Thời Bạc Y mất trí nhớ, liếc mắt thấy bạch y kiếm giả đang đi đến nhất thời mắt sáng lên.

Nhân lúc còn chưa đến gần, vội vàng kéo tung cổ áo lộ ra phần lớn da thịt.

“Vị đạo hữu này” Thời Bạc Y dựa vào bụi hoa dưới tán cây, để bụi hoa đem hắn nửa che nửa đậy “Xin dừng bước.”

Thực chất người vừa tới lúc nhìn thấy hắn cũng thả chậm cước bộ, thấy hắn như vậy trực tiếp dừng lại, lẳng lặng nhìn đối phương vờ vịt.

Thời Bạc Y kéo kéo y phục để cổ áo mở rộng hơn, mị nhãn như tơ nhìn đối phương, thanh âm mê hoặc cất lên: “Đạo hữu, muốn song tu không?”

Người vừa tới: …

Người không liên quan xì xào bàn tán.

Người xem Giáp: Bệnh mất trí của tông chủ lại tái phát?

Người xem Ất: Chắc là vậy, ngươi xem y còn quên luôn Hạ tiên sinh.

Người xem Bính: Ta mà là Hạ tiên sinh thì đã tìm đạo lữ khác từ lâu rồi.

Người xem Đinh: Ngươi nghĩ Hạ tiên sinh giống tên hoa tâm nhà ngươi ư →→

Mấy người liếc mắt nhìn nhau, thở dài nói: Hạ tiên sinh thực sủng tông chủ, tình cảm này đúng là khiến người ta cảm động mà.

Hạ Hàm Tử thở dài, đến gần Thời Bạc Y chỉnh lại y phục cho hắn.

“Cẩn thận kẻo lạnh.”

Thời Bạc Y nhất thời bối rối, giống như thiếu niên ngây ngô mà đỏ mặt.

Hạ Hàm Tử cúi đầu hôn lên trán hắn, ôm người vào lòng: “Tiểu Y, ngươi quên ta cũng không sao cả, ngày nào cũng như lần đầu gặp gỡ thực là tuyệt.”