“Alo?”

Quý Trăn ở đầu dây bên này hoảng sợ. Hôm nay là lễ tuyên thệ 100 ngày đếm ngược đến kỳ thi đại học, hôm qua anh và Dư Tình hẹn nhau giữa trưa trốn ra ngoài uống trà sữa, nhưng mãi đến khi anh uống xong một ly rồi mới liên lạc được với cậu.

Tuy rằng trong lòng anh biết, tình bạn của anh và Dư Tình là vô cùng kỳ diệu, bắt đầu từ một cuộc điện thoại xa lạ hai người đã quen biết nhau, anh còn trộm đỏ mặt rất nhiều lần, đây là gì vậy?

Từ nãy đến giờ anh vẫn nhắn tin cho cậu nhưng không nhận được hồi đáp. Sau khi chuồn khỏi trường học liền quang minh chính đại lấy điện thoại ra gọi, có điều anh đoán rằng có thể Dư Tình sẽ không nhận điện, trường học rõ ràng là cấm mang theo chứ đừng nói là ngồi trong lớp học mà nghe điện thoại.

Đang lúc anh tự hỏi có nên uống tiếp ly trà sữa thứ hai hay không, bên kia cuối cùng cũng nhận điện thoại.

Dư Tình không những nhận điện thoại, còn “Alo” một tiếng.

“?” Quý Trăn nghe giọng cậu không giống ngày thường lắm, lại sợ rằng đối phương đang ở trường học nên hạ thấp âm thanh hỏi: “Đang ngủ à?”

Dư Tình: “Ừm.”

Quý Trăn hấp hé miệng, Dư Tình cho anh leo cây, quả thật anh có chút không mấy vui vẻ: “Ồ.”

Thật ra Dư Tình không ngủ, cậu đang trốn trong một góc phòng hút thuốc lá. Vừa rồi cậu lại khó chịu, vì dì giúp việc làm đồ ăn không hợp khẩu vị, cậu không vui nhưng cũng không muốn tức giận với dì, vì cậu cảm thấy mỗi người đều không dễ dàng gì, giữa người với người không nên làm khó xử lẫn nhau.

Vậy nên cậu há to miệng, từng miếng từng miếng và đầy một miệng cơm, không đụng đến các thức ăn khác.

Cậu muốn trốn đi, Dư Tình nghĩ vậy.

Cậu cật lực khắc chế cảm xúc của mình. Có điều đôi khi nghĩ phải che giấu, cảm xúc thật sự cũng sẽ lộ ra trong ánh mắt.

Nghe nói trên thế gian này có ba chuyện không thể che giấu được.

Ho khan, nghèo đói, và tình yêu.

Đối với Dư Tình mà nói, đau khổ cũng không thể che giấu được.

Vậy nên nước mắt cậu tưởng chừng không ngừng lao ra khỏi hốc mắt.

Nhưng cậu khóc không được.

Sau khi quay về phòng, cậu liền kéo lại tất cả rèm trong phòng mà từ sáng sớm dì đã kéo ra, trong một thoáng cả căn phòng trở nên tối kịt, kín đến không còn kẽ hở, y hệt một chiếc lồng sắt.

Nhưng cậu không quan tâm, đúng ra là cậu hưởng thụ bóng tối này, vừa đủ yên tĩnh vừa đủ cô độc, thậm chí cậu còn thấy chưa đủ, cho nên mới ngồi xổm trong góc mà hút thuốc.

Hút xong một điếu, cậu quen tay rút thêm điếu thứ hai, bắt đầu hút.

Ánh lửa hắt lên làn da cậu càng thêm tái nhợt bất lực.

Dì gõ cửa phòng cậu: “Dư Tình, dì đi đây.”

Đôi mắt Dư Tình mê ly nhìn chằm chằm làn khói lượn lờ trước mắt, hầu hết di động, không hé nửa lời.

Dì biết gần đây tính tình Dư Tình không tốt, không dám nói gì nữa liền rời đi.

Dư Tình vẫn không lên tiếng, yên tĩnh hút thuốc.

Sau đó kiên nhẫn đếm bước chân dì đi xuống lầu: Độp, độp, độp…

Tổng cộng 19 bước, Dư Tình nghĩ.

Trước mặt cậu tàn thuốc rơi đầy đất.

Tâm trạng cậu không tốt lắm.

Bất thình lình cậu lại cảm thấy một sự phẫn nộ không thể hiểu nổi. Vì thế cậu ném thẳng tàn thuốc xuống, đứng dậy đi đến giá sách, cầm điện thoại siết chặt, rồi đột nhiên điện thoại reo lên khiến cậu hoảng sợ, suýt nữa ném văng ra xa

Tập trung nhìn vào mới phát hiện có 5 tin nhắn và 3 cuộc gọi nhỡ.

Đây là cuộc gọi thứ tư.

Trong tíc tắc Dư Tình không định nghĩa được cảm giác trong lòng mình là gì, cậu cảm thấy hoang mang: Thế giới này còn có người quan tâm cậu sao?

Cậu nhìn dãy số điện thoại quen thuộc, vuốt điện thoại nghe máy.

“Alo?”

“Đang ngủ à?”

Dáng đứng của Dư Tình hơi cứng đờ, “Ừm.”

“Cậu đang ở trường à?”

Dư Tình đi chân trần trên sàn nhà, nghe vậy một tay cầm điện thoại một tay để sau người, chân này dẫm lên chân kia, tóm lại là cả người vô cùng bối rối: “Không có.”

“Hèn gì nhận điện thoại được.” Quý Trăn nói: “Tôi sợ cậu dùng điện thoại bị bắt được.”

Dư Tình hấp hé miệng, không lên tiếng.

Quý Trăn nghe âm thanh nghẹn ngào của cậu không giống với âm thanh thanh thuý sáng ngời trong quá khứ, đột nhiên cảm thấy yết hầu hơi tắt nghẽn, không nói nên lời. Anh nhẹ giọng, dùng giọng nói hết sức ôn hoà mà anh chưa bao giờ nói, hỏi: “Hôm nay cậu bận gì à?”

Lúc đó Dư Tình nhớ đến lời hẹn ngày hôm qua của cậu và Quý Trăn: “Giữa trưa cùng đi uống trà sữa.”

Nhưng cậu quên mất rồi, dường như lập tức cậu phản ứng lại, kinh sợ nói: “Xin lỗi anh, tôi quên mất.”

Xin lỗi là chuyện cậu am hiểu nhất, cậu đã hình thành thói quen nói xin lỗi với mọi người, nói xin lỗi với chính mình. Việc cậu tồn tại trên thế giới này, tự bản thân cậu cảm thấy rất áy náy.

Quý Trăn lập tức nói: “Không có gì, không có gì, không sao cả.”

Dư Tình hỏi: “Anh không trách tôi à?”

Quý Trăn sờ mũi mình: “Quả thật là có một chút, nhưng vẫn ổn. Không hiểu vì sao tôi không tức giận với cậu được.”

Anh bổ sung tiếp: “Cậu cũng không cần tức giận với chính mình.”

Dư Tình có quá nhiều thứ không hiểu, đây là thế giới vô cùng kì quái. Cậu nghĩ rằng, đôi khi người thân nhất của bạn sẽ là người cầm con dao nhỏ đâm vào trái tim bạn, rồi cười mà nói, đây là vì tốt cho bạn đó; đôi khi một người xa lạ sẽ tỏ ra thiện ý với bạn, lo lắng như đi trên lớp băng mỏng mà lo sợ sẽ khiến bạn không vui, tựa như nâng niu bạn trong lòng bàn tay vậy.

Dư Tình không hiểu tại sao thế giới này lại biến thành như vậy, nhưng cậu biết rằng, giây phút này đây cậu rất vui vẻ, như vùng đất lớn bị đóng băng lâu ngày, mùa xuân tới, gió lùa vào mang theo hơi thở sự sống, sự ấm áp ấy khiến lớp băng tan chảy.

Thứ cảm giác này xuất hiện tuy không thể hiểu được nhưng lại là đương nhiên.

Mà hạt giống vui vẻ trong nội tâm cậu giống như trong một tíc tắc kia phát vỡ lớp băng từ dưới đất chui lên, cậu nghe được âm thanh rõ ràng.

Nếu tâm trạng Dư Tình vui vẻ thì không thể che giấu sự vui vẻ đó được, đôi mắt cậu sẽ sáng ngời, khoé miệng cậu sẽ câu lên, giống như giây này phút này, cậu sẽ buông điện thoại ra, bước chân nhẹ nhàng mở cửa ngoài ban công ngắm nhìn thời tiết đẹp trời.

Trên thế gian này có ba chuyện không thể che giấu được.

Ho khan, nghèo đói và tình yêu.

Dư Tình nghĩ rằng, vui vẻ cũng không thể che giấu được.