Dưới ngọn đèn ngũ sắc, Ngô Tĩnh một thân váy dài chấm đất tôn lên thân thể mềm mại của cô, nụ cười yếu ớt thản nhiên, rất rất động lòng người. Tần Tiểu Ý là phụ nữ mà nhìn cũng có chút si, huống chi là đàn ông bản tính vốn thích mỹ nữ.

Quay đầu nhìn Vu Hạo Viễn, đối phương quả thật cũng đang nhìn Ngô Tĩnh, nhưng biểu tình dường như là một tầng băng sương, lạnh lùng như sấm, bộ dáng này căn bản không giống đang nhìn người yêu, giống nhìn kẻ thù hơn.

Nhất thời ba người trở nên xấu hổ, Tần Tiểu Ý nghĩ không biết mình có nên nói gì đó không, căn bản Ngô Tĩnh sẽ không chuẩn bị để chào hỏi cô, bản thân không cần thiết phải dùng cái đầu nhiệt tình chạm đến cái mông lạnh lùng của người ta.

“Hạo Viễn…” Đợi nửa ngày không thấy Vu Hạo Viễn đáp lại, Ngô Tĩnh lại êm ái gọi một tiếng, liền khiến Tần Tiểu Ý nổi da gà, cô nghĩ bạn tốt Giản Tình của cô đôi lúc cũng vô tình làm nũng, nhưng dù sao cũng đâu có khiến người ta nổi da gà?

Vẫn biết trong mắt mọi người hai người này mới là một đôi, nhưng thấy tình hình bọn họ như vầy, khiến Tần Tiểu Ý nhịn không được muốn nôn, nếu đây mà được xem là lời nói của mấy đôi tình lữ, thì tình hình lại nhìn giống như kẻ thù gặp nhau, cố lắm thì chỉ có thể nghĩ là vợ chồng son cãi nhau.

“Tôi đi nói chuyện với mấy người bạn, hai người nói chuyện đi.” Cả người mất tự nhiên, Tần Tiểu Ý tìm cớ rời khỏi.

Nào ngờ vừa mới chuyển thân, eo đã bị Vu Hạo Viễn ôm lại, “Không cho đi.” Người đàn ông thấp giọng ra lệnh bên tai cô, đây là giọng điệu cứng nhắc bậc nhất hắn hay dùng để nói chuyện với cô.

Ngay lúc Tần Tiểu Ý tiến thoái lưỡng nan, Kiều trợ lý không biết ở góc nào đột nhiên xông ra, nói với Ngô Tĩnh: “Ngô, hóa ra cô ở đây, tôi tìm cô nửa ngày rồi.”

Không thể không thừa nhận, ông ta đến quả thật đã hóa giải được không khí xấu hổ của một số người.

“Kiều trợ lý, có gì sao?” Ngô Tĩnh, mím môi, không vui nhìn ông.

“Đương nhiên có chuyện, anh cô tìm cô nửa ngày rồi đó.” Kiều trợ lý vội vàng kéo tay Ngô Tĩnh, mặc kệ cô giãy dụa, rất nhanh lôi cô đi khỏi tầm mắt hai người kia.

Kiều trợ lý này chắc chuyên môn nên nằm trong đội cứu hỏa thì đúng hơn!

Tần Tiểu Ý nhìn về phía bọn họ đang đi, hừ nhẹ một tiếng, lại không biết nên nói gì, đối với sự xuất hiện của Ngô Tĩnh, cô có chút khó chịu, nhưng cũng biết, Ngô Tĩnh đã sớm tồn tại bên người Vu Hạo Viễn rõ ràng hơn cô.

Nếu bản thân cô và Vu Hạo Viễn vẫn duy trì cuộc hôn nhân hữu danh vô thực kia, quan hệ hai người sẽ đơn giản hơn, mặc kệ Ngô Tĩnh là người phụ nữ nào, đều không liên quan đến cô, nhưng bây giờ, tình hình tất nhiên đã khác.

Tuy vẫn luôn nói với bản thân, hai người là có nhu cầu mới quan hệ, nhưng sự tình phát sinh sau đó, rất khó dùng lý trí để đối mặt.

Tần Tiểu Ý cảm thấy trước đây cô đánh giá mình hơi cao, mặc kệ chuẩn bị tâm lý thế nào, thì lúc đối mặt với Ngô Tĩnh, cô đều không có cách nào khiến bản thân ngừng chú ý.

Hóa ra trong khoảng thời gian thân mật, bất tri bất giác, cô đã bắt đầu để ý người đàn ông này.

Tần Tiểu Ý không vui, Vu Hạo Viễn nhìn ra được, nhưng hắn chẳng hề muốn giải thích, nếu thật sự phải giải thích rõ ràng, sẽ liên lụy đến rất nhiều chuyện khác.

Trong lòng hắn bây giờ còn đang khó chịu vì Tần Tiểu Ý đã quên hắn, nếu phải giải thích, chẳng khác nào thừa nhận với cô là bản thân đã yêu say đắm nhiều năm rồi.

Bị cô quên sạch còn yêu cô sâu đậm, chuyện này nghĩ sao cũng đều rất mất mặt, đánh hắn cũng không chủ động nói.

Mỗi người một tâm tư, nhất thời không ai nói gì.

Rốt cuộc vẫn là Tần Tiểu Ý phá vỡ sự im lặng, nói muốn về nhà, dù sao tiệc chúc mừng hôm nay cũng không phải chuyện của cô, có về trước cũng không ai nói gì.

Vu Hạo Viễn nghe cô nói muốn về, tự nhiên cũng đi theo.

“Anh không có việc gì làm sao?” Cô có chút lo lắng.

“Không có.” Cho dù hắn không đến dự, người khác cũng không dám có ý kiến, người như hắn, rất ít khi xuất hiện trong mấy trường hợp xã giao.

Vì lúc đó còn chưa khuya, Tần Tiểu Ý liền đưa ra ý kiến đi đâu đó ăn, vừa rồi trong tiệc cô thực ra chưa ăn gì, không phải kiêng ăn, mà thật sự vì nhìn thấy quá nhiều sự tươi cười dối trá mà khẩu vị mất hết.

“Muốn ăn cái gì?” Vu Hạo Viễn hỏi.

Tần Tiểu Ý nghĩ nghĩ, đáp: “Đưa anh đi ăn gì đó mới mẻ, BBQ chắc anh chưa ăn đâu.” Con người như hắn, hẳn là rất ít tiếp xúc với mấy món đồ bình dân này.

Vu Hạo Viễn nghe xong đề nghị của cô, nhất thời xúc động, nhớ đến nhiều năm trước trong một buổi tối chạng vạng, cô gái này vì cảm tạ hắn ra tay tương trợ, đã mời hắn đi ăn BBQ, vị cay tự nhiên chạm vào đầu lưỡi kia, đến giờ vẫn là hồi ức mới mẻ.

“Em nói địa chỉ cho lão Thẩm đi.” Vu Hạo Viễn ra hiệu cô chỉ đường cho tài xế.

Thấy hắn không phản đối, Tần Tiểu Ý lòng đầy khoái trá, kỳ thật lúc hắn im lặng, cô đã có chút hối hận, cảm thấy cô tại sao phải đề nghị như vậy, cảm thấy có lẽ cuộc sống của hắn quá ưu việt, sẽ rất khinh thường mấy loại thực phẩm rác rưởi này.

Nhưng hiện tại xem ra, người đàn ông này cũng không đến nỗi cao quá không với tới.

Vu Hạo Viễn kỳ thật có chút xúc động, hắn mơ hồ kỳ vọng, Tần Tiểu Ý sẽ dẫn hắn đi đến cái quán nhỏ gần trường sơ trung ngày đó, trong trí nhớ của hắn đó là nơi từng nếm vị BBQ ngon nhất, hắn thậm chí còn kỳ vọng lần ăn BBQ này, Tần Tiểu Ý có thể nhớ ra gì đó, lại thầm mắng bản thân trước đây sao lại không nghĩ đến chiêu này, lãng phí thời gian nhiều như vậy, nhưng dù sao cũng không quan trọng nữa, đợi lát nữa đến đo, nói không chừng có thể xoay chuyển sự việc.

Vu Hạo Viễn không muốn nói chuyện hai người trước đây cho Tần Tiểu Ý biết, đồng thời cảm thấy nhiều năm như vậy chỉ có bản thân hắn nhớ thương đối phương, nhục nhã mặt mũi. Mặt khác, là trong tâm có oán khí, tiếp xúc với Tần Tiểu Ý càng nhiều, oán khí càng nặng, hy vọng cô sớm sớm phát hiện ra, nhưng lại không muốn nhắc nhở cô, Vu Hạo Viễn đôi khi còn cảm thấy chính mình giống như bà lão lề mề. Chuyện gia tộc, hắn giải quyết rất thành thạo, nhưng chuyện tình cảm, lại đần độn như đứa trẻ vậy.

Chỗ Tần Tiểu Ý chỉ, không phải là cái quán gần trường học mà Vu Hạo Viễn hy vọng, mà là một tiệm ăn chuyên bán BBQ, điều này khiến Vu Hạo Viễn có chút thất vọng, nhưng gương mặt vạn năm như liệt của hắn không thể hiện ra chút biến hóa cảm xúc nào.

Nhờ phúc của Lâm Kiều Kiều, Tần Tiểu Ý đối với các loại nhà hàng quán ăn có hiểu biết nhất định, lần này dẫn Vu Hạo Viễn đến một nơi, chính là nơi bán BBQ Lâm Kiều Kiều thích nhất, trước đây cô thường xuyên bị lôi đến đây bắt trả tiền.

Bước vào trong, mùi hương và mùi thịt liền xông vào mũi, khiến người ta thèm nhỏ dãi.

Bởi vì quán không lớn, không có nhiều ghế, Tần Tiểu Ý rốt cuộc chọn một góc sát tường thủy tinh ngồi, nhìn qua tường thủy tinh có thể thưởng thức cảnh phố bên ngoài.

Bọn họ ngồi vào chỗ không lâu, một vài người đàn ông thân hình cao lớn đi đến, gật đầu ra hiệu với Vu Hạo Viễn, sau đó tìm một cái bàn ngồi vào, cách xa, nhưng tầm mắt vẫn nằm trong phạm vi kiểm soát.

Tần Tiểu Ý trừng mắt nhìn, biết mấy người kia là thân phận gì, không nhịn được cười thầm, ra ngoài còn phải mang theo vệ sĩ, thật giống như diễn trò.

Thịt ở đây được sơ chế sẵn, khách muốn ăn chỉ việc gắp lên vỉ nướng là được, vốn là chuyện đơn giản, nhưng vì thân phận người đàn ông này quá mức không giống chỗ này, đồ ăn vừa lên, Tần Tiểu Ý rất tự giác phục vụ hắn. Hỏi hắn thích ăn loại nào, nước tương nào, có ăn cay được không, nướng xong lại lập tức gắp cho hắn trước.

Đối với hành động ân cần của cô, Vu Hạo Viễn vô cùng hưởng thụ, khẩu vị tốt lên không ít, bất tri bất giác ăn cũng không ít.

Hai người vừa ăn vừa nói chuyện công ty, chuyện cuộc sống, tuy phần lớn thời gian là Tần Tiểu Ý nói, Vu Hạo Viễn nghe, nhưng không khí lúc đó của hai người, lại thân thiện khó tưởng, nên cuối cùng hai người đều ăn rất nhiều.

Tiệm BBQ cách con phố sầm uất không xa, Tần Tiểu Ý vốn nói muốn đi tản bộ cho tiêu thức ăn, nhưng nhìn thấy mấy tên vệ sĩ cách đó không xa, chỉ có thể từ bỏ ý định.

Biểu tình hôm nay của người đàn ông thật nhẹ nhàng, khiến Tần Tiểu Ý cũng có cảm giác tự tại.

Cảm giác đối với hắn, ngay từ đầu là sợ hãi, sau đó lại cẩn trọng, bây giờ là tự tại, Tần Tiểu Ý cảm thấy bán thân cô càng lúc càng quen với sự tồn tại của người đàn ông này, hắn tuy nhìn lạnh lùng, nhưng kỳ thật nói chuyện vẫn hay, chỉ cần không đòi hỏi quá đáng, bình thường hắn đều thành toàn, tuy gương mặt liệt kia vẫn lồ lộ, nhưng ở trên giường lại nhiệt tình dị thường, mỗi lần quay cuồng cùng hắn trên giường, cô luôn cảm giác như muốn mất nửa cái mạng.

Cảm giác sợ hãi hắn, có lẽ là do không quen với hắn mà thôi.

Ngày nào cũng phải đối mặt với không ít chuyện công việc phức tạp, gặp mặt cãi nhau với nhiều người khác, mà có một người yên lặng như vậy làm bạn, kỳ thật cũng không tệ.

Quay đầu nhìn về phía gương mặt khắc băng của người đàn ông, Tần Tiểu Ý đoán, cùng một người như vậy nói lời yêu đương, không biết cảm giác là như thế nào nhỉ.

Người đàn ông này bộ dáng lãnh đạm như vậy, hắn mà biết chân thành yêu một người sao? Ngoài kia lúc nào cũng đồn hắn sủng ái Ngô Tĩnh, nhưng đêm nay thái độ hắn đối với Ngô Tĩnh như vậy, thái độ tế nhị như vậy, hắn thật lòng yêu Ngô Tĩnh sao, hay chỉ là đã từng yêu?

Nếu hắn là tự yêu bản thân, vậy thì tình hình này là cái dạng gì đây?

Đèn đường lúc sáng lúc tối, xe vững vàng chạy, Vu Hạo Viễn hơi hơi nghiêng đầu nhìn người phụ nữ bên người, phát hiện cô cũng đang nhìn mình, biểu tình lộ ra vẻ mê mang.

“Đang nghĩ gì vậy?” Hắn nhẹ giọng hỏi.

Tần Tiểu Ý lắc đầu, thu hồi tầm mắt, vừa ngây người với người đàn ông này lại bị bắt, cô cảm thấy thực xấu hổ, nhưng không đợi cô xấu hổ hết, cằm đã bị bàn tay to của người đàn ông nâng lên, chuyển qua đối mặt với hắn lần nữa.

Hơi thở quen thuộc của người đàn ông nhất thời đánh úp cô, tới lúc Tần Tiểu Ý lấy lại tinh thần, mới phát hiện môi mình đã bị người đàn ông bắt được, môi bạc nhẹ nhàng ma sát với môi cô, trong lòng không nhịn được nổi lên sự tê dại nhạt nhạt.

Đối với tình hình này, Tần Tiểu Ý theo phản xạ cơ thể, lúc Vu Hạo Viễn tiến đến, cô đã muốn tự giác mở ra đôi môi, triền miên với đầu lưỡi của hắn.

Đây là nụ hôn không mang theo dục vọng đầu tiên của hai người, chỉ thuần túy nghĩ muốn thân mật với đối phương, cảm thụ hơi thở của đối phương, kéo gần khoảng cách hơn một tí, thân thiết hơn một tí.

Cùng hắn nói lời yêu đương, hắn sẽ là chuyện rất tuyệt! Lúc Tần Tiểu Ý bị hôn đến đầu óc choáng váng, lâng lâng nghĩ.