa có một người đàn ông mặc vest lịch sự đứng sẵn, từ xa đã mỉm cười nhìn cô. Có lẽ anh ta chính là Vi Minh Luân. Anh ta đích thân đứng ở cổng trường đón cô, riêng điều này thôi đủ khiến Thư Mạn cảm động và khó xử.
“Chào cô Thư!” Vi Minh Luân giơ tay ra bắt tay cô, nụ cười hiền hòa như cơn gió mùa xuân, “Đã ngưỡng mộ cô từ lâu, cuối cùng cũng mời được cô tới!” Anh đeo kính, độ chừng ba tư, ba lăm tuổi, khí chất nho nhã đậm chất trí thức, có lẽ do ảnh hưởng từ công việc mà ra.
Vi Minh Luân thân thiện mời Thư Mạn đi vào, vừa vào tới cổng cô đã sững sờ. Bức tượng đồng đứng sừng sững trong khuôn viên, đối diện với cổng trường, đó là Lâm Nhiên. Bức tượng vừa đúng kích thước của người thật, dáng đang ngồi, hai tay đan chéo vào nhau, người hơi cúi xuống nhưng ánh mắt hướng về phía trước. Tầm nhìn đó lại vừa vặn chiếu vào Thư Mạn, khuôn mặt tươi cười sống động như thật khiến Thư Mạn bất giác che miệng lại, nước mắt ứa ra, cả người run lẩy bẩy. Đã năm năm, ngoài việc thỉnh thoảng gặp anh trong giấc mơ, ngoài chiếc đàn mà anh để lại, cô chưa từng tiếp xúc với ai hay sự vật gì có liên quan đến anh trong khoảng cách gần như vậy.
“Bức tượng này được chúng tôi mời chuyên gia điêu khắc ba năm sau khi Lâm Nhiên qua đời.” Vi Minh Luân chắp tay sau lưng đứng bên Thư Mạn, thấp giọng giới thiệu với cô.
Thư Mạn cất lời, nén tiếng khóc trong cổ họng: “Xin lõi, tôi muốn được ở một mình trong chốc lát, được không?”
“Dĩ nhiên là được rồi. Tôi sẽ ở văn phòng trong kia đợi cô.” Vi Minh Luân như thấu hiểu lòng người, trước khi đi còn vô vỗ nhẹ vào vai cô.
Chỉ còn lại mình Thư Mạn đứng đó. Cô lê từng bước từng bước tới gần bức tượng. Cô vươn tay ra, giống như vô số lần trong giấc mơ đã vươn tay ra như thế, mong chạm được vào anh. Bức tượng đực nối liền với bục đài lát đá Đại Lý cao nửa mét nên Thư Mạn phải ngước nhìn. Cô kiễng chân, bàn tay run rẩy chạm vào khuôn mặt anh. Khuôn mặt lạnh buốt không một chút hơi ấm nào, giống như năm năm trước đó.
“Lâm Nhiên…” Thư Mạn tựa đầu vào đầu gối bức tượng trong chớp mắt cảm xúc tuôn trào.
Trước giờ cô chưa từng biết, yêu một người sẽ có nỗi đau thấu tim như vậy. Nỗi đau tích tụ lại trong lồng ngực rồi bất ngờ bùng phát khiến cô ngạt thở, giống như có ai đó dùng tay xiết chặt vào tim cô, mạnh tới mức máu chảy rì rì. Bất cứ hi vọng gì cũng chỉ là vô vọng. Trước giờ cô đâu nghĩ mất đi một người là phải tuyệt vọng như vậy, giống như phần ý nghĩa nhất trong cuộc sống đã chết đi theo linh hồn, chỉ còn thân xác này gượng duy trì hơi thở, hấp hối giãy giụa đến hôm nay vẫn chỉ là vô vọng, chỉ có thể mặc cho nó quằn quại.
Năm năm rồi, cô vẫn không thể thoát ra.
“Lâm Nhiên, Lâm Nhiên, anh vẫn luôn ở đây sao? Em xin lỗi, đã để anh đợi lâu như vậy…” Đang là giờ lên lớp nên trong vườn không có ai, cô ôm bức tượng thì thầm gì đó, không ai nghe thấy. Nhưng sự xuất hiện của cô đã gây chú ý cho các học sinh ở trong lớp phía xa, thậm chí còn có người bò lên cửa sổ đẻ nhìn rõ rồi chỉ tay này nọ. Cô ý thức được phần nào tình cảnh của mình, cuối cùng đành nghẹn ngào che mặt bước đi.
Vi Minh Luân lúc đó đã pha xong trà, ngồi trong văn phòng đợi cô.
“Mời cô ngồi.”
Vi Minh Luân rất giỏi ứng phó tình hình. Anh mỉm cười, nói chuyện rất tự nhiên với Thư Mạn, mở lời rất dễ chịu: “Mười năm rồi, cô vẫn không thay đổi nhiều năm, vẫn xinh đẹp như xưa.”
Thư Mạn ngờ vực ngước nhìn anh, “Mười năm?”
“Đúng, cô Thư, tôi biết cô chí ít cũng đã mười năm rồi.” Ánh mắt anh bỗng nhiên sáng chói hướng vào cô, đoạn nhún vai, “Dĩ nhiên là cô không biết tôi. Mười năm trước, khi cô còn du học ở Nhật thì tôi cũng đang ở bên đó. Sau khi xem cô biểu diễn thì tôi chính thức trở thành kẻ sùng bái cô.”
Sắc mặt Thư Mạn thoáng chốc biến đổi, cô khẽ nhướng mày lên, cười gượng: “À, người anh quen là Thư Mạn lúc đó. Rất đáng tiếc, Thư Mạn lúc đó đã chết rồi. Thư Mạn hiện giờ anh đang thấy, sớm đã không còn nhớ những chuyện ngày xưa.”
Vi Minh Luân vội đỡ lời Thư Mạn: “Cô đừng nói như vậy, đường đời có lúc nào là thẳng tắp, lúc này hay lúc khác chúng ta luôn phải đối mặt với những đả kích hay tổn thương. Chuyện đã qua rồi thì để nó qua đi, đừng mãi chìm đắm trong đó. Sống tốt là cách biểu hiện lòng tôn trọng lớn nhất đối với người đã chết, hơn nữa còn phải sống thật tốt. Cô hiểu ý tôi chứ?” Thấy Thư Mạn im lặng không nói gì, anh lại nói: “Cô Thư ạ, bất ngờ mời cô đến đây thế này đúng là có chút đường đột. Nhưng cũng xem như có duyên, tuy rằng cô không biết tôi nhưng tôi vẫn luôn chú ý tới cô. Hồi trước, khi nói chuyện với Lâm Hy, cậu ấy cũng thỉnh thoảng nhắc tới cô. Cậu ấy đã có ý kiến mời cô đến đây dạy, có điều này cũng rất hợp với ý tôi. Hy vọng cô có thể duy nghĩ kỹ lưỡng. Cô không biết các em học sinh biết cô được mời đến dạy, chúng đã háo hức bao nhiêu ngày đâu. Các em đều đang mong cô tới…”
“Nhưng…”
“Không nhưng nhị gì nữa, tôi hiểu lo lắng của cô. Không sao cả, trường này nhà họ Lâm chỉ chiếm một số cổ phần nhỏ, người đầu tư lại chính là Sam.”
“Sa…Sam?” Thư Mạn không biết có nghe sai hay không.
“Đúng, anh ta là hiệu trưởng trường này, nhưng mà vì nhiều việc quá nên ít khi tới lắm. Chuyện trong trường cơ bản đều do tôi giải quyết. Cái tên đó, lúc đầu dụ dỗ chèo kéo tôi qua đây, xong rồi bản thân lại không thèm lo chuyện gì, tôi cũng bó tay với anh ta.” Vi Minh Luân vừa nói đến Sam đã thao thao bất tuyệt, anh xòe tay than, “Chắc cô vẫn chưa hiểu anh ấy, con người này có chút… À, nên nói thế này, đúng là có chút gì đó quái gở, không dễ gần chút nào. Nhưng anh ta cũng rất chào đón cô, gọi cho tôi, nhờ tôi gửi lời hỏi thăm cô.”
Thư Mạn khẽ nhíu mày: “Anh ta là người nước ngoài sao?”
“Người nước ngoài?” Vi Minh Luân khá bất ngờ, biết cô hiểu lầm vội lắc đầu, “Không, không, anh ta không phải là người nước ngoài mà là người Trung Quốc chính cống. Tên tiếng Trung của anh ta là Đỗ Trường Phong, tên tiếng Anh là Sam Lin. Tới đây anh ấy sẽ tổ chức buổi biểu diễn đầu tiên trong nước, vì thế lại càng bận rộn.”
“Chính là Sam Lin, người chơi violon nổi tiếng đó sao?” Thư Mạn quả thật có chút bất ngờ, trong giới âm nhạc không ai là không biết cái tên Sam Lin. Cô tuy là nghệ sĩ piano nhưng sớm cũng nghe cái tên này. Có một nghệ sĩ violon người Trung Quốc rất nổi tiếng nhưng người này lại rất thần bí, trước giờ chưa từng lộ diện trước công chúng.
Vi Minh Luân cười nói: “Cái tên Sam này mãi không chịu lộ mặt, dù album của anh bán chạy nhiều năm. Chẳng qua anh ấy không thích bị người khác đem ra bàn tán, cũng không thích gặp người lạ. Cô không biết đâu, vì thuyết phục anh tổ chức buổi biểu diễn lần này, tôi phải mất ròng rã hai năm, tốn không biết bao nhiêu nước bọt mới được đấy.”
Thư Mạn tò mò: “Tại sao lại không chịu lộ mặt?”
“Chuyện này…” Vi Minh Luân gượng gạo ấp úng, “Chủ yếu là vì cá tính của anh ta, và một số… lý lịch cá nhân, khiến anh ta trở nên cô độc.” Vi Minh Luân hiển nhiên không muốn tiếp tục chủ đề này, “Cô Thư nếu đồng ý đến dạy chỗ chúng tôi, về khoản đãi ngộ hoàn toàn không có vấn đề. Chúng tôi có thể sắp xếp thêm một trợ lý cho cô, vì cô là cây đại thụ trong âm nhạc mà...”
“Đừng, tôi không phải là gì cả.” Thư Mạn vội xua tay, đã vắng bóng nhiều năm, cô rất không tự nhiên khi được người khác tán tụng như vậy, “Tôi chỉ cần một nơi ở tạm thời thôi.”
“Chuyện này không thành vấn đề, chúng tôi đã sắp xếp đâu vào đó rồi. Nếu hôm nay cô rảnh, tôi sẽ đưa cô đi tham quan ngay. Cũng gần đây thôi, ngay đối diện với bệnh viện Nhân Ái.”
Vừa nghe thấy tên bệnh viện Nhân Ái, Thư Mạn bất giác không biết mình có cảm giác gì. Nhưng vừa nghĩ bản thân nếu thật sự đến đây dạy học, ban đầu đã đến đột ngột nên cũng chẳng có lý do gì để kén cá chọn canh. Căn nhà ở Đồng Thành sắp bị phá dỡ, nếu cô không nhanh tìm chỗ dung thân thì chắc chắn sẽ rơi vào cảnh đầu đường xó chợ.
Thấy cô chần chừ, Vi Minh Luân có chút lo lắng, sợ cô từ chối liền tiếp lời ngay: “Hay là như vậy, tôi đưa cô đi tham quan trường trước, sau đó hãy thăm nơi ở chúng tôi sắp xếp cho cô. Cô có yêu cầu gì cứ nói, chúng tôi sẽ nhất nhất làm theo. Nói rồi anh đứng dậy đưa Thư Mạn ra ngoài.
Thư Mạn đành đi theo phía sau.
Khuôn viên trường rất đẹp, có hai khu nhà chuyên dành cho dạy học. Dựa vào theo độ tuổi học viên mà chia thành ba lớp thiếu nhi, hai lớp học sinh và một lớp đặc biệt. Thư Mạn băn khoăn không biết lớp đặc biệt là thế nào. Vi Minh Luân liền giới thiệu đó là lớp dành cho những học sinh đặc biệt ưu tú, được đào tạo một thầy một trò. Người có thể vào lớp này, hàng năm không vượt quá ba, nếu có biểu hiện xuất sắc có thể được giới thiệu sang các trường nhạc của Pháp và Nhật để tiếp tục học chuyên sâu, nhưng mỗi năm chỉ có một suất. “Trường học chúng ta có quan hệ hợp tác rất tốt với các học viện bên Pari, những nhân tài mà chúng ta gửi sang bên đó đều đã giành được giải thưởng lớn trên thế giới, giống như em Trương Hạo vừa rồi giành quán quân cuộc thi piano Liszt. Trương Hạo chính là học sinh trường chúng ta gửi đi.”
Trong lúc nói chuyện, Vi Minh Luân nhân thể đưa Thư Mạn vào hẳn một lớp để tham quan cụ thể. Phòng học rất rộng rãi, thoáng đãng, lớp không quá mười học sinh, hoàn toàn khác với cách dạy của học viện âm nhạc truyền thống. Vi Minh Luân ra hiệu cho giáo viên đang đứng lớp, anh đến đứng trước mặt đám trẻ mới chừng mười mấy tuổi, cười hòa ái: “Nào, để thầy giới thiệu cho mọi người biết, đây là cô Thư Mạn, nghệ sĩ piano nổi tiếng mà các em yêu thích. Sắp tới cô sẽ về dạy ở trường chúng ta, mọi người liệt nhiệt chào mừng cô nào!” Nói rồi Vi Minh Luân vỗ tay, đám trẻ cũng nhiệt liệt vỗ tay hưởng ứng làm theo, miệng hô vang đầy vẻ phấn kích “Wow, tuyệt quá!”
“Á, cô ấy là Thư Mạn à, xinh quá!”
“Trẻ thật đấy!”
“Cô ấy thật sự đến trường mình sao...” Đám trẻ vừa vỗ tay vừa reo hò lộ vẻ hào hứng, ánh mắt đầy ngưỡng mộ nhìn Thư Mạn.
Thư Mạn đã nhiều năm không đứng trước đám đông và nhận nhiều tràng pháo tay như vậy, cô cảm thấy ngượng ngùng, vẻ mặt cứng đơ lại. Dường như cô còn không biết cả cười thế nào, hoàn toàn không biết phải làm sao để đối diện với sự nhiệt tình của học sinh. Vi Minh Luân thấy như vậy đã đủ nồng nhiệt, cũng đạt đến hiệu quả mà anh muốn, liền ra hiệu thôi cho đám học sinh. Sau khi đưa Thư Mạn ra khỏi lớp anh lại tươi cười: “Cô thấy rồi chứ, các em đều rất mong đợi cô tới.”
Vừa hay lúc đó ra tới ngã rẽ hành lang, ánh mắt Thư Mạn lại nhìn về phía bức tượng trong vườn, khóe mắt nhòa lệ.
Vi Minh Luân nhìn phản ứng của cô, lặng im không nói thêm gì.
Cô khoác một chiếc áo len màu đen, mặc chiếc váy mỏng kẻ sọc dài, chiếc khăn cũng sọc màu cà phê. Tuy là trang phục cô tùy tiện mặc nhưng vẫn không giấu hết vẻ đẹp thanh tú pha chút lạnh lùng của cô. Cô quả rất đẹp, mái tóc tết gọn gàng đằng sau, gương mặt sáng bóng thuần khiết như một đóa sen trắng. Người cô toát lên vẻ thoát tục, không vương chút bụi trần. Khi nhìn xa xăm, hai hàng mi cô rủ xuống như kiểu rủ mặt hồ, cơn gió thoảng nhẹ thổi tóc mai trên trán. Vi Minh Luân đứng bên cạnh cô, cảm nhận mùi thoang thoảng của hoa nhài đầy tinh khiết toát ra từ người Thư Mạn.
Bất cứ người đàn ông nào đứng trước một cô gái như vậy cũng không khỏi bị khuất phục. Cô tuyệt đối là mẫu phụ nữ mà bất cứ người đàn ông nào cũng có thể tình nguyện thịt nát xương tan. Chẳng hạn như Lâm Nhiên.
“Được rồi, tôi sẽ ở lại thử xem.” Cuối cùng Thư Mạn cũng gật đầu. Ánh mắt cô vẫn không rời khỏi bức tượng, dường như người mà cô đang nói chuyện cùng chính là bức tượng kia.
Vi Minh Luân cũng chẳng lo được nhiều như vậy. Thấy cô đồng ý anh vội dang tay chào đón Thư Mạn, xúc động: “Cô Thư, tôi thay mặt giáo viên và học sinh toàn trường, xin chào mừng cô gia nhập trường chúng tôi, hoan nghênh cô!”
Thư Mạn hoàn toàn không chút động lòng, vẫn chăm chăm nhìn vào bức tượng Lâm Nhiên, giống như tự nói với mình: “Một mình anh ấy ở nơi này, chắc rất lạnh lẽo, rất cô đơn, ngày nào cũng chỉ nhìn ra cổng... Tôi muốn ở bên cạnh anh ấy. Dù không thể ở bên cạnh mộ anh, nhưng được ở cạnh bức tường của anh tôi cũng cam lòng.”
Chuyện này, chuyện này… Vi Minh Luân gượng gạo rút tay về, anh cũng nhìn ra bức tượng, lắc đầu gượng cười đầy đau khổ, rồi quay đầu nói với Thư Mạn: “Chúng ta đến nơi cô ở xem qua nhé.”
Thực chất là anh muốn chuyển sự chú ý của cô.
Thư Mạn lúc này mới quay đầu lại, cùng Vi Minh Luân bước ra khỏi khuôn viên trường.
Chỗ ở của Thư Mạn được sắp xếp đối diện với bệnh viện Nhân Ái, tuy cách một con đường nhưng thực ra khoảng cách cũng khá xa. Vì khu nhà ở đây không sát bên đường, đi xe cũng phải mất chút thời gian, nơi đây giống như một rừng cây vô cùng yên ắng. Khu nhà nằm ẩn mình trong rừng cây, nó có một cái tên rất hay, “Hải Đường Hiểu Nguyệt”. Tuy diện tích khu nhà không lớn, nhưng vừa nhìn cũng biết đó là khu chung cư cao cấp, người thường không dễ đi vào. Nó được bảo vệ nghiêm ngặt, thiết kế bên trong đầy đủ tiện nghi, có cả bể bơi, sân bóng, hành lang bao phủ bởi giàn nho trông vô cùng hài hòa, đẹp mát.
Dĩ nhiên, nếu đã gọi là Hải Đường Hiểu Nguyệt thì chắc chắn nơi đây không thể thiếu hải đường. Giữa các tòa chung cư được trồng đan xen rất nhiều hải đường, vì đang là mùa thu, cây cũng đã trụi lá giống như anh đào bên đường Hoa Anh Đào, nhưng một vùng hoa hải đường lớn như vậy, nếu như tới mùa xuân chắc chắn bóng hoa sẽ ngập tràn khắp lối, lũ ong sẽ ù ù kéo tới, đứng trên ban công thưởng hoa ngắm trăng, quả đúng là một cảnh hiếm thấy.
Vi Minh Luân dẫn Thư Mạn vào một tòa chung cư cao cấp. Gian phòng được thiết kế theo không gian khép, ba phòng ngủ, đồ đạc tiện nghi đều rất xa xỉ. Tất cả các thiết bị gia đình hầu như đều đầy đủ.
Thư Mạn trợn tròn mắt, lắc đầu lia lịa: “Không, không, tôi không cần sống ở nơi tốt như vậy đâu, chỉ như kí túc xá là được rồi.”
“Cô Thư à…” Vi Minh Luân mỉm cười hiền hòa, “Đừng quên chúng ta là trường piano quốc tế Lâm Nhiên! Ký túc xá của học sinh cũng đều là các chung cư cao cấp, huống hồ đây lại là chỗ ở cho giáo viên ưu tú như cô. Nếu tin cô ở trong ký túc cá bình thường bị đồn ra ngoài, chúng tôi sẽ bị các trường khác cười thối mũi mất. Hơn nữa Lâm Hy cũng đã dặn dò, nhất định phải sắp xếp chu toàn cho cuộc sống của cô. Anh ta là ông chủ lớn đấy, chúng tôi thật không dám đắc tội…”
Thư Mạn vẫn cảm thấy lăn tăn: “Mình tôi cũng không cần ở căn nhà lớn như vậy chứ.”
“Căn nhà chỉ lớn bấy nhiêu đó thôi. Mỗi ngày trường sẽ có lái xe riêng đến đón đưa cô, còn cả người giúp nữa, đợi sau khi cô chuyển tới sẽ qua chăm lo nhà cửa cho cô.”
“Ông Vi!” Thư Mạn kêu lên.
Vi Minh Luân giơ tay đầu hàng: “Đừng, cô Thư cứ như vậy đi. Đây là điều chúng tôi nên làm, được cô đến dạy đã là một niềm vinh hạnh lớn với chúng tôi, chút chuyện nhỏ này có đáng gì đâu.” Anh ta lại nhún vai cười nói, “Thật ra chúng tôi đã cố gắng đơn giản đi rất nhiều rồi. Năm ngoái chúng tôi có mời một thầy dậy piano bên Nhật về trường, tuy chỉ là tạm thời thôi nhưng cũng đã sắp xếp cả một biệt thự ở phía Đồng Thành phố cho ông ấy. Giờ để cô sống ở đây, chúng tôi đã rất lấy làm ngại, vì Lâm Hy đặc biệt dặn dò, nói cô không thích xa hoa, thích yên tĩnh, hơn nữa còn không thích phô trương…”
Thật ra Lâm Hy chẳng nói lời nào như vậy. Là Vi Minh Luân tự nói, gay sau đó anh cũng cảm thấy tài bốc phét của mình càng lúc càng lên cao.
Nhưng Thư Mạn lại tin đó là thật: “Đúng là tôi… tôi không thích phô trương.”
“Tôi có thể thấy điều đó! Cô yên tâm, công tác bảo vệ ở đây rất chặt chẽ, đảm bảo tuyệt đối cuộc sống cũng như đời tư của cô sẽ không bị quấy rầy.”
Nghe tới đó, Thư Mạn bất giác bật cười. Cô rất ít khi cười, nhưng khi vừa nở nụ cười bỗng khiến người khác say đắm: “Tôi chỉ hi vọng có thể yên tĩnh chút là được rồi.”
Vi Minh Luân cũng biết mình nói nhỡ lời, vội chữa cháy: “Ngại quá, con người tôi hơi vô ý. Phần vì ở nước ngoài lâu quá, tiếng Trung cũng mai một đi nhiều, nhiều khi nói chuyện không chịu suy nghĩ, cô đừng trách nhé.”
“Đâu có, tôi cảm thấy anh rất có đầu óc.” Thư Mạn bình thản nói.
“Sao cô biết được?”
Thư Mạn nhìn anh ta, mỉm cười: “Anh rất giỏi lợi dụng những nhân tố bên ngoài, chẳng hạn như khi nãy đứng trước mặt đám trẻ, haha, đúng là anh đã khổ công rồi.”
Vi Minh Luân thầm giật mình, té ra cô ấy đều biết cả rồi. Đúng là một người phụ nữ thông minh! Có thể thấy, bề ngoài cô lạnh lùng xa cách, nhưng bên trong lại vô cùng sắc sảo, nhạy bén. Cô ấy là một người phụ nữ trí tuệ. Vi Minh Luân muốn cười không được, muốn khóc chẳng xong, tuy mới tiếp xúc với cô trong mọt tiếng ngắn ngủi nhưng quả thật anh đã bị khí chất của cô thu hút. Anh ngượng nghịu bào chữa cho mình: “Xem ra sau này tôi phải học thành thật một chút rồi, đặc biệt là một người trí tuệ như cô Thư đây, hy vọng cô không trách, bản thân tôi vì rất muốn giữ cô ở lại, lúc trước lại chưa từng tiếp xúc qua với cô nên không biết cô là người thế nào. Bây giờ xem ra cô cũng là một người thẳng tính, hahaha..”
Vi Minh Luân thoáng chốc nhẹ hẳn người, cười phá lên, “Thế thì dễ nói chuyện rồi, tôi cũng là người thẳng thắn, thật ra rất ghét mấy thứ lễ nghĩa. Tôi cảm thấy giữa người và người phả đối xử với nhau như bạn bè, chẳng hạn như tôi với các em học sinh đều cư xử với nhau như vậy, hy vọng có thể với cô Thư…”
“Vậy anh đừng có gọi tôi là cô Thư nữa, cứ gọi thẳng tên tôi đi. Như vậy tự nhiên hơn.” Thư Mạn mỉm cười, ngắt lời Vi Minh Luân. Vi Minh Luân liền gật đầu, đổi giọng trò chuyện: “Đúng vậy, thật ra tôi rất muốn được gọi tên cô, thế nhưng lại sợ thất lễ với cô, Thư Mạn, tôi thấy cô rất đáng yêu.”
Thư Mạn như bị chọc cười: “Trước giờ chưa có ai nói tôi đáng yêu cả. Hơn nữa tôi lại không phải là Bồ tát, anh cung kính với tôi làm gì mà phải lo thất lễ?”
“Ôi chao ôi, thật ra tôi còn muốn coi cô như Bồ tát để thờ phụng ấy chứ, giáo viên và học sinh cả trường đều phải sắm lễ cúng bái. Hơn nữa trông cô cũng không phải là người ăn cơm uống nước phàm tục của nhân gian, không phải Bồ Tát, mà là Bồ Tát hạ phàm.” Vi Minh Luân bỏ ngay vẻ nghiêm túc, thể hiện bản sắc hóm hình của mình, trêu cô không ngớt khiến Thư Mạn cười mỏi miệng. Điều này rất ít khi xảy ra, Thư Mạn đã không còn nhớ bao lâu rồi mình không mở lòng cười nói vui vẻ như vậy.
Nói chuyện thêm một lúc, Vi Minh Luân ngỏ ý muốn mời Thư Mạn ăn tối, cô vội vã khước từ nói có hẹ với anh trai. Vi Minh Luân đành thôi, còn tiện nói một câu: “Hỏi thăm Thư Khang giúp tôi nhé.”
“Anh biết anh trai tôi?” Thư Mạn ngạc nhiên hỏi lại.
Vi Minh Luân lại nhún vai: “Thư Mạn, Ly Thành này nhỏ lắm, quanh đi quẩn lại vẫn ngần ấy người, sao mà không quen cho được? Anh trai cô và Lâm Hy thường hay đấu dao với nhau, tôi lại hay đi cùng Lâm Hy, không biết mới lạ. Chỉ là tôi không hiểu lắm, khi họ bàn cách vận dùng dao phẫu thuật, sắc mặt lại rất chi bình thản.”
“Họ đều là những bác sĩ ưu tú.”
Tuy người lớn hai nhà Thư, Lâm đã cắt đứt quan hệ nhiều năm, nhưng con cái họ vẫn thường qua lại, người lớn cũng mắt nhắm mắt mở bỏ qua. Dù gì thì ân oán của người lớn không cần thiết phải liên lụy đến con trẻ, ân oán là thứ dễ làm tổn thương con người ta nhất. Lâm Sỹ Diên và Thư Bá Tiêu hiếm khi có cùng chung suy nghĩ như vậy.
Sáng sớm hôm sau, Thư Mạn bị điện thoại của Tiểu Đường đánh thức. Trời đã sáng tỏ, ánh nắng chói chang hắt vào qua khe hở của chiếc rèm cửa trong phòng khách sạn. Cô lờ mờ nghe thấy tiếng xe cộ ồn ào bên ngoài.
Tiểu Đường tỏ ra rất sốt ruột: “Cậu đang ở đâu đấy?”
“Tớ ở Ly Thành, gặp qua ông Vi.”
“Cậu mau về đây đi! Khu nhà đang phá rồi, đồ đạc của cậu còn chưa chuyển ra nữa…” Một câu nói của Tiểu Đường thôi đủ khiến Thư Mạn thoát khỏi cơn ngái ngủ, cô bật dậy khỏi giường: “Cái gì, đang phá rồi sao?”
“Ừ, mới sáng sớm nay xe ủi đã vào vườn rồi, mọi nhà ở đó đều đang gấp rút chuyển đồ. Chính quyền ở đó ra mặt rồi, nói tạm thời sắp xếp mọi người đến một khu nhà ở ngoại ô. Tớ và chồng tớ bây giờ đều đang đi ngoại tình, một chốc lát không thể về kịp. Tớ vừa gọi cho Cát Văn, thử nhờ nó xem có thể chuyển giúp đồ ra không…”
Thứ đầu tiên Thư Mạn nghĩ tới là chiếc đàn của Lâm Nhiên! Cô vội vã xuống giường, nhanh tay mặc quần áo lao ra khỏi khách sạn, may thì vẫn kịp chuyến tàu sớm nhất.
Cô vừa về đến Đồng Thành thì trời bất ngờ đổ mưa.
Thư Mạn không mang theo ô, thiếu chút nữa là cô ngất trước cửa khu nhà. Đây có còn là chỗ cho người ở không? Khu vườn chật hẹp chất đầy đồ đạc, giường chiếu, túi da rắn, nồi niêu, bát đĩa. Các gia đình đều đội mưa chạy xuống nhà chuyển đi, già trẻ lớn bé đều bận rộn quên cả trời đất như nào. Trước cổng có mấy chiếc xe chở đồ đứng sẵn, xe kia vừa đi ngay lập tức có xe khác tới, hiển nhiên là đang bận chuyển nhà.
Chẳng phải đã nói không chuyển sao? Sao trong một đêm đã đầu hàng rồi.
“Cô Thư, sao cô vẫn còn đứng đây?” Bà Mã, hàng xóm của Thư Mạn đang bê chăn gối xuống nhà gặp Thư Mạn vừa hỏi vừa thúc giục, “Mau chuyển đồ của cô ra đi, nhà sắp bị phá rồi, ngày mai là đội thi công vào rồi đấy! Chính quyền ra mặt giúp chúng ta sắp xếp chỗ ở rồi, là một khu công trình vừa mới xây, muốn chọn tầng nào cũng được, ai đến trước thì giành được tầng tốt…” Bà Mã mau mồm mau miệng lại tất bật ôm chăn đi, vừa đi vừa gọi mấy người trong vườn, “Này, có đứa nào giúp cô Thư chuyển đồ xuống nhà đi.”
Mọi người còn đang bận bịu chuyện của mình, chẳng ai nghe thấy bà nói gì. Bỗng nhiên, một cái đầu nhô lên khỏi đống đồ đạc bừa bãi nói lớn: “Đồ đạc của cô Thư đã được chuyển ra rồi, là bạn học của cô ấy gọi người đến chuyển. Phần lớn được kéo đi hết rồi, chỉ còn lại cây đàn với mấy chiếc hòm của cô Thư ở đây thôi. Người ta nói là lát đến chuyển nốt…”
Đàn! Cây đàn! Thư Mạn nháo nhác nhìn quanh tìm cây đàn của mình. Có quá nhiều thứ, ngay cả chỗ đặt chân cũng không có, Thư Mạn chật vật khom mình luồn trong đống đồ đạc, đồ gia dụng cũ, quần áo đã ngấm nước mưa ướt sũng, tay chân còn bị đinh sắt cào vào đến xước nhưng cô không để tâm đến những chuyện đó. Cô có thể không cần bất cứ thứ gì, vứt đi bất cứ thứ gì, duy nhất mỗi cây đàn là không thể, nó còn quan trọng hơn cả mạng sống của cô. Đó là kỷ vật duy nhất Lâm Nhiên để lại cho cô. Tình yêu của anh và cô, hiện giờ chỉ còn lại chiếc đàn này. Nó là tri âm duy nhất của cô trên đời này.
Cuối cùng, cô cũng tìm ra cây đàn phía sau một chiếc tủ lớn. Trên đàn có cả vết chân đầy bùn đất người khác dẫm lên, rồi cả nồi áp suất và hũ dưa muối của nhà nào đặt trên nắp đàn, rồi cả quần áo đầy bẩn bụi của nhà trẻ con nào đó vắt vẻo trên đó. Cô thét lên, vung tay quét tất cả mọi thứ xuống đất. Lâm Nhiên cả đời ưa sạch sẽ, gọn gàng, yêu đàn như chính mạng sống của mình, sao có thể chịu được sự ô uế này?
Lâm Nhiên… Cô bật khóc, cởi chiếc áo khoác ướt sũng của mình xuống lau vết bẩn trên đàn. Người qua lại không hề để tâm tới việc cô đang khóc, ai cũng đều vội chuyển nhanh đồ của mình xuống xe, chỉ mong đi đến khu nhà mới thật nhanh để dành nhà tốt. Họ đều có nơi đi, còn cô? Cô chẳng có nơi nào để dừng chân cả, nơi nào cũng đều có thể trở thành phần mộ của cô. Thứ duy nhất ở bên cô chỉ có cây đàn này.
Mưa càng lúc càng to. Đồ đạc trong vườn cũng được chuyển đi gần hết, chỉ còn một số gia đình vẫn đang tất bật chuyển nốt mấy vật dụng cuối cùng.
Sau một hồi lau chùi, cuối cùng chiếc đàn đã sáng bóng trở lại như gương. Không còn ai quấy rầy, cô có thể thoải mái đàn một bản, coi như tặng mình. Cô không biết ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì, có lẽ chiếc máy ủi sẽ nghiền qua thân xác mình cũng không biết chừng. Cô ngồi xuống trước cây đàn, tay lướt nhẹ lên phím, bắt đầu tấu lên những nốt đầu tiên của bản, “Sonata Mùa Thu.”
Ở nơi này, vào lúc này cô không nghĩ ra có bản nhạc nào thích hợp hơn. Tiếng đàn quyện vào tiếng gió và mưa trong khu vườn trống trải, mỗi nốt nhạc như đều thấm vị mưa, âm thanh trở nên ướt át đến lạnh lẽo, trống trải đến kiệt quệ, như chính mùi vị của cuộc đời đan lan tỏa.
Có người bước tới phía cô! Cô không quay đầu nhìn, chỉ thấy thấp thoáng một người đàn ông cầm ô đi tới, mặc chiếc áo gió màu trắng, bước qua đống đổ nát trong vườn, từng bước từng bước đi tới phía sau cô. Cô biết phía sau mình có người, nhưng ngay cả sức quay đầu lại cô cũng không còn, đôi mắt cô mơ hồ, rồi bỗng chốc tiếng đàn im bặt, người cô chao đảo tuột khỏi ghế ngồi ngã nhào xuống đất.
Thư Mạn mơ hồ cảm nhận thấy người đó đến trước mặt cô. Cô muốn mở mắt nhìn nhưng mí mắt cứ sập xuống, cô kiệt sức đến không còn muốn thở, chỉ cảm thấy người ấy cúi người xuống, dò thử hơi thở và mạch tượng… Tiếp đó lại dùng hai tay ra sức lắc vai cô, vốc nhẹ vào khuôn mặt cô: “Này, cô sắp chết chưa?”
Thư Mạn gục đầu xuống, không phản ứng gì.
“Cô chết thật đấy à?” Người ấy bỏ ô xuống đỡ lấy cô, giọng hoảng hốt sợ hãi. Thư Mạn đã không thể thở nổi, dùng chút sức lực cuối cùng gắng gượng nhấc mí mắt lên, không biết là nước mưa hay nước mắt khiến mọi thứ trước mắt cô trở nên nhòa nhoẹt, “Nhìn rõ chưa?” Người ấy nhếch miệng cười.
“Anh… Anh là ai?” Cô yếu ớt.
“Người trong số mệnh của cô.” Đôi mắt người ấy lạnh buốt như vì sao trong đêm tối, ánh mắt thâm u, lạnh đến gai góc nhưng lại như muốn nhìn sâu tận đáy lòng của người khác. Thư Mạn rùng mình ớn lạnh, mắt mở hờ nhìn anh, tầm mắt như đã từng quen biết… Đúng là có biết, đôi mày này, ánh mắt này, rõ ràng cô đã từng gặp ở đâu đó. Gặp ở đâu? Tại sao không thể nhớ chút nào. Hơi thở cô nặng nề, giãy giụa, cố gắng lùng sục ký ức: “Tôi… Tôi không quen anh…”
Anh ta cười nhẹ để lộ hàm răng trắng muốt: “Nhưng tôi biết cô, tôi là người trong số mệnh của cô!” Nụ cười ấy mang đầy tà ý, chỉ có ma quỷ mới có nụ cười như vậy.
“Thế nào, nhớ ra chưa? Anh áp sát mặt lại, mắt như đang cháy bùng hai ngọn lửa u tối, trong u tối lại tựa hồ có những tia lửa bắn vào mặt cô, “Mười ba năm rồi, tôi đã mong nhớ cô mười ba năm rồi. Tôi phải xem xem, rốt cuộc cô có gì mà khiến Lâm Nhiên chết như vậy. Đừng cho rằng cô sống là được, tôi sẽ cho cô biết thế nào là sống không bằng chết, sống mà cũng như phải chôn chung với anh ta, cô thấy sao? Cô yêu anh ta như vậy, chắc sẽ rất vui phải không?”
Thư Mạn đã không còn sức để thốt lên gì. Cô cố gắng nhìn rõ khuôn mặt người kia lần nữa, rồi gục vào trong lòng anh.