Tại tiệm hoa, Quyển Nhu đang xếp hoa vào lọ mà mặt mày cứ thẩn thờ, thậm chí còn bỏ hoa này vào hoa kia chẳng khác gì râu ông này cắm cằm bà nọ.

Kim Na Na ngó sang, cô bỗng vỗ cái bụp lên vai của Quyển Nhu.

Quyển Nhu giật mình nhìn qua Na Na, đôi mắt cô hiện vẻ hoang mang.

Na Na nói: "Cãi nhau với anh xã sao?"

Anh xã? Quyển Nhu nâng mắt, Kim Na Na lại đoán già đoán non rồi, Quyển Nhu cười: "Không có đâu Na Na, cô đừng có nghĩ lung tung?"

"Không có thì cô bị gì mà bỏ hoa lung tung thế hả?" Na Na đưa mắt xuống.

Quyển Nhu nhìn lại, trời! Cô đang làm gì thế này? Mớ hoa bị cô xếp lộn xà ngầu, lọ của hoa hồng cô lại cho hoa cúc vào, mà lọ của hoa cúc cô lại để vào hoa khác.

Quyển Nhu vội rút ra mấy cây hoa, cô bỏ lại chúng cho đúng vị trí. Vừa rồi lo nghĩ đến chuyện tối qua nên tâm trí mới để trên mây như vậy, cô trước giờ chưa từng ngớ ngẩn như thế này bao giờ cả.

Na Na nhìn Quyển Nhu mà lắc đầu vô tình cô nhìn ra cửa thì thấy có khách vào. Na Na đưa nốt số hoa đang cầm cho Quyển Nhu, cô đi ra tiếp khách.

"Xin chào, quý khách cần gì ạ?"

Có ba người vừa bước vào gồm có hai thanh niên và một ông chú, họ còn cầm theo một số đồ nhìn nặng nề, Na Na hơi thắc mắc nhưng cô là nhân viên thì chỉ có thể tươi cười với khách.

"Chúng tôi là nhân viên lắp camera do ông chủ của tiệm thuê đến." Ông chú nói.

Na Na nâng mắt, ngạc nhiên nói: "Camera ư?"

"Đúng là camera. Bây giờ chúng tôi lắp luôn có được không?"

Na Na chưa biết nói gì thì Tùng Bách cũng vừa lúc đi ra, anh đi tới nói Na Na: "Cô vào làm việc đi."

Na Na đi vào, nhưng cô vẫn ngoảnh ra nhìn mấy người nhân viên kia, lại nhìn Tùng Bách nữa, tại sao phải lắp camera nhỉ? Na Na vừa tò mò lại vừa khuất mắt, cô đi đến liền vỗ vai Quyển Nhu một cái bụp.

Quyển Nhu thêm lần nữa hết hồn, cô thả cả chỗ hoa đang cầm xuống đất.

Quyển Nhu vội nhặt lên, cô hỏi: "Làm sao vậy Na Na?"

Na Na dịnh cánh táy của Quyển Nhu rồi chỉ cô ấy nhìn ra hướng của mấy người đang bắt ghế leo trèo, cô nói:

"Cô thấy bọn họ không?"

Quyển Nhu thản nhiên đáp: "Thấy thì sao?"

"Họ đang lắp camera đấy." Giọng của Na Na nghe có vẻ bí hiểm.

Quyển Nhu nhìn cái người đang gắn cục gì đó tròn tròn, hình như là camera thật. Tùng Bách cũng đang đứng dưới chỉ cho nhân viên lắp ráp camera.

Lại quay sang Na Na, cô ấy nhỏ to với Quyển Nhu:

"Hân Hân này, có khi nào Tùng Bách ca bị ăn trộm rồi sinh nghi cho Na với Hân không?"

Quyển Nhu nhíu mày: "Na Na cô nói gì vậy?"

"Na nghi ngờ lắm, nếu không thì tự dưng lắp camera làm gì, mà còn lắp nhiều nữa, cô xem mỗi cái hộp là mỗi cái camera đấy."

Quyển Nhu cũng nhìn thấy những cái hộp mà Na Na nói, có đến bốn cái, xem ra họ định lắp đến bốn camera, nhưng cần gì phải lắp nhiều đến vậy, chẳng lẽ lại như Na Na suy nghĩ.

Theo dặn dò từ giám đốc Hà, các nhân viên đã lắp bốn camera chia đều theo bốn góc của cửa tiệm, trong đó có ba camera chết và một camera xoay 180 độ, lúc khởi động máy Quyển Nhu và Na Na đều mở to mắt, trời ạ! Có cần phải bốn phương tứ phía đều đặt máy không? Cũng chỉ là một tiệm hoa chứ có phải là siêu thị hay nhà hàng gì đâu mà mức độ bảo an phải cao đến thế.

Na Na nhìn cái máy đang xoay thì thở dài: "Hân này! Mai mốt nếu tiệm bị mất đi cây hoa nào thì cô với tôi sẽ bị trừ tiền ấy nhỉ?"

Quyển Nhu nhìn Na Na: "Hoa có cành héo cành lành, một ngày chúng ta quẳng đi không ít, nếu trừ tiền thì cũng phải đếm lại chỗ vứt đi đó ư?"

Na Na lại thở dài: "Haiz...biết làm sao? Người ta là tiệm vàng lắp camera vì sợ mất vàng, tiệm quần áo thì là vì sợ mất quần áo, còn đây là tiệm hoa lắp nhiều như vậy thì là sợ mất hoa, nếu có không mất hoa thì sợ nhân viên ăn xén tiền thôi."

"Na! cô nói như vậy chẳng khác nào là nói xấu Tùng Bách."

"Thì Na là đang nói xấu mà." Na Na tĩnh veo trả lời.

Quyển Nhu bó tay, cô có nói nữa thì Na Na cũng vậy, nhưng những gì Na Na nói cũng không phải là không có lý, làm việc mà bị giám sát chặt chẽ thì thật không thoải mái chút nào, chẳng lẽ Tùng Bách lại nghi ngờ cô với Na Na ư? Nếu đã có ý hoài nghi thì tại sao anh ấy lại không trực tiếp chất vấn cô và Na Na, cứ nhất định phải dùng đến camera sao?

Chỉ trong chốc lát các nhân viên đã hoàn thành việc lắp đặt, Tùng Bách bắt tay cám ơn họ rồi tiễn họ ra về. Lúc anh quay vào thì Kim Na Na đã đi tới hỏi:

"Tùng Bách ca, cửa tiệm có trộm ư?"

Tùng Bách ngạc nhiên: "Trộm? Ai nói?"

"Mấy cái kia nói." Na Na chỉ vào một camera.

Tùng Bách nhìn theo tay của Na Na thì cười: "À ý cô nói camera sao?"

"Anh sợ Na với Hân phải không?"

"Tôi chỉ lắp chơi thôi, cô đừng có nghĩ lung tung."

Tùng Bách nói rồi lướt qua Na Na, nhưng câu anh ta nói cứ như đùa, ai mà tin được, Na Na liền kéo lại cánh tay của Tùng Bách.

Tùng Bách quay lại, anh nhìn cánh tay rồi nhìn Na Na:

"Na, cô làm gì vậy?"

Na Na nắm cánh tay của Tùng Bách chưa thả, cô nói: "Anh nói cho rõ đi, Na với Hân đã làm gì mà anh nghi ngờ?"

Tùng Bách rút tay lại: "Tôi có nghi gì đâu, cô cũng kỳ thật đấy."

"Anh mới kỳ thì có."

"Tôi..."

Tùng Bách chưa kịp nói thì Quyển Nhu đi tới, lúc thấy cô ấy Tùng Bách liền lùi lại.

Quyển Nhu đi một chút thì ngừng, cô thấy Tùng Bách hơi lạ, thế rồi cô lại tiến thêm mấy bước nhưng Tùng Bách cũng theo đó mà lùi mấy bước. Na Na nhìn Tùng Bách thì nhíu mày: "Tùng Bách ca! Anh đang làm gì vậy? Sao mà cứ né Hân Hân thế?"

Quyển Nhu nghe Na Na nói thì cứ nhìn Tùng Bách, ánh mắt khó hiểu của cô đang đợi anh ta trả lời.

Thật ra Tùng Bách nào có sợ Hân Hân, chỉ tại cái lệnh 2m.

Tùng Bách đưa mắt nhìn hai cái camera đang đặt ở gốc gần, anh nhắm chừng lùi thêm mấy bước chân cho vừa 2m với Quyển Nhu, xong rồi thì anh nói: "Tôi khắc với cô Lý, vì thế nên giữ khoảng cách khi nói chuyện sẽ tốt hơn."

Quyển Nhu nghe mà chẳng hiểu, cô hỏi: "Khắc là sao? Khắc tinh ư?"

Tùng Bách xua tay: "không, không đến mức phải gọi là khắc tinh đâu, khắc ở đây là khắc tuổi, khắc năm, nói tóm lại là đứng cạnh nhau sẽ không may mắn."

Na Na nói: "Mọi khi anh đứng gần Hân Hân thì có sao đâu, tự dưng hôm nay lại khắc vậy?"

Tùng Bách cũng chẳng biết phải nói sao, anh kiếm đại cái lý do, cuối cùng lại nói là khắc, nghiệt thiệt chứ, mà cái ông giám đốc Hà cũng kỳ quái khi không lại bảo anh phải giữ khoảng cách là 2m, chắc bữa nào anh phải nói cho ông ta biết cô Lý đã có chồng để ông ta thôi cái ý định tơ tưởng rồi ghen bóng ghen gió này đi mới được.

Tùng Bách chỉ thông qua yêu cầu của giám đốc Hà, chứ không hề biết đến người sai khiến ông ấy là chủ tịch Hàn, người ghen bóng ghen gió ấy chẳng ai khác chính là ông chồng bất đắc dĩ của Quyển Nhu.

Tùng Bách gãi gãi đầu: "Tôi mới xem bói hôm qua, bà thầy bảo tôi nên tôi mới biết."

Na Na không ngờ Tùng Bách nói thế, cô ngạc nhiên:

"Tùng Bách ca nhìn tri thức vậy mà cũng mê tín ghê."

Tùng Bách nâng mắt nhìn Na Na, cũng hơi quê độ nhưng đành thôi chứ biết nói sao.

Quyển Nhu thì lại không mấy vui, bị giữ khoảng cách như vậy có ai mà thấy thoải mái, cứ như mình là thứ gì đó xui xẻo lắm khiến người khác sợ khi đến gần.

Tùng Bách nhân lúc chẳng ai hỏi nữa thì đi nhanh vào trong, Na Na thấy vậy thì lắc đầu: "Tùng Bách ca càng ngày càng khó hiểu, cứ mờ mờ ám ám thế nào ấy."

"Chắc là do tôi." Quyển Nhu nói.

Na Na nhìn Quyển Nhu: "Hân cô đừng có tin theo Tùng Bách chứ, anh ta đã mê tín đến cô cũng mê muội luôn sao, cái gì mà khắc tuổi với khắc năm, toàn là tào xà lao."

Na Na nói xong thì nắm lấy tay của Quyển Nhu: "Đừng có nghĩ nhiều nữa, đi! tôi cho cô coi kỹ nghệ mà tôi mới học được."

Quyển Nhu bị Na Na kéo đi, cô hỏi: "Kỹ nghệ gì vậy?"

"Kỹ nghệ cắm hoa tạo hình con vật." Na Na nói, cô kéo Quyển Nhu đến bàn sau đó dàn ra một giỏ hoa rồi vui vẻ cắm.

Tại Hàn Thị, mọi hình ảnh của tiệm hoa lúc này đều đang xuất hiện trên màn hình vi tính của Hàn Minh Vũ, anh quan sát Quyển Nhu, một tay đưa lên xoa xoa cầm, miệng thì mỉm cười. Hình ảnh thu được rất rõ, Nghệ Hân của anh nhìn rất xinh đẹp, cô ấy quả thật rất phù hợp với Hoa cảnh, người đẹp thì sánh với hoa lại càng thêm đẹp.

"Chủ tịch đây là thiệp mời dạ tiệc của tối nay." Jensi thông báo, trên tay cầm tấm thiệp.

Hàn Minh Vũ dời mắt khỏi màn hình, anh đưa tay, jensi bước tới đưa tấm thiệp cho anh. Hàn Minh Vũ mở ra xem, dạ tiệc này mời lúc 8hpm lời mời là giám đốc của Trương Thị, một giám đốc của tập đoàn thời trang hàng đầu.

Hàn Minh Vũ xem xong thì suy nghĩ một lúc, bỗng dưng nghĩ ra gì đó thì anh chợt cười, anh nhìn jensi rồi nói:

"Jensi cô tìm cho tôi vài mẫu váy dạ hội, sau đó thì gửi mail cho tôi."

"Vâng."

"Chọn cho đẹp vào nhé." Hàn Minh Vũ dặn thêm.

Jensi gật đầu, cô ra ngoài và bắt đầu ngay vào việc lựa chọn, một lúc sau thì mười bộ dạ hội đẹp mắt được gửi qua máy tính của Hàn Minh Vũ.

Hàn Minh Vũ quan sát các bộ váy, anh nhìn rất kỹ, cuối cùng thì chọn ra một bộ rồi nhấn nút gọi jensi.

Jensi tiếp tục bước vào văn phòng chủ tịch, Hàn Minh Vũ lúc này nhìn rất vui vẻ, anh nói:

"Tôi đã gửi lại ảnh qua máy của cô, cô giúp tôi đặt bộ váy đó, yêu cầu gửi đến Hàn Thị trước 5h ngày hôm nay."

"Vâng ạ."

"Còn nữa, mẫu trang sức thu đông của Hàn Thị, cô hãy lấy cho tôi một mẫu dây chuyền mang lên đây."

"Vâng thưa chủ tịch."

Jensi lại lặp tức đi làm, Hàn Minh Vũ chọn quáy dạ hội, chọn cả trang sức, tất cả đều là cho Quyển Nhu, yến tiệc tối nay người đi cùng anh sẽ không ai khác chính là phu nhân của anh Lý Nghệ Hân.

*Nhấn like nếu bạn thấy hay.

*Nhấn bình luận để nêu lên cảm nghĩ.

*Nhấn lưu hoặc sao chép liên kết để nhận các cập nhật chương mới.

*Sắp tới tác giả YSASA sẽ cho ra mắt một bộ truyện mới mang tên: Thế giới anh ấy sống.

Hiện đang đợi duyệt bản thảo, khi nào xong thì Au thông báo sau và sẽ cố gắng điều chỉnh để cho các bạn một lịch up cụ thể.