Quách Thái Linh trừng mắt nhìn Trác Quân Minh, đanh giọng hỏi :
− Việc gì đến ngươi?
Trác Quân Minh chắp tay nói :
− Tại hạ Trác Quân Minh, mộ danh tiểu thư đã lâu. Tuy người này với tại hạ chưa từng quen biết, nhưng có lẽ bên trong có chứa ẩn tình gì. Nếu được tiểu thư nể tình mà tha cho hắn thì tại hạ vô cũng cảm kích.
Quách Thái Linh hừ một tiếng, vứt roi đi rồi nhảy lên mình ngựa phóng đi như một áng mây hồng.
Khấu Anh Kiệt cố sức đứng lên, gọi với theo :
− Ngọc cô nương! Khoan đi đã...
Nhưng Quách Thái Linh không ngoảnh lại.
Chàng định đuổi theo thì bị Trác Quân Minh chặn lại nói :
− Bằng hữu, ngươi thật chẳng thức thời chút nào cả! Ai đời còn mặc áo tang mà vẫn cứ chạy theo gái chứ?
Cù Cửu thêm lời :
− Con mẹ nó! Trên đời lại có kẻ ngu đần đến vậy. Lão tử tiếc là chưa xả đôi thân hắn ra!
Nói xong nhảy đến vung đao lên chực chém.
Trác Quân Minh ngăn lại, cười nhạt nói :
− Miêu lùn! Ta biết là ngươi không phải trừng trị hắn vì hắn ngu đần hay thức thời, mà ganh với con ngựa của hắn thôi! Thực ra con Khoái Tai Phong của ngươi còn kém lắm, chưa bằng Tứ Mao Thanh của ta thì làm sao sánh nổi Hắc Thủy Tiên được? Được về thứ tư là may lắm rồi!
Cù Cửu bị kích, nổi giận quát :
− Câm miệng! Tên họ Trác ngươi cứ chờ đấy, chúng ta sẽ tính sổ với nhau sau!
Rồi chỉ đao vào Khấu Anh Kiệt nói :
− Tiểu tử! Mau báo danh tánh ra!
Khấu Anh Kiệt vẫn nhìn đăm đăm về phía Quách Thái Linh vừa đi khuất, còn để ý gì đến chuyện khác.
Cù Cửu tức khí quát lên :
− Tiểu tử, ngươi điếc sao?
Trác Quân Minh lên tiếng giảng hòa :
− Thôi thôi! Người ta đang có tang sự, ngươi bức hiếp làm gì? Ngọc cô nương vừa quất một trận đang thương tích thế kia, chịu sao nổi? Nói thật, người này tuy đáng ghét nhưng ngựa của hắn thật tuyệt diệu! So với ngựa của ta và ngươi thì hơn hẳn.
Cù Cửu huơ huơ thanh đao trong tay cười nhạt :
− Ta thì không phục... Trác Quân Minh! Bây giờ ta mới hỏi ngươi, dọc đường ngươi giở trò quỷ gì thế? Ngươi tưởng Trác gia là ghê gớm lắm ai cũng sợ hay sao?
Hắc hắc! Ai chứ Miêu Phi ta chẳng sợ đâu!
Trác Quân Minh biến sắc hỏi :
− Chẳng lẽ ta sợ ngươi?
Dứt lời cũng rút binh khí ra...
Lúc này cuộc đua đã xong, tuy vẫn còn dư âm nhưng coi như trò vui sắp mãn, nay thấy 'Trác Tiểu Thái Tuế' Trác Quân Minh và Cù Cửu Miêu Phi chuẩn bị động thủ, khán giả đều tỏ ra có hứng.
Thói đời như vậy, mặc người khác đau đớn, thậm chí có thể mất mạng, chỉ cần mình được chứng kiến một trò vui là tốt rồi.
Cù Cửu Miêu Phi lùi một bước đứng thủ thế nói :
− Tên họ Trác kia! Ngươi cứ định ra phương thức đi, kiểu gì Miêu Phi ta cũng chiều tất!
Trác Quân Minh lướt mắt nhìn quanh, thấy hàng trăm người đang náo nức chờ đợi một cuộc đấu liền nhìn Miêu Phi nói :
− Đây là việc riêng giữa ta và ngươi, can gì phải chưng ra trước bàn dân thiên hạ?
Miêu Phi nhíu mày hỏi :
− Ngươi nói vậy có ý gì?
Trác Quân Minh nói :
− Tối nay vào giờ tý, ta sẽ đợi ngươi ở gò Thái Dương ở phía nam thành, chúng ta sẽ tỷ thí ở đó để phân cao hạ, được chứ?
Miêu Phi gật đầu :
− Được! Tối nay ta sẽ đến!
Nói xong nhảy lên ngựa, tra đao vào vỏ hướng sang mọi người cất tiếng oang oang :
− Chư vị nghe rồi đấy, chính tên họ Trác đã ra điều kiện trước, nửa đêm nay sẽ tỷ đấu ở gò Thái Dương, trước đấu ngựa sau đấu võ. Chư vị ai có hứng thú thì cứ việc tới xem!
Dứt lời phi đi mà không chờ nhận giải thưởng.
Chúng nhân tỏ ra thất vọng vì không được mục kích cuộc náo nhiệt ngay lúc này nhưng một số lại tỏ ra tán thưởng, chờ nửa đêm tới gò Thái Dương xem.
Thấy nhân vật về đầu tiên bị đánh tơi tả, người về nhì và về thứ tư đều tức giận bỏ đi, nhiều đấu sĩ khác cũng lục tục giải tán.
Cuộc đua coi như thất bại. Người phụ trách cuộc đua là Tần Lôi là nhân vật có uy danh bậc nhất Tần Châu, thế lực rất lớn khống chế cả quan phủ.
Cuộc đua hôm nay thất bại đương nhiên là do Khấu Anh Kiệt phá đám, lão làm sao không tức giận?
Tần Lôi dẫn bốn tên đại hán hùng hổ bước đến trước mặt kẻ gây rối quát :
− Bắt tiểu tử này giải về phủ cho ta!
Bốn tên đại hán chuẩn bị động thủ thì bị Trác Quân Minh chặn lại nói :
− Hãy khoan!
Bọn này vốn biết uy danh 'Trác Tiểu Thái Tuế' liền dừng lại.
Tần Lôi nhíu mày hỏi :
− Trác thiếu quân có gì chỉ giáo?
Trác Quân Minh chắp tay nói :
− Xin Tần trường chủ nể mặt Trác mỗ tha cho vị huynh đệ này được không?
Tần Lôi tỏ ý không hài lòng, mặt sa sầm nhìn sang Khấu Anh Kiệt :
Bấy giờ Quách Thái Linh đã đi mất bóng từ lâu, chàng không nhìn theo nữa mà đứng cúi gục đầu, vẻ mặt đầy thống khổ, hoàn toàn không quan tâm đến những điều đang xảy ra xung quanh mình.
Tần Lôi hướng sang Trác Quân Minh nói :
− Trác thiếu quân đã nói như thế, lẽ ra Tần mỗ phải tuân lệnh, nhưng trường đấu này bị hắn phá hoại, còn đắc tội với Ngọc tiểu thư nữa. Tần mỗ với cương vị là chủ trường này, đối với hạng vô phương vô pháp mà không trị tội thì sau này còn ai tuân nữa?
Lão vừa nói xong thì từ đám khán giả vang lên tiếng reo hò :
− Phải trị tội!
− Giết hắn đi!
Trác Quân Minh cố gắng thuyết phục :
− Vị huynh đài này chẳng qua là người đi đường thấy cuộc vui nên mới tham gia, điều đó cũng chưa gọi là sai phạm. Tuy nhiên trên đường chạy đã không tuân theo quy định, điều đó Ngọc tiểu thư trừng trị thế là đủ rồi. Hơn nữa với cước trình con Hắc Thủy Tiên thì huynh đài đó giành giải nhất kể cũng xứng đáng. Xin lão huynh chiếu cố bỏ qua cho vị đó một lần!
Tần Lôi đưa mắt hậm hực nhìn Khấu Anh Kiệt. Lão muốn trừng trị kẻ quá quấy này cốt ý làm vừa lòng khán giả, nhất là Ngọc Quan Âm Quách Thái Linh.
Nhưng Trác Quân Minh đã nói vậy chẳng phải không có lí.
Hơn nữa lão biết rõ vị 'Trác Tiểu Thái Tuế' này gia thế võ công lão đều không phải là người có thể dây vào được.
Đành xuống thang nói :
− Trác thiếu quân đã nói như thế tại hạ chẳng dám không tuân. Nhưng ngôi quán quân của cuộc đua này không thể trao cho hắn được!
Trác Quân Minh cười hỏi :
− Vậy ý của Tần huynh là...
Tần Lôi đáp :
− Theo lý thì Ngọc tiểu thư đáng chiếm ngôi quán quân, vị đó hai lần gần đây đều đoạt giải, lần này cũng không nên ngoại lệ.
Trác Quân Minh nhìn Khấu Anh Kiệt hỏi :
− Thế nào? Huynh đệ có ý kiến gì không?
Khấu Anh Kiệt lắc đầu thở dài, sờ những vết thương trên cánh tay vẫn còn rướm máu.
Trác Quân Minh nhíu mày, chợt nhận ra đó là vết chém liền cầm tay Khấu Anh Kiệt hỏi :
− Vết thương này là do ai hạ thủ các hạ?
Khấu Anh Kiệt rụt tay, lắc đầu đáp :
− Không hề gì!
Đến lúc đó chàng mới trấn tĩnh lại, chắp tay nói :
− Đa tạ Trác huynh đã đồng tình. Tại hạ không được tỉnh táo, hành động có chỗ đắc tội, không trách người khác được. Hiện giờ có việc rất quan trọng phải làm, khi nào hoàn thành Khấu mỗ sẽ đến tìm Trác huynh để tạ ơn. Cáo từ!
Dứt lời quay người đi đến gần ngựa.
Trác Quân Minh đuổi theo nói :
− Khấu huynh hãy chậm một chút!
Khấu Anh Kiệt dừng lại hỏi :
− Trác huynh còn gì dạy bảo nữa?
Trác Quân Minh hỏi :
− Trác huynh trú ở đâu?
− Tại hạ đang ở 'Trường Hưng khách điếm'!
Trác Quân Minh gật đầu đáp :
− Thôi được. Thương thế của huynh không nhẹ đâu, hãy về nghỉ ngơi đi.
Chiều nay huynh đệ sẽ đến thăm.
Khấu Anh Kiệt chắp tay cảm tạ rồi lên ngựa phóng đi.
Tần Lôi định cản nhưng Trác Tiểu Thái Tuế xua tay nói :
− Người này xem bộ thật thà, xin trường chủ đừng ngăn cản nữa.
Tần Lôi thở dài nói :
− Hội đua hùng tráng như vậy mà bị hắn làm hỏng mất, thật tức quá. Việc Trác thiếu quân như vậy là xong, chỉ phiền Ngọc tiểu thư...
Trác Quân Minh cười nói :
− Nếu Tần huynh sợ Ngọc tiểu thư giận thì sao không đến Mai Viện mà cáo lỗi?
Tần Lôi chép miệng :
− Thì cũng đành thế thôi.
Trác Quân Minh bảo tên tiểu đồng dắt ngựa tới, cưỡi lên phóng đi.
Chúng nhân cũng bắt đầu giải tán.
Khấu Anh Kiệt rầu rĩ quay về khách điếm. Về phòng chàng đến ngồi trước linh cữu sư phụ khấn khứa hồi lâu, nước mắt ứa ra.
Y phục rách nát nhưng chẳng buồn thay. Trên người đầy thương tích, trong đó nặng nhất là vết thương đao của Cù Cửu Miêu Phi chém vào tay vẫn còn chảy máu, chàng lấy một ít thuốc đắp vào rồi nằm phục xuống giường.
Nhớ lại tình cảnh vừa rồi ở trường đua, Khấu Anh Kiệt buồn bã nghĩ thầm :
− Không những Quách Thái Linh hành hạ, đến cả tên Cù Cửu họ Miêu đó cũng khinh hiếp mình... Nay đã dấn bước vào giang hồ mà võ công kém cỏi như vậy thì còn hành hiệp trượng nghĩa thế nào được? Làm sao mà hoàn thành tâm nguyện của sư phụ đây?
Đang trầm tư mặc tưởng, chợt nghe có tiếng người gõ cửa rất gấp.
Chàng nhỏm người dậy hỏi :
− Ai đấy?
Người ngoài vừa đáp :
− Khấu gia xin mở cửa!
Khấu Anh Kiệt nhận ra giọng của tên tiểu nhị liền bước ra mở cửa xong mới hỏi :
− Cái Tam! Có việc gì?
Cái Tam đáp :
− Ngọc tiểu thư cho người đến gặp Khấu gia.
Khấu Anh Kiệt vội hỏi :
− Ngọc tiểu thư đó đến hay không?
− Không. Tiểu thư sai tên gia nhân là Mao Thất đến, còn mang theo đồ vật gì nữa. Hắn nói rằng muốn gặp Khấu gia.
− Bây giờ hắn ở đâu?
− Trong phòng quản lý.
Khấu Anh Kiệt ngẫm nghĩ một lúc rồi bảo Cái Tam đứng chờ.
Thay y phục xong, chàng khóa cửa lại đi theo tên tiểu nhị đến tiền viện.
Mao Thất đang ngồi với Lưu chưởng quầy, thấy Khấu Anh Kiệt liền đứng lên chắp tay nói :
− Khấu tướng công! Tiểu nhân mạo muội...
Lưu chưởng quầy đứng lên kéo ghế mời khách.
Khấu Anh Kiệt gật đầu ngồi xuống đối diện với Mao Thất.
− Nào có việc gì ngươi hãy nói đi.
Mao Thất cười đáp :
− Sau khi từ mã trường trở về, Ngọc tiểu thư hối hận vì hành động của mình nên sai tiểu nhân đến gặp tướng công, mang theo một ít vật để tỏ lòng hối hận.
Nói xong lấy chiếc túi đeo trên vai xuống mở ra.
Trong chiếc túi là mấy đỉnh bạc lớn và một chiếc bình ngọc nhỏ.
Mao Thất nói tiếp :
− Đây là hai trăm lạng bạc và một lọc thuốc trị thương độc môn của tiểu thư.
Ngoài ra còn...
Hắn lấy ra một phong bì lớn màu hồng rất đẹp nói :
− Đây là tặng phẩm do Tần trường chủ đích thân mang đến, nhưng gia tiểu thư nói rằng tướng công mới là người giành được giải quán quân của cuộc thi lần này, vì thế cũng sai tiểu nhân đưa lại cho tướng công.
Nói xong một hơi, hắn đưa tất cả những vật đó hai tay cung kính giao cho Khấu Anh Kiệt, cười nói tiếp :
− Xin tướng công nhận lấy để tiểu nhân về báo lại với gia tiểu thư.
Không ngờ Khấu Anh Kiệt lắc đầu nói :
− Ta không nhận đâu!
Mao Thất sửng sốt nói :
− Tướng công không nhận ư?
Khấu Anh Kiệt hỏi lại :
− Tiểu thư các ngươi thật quan tâm đến ta như vậy sao?
Mao Thất vội đáp :
− Dạ đúng thế! Gia tiểu thư thật sự quan tâm đến thương thế của tướng công, rất hối hận những việc mình đã làm. Vì sao tướng công lại không nhận chứ? Đó hoàn toàn là do thành ý...
− Ngọc tiểu thư hiện ở đâu?
− Đi rồi!
− Về Cao Lan?
− Dạ!
Khấu Anh Kiệt ngồi sững ra một lúc rồi cười khổ :
− Vậy là tốt rồi. Phiền Mao quản gia đưa giùm những thứ này về, nói rằng tại hạ hổ thẹn không dám nhận!
Mao Thất kêu lên :
− Sao lại phải thế? Đó là thành ý của gia tiểu thư vì chuyện sáng nay... Tiểu nhân đã nói rằng tiểu thư rất hối hận...
Khấu Anh Kiệt nói :
− Nếu đã hối hận thì cô ấy phải tự đến đây chứ? Còn nếu chỉ vì số bạc này...
Thôi, phiền Mao quản gia đưa về đi, còn tặng phẩm thì tại hạ càng không dám nhận. Nếu Ngọc tiểu thư cũng không nhận thì cứ đem trả cho Tần trường chủ. Hôm nay ta cũng đến Cao Lan, không chừng gặp lại quý tiểu thư cũng nên! Ta có một việc rất quan trọng muốn gặp cô ấy!
Mao Thất và Lưu chưởng quầy đều nhận thấy sắc mặt Khấu Anh Kiệt tái mặt, không biết do vết thương hay tức giận, chỉ đưa mắt nhìn nhau.
Một lúc sau, Lưu chưởng quầy ho khan một tiếng nói :
− Khấu tiên sinh! Ngọc tiểu thư đã sai Mao quản gia đến thay mình nhận lỗi, theo tại hạ thì tiên sinh cũng nên bỏ qua...
Mao Thất tiếp lời :
− Phải đấy! Nếu tướng công trả lại những vật này thì tiểu thư còn gì thể diện nữa? Có khi lại làm tiểu thư nổi giận...
Khấu Anh Kiệt đứng lên nói :
− Cho dù nói thế nào tôi cũng không nhận đâu. Mao quản gia còn có việc gì không?
Mao Thất nghĩ ngợi một lúc rồi ấp úng nói :
− Gia tiểu thư rất khó tính. Tướng công nếu không có việc gì thật cần thiết thì tốt nhất đừng tới Cao Lan, chỉ sợ gặp tiểu thư sẽ không hay đâu.
Khấu Anh Kiệt cười nhạt nói :
− Biết rồi! Nhưng ta cũng nhất định phải tới Cao Lan và cũng nhất định gặp Ngọc tiểu thư. Còn đối xử thế nào là việc của cô ta!
Dứt lời chắp tay chào rồi ra khỏi phòng.
Lưu chưởng quầy nhìn theo, chờ cho Khấu Anh Kiệt đi xa rồi mới nói :
− Sao lại có người ngốc đến thế? Tiền vào tay không chịu nhận. Lại còn ưa chuốc lấy phiền thức nữa!
Trở về phòng Khấu Anh Kiệt buồn bã nghĩ thầm :
− Quách Thái Linh! Cô coi thường ta quá. Khấu mỗ tới đây là do trung nghĩa, đâu phải hạng tiểu nhân ham lợi vì tiền? Nghìn dặm đưa tang, linh cữu là của phụ thân cô, thế mà cô coi ta là hạng người gì? Đánh người ta mà không chịu tự đến nhận tội lại giao cho một tên nô tài đưa bạc đến để dàn hòa, thật là khinh người quá.
Càng nghĩ càng tức, chàng bỗng đấm mạnh xuống bàn làm cây đèn nẩy dựng lên suýt đổ.
Lại đưa mắt nhìn sang cỗ quan tài, chàng thở dài nghĩ tiếp :
− Sư phụ đã quá nhiệt tâm muốn đem ái nữ gả cho ta, nhưng chỉ e đệ tử bất lực không thực hiện được tâm ý đó của lão nhân gia!
Nghĩ tới đó nước mắt lại ứa ra.
Mắt nhạt nhòa, chàng như thấy Quách Bạch Vân với bộ râu trắng xóa, ánh mắt cương nghị đang nhìn mình, trong lòng lại càng đau nhói.
Chàng lẩm bẩm :
− Không! Không thể nào! Mình không thể sống dung hòa với cô ấy được!
Càng không thể là trượng phu, vì cô ấy là thiên tiên, là thần nữ... Sau khi đem thi hài sư phụ về an táng xong, mình sẽ rời Cao Lan, vĩnh viễn rời xa cô ấy.
Nghĩ thế lòng chàng thấy yên tĩnh hơn, nỗi uất ức mấy ngày qua cũng vợi đi rất nhiều, những vết thương cũng dịu lại.
Chàng chợt cảm thấy bụng đói cồn cào mới sực nhớ ra cả ngày hôm đó chưa ăn chút gì.
Khấu Anh Kiệt tự cười thầm :
− Mình cũng thật là ngốc, hết nghĩ chuyện này đến chuyện nọ, việc thực tế lại không chịu làm... cần ăn uống đầy đủ, đưa di hài sư phụ về an táng, đó là việc quan trọng nhất và cũng thiết thực nhất.
Chàng sửa sang lại y phục rồi bước ra khỏi phòng, định bụng tìm một quán ăn kha khá dùng bữa.
Năm sáu ngày nay ăn sương nằm đất, vì chở theo quan tài nên đi đâu cũng bị xa lánh, chủ điếm thương tình cho một phòng trọ thì tốt, nếu không phải linh cữu vào một ngôi miếu hoang nào đó ăn uống thì có gì ăn nấy, vì thế mới mấy ngày mà chàng trong gầy rộc hẳn đi.
Ra khỏi 'Trường Hưng khách điếm' chàng đi dọc theo phố, mắt nhìn ra hai bên đọc bản hiệu.
Dân cư ở Tần Châu quả là phong phú, đủ các tộc người, ăn vận sặc sỡ với nhiều loại trang phục khác nhau.
Ngoài người Hán chiếm số đông, qua trang phục có thể nhận ra có khá nhiều người Mông, người Hồi và người Tạng.
Thực ra họ không phải toàn là cư dân ở Tần Châu mà một số người từ xa đến tham dự cuộc đua.
Khấu Anh Kiệt dừng lại trước một quán có cánh cửa rộng đề bốn chữ lớn 'Chiêu Quân Phạn Điếm', bên trong rất đông khách.
Khấu Anh Kiệt nghĩ thầm :
− Phạn điếm sao gọi là 'Chiêu quân'? Vậy nữ nhân không vào ăn được hay sao? Mình chưa bao giờ thấy có ở đâu mà quán cơm lại sang trọng thế này...
Ngay trước cánh cổng sơn son thiếp vàng có tới bảy tám tên tiểu nhị đon đả mời chào khách.
Thấy phạn điếm quá đông và sang trọng, Khấu Anh Kiệt không tiện vào định đi tìm quán khác nhưng một tên tiểu nhị đã vồn vã kéo tay chàng rồi gọi vào trong :
− Khách quan đến!
Khấu Anh Kiệt đành miễn cưỡng bước vào.
Chàng được dẫn lên lầu.
Phòng ăn rất rộng nhìn ra phố, chia thành nhiều ô nhỏ ngăn cách nhau bằng những tấm bình phong, bàn ghế thuộc loại sang, rèm cửa đều rất tân kỳ, trên tường còn treo tranh thủy mặc, không giống phòng ăn bình thường chút nào.
Đặc biệt từ sau một cánh cửa buông rèm vọng ra tiếng đàn ca.
Khấu Anh Kiệt nghĩ thầm :
− Không biết đây là loại phạn điếm gì? Mình chưa bao giờ gặp một phòng ăn sang trọng như thế này cả.
Tuy biết đắt nhưng chàng không sợ thiếu tiền, hơi do dự một chút rồi cũng chọn một bàn bên cửa sổ ngồi xuống chọn món ăn. Trong phòng có tới mười mấy khách nhân, chàng không hiểu sao tất cả đều tập trung ánh mắt về phía chàng, hầu hết đều không chút thiện cảm.
Khấu Anh Kiệt cảm thấy lo lắng.
Chàng biết rằng trong số thực khách ở đây có không ít người tham gia cuộc đua lúc sáng và khán giả đều phản đối chàng.
Tuy giả bộ như không thấy ai, nhưng lòng chàng rất hồi hộp lo lắng.
Chợt tên tiểu nhị đến gần cúi mình nói :
− Khách quan, có một vị quý khách ở sau bình phong số bốn mời đến cùng ngồi.
Khấu Anh Kiệt nhíu mày hỏi :
− Người đó là ai?
− Quý khách đó bảo mình họ Trác!
Khấu Anh Kiệt nghĩ nhanh :
− Trác Quân Minh!
Nghĩ thế liền gật đầu, đứng lên theo tên tiểu nhị vào sau bình phong số bốn.
Tên tiểu nhị chỉ vào cánh cửa buông rèm nói :
− Chính là phòng này, khách quan vào đi.
Nói xong hối hả quay lui.
Khấu Anh Kiệt còn chưa hiểu đầu đuôi cơ sự ra sao thì chợt rèm cửa được vén lên, một vị cô nương mặc áo trắng mỏng tang, mặt đầy son phấn bước ra kéo tay chàng, vừa liếc mắt đưa tình ỏn ẻn cười nói :
− Tướng công vào đi!
Khấu Anh Kiệt ngơ ngác nói :
− Không, không! Cô nương nhầm rồi!
Chàng tuyệt vọng quay lại nhìn tên tiểu nhị định hỏi rõ nhưng hắn đã biến đâu mất không thấy bóng dạng.
Từ trong phòng chợt nghe tiếng Trác Quân Minh cười hô hô nói :
− Khấu huynh, sao còn đứng ngẩn ra đó nữa? Huynh đệ trong này, không sao đâu. Mời vào!
Bấy giờ Khấu Anh Kiệt mới nhận ra Trác Quân Minh ngồi ở góc phòng mới phần nào yên tâm chắp tay nói :
− Thì ra Trác huynh ở đây, tiểu đệ thất lễ!
Nói xong bước vào.
Trác Quân Minh nói :
− Huynh đệ ở đây một mình đang buồn thì thấy Khấu huynh nên mừng quá!
Chắc rằng chúng ta có duyên kiếp với nhau rồi, nào hãy ngồi xuống đi!
Khấu Anh Kiệt y lời ngồi xuống đưa mắt nhìn quanh, thấy trong phòng ngoài Trác Quân Minh ra còn có hai cô nương nữa, dáng phục trang gần giống như bạch y cô nương vừa ra mời chàng, chỉ khác ở màu sắc, một vận thanh y còn cô kia là hoàng y.
Tuy chưa đến chốn thanh lâu bao giờ nhưng Khấu Anh Kiệt cũng đoán ra rằng ba cô nương này đều là gái làng chơi, như vậy chắc Trác Quân Minh là khách phong lưu quen biết ở đây.
Chưa kịp có phản ứng gì thì bạch y cô nương đã rót ra một chén rượu hai tay bưng tận tay chàng nói :
− Mời tướng công!
Khấu Anh Kiệt không dám cầm đáp :
− Phiền cô nương quá!
Trác Quân Minh cười nói :
− Mọi người không nên khách khí. Ba vị cô nương hãy kiến lễ vị bằng hữu mới kết giao của ta đi!
Khấu Anh Kiệt đành miễn cưỡng đứng lên ôm quyền nói :
− Tại hạ là Khấu Anh Kiệt!
Ba thiếu nữ cung kính hành lễ.
Tên vận bạch y giới thiệu :
− Thiếp là Điệp Nhi!
Tên bận hoàng y tiếp :
− Thiếp là Mai Ngọc!
Còn tên bận thanh y xưng là 'Thúy Liên'.
Trác Quân Minh cười nói :
− Khấu tướng công đây là người thật thà, các cô đừng trêu chọc huynh ấy quá, ta sẽ phạt đấy!
Khấu Anh Kiệt đáp :
− Trác huynh, tiểu đệ tới đây thật không đúng lúc, xin hẹn dịp khác!
Trác Quân Minh nắm tay giữ chàng lại, giọng hơi gay gắt :
− Khấu huynh làm sao vậy?
Khấu Anh Kiệt cười khổ đáp :
− Xin thứ lỗi, tiểu đệ đang có...
Trác Quân Minh ngắt lời :
− Không sao đâu, chuyện đâu ra chuyện đó, có hiếu với cha mẹ thì cứ để trong lòng là được rồi... Trông Khấu huynh phờ phạc thế kia, chắc mấy ngày nay không ăn không ngủ, giống như người tu hành khổ hạnh là không nên đâu. Cứ ở đây, ai bắt huynh vui chơi đâu? Nhưng phải để đầu óc khuây khỏa một lát, huynh đệ còn phải xem thương thế của Khấu huynh nữa...
Điệp Nhi và Mai Ngọc mỗi cô giữ lấy một bên vai nói thêm vào.
Khấu Anh Kiệt không biết phải làm thế nào đành ngồi lại.
Thực ra ba cô nương này không phải ở đây mà làm việc ở một kỹ viện phía bắc thành có tên Nữ Hiệu Thư.
Khấu Anh Kiệt chưa từng tiếp xúc với hạng nữ lưu này. Trong ý tưởng chàng cho gái kỹ viện đều tục tằn khó chịu, nhưng xem ba thiếu nữ này, trừ ăn mặc khiêu gợi mát mẻ chút, cách ăn nói đối xử của chúng không đến nỗi nào.
Trác Quân Minh nói :
− Khấu huynh đệ! Ta có quan hệ thân thiết với ba cô nương này từ lâu, đừng coi họ như những nữ nhân thanh lâu phàm tục khác, trong ba người thì mỗi người đều có tài riêng. Thúy Liên đàn ca rất tốt, Mai Ngọc có tài họa, còn Điệp Nhi giỏi về thi phú.
Thúy Liên ngồi sát bên Khấu Anh Kiệt, cất giọng thỏ thẻ :
− Tướng công đừng nghe Trác công tử tán dương chúng tôi quá như thế. Bọn con gái thanh lâu chúng tôi thì có học thức gì? Sau này m, ong được tướng công chỉ dạy thêm.
Khấu Anh Kiệt miễn cưỡng nghe, miễn cưỡng uống rượu, trong lòng chỉ thấy phiền não mà không có chút cảm xúc gì, mặc cho Trác Quân Minh và ba thiếu nữ ra sức nài ép.
Thấy Khấu Anh Kiệt không có hứng thú, hơn nữa biết chàng đang có tang nên chẳng bao lâu, Trác Quân Minh bảo ba thiếu nữ trở về thanh lâu.
Còn lại hai người Trác Quân Minh hỏi :
− Khấu huynh đệ còn ở Tần Châu này mấy ngày nữa?
Khấu Anh Kiệt đáp :
− Tiểu đệ phải đi gấp. Còn Trác huynh?
− Huynh đệ muốn đi thì đi, muốn đến thì đến, chẳng có việc gì câu thúc cả...
Y tỏ vẻ quan tâm, xắn áo lên xem thương thế của chàng rồi nói :
− Thương thế không đơn giản đâu. Để huynh đệ tra thuốc vào cho.
Rồi không đợi Khấu Anh Kiệt đồng ý hay không, Trác Quân Minh lấy ra một bình dược đắp thuốc lên vết thương rồi băng lại, động tác khá thành thạo.
Khấu Anh Kiệt cảm thấy đỡ đau hơn nhiều vội cảm ơn.
Trác Quân Minh xua tay nói :
− Không cần khách khí, chúng ta tuy mới gặp lần đầu nhưng huynh đệ đã nói hình như hai ta có duyên kiếp từ trước. Hôm nay muộn rồi, hơn nữa huynh đệ còn có chút việc, ngày mai sẽ tới 'Trường Hưng khách điếm' chúng ta sẽ nói chuyện nhiều.
Tới đó hai người rời ghế đứng lên.
Vừa tới cổng chợt thấy ba kỵ sĩ từ hướng ngoại thành phi vào như bay khiến người đi đường hoảng sợ nhảy tránh vào mép tường.
Vừa thấy ba kỵ sĩ, Khấu Anh Kiệt đã biến sắc.
Trác Quân Minh nhìn chàng hỏi :
− Khấu huynh làm sao thế?
Vừa tới cổng, năm sáu tên tiểu nhị chạy ra đon đả mời chào, tên dắt ngựa, kẻ cầm tay dẫn cả ba lên lầu.
May lúc đó Khấu Anh Kiệt đứng khuất sau lưng Trác Quân Minh, trời lại tối nên ba kỵ sĩ không nhìn thấy.
Trác Quân Minh cười nói :
− Thì ra Khấu huynh cũng là người giang hồ, thế mà huynh đệ không biết.
Khấu Anh Kiệt ngạc nhiên hỏi :
− Sao Trác huynh lại nói thế?
Trác Quân Minh cười đáp :
− Vừa rồi huynh đệ nhìn thần sắc của Khấu huynh có biến, tin chắc rằng ân oán gì với ba tên mới vào điếm. Chúng là người của 'Vũ Nội thập nhị lệnh', uy danh lừng lẫy giang hồ, tất Khấu huynh cũng là người trong giang hồ, không sai chứ?
Khấu Anh Kiệt giật mình thầm nghĩ :
− Người này thật lợi hại!
Trác Quân Minh tin rằng mình đã đoán đúng, lại nói :
− Khấu huynh đừng lo, huynh đệ sẽ không tra vấn chuyện này đâu.
Khấu Anh Kiệt thở dài nói :
− Trác huynh quả là người lịch duyệt giang hồ. Ba kỵ sĩ đó đúng là người của 'Vũ Nội thập nhị lệnh'.
Trác Quân Minh hỏi :
− Khấu huynh không sao chứ?
Khấu Anh Kiệt lắc đầu :
− Không sao!
− Nếu vậy bây giờ xin cáo biệt, huynh đệ có việc cần làm. Ngày mai gặp lại chúng ta sẽ nói chuyện nhiều.
Nói xong lên ngựa phi đi.
Khấu Anh Kiệt cũng trở về 'Trường Hưng khách điếm'.