Quyển Nhu lấy cái áo khoác của Hàn Minh Vũ, cô thò tay vào túi lấy ra cái ví tiền của anh ta. Quyển Nhu do dự, cô cũng không muốn phải lén lúc lấy tiền của Hàn Minh Vũ, nhưng mà cô bí rồi, không lấy không được, cứ nhắm mắt lấy đại một lần, sau này sẽ trả, chắc chắn trả lại cho anh ta.

Quyển Nhu mở ví ra, cũng may bên trong ngoài thẻ tín dụng thì cũng có tiền mặt, Quyển Nhu lấy đại một tờ 500k, nhưng tiền taxi là 600k, còn thiếu, Quyển Nhu tìm tờ 100k nhưng không có, 200k cũng không, Quyển Nhu đành phải lấy thêm một tờ 500k, cô lẩm bẩm:

" Anh ta giàu thật, toàn là 500k không có lấy một tờ nào thấp hơn."

" Tôi không có tờ thấp hơn làm cô không vui sao?"

Quyển Nhu chưa nhận ra giọng nói của Hàn Minh Vũ, cô nhất thời đáp: " Không phải không vui chỉ là..."

Ấy nha, xong rồi, bạn đã bị bắt.

Quyển Nhu sửng người, cô tay thì cầm tiền tay thì cầm ví, mặt đơ quay qua phía giường: " Minh...Minh Vũ." Quyển Nhu lay lắp nói.

Hàn Minh Vũ ngồi dậy, đôi mắt hiếu kỳ liếc nhìn số tiền trên tay của Quyển Nhu: " Sao chỉ lấy có hai tờ, cô nên lấy hết luôn mới đúng, mà không, cô phải lấy cả ví luôn đi, như thế biết đâu tôi lại nghĩ là mình bị rơi ví chứ không phải là bị ăn trộm."

Quyển Nhu gượng cười: " Tôi lấy ví của anh làm gì chứ?"

" Cô nói xem."

Quyển Nhu cụp mắt xuống, cô bước tới đưa ví cho Hàn Mình Vũ: " Trả anh này."

Hàn Minh Vũ cầm lấy ví: " Trả ví mà không trả tiền sao? "

Quyển Nhu lắc đầu, cô bậm môi im lặng.

" Không muốn trả, cô cũng trắng trợn nhỉ?"

" Cho tôi mượn đi, mai mốt trả anh." Quyển Nhu lí nhí nói, mặt thì cúi cúi, cư nhiên xấu hổ.

Hàn Minh Vũ nhẹ cười, cô ta diễn vừa hay vừa hài, diễn viên giỏi, quả là diễn viên giỏi, chỉ có điều đầu ốc không nghĩ ra được cái nội dung hay nên trông cô ta bây giờ ngốc đến mức anh không nhịn được cười.

" Nếu tôi nói không cho thì sao?" Hàn Minh Vũ gẫy nhẹ đôi chân mày thể hiện rõ sự thách thức.

" Cho em mượn đi mà." Quyển Nhu hạ giọng năn nỉ.

Minh Vũ đột nhiên đứng hình, có cái gì đó vừa văng cái bộp vào ngực anh thì phải, đang yên tự dưng ho khụ khụ...cả người lành lạnh, Lý Nghệ Hân lại chơi chiêu sến, mà cái sến của cô ta làm anh muốn bệnh.

" Minh Vũ anh sao vậy?"

Hàn Minh Vũ cứ liên tục ho, Quyển Nhu thấy vậy rót ngay cho anh một ly nước.

" Minh Vũ uống miếng nước đi này, sao tự nhiên lại ho dữ vậy, anh bệnh rồi phải không?"

Minh Vũ cầm lấy ly nước mà uống, Quyển Nhu thuận tay vuốt lưng của Minh Vũ, cô nghĩ làm như thế thì anh sẽ dễ chịu hơn nhưng không ngờ cô ấy vừa vuốt một cái là anh ấy sặc luôn nước.

" Minh Vũ không sao chứ?" Quyển Nhu cầm ly bỏ qua một bên.

Minh Vũ thì ho sặc ho sụa, Quyển Nhu lại vỗ vỗ lưng của anh.

" Chắc là anh bệnh thật rồi, sẵn đây anh đi khám luôn đi, bệnh ho để lâu sẽ thành nặng đấy."

Quyển Nhu sau đó đổi sang vuốt ngực của Minh Vũ: " Sao rồi, thế này anh có thấy dễ chịu hơn không? "

" Đừng có động vào tôi." Minh Vũ đã đỡ hơn, anh hất tay của Quyển Nhu ra.

" Là tại anh bị ho mà, tôi chỉ muốn giúp anh dễ chịu hơn thôi, con người anh sao mà khó chịu quá đi à."

Hàn Minh Vũ cố hít thở, điều hòa lại một chút, anh liếc nhìn Quyển Nhu, trong đáy mắt chứa đầy sự dò xét, xen vào đó là một chút của cảm giác lạ lẵm hiếu kỳ, cô ta vì muốn ly hôn đến cái gì cũng làm được hết.

Quyển Nhu lấy cớ bực tức liền giả vờ đi ra ngoài, tiện thể trả tiền taxi, mặt kệ cho Hàn Minh Vũ không cho, anh ta không cho thì cô cho, mai mốt trả là được chứ gì, người gì đâu đẹp trai mà keo kiệt hà.

Anh tài xế vì đợi lâu mà ngủ gục luôn trên ghế, Quyển Nhu phải vỗ vai anh ta một cái:

" Tiền của anh này."

" Ôi trời, cô cũng nhanh quá nhỉ." Anh tài xế mỉa mai nói.

" Anh nói nhiều quá đó, mau thối tiền thừa cho tôi đi."

Anh tài xế cầm lấy tiền và đưa lại số dư cho Quyển Nhu, Quyển Nhu cầm lấy tiền một mặt quay đi không chào hỏi, cô bước vào phòng đi đến gần Minh Vũ, tay đưa lên số tiền dư mới nhận.

" Trả anh, coi như tôi vay anh 600k, đợi khi tôi có tiền sẽ trả anh ngay."

Hàn Minh Vũ trầm mặc, anh không thèm cầm lấy, chỉ yên lặng dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn Khương Quyển Nhu.

" Anh không lấy sao?" Quyển Nhu mỏi tay liền hỏi Minh Vũ.

Hàn Minh Vũ vẫn im lặng. Quyển Nhu nhíu mắt một cái, anh ta xem cô là không khí hay là tai anh ta bị điếc vậy, hừ.. Hàn Minh Vũ đáng ghét.

Khương Quyển Nhu nhướng môi, cô bực mình cầm lấy tay của Minh Vũ đập vào lòng bàn tay anh ta số tiền thừa.

" Anh yên tâm, Khương..à không, Lý Nghệ Hân này nói là làm, tôi bảo trả là sẽ trả vì thế anh đừng có quái lạ mà nhìn tôi như vậy nữa đi."

Hàn Minh Vũ giật nhẹ khóe miệng: " Cô tự trộm rồi lại tự trả, cô cũng quan minh chính đại nhỉ?"

" Đương nhiên rồi, tôi có phương châm sống của mình mà." Quyển Nhu ngẩn mặt, dõng dạc tự khen.

Hàn Minh Vũ cười nửa miệng, không phải cười khen mà là khinh thường.

Khương Quyển Nhu không biết anh ta đang nghĩ gì, nhưng nụ cười đó không thiện cảm chút nào, cô khó chịu hỏi: " Anh đang cười nhạo tôi phải không?"

" Ừ, tôi có thế đấy." Hàn Minh Vũ bá đạo nói.

Quyển Nhu tức lên, cái môi nhỏ bím bím, thôi kệ cô nhịn vậy, là do cô đường cùng mới lấy tiền của anh ta, nhục mặt thật, Khương Quyển Nhu không ngờ cô cũng có ngày bị người ta cười cợt như thế này, mẹ nuôi con hổ thẹn với những gì mẹ đã dậy, sống là phải ngẩn cao đầu, nhưng con gặp cái tên oái ăm này thì ngẩn không nổi rồi.

" Cô vừa mới đi đâu về vậy?"

" Hả?" Quyển Nhu sẩn người, phải rồi, anh ta đến đây mà không thấy cô, haiz...phải giải thích thế nào đây.

" Cô trốn về Lý gia sao?"

" Không có không có...tôi..tôi, tôi chỉ đi dạo ở ngoài khuôn viên thôi." Quyển Nhu tức khắc nói tuy rằng lắp ba lắp bắp nhưng cũng kiếm ra được một cái cớ.

" Thật không?" Minh Vũ nhấn giọng.

" Thật mà, tôi không có về Lý gia đâu, nếu anh không thích thì tôi sẽ không về." Nửa câu sau Quyển Nhu nhẹ giọng mà nói.

Hàn Minh Vũ trầm mặt, thần thái không nóng không bực, mặt dù anh biết rõ Lý Nghệ Hân đang nói dối nhưng anh cũng không vạch trần cô ta.

Hàn Minh Vũ đứng dậy, tay vơ lấy áo khoác đi ra ngoài. Quyển Nhu thấy anh đi qua thì nắm lấy cánh tay:

" Minh Vũ, cho tôi xuất viện đi."

Hàn Minh Vũ quay qua, nhướng nhẹ hàng chân mày: " Cô nghĩ tôi sẽ cho sao?"

" Vậy anh muốn tôi phải thế nào? "

" Cô tự hỏi bản thân đi." Hàn Minh Vũ lạnh lùng nói.

Quyển Nhu vẫn không chịu thả tay, cô nghĩ nói ngọt với anh ta, anh ta khó chịu, năn nỉ anh ta thì anh ta cũng không vừa lòng, cái tên này rốt cuộc anh ta muốn cô phải như thế nào thì anh ta mới chịu cho cô xuất viện đây. Quyển Nhu suy nghĩ rồi bỗng híp nhẹ ánh mắt.

Hàn Minh Vũ thở ra, anh bực bội khi cô ta cứ đứng sửng nắm cánh tay của anh không buông: " Lý Nghệ Hân, cô là ốc sên bám cây đấy à, mau thả tay tôi ra."

Hàn Minh Vũ giật cánh tay, Quyển Nhu lại siết lấy, trong mắt cô liền lóe lên một tia quỷ dị. Đối với hạn người bá đạo như Hàn Minh Vũ anh ta chắc chắn giống như các nhân vật truyện tranh mà cô thường hay đọc, bá đạo thì dùng sự bá đạo để trị, Hàn Minh Vũ không thích Lý Nghệ Hân ngon ngọt với mình nhưng biết đâu anh ta sẽ thích sự mạnh bạo cá tính, đã vậy cô coi như miễn cưỡng với anh ta một lần, vì sự nghiệp ra khỏi bệnh viện đành phải chấp nhận hy sinh.

" Hàn Minh Vũ anh phải cho tôi xuất viện đó."

Quyển Nhu thốt lên, cô nhón chân chụp lấy môi Hàn Minh Vũ mà hôn.

Hàn Minh Vũ trợn mắt, xanh mặt, Lý Nghệ Hân cô ta dám. Cả người Minh Vũ toát mồ hôi, anh vội vã đẩy Quyển Nhu ra.

Quyển Nhu bị đẩy mạnh nên buông Minh Vũ, cô còn loạn choạng lùi vài bước nhưng sau đó lại nhảy đến túm lấy hai cánh tay Minh Vũ: " Anh có cho tôi xuất viện không đây?"

Hàn Minh Vũ bị sốc nặng, anh có nằm mơ cũng không dám nghĩ Lý Nghệ Hân lại sẵn sàng hôn anh để đòi xuất viện.

" Cô còn dám làm như thể lần nữa thì......"

Minh Vũ chưa nói hết, Quyển Nhu lại nhón chân chụp anh mà hôn thêm cái nữa, cô ấy bá đạo hết chỗ nói: " Anh cho hay là không cho?"

Hàn Minh Vũ dịnh tay vào cửa thở dốc những vẫn cố quát lên:

" Cô thôi ngay cho tôi."

Quyển Nhu tức giận, cái tên này cô đã bất chấp hi sinh nụ hôn đầu để hôn anh ta, ấy vậy mà anh ta cũng nhăn nhó đẩy cô ra, còn trừng mắt lớn giọng, cho cô xuất viện thôi mà, anh ta có cần làm khó người khác đến vậy không? Bực quá... nếu thế cho anh ta tức toàn tập luôn, Quyển Nhu lại tiếp tục hôn:

" Anh không cho phải không? Không cho tôi hôn cho nát môi anh."

Quyển Nhu cứ nhắm mắt mà hôn, cô mặt kệ phản ứng của Hàn Minh Vũ, anh ta bá đạo thì cô đạo bá, để coi ai hơn ai, đàn ông còn trai gì mà hôn có mấy cái đã run lẩy ba lẩy bảy thế này.

Quyển Nhu bắt đầu cảm thấy Hàn Minh Vũ khác thường, cô vừa buông anh ra thì Minh Vũ đã ngồi xuống thở hồng hộc, cơn ho lại bắt đầu thậm chí còn ho nhiều hơn khi nảy, sắc mặt của Minh Vũ cũng tái đi hẳn.

" Minh Vũ, anh...anh không sao đó chứ?"

Quyển Nhu không biết cô đã làm gì Minh Vũ nửa, cô sợ hãi vuốt lưng của Minh Vũ.

" Minh Vũ anh đừng làm tôi sợ nha, Minh Vũ hãy hít thở sau đi, cố gắng hít sâu."

Quyển Nhu định chạy đi gọi bác sĩ nhưng Minh Vũ kéo tay cô ấy lại: " Không cần." Minh Vũ thốt lên.

Quyển Nhu áy náy, cô thấy Minh Vũ ho như vậy tự dưng lòng chạnh lại, cô không rõ vấn đề của Minh Vũ, nhưng cô cũng có thể đoán có lẽ là Minh Vũ đã mắc một chịu chứng tâm lý nào đó:

" Có phải anh bị sốc khi tôi hôn anh không? "

Minh Vũ chỉ đang cố thở mà không trả lời.

Quyển Nhu dịu dàng dùng bàn tay mềm mại vuốt lồng ngực của Minh Vũ, cô lại nhẹ nhàng mà nói: " Minh Vũ, xin lỗi anh, tôi sẽ không làm thế nữa đâu, anh không cho tôi xuất viện thì thôi vậy, cùng lắm là tôi sẽ ở đây một tháng."

Lúc này không hiểu sao Hàn Minh Vũ lại thấy Lý Nghệ Hân rất chân thật, sự dịu dàng của cô ấy lúc này anh lại không cảm thấy cô ấy đang giả tạo. Lý Nghệ Hân của trước đây và Lý Nghệ Hân của bây giờ là cùng một người sao?