Trưởng Lão Ép Tôi Làm Thiền Sư

Chương 1: Yên lành ta không lo học, gặp chuyện cứ khấn tổ sư gia

Editor: Siro

Tám giờ sáng, con đường trước cổng lớn của bệnh viện nhân dân thành phố Vân Xương bị tắc nghẽn do xe cộ chặn kín.

Trong khi các nhân viên bảo vệ đang hò hét để điều tiết giao thông thì một chiếc Santana cũ kỹ màu trắng cố chen chúc đậu trước cổng bệnh viện. Bạch Tiên Tiên cởi dây an toàn ra. Đợi xe dừng lại hẳn, cô lập tức nhảy xuống.

Vừa đóng cửa xe, cô vừa nói: “Ba, con vào trước nhé. Ba lái xe chậm thôi, sáng sớm xe đông lắm, ba đừng để tông vào đuôi xe của người ta đó.”

Một đạo sĩ trong bộ áo dài màu lam đang ngồi ở ghế lái, mái tóc thưa thớt được búi theo kiểu đạo sĩ, trên sống mũi có đeo một cặp kính lão, ông ấy đang cầm vô lăng được khắc hình Bát quái, kết hợp giữa công nghệ hiện đại và các yếu tố Đạo môn, thoạt nhìn tưởng như là bọn lừa đảo bịp bợm trong giang hồ.

Bạch Tiên Tiên xách túi chạy chưa được hai bước thì bị ông ấy gọi lại.

“Tiên Tiên, quay lại! Quay lại đây! Ba còn đồ chưa đưa cho con!”

Bạch Tiên Tiên quay đầu lại, thấy ba cô lấy ra một cái móc khóa hình thú bông Pikachu từ trong thùng xe, nhoài người ra ngoài cửa sổ xe đưa cho cô: “Treo cái này lên túi nhé con, lúc nào cũng phải mang theo, đừng làm rơi đấy.”

Mắt Bạch Tiên Tiên sáng lên: “Ba còn chuẩn bị quà nhậm chức cho con nữa hả?”

Sau đó, cô nhìn thấy ba cô “cạch” một tiếng bứt đầu Pikachu ra, bên trong là một lá bùa màu vàng được gấp lại thành hình tam giác.

Đưa cho cô xem xong, Bạch Hướng Vọng gắn đầu nó lại: “Âm khí trong bệnh viện nặng lắm. Mấy ngày trước ba nhờ trụ trì vẽ một lá bùa trừ tà cho con đấy, khai quang trước mặt tượng Tam Thanh rồi.”

Bạch Tiên Tiên: “...”

Bạch Hướng Vọng thấy cô im lặng, lo lắng cô không chịu nhận, bèn cố rướn người ra ngoài: “Ngụy trang này không ai biết đâu. Ba cũng không đến bệnh viện tìm con, cầm đi!”

Vì hai người nấn ná quá lâu nên bảo vệ gần đó đã đi tới thúc giục: “Lái đi, lái đi! Không được đậu xe ở đây.”

Bạch Tiên Tiên đưa tay nhận lấy, bấy giờ Bạch Hướng Vọng mới hài lòng ngồi xuống lại ghế lái. Trước khi đi, ông dặn dò: “Phải luôn mang theo nghe chưa!”

Bạch Tiên Tiên khoát tay: “Biết rồi, ba đi nhanh đi.”

Nắng mùa hè vô cùng rực rỡ.

Santana hòa vào dòng xe. Bạch Tiên Tiên cúi đầu gắn Pikachu lên túi đeo, lại ngẩng đầu nhìn mấy chữ to “Bệnh viện nhân dân thành phố” đang lấp lánh dưới ánh mặt trời, rồi vừa hít sâu một hơi vừa siết chặt nắm tay.

Bắt đầu từ hôm nay, cô chính thức bước chân vào đời, từ một sinh viên đại học ngây ngô, nay cô đã trở thành người của xã hội rồi!

Trong thời đại ngày nay, sinh viên đại học tràn ngập khắp nơi nên rất khó tìm việc làm. Họa hoằn lắm một sinh viên tốt nghiệp khoa chính quy bình thường như cô mới có thể vào làm việc ở bệnh viện khi vừa mới ra trường.

Mặc dù chỉ là sửa chữa xe cứu thương, nhưng kỹ sư không phân biệt địa vị cao thấp! Dù gì cũng là cơ khí cả thôi, sửa xe và sửa tàu vũ trụ chẳng khác nhau là bao... nhỉ?

Bạch Tiên Tiên nhắn tin cho chú trưởng khoa phòng nhân sự của bệnh viện mà cô đã thêm số vài ngày trước, rồi mạnh mẽ kiên định bước vào bệnh viện.

Nghe nói đại trưởng lão nhà họ Bạch từng cứu mạng chú trưởng khoa này, thế nên lần này cô có thể suôn sẻ vào nhận việc là do chú trưởng khoa đó muốn báo ơn.

Bạch Tiên Tiên nhanh chóng nhận được tin trả lời, bèn tìm theo địa chỉ trưởng khoa gửi tới.

Mới sáng sớm, bệnh viện đã chật cứng người, trần đời này e rằng không có bất kỳ nơi nào chứng kiến nhiều ca sinh lão bệnh tử, đắng cay ngọt bùi như trong bệnh viện cả.

Hành lang nồng nặc mùi thuốc khử trùng, cửa văn phòng khép hờ, Bạch Tiên Tiên liếc nhìn vài lần, nghe bên trong có một giọng nam trung niên hùng hậu đang mắng người, nên cô không dám gõ cửa, bèn đứng sát vào mép tường chờ người trong phòng cúp điện thoại.

Khi cô đang chờ, cửa bỗng bị mở toang, một người đàn ông trung niên với vẻ mặt giận dữ đi ra. Thấy cô, ông ấy hơi sững sờ, lập tức chuyển từ tức giận sang vui mừng trước vẻ mặt căng thẳng của Bạch Tiên Tiên. Ông ấy hỏi kèm theo đôi mắt sáng rỡ: “Cô là cháu gái của ông Bạch à?”

Bạch Tiên Tiên vội trả lời: “Chào chú Vu, con chính là Bạch Tiên Tiên.”

Vu An Định niềm nở nắm tay cô: “Chào con, chào con, chào con! Chào mừng con gia nhập vào bệnh viện của bọn chú, mau vào đây đi.”

Văn phòng được lắp máy lạnh đầy đủ. Vu An Định đã chuẩn bị sẵn hợp đồng lao động, chẳng những ông ấy tự rót nước cho cô mà còn đích thân lo liệu thủ tục vào làm việc cho cô.

Bạch Tiên Tiên được quan tâm mà hoảng hồn bởi sự nhiệt tình của ông ấy.

Trong lúc cô xem hợp đồng, Vu An Định ngồi đối diện nhìn cô một cách tha thiết. Bạch Tiên Tiên cứ có ảo giác chú trưởng khoa này rất tôn kính mình thế nào ấy.

Hợp đồng là mẫu hợp đồng lao động tiêu chuẩn, không có vấn đề gì cả, chỉ có điều chỗ chức vị được viết là “hậu cần”. Thấy Bạch Tiên Tiên mải nhìn chỗ đó, Vu An Định giải thích: “Chú sẽ trả lương và đóng đủ năm loại bảo hiểm cho con, nhưng dù gì con cũng phải có một chức vị chính thức, vì vậy chú đã quy nó về hậu cần.”

Bạch Tiên Tiên cảm thấy câu này hơi lạ, nhưng cô nghĩ sửa xe cứu thương hình như đúng là hậu cần, bèn không băn khoăn nữa.

Vì thế, cô ký tên mình vào, chính thức nhận việc.

Vu An Định cực kỳ vui mừng, kích động xoa xoa tay: “Có con ở bệnh viện, sau này chú có thể yên tâm rồi!”

Bạch Tiên Tiên nghĩ thầm chẳng lẽ xe cấp cứu của bệnh viện thành phố rất hay bị hỏng hóc à?

Vu An Định cất hợp đồng, lại tha thiết nói: “Tiên Tiên, chú dẫn con đi mang tài liệu vào kho trước, rồi sẽ dẫn con đến chỗ làm việc xem thử nhé.”

Bạch Tiên Tiên ngoan ngoãn gật đầu, theo Vu An Định ra ngoài, nghe ông ấy vừa đi vừa nói: “Tính chất công việc của con khá đặc thù, không cần phải quẹt thẻ đi làm đúng giờ đâu. Chú cũng không chuẩn bị phòng làm việc đặc biệt gì cho con, nhưng mà ký túc xá của công nhân viên rất gần bệnh viện. Nếu con không làm thêm việc khác thì tốt hơn con nên dành nhiều thời gian ở bệnh viện nhé.”

Vu An Định quay sang nhìn cô, lặp lại câu ban nãy: “Có con ở đây chú yên tâm rồi!”

Bạch Tiên Tiên hơi hoang mang.

Đại trưởng lão được nể đến thế sao? Mình không cần phải đi làm đúng giờ luôn cơ á? Nghe trưởng khoa nói hình như mình có thể làm thêm nghề khác nữa à?

Vu An Định lại quay qua hỏi: “Chắc ông Bạch đã 90 tuổi rồi đúng không? Thân thể vẫn còn khỏe mạnh chứ? Mấy hôm trước ông ấy gọi điện thoại cho chú, nghe giọng còn khỏe mạnh lắm!”

Bạch Tiên Tiên tỏ ra khéo léo: “Rất khỏe ạ. Cám ơn chú Vu đã nhớ đến ông.”

Vu An Định giơ ngón cái với cô: “Bảo ông ấy là thần tiên cũng không ngoa đâu.” Ông ấy lại hạ thấp giọng, ra vẻ bí ẩn: “Nhà họ Bạch của con có bản lĩnh thật đấy!”

Nhắc đến đề tài này, Bạch Tiên Tiên thật sự không dám nhận bừa.

Suy cho cùng, cô chẳng học được chút bản lĩnh nào của gia tộc cả.

Trong lúc họ chờ thang máy, điện thoại di động của Vu An Định reo lên. Vừa nhìn hiển thị cuộc gọi, gương mặt phơi phới của ông ấy đột nhiên tối sầm lại. Ông ấy ra hiệu cho Bạch Tiên Tiên rồi đi qua chỗ khác bắt máy.

Bạch Tiên Tiên đứng ở cửa thang máy, lấy điện thoại di động ra lướt Weibo.

Trong nhóm lớp đã có hơn 999+ tin nhắn. Hôm nay Thị trường nhân tài(*) tổ chức hội chợ việc làm với quy mô lớn nên khá nhiều bạn trong lớp đến tham gia. Cô kéo lên trên thì thấy tên mình được nhắc đến trong nhật ký trò chuyện.

(*) Thị trường nhân tài là thị trường nơi các doanh nghiệp, cơ sở tuyển dụng và tuyển dụng người lao động, người lao động nộp đơn xin việc và nộp hồ sơ. Sự phát triển mạnh mẽ của Internet đã phát triển thành thị trường nhân tài tại các địa điểm thực tế, thị trường nhân tài trực tuyến và thị trường tuyển dụng nhân tài trong khuôn viên trường.

- Đỗ Anh Tư: Hôm nay nóng quá đi, phí hết cả lớp trang điểm của tớ, phiền chết!

- La Bặc: Cậu đi nộp đơn chứ đâu phải thi sắc đẹp

- Đỗ Anh Tư: Sắc đẹp là một trong những ưu thế đó được chưa? Xung quanh tớ toàn là 985/211, tớ lấy gì đấu với người ta. Tớ đâu có được như ai kia, vừa tốt nghiệp đã được nhận vào bệnh viện thành phố rồi

- Tần Sương: Ai hả? Ngành học này của tụi mình còn có thể vào bệnh viện làm á? Làm gì? Sửa xe cứu thương à?

- Đỗ Anh Tư: Nhà cậu mới có mạng hả?

- Tạ Ý: Nhan sắc có thể trở thành ưu thế của cậu thì bối cảnh cũng có thể trở thành ưu thế của Tiên Tiên, đừng có ghen tị ở đây?

- Đỗ Anh Tư: Buồn cười nhỉ. Tôi cần gì phải GATO với một thầy bói cơ chứ?

- Tạ Ý: Cậu nói năng tôn trọng người khác chút đi.

- Đỗ Anh Tư: Chẹp. Nghe nói cậu lại bị công ty từ chối nữa hả? Hay bảo Bạch Tiên Tiên tặng cho cậu một lá bùa tìm việc suôn sẻ đi? Nhưng mà có loại bùa này sao ha ha ha ha ha ha

- Tạ Ý: Cậu lo cho thân cậu trước đi, đồ GATO

- La Bặc: Chuyện riêng thì inbox riêng đi, không được cấu xé nhau trong nhóm lớp

...

Bạch Tiên Tiên thoát ra rồi gửi tin nhắn cho Tạ Ý: Cậu đừng để ý đến Đỗ Anh Tư

Tạ Ý là bạn cùng phòng đại học của cô, một người giường trên và một người giường dưới. Cô ấy nhanh chóng trả lời: Đồ GATO, cho cậu ta tức chết luôn. Mặc kệ cậu ta đi, cậu nhận việc chưa? Hoàn cảnh làm việc thế nào? Đồng nghiệp có hòa đồng không?

Bạch Tiên Tiên đang cúi đầu gõ chữ trả lời thì cửa thang máy “Đinh” một tiếng mở ra.

Trong thang máy hình chữ nhật có một người đàn ông mặc áo đồng phục xanh lam đang đẩy giường bệnh. Anh đeo khẩu trang, cúi đầu, mái tóc xõa ngang mày khiến người ta không thể thấy rõ mắt anh. Ánh sáng trắng toát lạnh lẽo phản chiếu trong thang máy có vẻ đầy u ám và rùng rợn.

Người nằm trên giường bệnh bị vải trắng che kín từ đầu đến chân.

Bạch Tiên Tiên vừa nhìn thì tóc gáy toàn thân đã dựng ngược hết cả lên.

Không đợi người đàn ông mở lời, cô vội nhảy phắt lên trốn dạt sang bên cạnh.

Người đàn ông đó không nói một lời, chỉ đẩy xác ra khỏi thang máy. Anh trông dong dỏng cao và gầy guộc trong bộ đồng phục áo liền quần màu xanh lam kia, nhưng dường như anh không tốn chút sức nào khi đẩy chiếc băng ca đó, vẫn là tư thế cúi đầu và đẩy xe thẳng về phía trước.

Bạch Tiên Tiên nấp ở khúc cua không dám nhìn ra đằng trước. Cô chắp hai tay lại lẩm bẩm niệm hai tiếng “A Di Đà Phật” nhưng chợt cảm thấy hơi sai, cô bèn vội vàng sửa miệng: “Tổ sư gia phù hộ, bình tĩnh khi thấy sự lạ, bình tĩnh khi thấy sự lạ!”

Yên lành không lo học, gặp chuyện cứ khấn tổ sư gia.

Một gương mặt đang cười tủm tỉm ló ra bên cạnh cô: “Tiên Tiên?”

Bạch Tiên Tiên run rẩy vì hoảng sợ. Quay đầu lại, cô thấy Vu An Định đang tươi cười: “Để con chờ lâu rồi, đi thôi.”

Bạch Tiên Tiên thà chết chứ chẳng muốn vào cái thang máy đó đâu.

Thế nhưng, cô ngẫm lại, thang máy trong bệnh viện nào không từng chở người chết chứ?

Cô đành phải cầm túi có treo Pikachu, thấy chết không sờn bước vào trong.

Sau khi đến văn phòng hồ sơ để giao tài liệu, Vu An Định lại đưa cô đến nơi làm việc. Xe cứu thương của bệnh viện đang đậu ngoài bãi, có thể ra vào bất cứ lúc nào. Bạch Tiên Tiên thầm nghĩ văn phòng của mình hẳn phải ở ngay cạnh bãi đậu xe, một gian phòng nhỏ tiện cho cô nghỉ ngơi lúc tan làm là đủ rồi.

Thang máy đi thẳng xuống tầng chót.

Hầu như mỗi một tầng của bệnh viện đều có kẻ đến người đi, tuy nhiên tầng này lại vô cùng im ắng, chẳng có nổi một bóng người.

Ánh mặt trời nóng bỏng chiếu vào qua cửa sổ kính ở hai bên hành lang, nhưng dường như nó đã mất đi độ ấm trong quá trình khúc xạ và trở thành thứ ánh sáng lạnh buốt.

Bạch Tiên Tiên vừa đi vừa thấy quái lạ. Lại thấy Vu An Định dừng trước một cánh cửa, rồi quay lại tha thiết nói: “Chính là ở đây.”

Cửa phòng được mở ra. Cửa sổ thông gió trên tường được che bằng rèm dày, từng đợt hơi lạnh luồn qua khe cửa, khiến Bạch Tiên Tiên phải ngập ngừng khi nhìn vào trong.

Căn phòng mờ tối, vài chiếc giường chứa thi thể được sắp xếp gọn gàng trong căn phòng nhỏ đó. Anh chàng mặc bộ đồng phục áo liền quần màu xanh mà cô vừa đụng mặt ở cửa thang máy đang bế một cái xác lên giường.

Vu An Định nói vô cùng niềm nở: “Nhà xác của bệnh viện chúng ta được xây ở tầng chót, phong thủy rất tốt. Bên cạnh là phòng nghỉ của con, bắt sáng rất tốt, sau này con vào ở rất tiện.”

Bạch Tiên Tiên lập tức ngất luôn tại chỗ.