Editor: Sakura Trang

Dục vọng đã sớm không chịu nổi khiến Tiêu Trường Hà khó nhịn sát người về phía Tần Phong, ân ân a a kêu không ngừng, hạ thân ngẩng lên cũng vội vàng cầu đối phương thư giải.

Tay của Tần Phong tiếp tục xuống dưới, vạch qua phần gốc nơi bắp đùi cường tráng của nam nhân, nhưng tránh được nơi cần an ủi nhất, bịt tai không nghe nam nhân bất mãn hừ suyễn. Tiếp tục về phía sau, cuối cùng đã tới mục tiêu. Một nơi kia, tựa như nụ hoa cúc, bị mật dịch chảy xuống từ ngọc hành làm ướt, trắng mịn lóe óng ánh. Tuy là định lực Tần Phong mạnh mẽ, cũng không tránh khỏi cổ họng kéo căng, tâm thần bị mê hoặc.

Tần Phong ôm Tiêu Trường Hà vào lòng, từ từ bình phục hô hấp. Một bên vuốt ngực nam nhân cho y thuận khí, một bên hôn nhẹ gương mặt ướt át của nam nhân.

Cuối cùng không phụ công lực thâm hậu chấn nhiếp giang hồ của Tiêu Trường Hà, chẳng qua là hôn mê một hồi, liền sâu kín tỉnh dậy. Mở mắt ra, chống lại lồng ngực trần trụi của nam tử bên người. Hình ảnh mới vừa rồi làm người ta mặt đỏ tới mang tai kia thoáng hiện. Y, và, Tần huynh đệ...! Ánh mắt đờ đẫn hướng lên, chống lại khuôn mặt thanh đạm nhàn nhã của Tần Phong, Tiêu Trường Hà hóa đá.

Trong lòng Tần Phong buồn cười nhìn phản ứng của Tiêu Trường Hà, “Tiêu đại ca”.

Nghe được thanh âm thanh nhuận của Tần Phong, nhớ tới nhớ tới thanh âm hơi khàn trước đây không lâu lúc hai người quấn quít của Tần Phong, Tiêu Trường Hà hậu tri hậu giác phát hiện, mình lại lại nổi lên phản ứng!

Nhìn đỏ ửng trên mặt màu đồng cổ của nam nhân dần dần lan tràn, bên tai, cần cổ, cũng hồng ướt át như thiêu đốt vậy. Là không có nghĩ đến, nam nhân này lại dễ xấu hổ như vậy. Không coi thường thân thể biến hóa của nam nhân, đáy mắt Tần Phong ẩn hiện ánh lửa. Tay Mang theo ý vị trêu đùa trượt hướng bắp thịt kéo căng nơi bụng nam nhân. “Không...” Tiêu Trường Hà cầm tay làm loạn của Tần Phong.

Tần Phong Phong lẳng lặng nhìn về phía y. Tiêu Trường Hà tránh ánh mắt của Tần Phong, cái tay kia của mình làm thế nào cũng không thể dời đi tay của Tần Phong, thậm chí, thậm chí còn tựa như quyến luyến vuốt ve tay như bạch ngọc kia? Trong lòng hốt hoảng làm sao cũng không rõ, mới vừa rồi còn có thể dùng lí do sí tình khống chế, bây giờ, Tiêu Trường Hà rất chắc chắn mình là thanh tỉnh, nhưng mà, tại sao, tại sao, mình lại mơ hồ khát vọng thân mật với nam tử mình coi là huynh đệ?

“Tiêu đại ca...” Thanh âm trầm thấp dịu dàng của Tần Phong vang lên bên tai, tựa như mang ma lực, Tiêu Trường Hà nhìn vào đôi mắt kia, đắm chìm ở trong ánh mắt ấy, cánh tay tráng kiện không tự chủ ôm lấy lưng nam tử, cả người nghênh đón nam tử tựa như trích tiên kia…

Rối loạn, cũng rối loạn, vậy hãy để cho ta làm bậy một phen nữa đi...

Thở dốc, rên rỉ, mồ hôi lăn lộn hơi thở mê hoặc. Đi sâu vào, ôm chặt, hai người dây dưa liên miên không ngừng.

Dạ sắc vị ương, tinh trầm nguyệt liễm. Ai dùng ôn nhu mưu tính bày cục. Ai lại cam tâm chìm đắm…

Đảo mắt một đêm lửa nóng kia đã qua đi hai tháng. Đó là đêm cuồng dã to gan nhất của Tiêu Trường Hà mà dù trong mộng cũng chưa từng nghĩ sẽ có. Nhưng chính là từ ảo mộng không thể tưởng tượng nổi liên tục đến thực tế. Đến nay, Tiêu Trường Hà cũng không giải thích được mình khi đó tại sao lại ôm lấy Tần Phong. Rất nhiều chuyện không nghĩ ra, lại không dám nghĩ. Tỷ như, vì sao đêm đó người duy nhất y nghĩ đến cũng chỉ có Tần Phong, vì sao mọi cử động của Tần Phong để cho y khó chịu đựng được, vì sao, vì sao mình càng ngày càng khát vọng Tần Phong...

Đúng vậy, chuyện thẹn thùng đêm đó ở nơi này hai tháng lần lượt lập lại, thậm chí càng ngày càng thẹn thùng… Mà y, hoàn toàn không cách nào cự tuyệt, thậm chí càng mong đợi kịch liệt hơn… Trời! Ý thức được mình đang suy nghĩ gì mặt Tiêu Trường Hà đỏ bừng. Nhưng vẫn cảm thấy ngọt ngào vô hình!

Nhưng, vẫn mơ hồ bất an. Tần Phong, là nghĩ như thế nào?

Từ lần đầu gặp, hai người là tâm đầu ý hợp. Tần Phong, người cũng như tên, nhẹ nhàng như mưa phùn, tồn tại như trích tiên vậy, ưu nhã như quý tộc. Hai người sống chung, Tần Phong luôn luôn ôn hòa thanh nhuận, vân đạm phong khinh, tình tự luôn là đạm đạm.

Đúng ra, mình đại mã kim đao giang hồ dân gian như vậy, như thế nào cũng không cùng hắn không tới một đường. Nhưng mình chính là đối với hắn quý mến không dứt, quý mến?! Bừng tỉnh hiểu ra, quý mến, mình lại đối với Tần Phong sớm cất giấu tâm tư không sạch sẽ như vậy. Người tâm tư thấu hiểu lòng người như Tần Phong, có phải hay không sớm liền phát hiện một điểm này, cho nên mới ẩn nhẫn không biết làm sao mặc mình làm theo ý bản thân như vậy?

Người ôn lương biết quan tâm người khác như vậy, có phải hay không nguyên nhân chính là không muốn thương tổn tới mình mà để mặc cho mình trong hai tháng lần lượt ô nhục? Thật ra thì, sau nụ cười ôn hòa thanh thiển của hắn, ẩn sâu thống khổ đi! Mình, lại làm chuyện tồi tệ như vậy! Tiêu Trường Hà, ngươi uổng là nam nhi! Hèn hạ, vô sỉ như vậy!

Đối với hành động Tiêu Trường Hà các loại quấn quít tự mình ngược tâm, Tần Phong là nhất thanh nhị sở*. Nhưng mà, giờ phút này người một thân bạch y mờ ảo, đầu ngón tay cầm cốc thản nhiên thưởng thức một giả tiên nhân sẽ nói cho ngươi hắn rất thích đến thưởng thức cái tình thái quấn quít ngượng ngùng áy náy của nam nhân sao?

* nhất thanh nhị sở: hiểu rõ, biết rõ

Kể từ sau đêm đó, người ngốc này chính là phản ứng thú vị như vậy. Ấp úng nói xin lỗi, cưỡng bách mình, áy náy vạn phần nhưng vừa khó nén ngượng ngùng. Mình chẳng qua là đứng yên, im lặng, cười yếu ớt, y là có thể tự mình tưởng tượng liên thiên. Quả thật là cái chính nhân quân tử thuần lương trung hậu a, thà rằng làm mình nghĩ khó chịu cũng không muốn hắn một chút không tốt. Nghĩ phải tránh hắn, nhưng lại trước phải đền bù, hơn nữa cái loại khát vọng muốn gần gũi mình đó căn bản không gạt được. Vì vậy, ở hắn lần lượt giả bộ chối từ, hai người càng thêm thân mật, số lần hoan hảo ngày càng tăng. Tiến trình chăm sóc dạy bảo thuận lợi.

Nếu như không ngoài suy đoán, a a...

Cuộc sống bình tĩnh ngọt ngào trôi qua thật nhanh. Tiêu Trường Hà vẫn buồn khổ quấn quít, dĩ nhiên cũng chỉ ở lúc Tần Phong không ở bên người. Lúc ở với Tần Phong, y chỉ biết tràn đầy tình yêu đưa mắt nhìn người hoàn mỹ kia, hoặc là ở dưới sự dẫn đường của hắn mê loạn không dứt. Còn có lúc nào có thể suy nghĩ bậy bạ.

Trong cuộc sống như thế, từ trước đến giờ bén nhạy Tiêu Trường Hà từng bước đầu hàng. Ở lúc cuối cùng ý thức được sự trì trệ của mình, y mới phát hiện, mình càng thêm lười biếng, thậm chí thói quen lệ thuộc vào Tần Phong thời khắc ở bên người, ở trước lúc mình phát giác đã thỏa mãn đầy đủ thứ mình muốn. Thậm chí lúc không có Tần Phong bầu bạn, không cầm được lòng rung động bất an.

Đối với người một mình hành tẩu giang hồ như vậy, thậm chí với người là kẻ thù của nhiều người mà nói, này không phải là chuyện tốt. Nhưng, tại sao, vẫn là không cầm được vui sướng. Rõ ràng mình như vậy đáng xấu hổ ở lại Tần Phong bên người, lợi dụng thiện tâm ôn nhu của hắn tới thỏa mãn lòng tham tư dục của bản thân.

Nhưng mà, Tần Phong, hắn chắc cũng là không ghét mình đi. Có lẽ, chúng ta, có thể liền tiếp tục như vậy đi.