Trường Kiếm Tương Tư

Chương 58: Phản kháng đầu tiên

Lại nói lúc này năm ngón tay cơ hồ đã chạm đến mặt đối phương, nhưng khi nghe tiếng thở dài của Lãnh Diện nhân, Khấu Anh Kiệt bất giác ngừng tay lại.

Lãnh Diện nhân nhận ra được điều này, hai mắt bỗng mở bừng ra nhìn thẳng vào mắt Khấu Anh Kiệt.

Khấu Anh Kiệt cười nhạt nói:

– Kỳ thực ta chưa hẳn đã nhất thiết phải cởi bỏ mặt nạ trên mặt người ra, người thật nghĩ rằng ta không biết người là ai sao?

Lãnh Diện nhân thân hình vẫn chưa hết run, thế nhưng trong ánh mắt bắt đầu tỏ ra hoài nghi.

– Vừa rồi khi người thi triển Thiết Liên Tử đánh ta thì ta đã đoán ra được người là ai rồi.

Khấu Anh Kiệt ngừng lời lại, cười cười tiếp:

– Ngoài tiên sư ra, thử hỏi ai có thể đào huấn ra được một đệ tử xuất sắc như thế này?

Lãnh Diện nhân hai mắt trợn tròn cơ hồ rơi khỏi tròng mắt.

Khấu Anh Kiệt cất tiếng cười nhạt nói tiếp:

– Người và ta tuy không phải là huynh đệ thủ túc, thế nhưng lại đồng môn xuất thân, giờ nhìn thấy người sa đọa đến cảnh này thực khiến ta xót xa vô cùng.

Chàng hơi ngừng lại rồi cười khổ tiếp:

– Người với ta mục đích không giống nhau, người đã hủy báng sư môn, ngậm máu phun người, lỗi lầm chồng chất, thế nhưng con người chung quy cũng có lúc quấy lúc phải, thiện ác nhất thời biết lỗi hối cải mới là điều tốt. Hôm nay coi như ta bỏ qua, hy vọng rằng sau gặp lại tốt đẹp hơn.

Nói rồi thâu tay lại, nhún nhẹ chân thoái nhanh về sau một bước.

Áp lực trước ngực bất ngờ giải tỏa khiến Lãnh Diện nhân lảo đảo người như muốn ngã không nén được ho khan mấy tiếng.

Đúng như Khấu Anh Kiệt nói, trên mặt Lãnh Diện nhân chỉ là một tấm mặt nạ da người, mọi biểu hiện nội tâm đương nhiên không thể hiện qua nét mặt mà qua cử chỉ hành động. Giờ cứ nhìn bức nén trong lòng người này, đủ thấy cơn hối hận dữ dội.

– Khấu Anh Kiệt. Được. Được. Người to gan dám nói những lời như thế trước mặt ta... người xem ra không còn tôn ty trật tự.

Khấu Anh Kiệt cười nhạt nói:

– Giờ thì người đã lộ nguyên hình. Ô Đại Dã nhanh cởi bỏ chiếc mặt nạ trên mặt người ra đi.

– Được. Nếu như người đã biết, ta cũng không cần phải giấu mặt làm gì.

Vừa nói vừa đưa tay lên mặt cởi tấm mặt nạ da người ra, quả nhiên không ai khác ngoài Ô Đại Dã.

Không sai chút nào, đúng là người. Ô Đại Dã.

Khấu Anh Kiệt gằn giọng, trong ánh mắt chứa căm hận nói:

– Người là một tên bỉ ổi vô sỉ.

Ô Đại Dã giờ khuôn mặt thật đã lộ ra, nhưng không còn vẻ hoảng sợ như trước, nguyên vì hắn đã nhận ra Khấu Anh Kiệt tuy căm hận hắn nhưng vừa rồi trong một chút nhân từ đã tự nói ra không muốn lấy mạng hắn lúc này cho nên hắn trở nên yên tâm.

Hắn cười khằng khặc mấy tiếng rồi ngồi xuống vẻ kênh kiệu nói:

– Khấu Anh Kiệt. Người đã luyện thành tựu võ công cái thế, ta tuy không còn là đối thủ của người thế nhưng người phải hiểu đạo lý, quốc có quốc pháp, môn có môn quy.

Hắn ngừng lại một chút rồi giọng càng trở nên kẻ cả nói tiếp:

– Huống gì ta là sư huynh của người, một ngày nào ta còn sống thì sơn môn vẫn do ta trông coi, người nhất nhất phải nghe theo lệnh của ta.

Khấu Anh Kiệt cười nhạt nói:

– Câu này nếu như trước khi người chưa có hành động dẫm đạp sư môn, cõng rắn cắn gà nhà thì có lẽ nói ra còn nghe có đạo lý, nhưng giờ người nói thì đã muộn mất rồi.

– Nói bậy.

Ô Đại Dã nói như gầm lên:

– Người mà dám mở miệng giáo huấn ta hay sao?

Khấu Anh Kiệt hừ một tiếng lạnh lùng nói:

– Nội trong ba ngày, nếu như người không giải tán hết đám ma đồ ngoại đạo kia ra khỏi sơn môn, ta sẽ giáo huấn người nhiều hơn. Hừ... đến lúc ấy thì...

Chàng hơi ngừng lời lại, ánh mắt kiên nghị sắc lạnh chiếu thẳng vào mặt Ô Đại Dã nói tiếp:

– Chớ trách ta tâm thứ độc ác, thay mặt vong linh tiên sư nơi tiên cảnh trừng trị tên môn đồ bại hoại như người.

– Ngươi. Ngươi dám...

Ô Đại Dã rung lên trong lòng nhưng giọng vẫn đanh lại:

– Người... tên tiểu tử mục vô tôn trưởng kia.

– Câm miệng.

Khấu Anh Kiệt quát lớn nói:

– Ô Đại Dã, giữa người và ta tình nghĩa công tư đã đứt đoạn, nếu như người vẫn còn xuất ngôn bất cẩn thì ta biến người thành cái xác không hồn ngay lập tức.

Ô Đại Dã mặt biến sắc hắn đã nhận ra hai ánh mắt đầy hận thù và sát khí, có ngu hắn cũng không nói thêm tiếng nào chỉ cười khảy.

Khấu Anh Kiệt gằn giọng tiếp:

– Ta nói như thế là đã quá rõ, Bạch Mã sơn trang vẫn là cơ nghiệp bổn môn, tuyệt đối không được một người nào bên ngoài vào xâm chiếm. Bọn ác đồ ngoại lai kia do chính người dẫn vào thì cũng chính do người đuổi chúng đi, ta hẹn cho người ba ngày sẽ chờ người ngay tại Nghênh tân các. Sau ba ngày. Hừ, nếu như không thực hiện đúng lời ta thì chớ trách ta hạ thủ vô tình.

Ô Đại Dã lặng người ra một lúc, ngưng mắt hỏi:

– Người làm gì chứ?

Khấu Anh Kiệt cười lạnh lùng:

– Hắc. Bọn ác đồ này hành ác tạo nghiệt, ta vốn không bao giờ tha cho chúng, dám nhăm nhe dòm ngó đến cơ nghiệp sư môn ta, nói không được thì ta sẽ giết sạch từng tên một. Ta nói được làm được, Ô Đại Dã đây là cơ hội duy nhất cho người lập công chuộc tội. Tư thù giữa ta với người thì ta có thể gác qua một bên, thế nhưng tội cấu kết ngoại lai, khi sư diệt tổ thì e người tránh không khỏi sự trừng phạt, chưa nói là ta không thể bỏ qua cho người mà đến ngay nhị sư huynh và tiểu sư muội nhất định sẽ vấn tội người trong một ngày rất gần.

Những lời này nó ra hoàn toàn đầy chính khí, đầy đạo lý khiến Ô Đại Dã sắc mặt khi đỏ khi trắng, chẳng nói gì được cứ hậm hực trong lòng...

Khấu Anh Kiệt ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn nói tiếp:

– Hiện tại thì nhị sư huynh đã biết ăn năn hối cải, tiểu sư muội thì sẽ sớm trở về, ta xem người còn mặt mũi nào để gặp bọn họ? Ta nghĩ nếu như người vẫn còn chấp mê bất ngộ thì sẽ chết không có đất chôn thây.

Ô Đại Dã giọng lạt đi:

– Đừng nói nữa.

Nói rồi đột nhiên Ô Đại Dã đứng phắt dậy thả bước đi tới bên cửa sổ, trên mặt biểu hiện sự thay đổi liên tục, chừng như trong nội tâm bị xáo động nhiều.

– Hừ. Khấu Anh Kiệt... những lời này người nói ra nghe thật dễ. Người nghĩ Vũ Nội Nhị Thập tứ lệnh dễ đối phó lắm hay sao?

Khấu Anh Kiệt nói:

– Hiện tại trước mắt chỉ có duy nhất một con đường là thẳng tay với chúng một phen, người há lại khiếp sợ chúng?

– Quá muộn.

Ô Đại Dã buông một câu rồi thở dài lắc đầu nói.

– Tất cả đều đã quá muộn.

Khấu Anh Kiệt nhận ra chừng như Ô Đại Dã đã có chuyển biến, liền đổi giọng khích lệ:

– Còn chưa muộn, chỉ cần người hạ quyết tâm, bắt đầu hành động từ bên trong nội tầng sơn môn, hễ bất cứ một người nào có ý phản đồ, cấu kết với ngoại địch thì cứ giết thẳng tay. Ta sẽ ở bên cạnh hỗ trợ, không thể nào không thành.

Ô Đại Dã chừng như đã có thay đổi tâm ý, nhưng trên mặt hắn tự nhiên hiện vẻ kinh sợ nói:

– Người còn chưa biết việc hiện tại trong bổn trang người nắm hết quyền binh trong tay chẳng phải là ta.

– Là ai? Có phải Trí Đa Tinh Hứa Đạc?

– Không sai.

Ô Đại Dã quay lại nhìn Khấu Anh Kiệt chậm rãi gật đầu nói:

– Chính là hắn, hiện tại trong bổn trang, ngoài một số ít người cũ của chúng ta trước đây, còn lại những chức vụ quan trọng đều do hắn tuyển chọn người từ ngoài đưa vào. Những này này chỉ nghe theo lời hắn, ta thực chất... Ai. Thật hổ thẹn, chẳng qua chỉ là một vị trang chủ bù nhìn mà thôi.

Ô Đại Dã ngừng lời lại, mặt đỏ lên vì thẹn, ấp úng tiếp:

– Khấu Anh Kiệt có những chuyện chết xem ra còn dễ hơn sống, có những chuyện bất đắc dĩ không thể tự mình làm chủ được. Cứ nghĩ ba năm trước nếu như người với ta thay đổi vị trí cho nhau thì tình hình hiện tại chưa chắc đã khá hơn gì.

Nói rồi cứ như cơn hận lòng dâng cao, hắn giậm mạnh chân rồi thả người ngồi xuống ghế.

Khấu Anh Kiệt cười nhạt nói:

– Sống cũng phải sống như thế nào cho có giá trị, còn như người mại tổ cầu vinh, tham sống sợ chết thì có ý nghĩa gì?

Ô Đại Dã thống hận trong lòng thét dài một tiếng, rồi bỗng cất tiếng cười khan nói:

– Đằng nào thì ta cũng đã đi sai một nước cờ để thua toàn cuộc, toàn bộ trách nhiệm do một mình ta gánh vác. Người và sư muội muốn nói thế nào thì cứ nói. Ta đi đây.

Khấu Anh Kiệt dằn giọng:

– Hãy chậm.

Ô Đại Dã vốn nói rồi đã đứng dậy nhưng nghe thế thì lại ngồi xuống, ngưng mắt nhìn Khấu Anh Kiệt.

Khấu Anh Kiệt lạnh giọng nói:

– Tất cả chuyện này do người gây nên, há người còn muốn chối cãi? Huống gì hiện tại bất quá thí mạng một trận, đến Thẩm Tố Sương cũng chưa đáng để ta coi vào đâu kia mà.

Ô Đại Dã ngớ người ra nói:

– Thì ra người còn biết chuyện Thiết phu nhân tọa trấn trong bổn trang.

– Ta đương nhiên biết, đêm nay người và ta gặp nhau thật hiếm có, ta chỉ muốn làm rõ một chuyện rồi ngươi đi còn chưa muộn.

– Nói đi.

Ô Đại Dã cười nhạt nói:

– Hiện tại thì ta và người đã biết rõ nhau quá rồi, ta có chuyện gì lại không thể nói.

Khấu Anh Kiệt lạnh giọng nói:

– Thực tâm mà nói, hiện tại kể cả Thẩm Tố Sương thì đám người này ta chẳng coi vào đâu, chỉ cần người tỏ thái độ rõ rằng dứt khoát thì mọi hậu quả về sau thế nào, ta có thể gánh thay. Nhưng nếu như người đã sai còn sai thêm, làm chuyện thần nhân đều phẫn nộ Ô Đại Dã thoáng chút ngớ người cười khổ nói:

– Hiện tại ta đã chịu ngậm bồ hòn làm ngọt thì có gì để nói nữa? Tiểu sư đệ, người xem ta phải làm gì mới đúng?

Khấu Anh Kiệt nghe Ô Đại Dã gọi mình bằng mấy tiếng tiểu sư đệ hết sức chân tình thì chừng như bị xúc động mạnh, cơ hồ muốn rơi nước mắt.

– Trong mắt người còn có một tiểu sư đệ như ta sao?

Khấu Anh Kiệt dằn nén cảm xúc trong lòng giọng lạnh băng băng:

– Không... quá muộn rồi. Người cứ gọi thẳng ta bằng tên là được.

Ô Đại Dã ngớ người:

– Chẳng lẽ người vẫn còn nhớ đến hận thù đương sơ mới gặp nhau?

Khấu Anh Kiệt hừ một tiếng lạnh lùng nhìn hắn bằng hai ánh mắt chết người:

– Ta quả thực không thể nào quên được... nếu như là người, người quên được chăng?

Ô Đại Dã đỏ mặt giọng phẫn nộ:

– Hừ. Nếu như đã thế, sao hiện tại người không ra tay với ta ngay đi? Hà cớ thể hiện hạ thủ lưu tình với ta làm gì?

– Điều này thì ta đã nói qua.

Khấu Anh Kiệt nét mặt âm trầm nói:

– Ta không thể lấy thù riêng trả thù công, chuyện giữa hai chúng ta cứ để chậm một bước hãy nói. Thế nhưng Bạch Mã sơn trang là cố địa sư môn, ta phải chấn hưng trùng kiện, không thể một sớm một chiều để rơi vào tay người khác, chính vì thế mới lưu người lại để đòi công đạo.

Ô Đại Dã trừng lớn mắt nhưng rồi cười khổ nói:

– Thôi được, những lời này nói ra nghe cũng rất có đạo lý, đại trượng phu ân oán phân minh. Hừ... đến lúc ấy ta nhất định tiếp ngươi.

Khấu Anh Kiệt nói:

– Thế nhưng hiện tại trước mắt ngươi và ta cần phải hiệp lực đối phó ngoại địch.

Ô Đại Dã cười nhạt nói:

– Người nói đi, muốn ta thế nào?

Khấu Anh Kiệt nói:

– Ta đã nhờ miệng của Giang Thiên Hữu báo lại cho bọn người Vũ Nội Nhị Thập tứ lệnh biết hạn cho chúng nội trong ba ngày phải giải tán khỏi đây, nếu không huyết tiễn sơn trang. Chỉ nội trong một hai ngày, Thẩm Tố Sương bị bức bách quá nhất định sẽ ra mặt trí mạng với ta, người chỉ cần theo dõi mọi động tĩnh của Trí Đa Tinh Hứa Đạc, nếu như cần thiết thì ra tay hạ thủ hắn luôn cũng tốt.

Ô Đại Dã khựng người một lúc miệng lắp bắp:

– Điều này... ta...

Khấu Anh Kiệt lạnh lùng nói:

– Lẽ nào... người còn có gì trở ngại?

Ô Đại Dã im lặng đi một lúc, nghiến răng nói:

– Thôi được. Chuyện này thì cứ để ta.

Khấu Anh Kiệt nói:

– Còn nữa, ta tuy không biết các người liên lạc với bên ngoài như thế nào nhưng ta tin chắc rằng các ngươi với Vũ Nội Nhị Thập tứ lệnh mỗi ngày phải có bí mật liên lạc với nhau.

– Không sai.

Ô Đại Dã gật đầu thừa nhận:

– Đưa thư bồ câu.

– Vậy thì đúng.

Khấu Anh Kiệt gật đầu nói tiếp:

– Nếu như người có thể đưa một bức thư giả đi, báo cho bên ngoài biết là ở đây mọi chuyện đã bình ổn thì ta với người càng dễ hành động.

Ô Đại Dã ngẫm nghĩ một lúc rồi cười khổ nói:

– Đúng. Người nghĩ thật chu đáo, những chuyện này ta giao hết cho người, ta trở về bí mật bố trí, bắt đầu từ ngày mai sẽ ra tay tiêu diệt hết bọn người do Vũ Nội Nhị Thập tứ lệnh phái đến không chừa một tên nào.

Khấu Anh Kiệt gật đầu nói:

– Được. Chuyện thành hay không đều do ở người, ta ở Nghênh tân các luôn chờ đợi tin tức của người, còn Thẩm Tố Sương thì người cứ để ta lo liệu.

Ô Đại Dã hơi ngẩn người ra nhưng rồi chừng như đã hiểu, hắn đứng lên nói:

– Tốt. Ta đi.

Khấu Anh Kiệt định căn dặn Ô Đại Dã thêm một vài câu nữa nhưng nhìn thấy hắn đã sải chân bước nhanh, chàng không nói gì thêm nhẹ nhún chân một cái vọt nhanh ra ngoài cửa sổ mất hút.

o O o Ô Đại Dã sở dĩ chấp nhận lời Khấu Anh Kiệt mà phản mạt đối đầu với Vũ Nội Nhị Thập tứ lệnh cũng có nhiều lý do. Ngoài việc hắn nhận ra được lỗi lầm sai trái của bản thân, còn một lý do lớn hơn nữa là hắn nhận ra được từ khi kết cấu với Thiết Hải Đường thì hắn ngày càng bị lấn lướt, thậm chí hắn đã nói trong Bạch Mã sơn trang này hắn chỉ như một vị trang chủ bù nhìn mà thôi.

Xuất phát từ nỗi uất hận đó, mà chủ yếu vẫn là hận tên phó trang chủ Trí Đa Tinh Hứa Đạc kẻ đã ra mặt không coi hắn vào đâu, bao nhiêu quyền hành trong Bạch Mã sơn trang này xem như nằm trong tay Trí Đa Tinh Hứa Đạc. Ô Đại Dã rất phẫn uất nhưng chưa có thời cơ bộc phát.

Nhân lần này, Khấu Anh Kiệt đánh tiếng hỗ trợ cho hắn nên hắn mới yên tâm quyết trở mặt đối đầu với Thiết Hải Đường. Nhưng trong thâm tâm hắn, Khấu Anh Kiệt vẫn là một cái gai mà hắn không thể nào dung nạp được. Song chuyện huynh đệ trong sơn môn thì có thể từ từ giải quyết, xem như trước mắt chung lo việc công, sau liệu việc riêng.

Sau một đêm suy nghĩ nát óc, Ô Đại Dã đã vạch ra được một kế hoạch hành động.

Một cuộc thương thảo bí mật do Ô Đại Dã tập hợp những người thân tín nhất gần như đã hoàn tất.

Ngồi quanh một chiếc bàn bát tiên ngoài Ô Đại Dã ra thì đều là thủ hạ cận thân của hắn, cả thảy năm người gồm có:

Kim Thử Tinh Mạc Vũ Thu, Phi Mã Tinh Lôi Minh, Tam Dương Tinh Tào Khai Vũ, Hùng Kê Tinh Cát Sơn và Hợi Chư Tinh Mã Nghĩa.

Nên biết năm xưa trong Bạch Mã sơn trang một lực lượng hùng hậu nhất là Thập nhị võ sư, nhưng hiện tại thì chỉ còn sáu người. Trong số người này thì duy nhất Thiên Cẩu Tinh Phùng Đồng là tay chân thân tín của Tư Không Viễn, số năm người còn lại đang có mặt là thủ hạ dưới trướng của Ô Đại Dã.

Những người này sau khi Quách vương gia còn tại thế thì uy thế của lão chỉ sau lão trang chủ và sư đệ huynh muội Ô Đại Dã.

Những người này sau khi Quách lão vương ra còn tại hết thì uy thế chỉ sau lão trang chủ và sư không đệ muội Ô Đại Dã, còn lại tráng đinh đều răm rắp sợ bọn họ một phép.

Nhưng kể từ sau khi Quách lão vương gia qua đời, Ô Đại Dã đã cấu kết dựa dẫm vào Vũ Nội Nhị Thập tứ lệnh, Bạch Mã sơn trang nằm trong tầm kiểm soát của Thiết Hải Đường thì điều tuyển vào trang những thành viên mới được trọng dụng.

Đám người này về sau hiển nhiên chỉ biết đến một mình phó trang chủ Trí Đa Tinh Hứa Đạc, còn không xem vị Trang chủ Ô Đại Dã vào đâu, đương nhiên với những người như bọn Kim Thử Tinh Mạc Vũ Thu thì càng không xem ra gì. Điều này khiến cho bọ họ vô cùng bất mãn.

Thực ra thì không riêng gì bọn Kim Thử Tinh Mạc Vũ Thu bấy nhiêu người mà tất cả những ai là người cũ của Bạch Mã sơn trang trước đây thì đều có ác cảm với bọn người Vũ Nội Nhị Thập tứ lệnh, kẻ thống trị mới trong Bạch Mã sơn trang này. Không ai không mong muốn có một ngày hồi phục lại Bạch Mã sơn trang của một thời hoàng kim như khi Quách lão vương gia còn tại thế.

Cho nên lúc này Ô Đại Dã vừa nói ra ý đồ đó của mình thì bọn Kim Thử Tinh Mạc Vũ Thu lập tức tán đồng ngay.

Diệu Thủ Côn Lôn Ô Đại Dã chờ cho mọi người trở lại yên tĩnh rồi mới chậm rãi nói:

– Đây không phải là chuyện dễ làm. Các người nên biết thực lực của Vũ Nội Nhị Thập tứ lệnh rất to lớn, chúng ta làm việc này nếu như đi sai một chút thì hậu quả hết sức khó lường, cho nên ta yêu cầu các người phải hết sức thận trọng.

Kim Thử Tinh Mạc Vũ Thu nói:

– Trang chủ xin cứ yên tâm, chỉ cần trước tiên giết chết con cáo già Trí Đa Tinh Hứa Đạc những tên còn lại chẳng có gì đáng sợ.

Hợi Chư Tinh Mã Nghĩa khuôn mặt đen bóng, hai hàm răng nghiến chặt lại nói:

– Mạc lão đại nói chí phải, hiện tại là thời cơ tốt nhất để hành động. Hiếm khi mà cả hai tên huynh đệ họ Giang kia đều thụ trọng thương, bọn người còn lại thì chỉ cần Trang chủ ra tay nhất định trấn áp được chúng, cho nên không thành vấn đề, nhưng còn Thiết phu nhân mới đáng ngại...

Ô Đại Dã cười nhạt nói:

– Hiện tại võ công của Khấu Anh Kiệt cực cao, Thiết phu nhân khó mà địch nổi hắn, chỉ cần làm sao cho bọn Vũ Nội Nhị Thập tứ lệnh đừng phái người tới chi viện là được. Cho nên ta xem chuyện này nếu như chúng ta làm thận trọng thì tám phần thành công, nhưng chỉ lo là sau khi đánh đổ được bọn ở đây rồi mới gặp khó khăn.

Nói đến đó hắn thở dài một hơi tiếp:

– Nhưng đằng nào thì cũng phải suy tính nhiều, hồi đêm ta suy nghĩ một đêm không ngủ, ai... Bạch Mã sơn trang là nơi ta bỏ bao nhiêu thời gian công sức ra mới giữ gìn được, nó không thể rơi vào tay Thiết Hải Đường, cũng không thể mất trắng vào tay tên tiểu tử Khấu Anh Kiệt. Có điều trước mắt quyền hành lợi hại, tính toán được mất mà ta đành phải chịu nhường mình một bước.

Kim Thử Tinh Mạc Vũ Thu gật đầu nói:

– Trang chủ nói rất đúng, theo thiển ý thuộc hạ thì chuyện này bảo vệ lưỡng toàn không phải là không được. Khấu Anh Kiệt tuy võ công cao thâm nhất thời nhưng chung quy còn trẻ người non dạ, lực thì hữu dư nhưng trí lại bất túc, nếu như đấu trí tất không bằng được trang chủ.

Tam Dương Tinh Tào Khai Vũ nghe thế cũng liền tiếp một câu:

– Đúng, đúng... Trang chủ chỉ cần nắm được Khấu Anh Kiệt trong tay, lợi dụng hắn làm lá chắn đối đầu với Thiết Hải Đường. Thử hỏi chỉ cần có Khấu Anh Kiệt tọa trấn sơn trang, Thiết Hải Đường muốn dòm ngó đến sơn trang chúng ta cũng phải gớm tay. Như vậy chẳng phải là ném một viên đá trúng hai chim sao?

Ô Đại Dã mỉm cười nói:

– Thật không ngờ hai người lại có tâm cơ như thế, thực ra điều này thì ta cũng đã nghĩ tới. Có điều các người tuyệt đối không nên coi thường tên tiểu tử họ Khấu.

Nói đến đó, hắn hơi ngừng lời lại, thở dài nói với vẻ hết sức hoài nghi:

– Thật ta không hiểu nổi hắn cứ như một kẻ thoát thai tái tạo, hoàn toàn biến thành một con người khác, ta không thể nào hiểu ra nổi. Ta nhất định phải tìm hiểu thật sự rõ chân tướng của hắn mới dễ đối phó với hắn.

Nói rồi lão thay đổi ngữ khí quay trở lại với vấn đề hiện tại:

– Trước mắt chúng ta chỉ có một con đường duy nhất là hợp tác với hắn cho nên chúng ta phải hết sức thận trọng, không được để lộ ra bất cứ một biểu hiện gì khiến hắn sinh nghi, nếu không sau này hành động rất khó.

Mọi người nghe thế đầu gật đầu đồng ý.

Ô Đại Dã giọng lạnh lùng nói tiếp:

– Nếu đã thế thì chúng ta cứ theo y kế hoạch hành động, Hứa Đạc sắp đến, các người chú ý theo dõi ánh mắt của ta ra hiệu mà hành động. Tốt nhất là phải làm gọn hắn ngay tại đây, đừng để kinh động những người bên ngoài.

Kim Thử Tinh Mạc Vũ Thu cười nói:

– Trang chủ yên tâm, chuyện này thì năm anh em chúng tôi làm gọn lắm.

Nếu như có thêm hai tên Quách Trung và Bùi Việt Hoành đi theo hắn đến đây thì càng tốt. Hừ... hai tên này thật đáng hận, nếu diệt luôn chúng thì hay quá.

Nên biết hai tên Bùi Việt Hoành và Quách Trung là hai tên đệ tử thân tín nhất của Trí Đa Tinh Hứa Đạc, võ công của chúng không tồi, bộ ba này luôn đi với nhau làm những điều gian ác, cho nên người trong Bạch Mã sơn trang từ trên xuống dưới ai ai cũng tức hận chúng.

Ô Đại Dã còn ngại hành động bất thành đả thảo động xà thì nguy, cho nên còn căn dặn năm người khi ra tay hành sự thì phải mỗi người ở một phương vị nào hết sức cụ thể.

Bọn họ bàn bạc nhau thêm chừng một tuần trà nữa thì có một tên tráng đinh vào báo:

– Bẩm trang chủ, phó trang chủ đã đến.

Mọi người vừa nghe thế tinh thần phấn chấn hẳn lên.

Ô Đại Dã hỏi:

– Đến một mình sao?

Tên tráng đinh lắc đầu đáp:

– Không. Tháp tùng theo phó trang chủ còn có Bùi Việt Hoành và Quách Trung.

Ô Đại Dã nói:

– Biết rồi. Người lui ra ngoài hạ lệnh những chốt canh phòng tòa lầu này phải canh giữ nghiêm ngặt, nhất nhất tuân theo mệnh lệnh.

Tên tráng đinh ứng thanh đáp một tiến rồi lui nhanh ra ngoài.

Ô Đại Dã đánh mắt ra hiệu, bọn Kim Thử Tinh Mạc Vũ Thu năm người liền theo kế hoạch đã định sẵn ai ngồi vào vị trí nấy đã được sắp đặt.

Vừa yên vị xong thì bên ngoài hành lang tiếng bước chân vang lên, cứ nghe tiếng bước chân mạnh bạo nghênh ngang kia thì cũng biết ngay là phó trang chủ Trí Đa Tinh Hứa Đạc, vì chỉ có hắn mới dám đi đứng mạnh bạo ngay trong Thất Tinh lâu này mà thôi.

Chốc lát, Trí Đa Tinh Hứa Đạc và hai tên tâm phúc Truy Tinh Thủ Quách Trung, Bích Thần Đao Bùi Việt Hoành vào đến phòng, tiện tay khép kín hai cánh cửa lại như thường lệ.

Nhưng Trí Đa Tinh Hứa Đạc thốt nhiên đảo người lại, quay đầu nhìn một cái, trong ý thức hắn ngờ ngợ ra có gì khác thường.

Thế nhưng nói sao thì hắn cũng không thể nghĩ hôm nay là ngày xui tận mạng nhất của hắn. Cho nên chỉ hơi ngờ ngợ một chút rồi cất bước đi tới.

Truy Tinh Thủ Quách Trung thì thân mình nhỏ thó nhưng ngược lại Bích Thần Đao Bùi Việt Hoành thân hình cao lớn, cả hai phân tả hữu đi ngay sau lưng Trí Đa Tinh Hứa Đạc.

Ô Đại Dã vội đứng lên tiếng một bước ôm quyền chào hỏi:

– Ba vị đến muộn, chúng tôi đã đợi cả buổi, nhanh mời ngồi.

– Không dám...

Hứa Đạc khiêm tốn đáp một tiếng ôm quyền hoàn lễ nói:

– Trang chủ cho triệu tập khẩn cấp như thế, hẳn có chuyện gì rất cơ mật?

Vừa nói hắn vừa liếc mắt nhìn nhanh bọn Kim Thử Tinh Mạc Vũ Thu năm người chỉ thấy người nào mặt cũng nghiêm túc chừng như có chuyện quan trọng thật.

Ô Đại Dã chậm rãi gật đầu nói:

– Đương nhiên là có chuyện hệ trọng nếu không khi nào dám làm kinh động đến Hứa lão huynh, Hứa phó tọa, các người ngồi xuống rồi chúng ta cùng bàn chuyện.

Trí Đa Tinh Hứa Đạc nói:

– Hai hôm nay trong trang nhiều việc quá. Thiết phu nhân bên kia cũng có chuyện đến gọi tôi, cho nên chỉ sợ tôi không ở lại lâu được.

Ô Đại Dã mỉm cười nói:

– Yên tâm, chúng tôi không dám làm mất nhiều thời gian của phó tòa đâu, chỉ chừng một tuần trà là giải quyết xong thôi mà.

– Thôi được.

Hứa Đạc nói rồi từ từ ngồi xuống.

Ô Đại Dã nhìn Truy Tinh Thủ Quách Trung cười nói:

– Quách lệnh chủ, xin mời cũng ngồi nói chuyện.

Kim Thử Tinh Mạc Vũ Thu nghe thế liền đứng lên, kéo chiếc ghế trông ngay bên mình ra mời:

– Nào nào... Quách lệnh chủ, mời ngồi.

Tam Dương Tinh Tào Khai Vũ cũng đứng lên bước tới kéo tay Bích Thần Đao Bùi Việt Hoành đến ngồi xuống ngay bên cạnh mình vẻ rất thân mật.

Bọn Hứa Đạc không ngờ đối phương đã sắp đặt trước, khiến ba người ngồi ba góc thành ra bị kẹp giữa bọn Ô Đại Dã sáu người thành từng cặp một.

Ngồi bên cạnh Trí Đa Tinh Hứa Đạc, bên trái là Ô Đại Dã, bên phải là Hùng Kê Tinh Cát Sơn.

Hai bên Truy Tinh Thủ Quách Trung là Kim Thử Tinh Mạc Vũ Thu và Hợi Chu Tinh Mã Nghĩa.

Bích Thần Đao Bùi Việt Hoành thì ngồi giữa hai người còn lại.

Đương nhiên sắp đặt chỗ ngồi thế này là nằm trong kế hoạch của Ô Đại Dã, tính toán rất chu đáo chứ không phải vô tình.

Trí Đa Tinh Hứa Đạc ban đầu vẫn không để ý, thế nhưng đợi đến khi cả ba người cùng ngồi xuống rồ, hắn nhìn lại thì không khỏi giật thót mình, bất giác hai ánh mắt láo liên nhìn quanh quan sát thái độ từng người.

Diệu Thủ Côn Lôn Ô Đại Dã nhìn thấy thời cơ đã chín muồi, thì mừng thầm khấp khởi trong lòng, nếu như lấy ba chọi ba thì chưa hẳn nắm chắc được phần thắng, nhưng giờ lấy sáu chọi ba mà lại ở thế chủ động thì hắn rất tự tin chắc thắng trong tay. Huống gì ngay bên ngoài gian sảnh đường này còn không biết bao nhiêu tay chân bộ hạ thân tín của hắn, bọn Trí Đa Tinh Hứa Đạc ba người có mọc cánh cũng bay không thoát được.

Ô Đại Dã thấy yên tâm, mỉm cười hỏi:

– Phó tọa sáng nay có gặp Thiết phu nhân không?

Trí Đa Tinh Hứa Đạc ngớ người đáp:

– Không không, trang chủ có chuyện gì chăng?

Ô Đại Dã trong lòng càng yên tâm hơn nêu như hắn thực đã gặp Thiết phu nhân vào sáng nay, thì một khi ra tay xong phải xếp đặt nhiều công phu cho thỏa đáng, nhưng giờ thì không cần phải thế, xem ra đã đến lúc hạ thủ.

Nên biết Trí Đa Tinh Hứa Đạc phải là một người cực kỳ thông minh nên mới có trác hiệu như thế. Nhưng có đại trí trăm suy nghĩ đúng, cũng có một lần sai, mà chỉ một lần thôi cũng đã phải trả giá bằng cả tính mạng mình.

Trí Đa Tinh Hứa Đạc ngồi như ngồi trên đống lửa, hắn đã nhận ra vẻ âm trầm và đầy sát khí trong đại sảnh nhưng hắn vẫn chưa có cơ nào để rút thân ra khỏi đây càng sớm càng tốt.

Hắn vừa thấy lo lo trong lòng đồng thời cũng vắt óc suy nghĩ kế thoát thân, bất giác ngồi không yên cứ thấp thỏm nhổm người lên khỏi ghế.

Ô Đại Dã ướm mắt hỏi:

– Hứa phó tọa có chuyện gì mà ngồi không yên?

– A...

Hứa Đạc đảo nhanh đôi nhãn châu đáp:

– Tôi chợt nhớ có một việc rất quan trọng phải đi gặp Thiết phu nhân ngay lập tức, xin lỗi, ba người chúng tôi phải cáo từ trước.

– Vội gì.

Ô Đại Dã vừa nói vừa nhanh tay ấn vào vai Hứa Đạc nói:

– Hứa phó tọa cứ thong thả ngồi xuống không có việc gì phải vội.

Song phương ngồi sát ngay bên cạnh nhau, Trí Đa Tinh Hứa Đạc vốn không đề phòng, huống gì cái giơ tay ấn trên vai hết sức bình thường khiến Hứa Đạc không nghĩ rằng đó là một thủ pháp lợi hại. Đến khi hắn nhận thức ra nguy hiểm thì đã muộn, cả người hắn bị tả trảo Ô Đại Dã chộp vào Kiên Tĩnh huyệt khống chế cả người.

Nguyên là Ô Đại Dã thời gian gần đây đã luyện thành một loại khí công gọi là Ngũ Hành công lực, gia tăng thêm chân lực vốn có trong người rất nhiều.

Cho nên Trí Đa Tinh Hứa Đạc khi nhận ra bị đối phương dùng nội lực khống chế huyệt đạo, thì cả ngũ tạng đều bị công lực đối phương phong tỏa, nhất thời từng cơn đau kịch liệt khiến mặt hắn nhăn nhó, nghiến răng kêu lên:

– Người... A... Ô trang chủ, ông định làm gì?

– Hứa phó tọa.

Ô Đại Dã trên mặt hiện một nụ cười đắc ý nói:

– Người tự cho mình là người thông minh nhất thiên hạ, nhưng có lẽ người không nghĩ được có ngày hôm nay. Họ Hứa kia, người nộp mạng đi.

Hứa Đạc vừa nghe thế thì cả kinh, nhất thời cả người run lên, lắp bắp nói:

– Người... người định làm gì ta?

– Làm gì à?

Ô Đại Dã cười gằn:

– Hắc hắc... một con người thông minh như người mà không nhận ra được sao?

Hứa Đạc không làm sao giữ cho thân hình khỏi run, ấp úng la lên:

– Chẳng lẽ... các người... định... tạo phản?

Kim Thử Tinh Mạc Vũ Thu chen vào gằn giọng:

– Hứa phó tòa, hôm nay chúng ta phụng mệnh bắt người, xem người còn chạy đâu được.

Miệng nói thế, tay phải đột nhiên vung lên một ngọn chủy thủ đoản đao giấu sẵn trong tay áo đâm mạnh xuống lưng Truy Tinh Thủ Quách Trung đang ngồi bên cạnh mình.

Truy Tinh Thủ Quách Trung vốn thấy biến thì định nhảy người ra ngoài nhưng không kịp, Kim Thử Tinh Mạc Vũ Thu ra tay nhanh không tưởng. Chỉ thấy Quách Trung thân hình khựng lại, miệng rú lên một tiếng rồi ngồi bất động như một pho tượng, lưỡi dao xuyên thấu từ lưng ra trước ngực chết ngay tức khắc.

Ngồi phía bên kia là Tam Dương Tinh Tào Khai Vũ thấy thế cùng định ra tay với Bích Thần Đao Bùi Việt Hoành.

Tam Dương Tinh Tào Khai Vĩ vốn cũng thủ sẵn một ngọn thất chủy đoản đao như Kim Thử Tinh Mạc Vũ Thu, khi nhìn thấy Tào Khai Vũ ra tay thì cũng liền hạ thủ với Bùi Việt Hoành.

Chỉ nghe soạt một tiếng, Bùi Việt Hoành nhảy được người ra thoát hiểm, nhưng cả áo lẫn da thịt bị chém bay mất một mảnh ở tay trái.

Bùi Việt Hoành la lên:

– Nguy.

Tay phải rút phắt thanh đao to bản ở thắt lưng ra, vừa lúc này Phi Mã Tinh Lôi Minh nhảy tới hỗ trợ cho Tào Khai Vũ tấn công.

Phi Mã Tinh Lôi Minh trong tay sử dụng đôi Hạc thiết trảo, vung mạnh lên bổ thẳng vào hai bên sườn Bùi Việt Hoành.

Chỉ trong nháy mắt, Hợi Chu Tinh Mã Nghĩa và Hùng Kê Tinh Cát Sơn binh khí trong tay kềm người Bích Thần Đao Bùi Việt Hoành vào một góc sảnh đường tấn công.

Không khí trong đại sảnh đường vốn đã âm trầm đầy sát khí, giờ thêm một trận ác đầu khiến cho không khí càng thêm căng thẳng quyết liệt.

– Ô Đại Dã...

Trí Đa Tinh Hứa Đạc đã lấy lại được bình tĩnh, gằn giọng hỏi:

– Các người làm thế này, thật sự định tạo phản sao?

– Người nói đúng không sai chút nào.

Ô Đại Dã cười hắc hắc gật đầu cao ngạo nói:

– Chúng ta đúng là tạo phản, trước hết diệt bọn người, sau đó thanh toán với lão cẩu Thiết Hải Đường.

Trí Đa Tinh Hứa Đạc sắc mặt xạm lại thế nhưng trong tình cảnh này hắn cố gắng hết sức trấn tĩnh để tìm kế thoát thân.

– Hừ. Ô trang chủ, ta nghĩ người không nên ngu xuất thế này, bằng vào các người vài người thế này mà dám to gan đối đầu với Vũ Nội Nhị Thập tứ lệnh hay sao?

Ô Đại Dã cười nhạt khinh khỉnh nói:

– Đó là bước thứ hai, hiện tại bước thứ nhất là tiêu diệt ba tên các người.

Trí Đa Tinh Hứa Đạc cố bấm bụng cười nhạt nói:

– Giết bọn ta ba người... người cho rằng đơn giản lắm sao? Thiết phu nhân ở bên kia tha thứ cho người ư?

Nhưng vừa nói đến đó, chừng như hắn nhớ ra điều gì a lên một tiếng lạnh giọng nói:

– Thì ra là thế. Nếu như ta đoán không sai thì các người đã ngấm ngầm liên kết với tên tiểu tử họ Khấu kia... tạo thế nội ứng ngoại hợp. Hừ... người cho rằng chỉ chừng ấy mà có thể thành công hay sao? Nếu thế thì các người quá ảo tưởng.

Ô Đại Dã hai ánh mắt như đan vào nhau gằn giọng:

– Xem ra người có mắt không tròng rồi, Ô Đại Dã ta khi nào lại chịu dưới trướng một ai. Hạng như người không xứng làm tả hữu của ta, thế mà mấy năm nay hống hách chọc tức Ô Đại Dã quá đủ hận, hôm nay thì ta cho người nếm mùi đau khổ.

Hắn hơi ngưng lời lại rồi quắt mắt ra lệnh:

– Mang đao đến đây.

Tam Dương Tinh Tào Khai Vũ ứng thanh một tiếng rồi bước tới trao ngọn thất chủy đoản đao cho Ô Đại Dã.

Ô Đại Dã tay vừa nắm đao đã hoa lên một đường điêu luyện đúng là không hổ thẹn với ngoại hiệu Diệu Thủ Côn Lôn. Chỉ thấy ánh đao loáng lên nhanh một cái rồi vụt tắt, một chiếc tai bên trái của Hứa Đạc bị hớt gọn rơi xuống đất.

Trí Đa Tinh Hứa Đạc toàn thân rung giật mạnh một cái, máu từ bên đầu trái vừa bị hớt mất tai chảy ròng ròng xuống người. Hắn tuy ngụy kế đa đoan, cố gắng trấn tĩnh hết sức nhưng lúc này cũng phải khiếp hồn tiêu phách tán.

– A. Ô trang chủ... có gì từ từ hãy nói... người chớ... nên hạ độc thủ.

Ô Đại Dã cười gằn:

– Hắc hắc... từ từ hãy nói à? Ta với Thiết Hải Đường vốn quan hệ với nhau không tệ, thế nhưng vì có người chen vào ly gián mới khiến cho Thiết Hải Đường phản mặt với ta, tất cả mọi việc đều do người mà ra cả.

Tiếng cuối cùng chưa dứt, ngọn đao trong tay lại loáng lên hớt bay thêm chiếc tai còn lại của Hứa Đạc.

Trí Đa Tinh Hứa Đạc lần này không còn giữ được bình tĩnh, đau đớn rú lên như một con heo bị chọc tiết.

Nếu như không có cánh tay của Ô Đại Dã vẫn bóp chặt trên vai khống chế cho Hứa Đạc không cử động được có lẽ hắn đã lăn lộn ra trên đất.

Giờ mới thấy câu, ác giả ác bảo quả không sai chút nào. Bình thường Ô Đại Dã đã chịu Trí Đa Tinh Hứa Đạc khinh thị áp bức thế nào thì giờ đây hắn trút hết hận ấy trở lại trên đầu đối phương, mà xem ra còn tàn bạo hơn nhiều.

Ô Đại Dã chừng như nghe tiếng Hứa Đạc rú lên thống thiết thì thấy thích thú trong lòng, cho nên miệng cười hắc hắc, tay đao điêu luyện lướt ngang trán Hứa Đạc hai đường thành chữ thập.

Trí Đa Tinh Hứa Đạc lại rống lên nói gần như khóc:

– Trang chủ... có gì xin... từ từ hãy nói... xin nương tay. Bất luận người ra điều kiện gì, tôi đều chấp nhận. Chỉ xin trang chủ nhón tay... làm phúc... tha mạng cho tôi... xin tha mạng.

Nói rồi, hắn không còn cầm được nước mắt rơi như mưa.

Nước mắt và máu hòa vào nhau nhuốm hết cả quần áo hắn, biến hắn trở thành một con người máu.

Cứ nhìn tình cảnh này của Hứa Đạc đừng nói là đồng bọn của hắn là Bùi Việt Hoành mà ngay đến bọn Kim Thử Tinh Mạc Vũ Thu năm người nhìn thấy cũng rúng động.

Thế nhưng Ô Đại Dã ngược lại không một chút động lòng, hắn huơ huơ ngọn đao trước mặt Hứa Đạc rồi như đã tìm ra được cách hành hạ đối phương, đao rạch mạnh một đường trước ngực Hứa Đạc.

Hứa Đạc ngực lộ ra ngoài với một đường cắt ngang từ trên xuống, máu lại tiếp tục tuôn ra.

Ô Đại Dã ngửa cổ cười dài, vẻ đắc ý với kiệt tác của hắn.

– Hứa Đạc. Hôm nay thì người đã biết Ô đại gia lợi hại thế nào rồi chứ?

Nói rồi hắn lại huơ đao trước mặt Hứa Đạc cười khan tiếp:

– Người từng nghe câu, bất độc bất trượng phu rồi chứ?

Hứa Đạc biết Ô Đại Dã tâm địa độc ác không còn có cơ may tha cho mình, kẻ sắp nhận lấy cái chết chừng như không còn biết sợ, hắn nghiến răng rít lên:

– Ô Đại Dã. Người... thật tàn bạo... người giết được ta, nhưng Tổng lệnh chủ sẽ không tha...

Phựt, ánh đao lại loáng lên.

– Á.

Hứa Đạc kêu lên thống thiết, nhìn lại thấy thêm một cánh tay bị Ô Đại Dã chém đứt lìa.

Hứa Đạc đau đớn cơ hồ chết ngất đi nhưng thân hình vẫn không nhúc nhích được.

– Hứa Đạc. Người chết đến nơi rồi mà vẫn còn lớn mồm. Được để Ô gia xem lưỡi người dài ngang đâu.

Nói dứt lời hắn thọc cả đầu lưỡi đao vào trong mồm Hứa Đạc ngoáy mạnh một cái rồi nhấn sâu xuống cả tấc.

Trí Đa Tinh Hứa Đạc chỉ khục lên một tiếng trong cổ họng, thân hình giật mạnh một cái rồi nghẹo đầu ngục xuống.

Ô Đại Dã rút mạnh lưỡi đao ra, tay buông khỏi vai Hứa Đạc, lúc ấy cả thân hình đầy máu của Hứa Đạc mới từ từ đổ xuống trên vũng máu.

Lại nói lúc này Bích Thần Đao Bùi Việt Hoành cố sống cố chết đánh nhau với Tam Dương Tinh Tào Khai Vũ và Hùng Kê Tinh Cát Sơn.

Nhưng lực cô thế yếu, lại còn nghe Hứa Đạc bị hành hạ thảm khốc như thế thì hồn tiêu phách tán, chẳng còn tinh thần mà chiến đấu. Nên chỉ đánh một lúc thì đã ép vào góc phòng, trên người thì nhận liền mấy vết chém.

Đến lúc nhìn thấy Hứa Đạc gục xuống thì biết chết đến nơi, Bích Thần Đao Bùi Việt Hoành liều mình múa tít đao mở đường máu chém mạnh vào hướng Hùng Kê Tinh Cát Sơn.

Hùng Kê Tinh Cát Sơn thấy Bích Thần Đao Bùi Việt Hoành như một con hổ trúng thương đánh trí mạng thì cũng đành phải dạt lùi mấy bước.

Bích Thần Đao Bùi Việt Hoành vừa thấy thế đâu bỏ lỡ cơ hội, đao chém hờ thêm một đường nữa rồi phóng chân cắm đầu chạy.

Thế nhưng hắn chạy chưa được ba bước thì thân hình khựng lại, miệng rú thảm rồi cả người từ từ đổ xuống.

– Hắc. Người chạy được sao?

Nguyên là Ô Đại Dã vừa ra tay xong với Hứa Đạc, nhìn lại thì thấy Bích Thần Đao Bùi Việt Hoành vung đao chém bừa trí mạng tháo chạy. Ô Đại Dã khi nào chịu để yên, ngọn đao trong tay phóng vút ra như một mũi tên cắm thẳng vào ngực Bích Thần Đao Bùi Việt Hoành.

Thế là không mất nhiều thời gian để thanh toán xong bọn Trí Đa Tinh Hứa Đạc.

Ô Đại Dã trong lòng thấy nhẹ đi nhưng đây chỉ là bước đầu tiên, còn tới đây phải đối phó với bọn Vũ Nội Nhị Thập tứ lệnh mới quan trọng.