Editor: Sakura Trang

Trong nhà trúc một tiếng rống giận chấn mái nhà run một cái. Ngay sau đó truyền tới từng trận tế nộn cười đùa thét chói tai. Hai tiểu đồng ngọc tuyết đáng yêu tung tăng chạy đến sau lưng Tần Phong: “Cha! Cha! A ba muốn đem viên tử đoàn tử nấu!”

“Tiểu hỗn đản! Đứng lại đó!” Tiêu Trường Hà bạo khiêu lao ra, “Nhìn ta có thu thập các ngươi hay không”

Đứa nhỏ đáng thương ba ba nhìn cha nhà mình: Cứu mạng rồi. Quy củ cũ, Tần Phong dùng ánh mắt biểu đạt. Ân a cha tốt nhất rồi, tiểu đồng dùng ánh mắt nịnh hót.

Tần Phong tiến lên hai bước, “Tiêu...”

“Phong...” Nhìn thấy người yêu, thanh âm không tự chủ ôn nhu, ánh mắt gần như muốn nhỏ ra nước.

“Xem đi xem kìa, cũng biết a ba vừa nhìn thấy cha liền cái gì cũng không so đo” trốn một bên viên tử đoàn tử hai cái xì xào bàn tán, biểu đạt khinh bỉ đối với a ba nhiều lần tất trúng mỹ nam kế cùng kính ngưỡng đối với phong thái xảo trá nhiều năm như một ngày của cha.

Sau đó, một cái hôn sâu kịch liệt, Tiêu Trường Hà mềm ở trong ngực Tần Phong thở hào hển.

“Bọn nhỏ làm sao nữa?”

“Bọn họ lại...”

“Ừ?”

“Lại dám chê ta đặt tên!”

“Tên rất tốt, ta rất thích.”

“Ừ” nam nhân cúi đầu đỏ mặt.

“Sao còn thẹn thùng như vậy? Ta nghĩ, chúng ta còn cần muốn toàn diện xâm nhập hiểu một chút lẫn nhau hơn...”

“A... Nhẹ một chút... Ừ a “

Một phòng xuân tình.

Xa xa hai huynh đệ:

“Ta đã nói rồi! Chỉ cần cha ở, a ba mới sẽ không để ý tới chúng ta đây “

“Đệ đệ, đệ thật thông minh!”

“Vậy ngươi gọi ta ca ca!”

“Ta là ca ca.... Đệ đệ, đệ đừng nóng giận a, ta đem tượng đất ta thích nhất cho đệ có được hay không “

“Còn phải thêm phần vân phiến cao của ngươi do cha làm”

“... Lưu một nửa có được hay không... Ai đệ đệ chớ đi a! Ta đều cho đệ!”