*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Tịnh

Beta: Vũ Ngư Nhi
So với lúc đi vào thì hiển nhiên lúc quay ra khó khăn hơn rất nhiều, căn bản không dám dừng bước chân hoặc quay đầu lại nhìn xung quanh, chỉ nghe thấy bên tai không ngừng vang lên tiếng ván cửa vỡ nát là có thể tưởng tượng được, những quái vật kia đang không ngừng tụ tập đến đây.

Khi vào một con đường, Thiên Lang từ trong một căn phòng lấy theo một cây đao, hiển nhiên là đoán được đối phó với vật như vậy không thể dùng lưỡi dao theo thói quen. Lúc này Thiên Lang một tay kéo Ôn Dục Nhiễm, một tay cầm đao chống lại mấy con quái vật thỉnh thoảng nhảy ra, tạm thời không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Khoảng chừng chạy được hơn nửa đường, trên người Thiên Lang cũng thêm mấy vết thương nhỏ, mà quái vật đuổi theo ở phía sau càng ngày càng nhiều. Quái vật không biết mệt là gì, nếu cứ như vậy thể lực sẽ nhanh chóng tiêu hao hết, e rằng trước khi ra được đã bị cản lại.

“Miệng ngài có vết thương, không nên dùng miệng hô hấp. Đến chỗ rẽ chúng ta tách ra đi, ngài cứ mặc kệ tất cả, chỉ cần chạy về phía trước là được rồi.”

Ôn Dục Nhiễm sững sờ, gần như là có dự cảm không tốt: “Con mẹ nó anh điên rồi sao, anh đừng nói với tôi là anh muốn đút cho mấy con quái vật này nhé, tôi đánh anh giờ!”

“Ta chỉ kéo dài thôi, sẽ không chết. Ngài không tin ta sao? Trước giờ ta không lừa ngài, mãi mãi cũng không biết.” Lúc nói lời này Thiên Lang thậm chí còn mỉm cười, nói tới vô cùng kiên định, khiến Ôn Dục Nhiễm phút chốc có chút dao động.

Trên thực tế, nếu như hai người tách ra, có lẽ trái lại sẽ không để cho Thiên Lang phân tán lực chú ý trên người anh.

Còn không đợi Ôn Dục Nhiễm suy nghĩ gì, ngã ba đã gần ngay trước mắt, Thiên Lang nhẹ nhàng đẩy Ôn Dục Nhiễm sang bên phải, mình thì buông tay ra cầm đèn pin đeo bên hông, chạy hướng bên trái.

Chuyện đến nước này đã không có cơ hội lựa chọn, Ôn Dục Nhiễm cũng chỉ có thể tiếp tục chạy về phía trước. Ngôi nhà cổ này vô cùng yên tĩnh, cho nên lúc anh chạy trốn có thể nghe thấy tiếng gây rối ở đầu khác, không cần nghĩ cũng biết đó là tiếng vang bên chỗ Thiên Lang.

Quái vật như ong vỡ tổ vừa rồi nháy mắt không còn, Ôn Dục Nhiễm lúc này mới đoán được những thứ đó đại khái đặc biệt mẫn cảm với mùi máu tanh, lại hoàn toàn không có lý trí, cho nên sẽ đuổi theo Thiên Lang đang bị thương. Đương nhiên, ngoài ra Thiên Lang có dùng thủ đoạn gì để dụ lũ quái vật kia không thì anh cũng không biết được.

Trong quá trình chạy, cho dù là phía trước tình cờ xuất hiện quái vật, cũng cơ bản đều sẽ chọn không nhìn anh mà lại chạy về hướng khác.

Vẫn luôn dựa vào âm thanh phán đoán vị trí Thiên Lang, Ôn Dục Nhiễm phát hiện đối phương dường như luôn duy trì tuột ở phía sau, cách anh một khoảng cách không gần không xa, chẳng lẽ là vì phòng ngừa gặp phải ở ngã ba.

Đối với chuyện này anh chỉ có thể cố gắng chạy ra ngoài, giảm bớt áp lực của Thiên Lang.

Nhưng mà khi Ôn Dục Nhiễm dần dần gần cửa ra, tiếng ầm ĩ ở phía sau cũng càng ngày càng xa. Đến khi anh rốt cuộc nhìn thấy cánh cửa kia, đã hoàn toàn không nghe thấy tiếng ở phía sau.

Đứng ở cửa, Ôn Dục Nhiễm há miệng thở dốc, quay người đối mặt lớn tiếng kêu với một con đường khác: “Này! Anh có nghe thấy không? Tôi đến cửa ra rồi! Anh ra nhanh đi, đừng kéo dài nữa!”

Không có bất kỳ hồi âm.

Anh lại kêu vài tiếng vẫn không nhận được lời đáp ngược lại chỉ nghe thấy tiếng Thích Phi Trần truyền tới từ trên cầu thang: “Ngươi lên đi, chớ hành sự lỗ mãng. Nếu ngươi đi tìm người, trái lại khiến cho vướng tay vướng chân, thêm phần rắc rối.”

Điều hắn nói là sự thực, lúc này Ôn Dục Nhiễm cũng chỉ có thể làm như vậy.

Đi lên cầu thang, liền thấy Thích Phi Trần chắp tay đứng ở bên cửa thang gác, nhìn anh cau mày: “Tuy ngươi khó nhìn thấy rõ, nhưng mà ta lại thấy rõ. Giải trừ khế ước rồi, hồn phách ngươi lúc này bất ổn, nếu chịu dù chỉ một chút tổn thương là đi đời nhà ma. Nếu như hắn không ra được, vậy ngươi trở lại cũng chỉ là đưa thêm một cái mạng.”

Chỉ thấy Ôn Dục Nhiễm trở về nhưng không thấy Thiên Lang, Thích Phi Trần đã hiểu tám phần mười. Hắn thấy Ôn Dục Nhiễm vẫn khá là lo lắng, không khỏi than nhẹ một tiếng, không hề báo trước mà giơ tay ấn ở trên trán anh.

Để Ôn Dục Nhiễm mất ý thức dựa vào bên tường ngủ yên, Thích Phi Trần quay đầu nhìn phía dưới cầu thang tối đen, lại là một tiếng thở dài.

“Trên đời có thể có mấy người, rõ ràng tâm tư kín đáo, rồi lại ngốc đến kỳ lạ.”

Căn cứ vào ước định âm thầm của hai người trước đó, nếu như trong vòng hai tiếng còn chưa thấy Thiên Lang trở về, như vậy Thích Phi Trần sẽ xóa đi tất cả ký ức liên quan đến y với Ôn Dục Nhiễm và người thân của anh. Lúc trao đổi, Thiên Lang dùng một chút thủ đoạn trợ giúp Thích Phi Trần củng cố hồn phách, ngày sau cho dù làm gì âm hồn cũng sẽ không dễ dàng tản đi.

Nói là nhất định không có việc gì, song lần này Thiên Lang quả thật là nói dối, kỳ thực y cũng không chắc chắn.

***

Ôn Dục Nhiễm cũng không biết mình ngủ vào lúc nào, lúc ngủ tư thế cũng không thoải mái dẫn đến khi tỉnh lại cổ khá đau nhức. Anh dựa vào vách tường sau lưng, vừa lúc đối diện với cánh cửa, vừa mở mắt ra đã bị ánh sáng đâm đến nhắm lại.

Tuy rằng chỉ là phút chốc, thế nhưng anh vẫn thấy được có một người đứng ở trước mặt mình, bởi vì ánh sáng phản xạ mà không thấy rõ khuôn mặt.

Người kia nửa quỳ xuống dưới, nhẹ nhàng xoa vai đang đau nhức của Ôn Dục Nhiễm.

Ôn Dục Nhiễm đấm một phát vào mặt đối phương.

Không cần lý do, chỉ đơn thuần là khó chịu, là loại khó chịu muốn ném người vào thùng rác mới thỏa.

Muốn nói khó chịu bắt nguồn từ đâu, có lẽ là vào lúc Thích Phi Trần để anh ngủ, đem sự tình từ đầu đến cuối dùng giấc ngủ này bày ra cho anh. Mà hiện tại hai cái kẻ cầm đầu một kẻ không biết chạy đi đâu, chỉ còn lại một tên vậy cũng có thể dùng tạm để hả giận cũng được.

Từ trên người Thiên Lang có thể thấy được vết máu loang lổ, bên hông tràn lan mảng đỏ rất to, hẳn là bị thương tương đối nghiêm trọng. Cây đao cầm theo không biết đã ở đâu, ngón út và áp út hiện ra một loại vặn vẹo mất tự nhiên, hiển nhiên là gãy xương.

Tay chống đất đứng lên, Ôn Dục Nhiễm vỗ vỗ bụi dính trên quần áo, giơ tay đỡ Thiên Lang, nét mặt chính trực không giống như vừa mới đánh người xong: “Được thôi, chưa tắt thở là được rồi. Kế hoạch đi du lịch cũng không thay đổi, mấy tháng này nuôi dưỡng thân thể, vết thương nặng như vậy phải cấm dục để an dưỡng. Trước hết cấm ba tháng.”

Thiên Lang đang cười mỉm nháy mắt cứng lại: “Trong vòng nửa tháng vết thương của ta…”

“Vậy không được, tôi đây không nỡ, nửa tháng thì quá gượng ép, nghe nói nội thương ít nhất cũng phải dưỡng nửa năm đến một năm…”

Hai người cứ như vậy nói chuyện chậm rãi đi ra khỏi gian phòng nhỏ.

Phía sau gian nhà, Thích Phi Trần dựa vào vách tường tùy ý đứng, nghe tiếng nói chuyện truyền tới từ sau lưng, ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh, không có một đám mây, nhịn không được cười lên.

Kẻ ngu si cũng sẽ thành thân thuộc, vậy mình sớm muộn gì cũng sẽ tìm được tướng quân đi. Đến lúc đó cầu thân cũng được, bức hôn cũng được, dù sao cũng để bộ áo cưới kia phát huy được công dụng.

***

Lúc đi vì tiện lợi, túi bọn họ mang theo đều có thể tích nhỏ, khả năng mang đồ vật có hạn, xử lý khẩn cấp cũng vô cùng có hạn, chỉ có thể mau chóng đi đến bệnh viện chẩn đoán.

Bởi vì địa phương hẻo lánh, lúc về phải gọi xe đò đường dài, lúc bọn họ lên xe tài xế bị dọa cho phát khiếp. Nếu không phải Ôn Dục Nhiễm thuận miệng viện cái cớ “Đi trên núi không cẩn thận lăn xuống núi” thì có lẽ ông chú tài xế cũng không dám cho bọn họ lên.

Ở bệnh viện địa phương gần nửa tháng, chuyện này mới xem như xong xuôi, tuy rằng ngón tay gãy xương không thể lành nhanh chóng được, thế nhưng may mà cũng không ảnh hưởng gì lớn. Cuộc sống sau này tuy rằng không trông cậy nổi gió êm sóng lặng, nhưng ít ra cũng không đến nỗi ba ngày hai ngày không được an sinh. Cơ mà Thích Phi Trần vẫn luôn không ra mặt, Thiên Lang nói có lẽ là đi rồi, chu du chung quanh tìm người hắn muốn tìm.

Ngẫm lại sau này có lẽ sẽ không gặp lại nữa, tâm tình Ôn Dục Nhiễm vẫn có chút phức tạp. Quần áo và mỹ phẩm trong nhà đột nhiên không có chủ, trong lúc nhất thời anh không thích ứng kịp.

“Tuy rằng tôi từng nói trước năm mới đi du lịch khắp nơi…” Ôn Dục Nhiễm ngồi ở trên ghế dài, nhìn về ruộng hoa oải hương phía trước, cảm giác mũi của chính mình đã bị mùi hoa oải hương bao phủ, “Nhưng hai thằng đực rựa tới cái chỗ lãng mạn này để tìm khó chịu à? Hơn nữa hai chúng ta chẳng có ai là thanh niên văn nghệ.” Huống chi còn có một người ngón tay còn bó thạch cao.

Xa xa có một đôi tình nhân đang hôn nhau nồng nhiệt, không phải anh cố tình nhìn đâu.

Vốn bây giờ không phải mùa hoa oải hương nở, nhưng Ôn Dục Nhiễm cũng không biết Thiên Lang từ đâu tìm được nhà ấm cỡ lớn này, trồng đầy cây oải hương chuyên phục vụ cho tình nhân hẹn hò. Xuyên qua tường trong suốt của nhà ấm còn có thể nhìn thấy những bông tuyết bay bay ở bên ngoài, thật sự rất có không khí.

Bọn họ bây giờ đang ở Provence, căn cứ theo hành trình mà Thiên Lang chuẩn bị, lộ trình bọn họ cần đi còn có Venezia, thành phố Worcester, Verona, Bali… Có nơi rất nổi tiếng, cũng có nơi tương đối ít nghe tới, thế nhưng tất cả địa điểm này đều có một điểm chung: Tất cả đều là nơi dành cho các cặp đôi.

* Provence là một vùng nằm ở đông nam nước Pháp, bên bờ biển Địa Trung Hải và gần với Ý.

* Venezia, thường gọi “thành phố của các kênh đào” và La Serenissima, là thủ phủ của vùng Veneto và của tỉnh Venezia ở Ý.

*Worcester, Massachusetts là một thành phố quận lỵ quận Worcester trong tiểu bang thịnh vượng chung Massachusetts, Hoa Kỳ.

*Verona là một thành phố thuộc tỉnh Verona, là tỉnh lỵ tỉnh này, thuộc vùng Veneto, bắc Italia. Phố cổ và khu vực hiện đại nằm trong vòng của sông Adige gần hồ Garda.

*Bali là tên một hòn đảo và một tỉnh của Indonesia. Tỉnh này bao gồm đảo chính Bali và một vài đảo nhỏ lân cận, đáng chú ý là Nusa Penida, Nusa Lembongan, và Nusa Ceningan. Nó toạ lạc tại cực tây của quần đảo Sunda nhỏ, nằm giữa Java phía tây và Lombok ở phía đông. Thủ phủ Bali, Denpasar, nằm ở miền nam đảo Bali.

Mới đây thôi bọn họ đã đi qua ba quốc gia, hiện giờ Ôn Dục Nhiễm đã sắp chán đến ói ra.

Vì biểu đạt sự bất mãn, anh gần như là nửa ngồi phịch trên ghế dài, hoàn toàn vứt bỏ hình tượng, làm bộ không nhìn thấy ánh mắt mập mờ của người qua đường.

“Ngài không thích sao? Ta nghe nói nơi này rất thích hợp cho những cặp đôi đi du lịch.”

“Tôi cho rằng điều kiện tiên quyết là những đôi đó có tế bào lãng mạn.” Vừa bắt đầu Ôn Dục Nhiễm cho là bọn họ đi du lịch, sẽ là cùng đi ngắm núi non hùng vĩ, thác nước gì đó, hoặc là đi dạo ở những địa phương có tập tục thú vị. “Tôi cũng không nhắc lại, tất cả tế bào lãng mạn của anh cùng lắm là một cái giường to là có thể giải quyết được, thế nhưng chưa đủ ba tháng.”

“Vậy ngài muốn đi đâu?” Giống như Ôn Dục Nhiễm nói, đến ngay cả y cũng miễn cưỡng thưởng thức những luống hoa oải hương này. Thiên Lang hoàn toàn không có hứng thú với mấy thứ này, “Chỉ cần là đi với ngài ta thấy ở đâu cũng được.”

“Không phải Trương Gia Giới có con đường bằng kính sao, chắc rất thú vị, đến đó đi.” So với thưởng hoa ngắm biển, anh thích những nơi có chút kích thích hơn.

Trương Gia Giới là một địa cấp thị ở phía tây bắc tỉnh Hồ Nam, Trung Quốc.

Trong lúc bọn họ đang nói chuyện, bên cạnh có một đôi vợ chồng mang theo một cô bé tầm năm sáu tuổi đi ngang qua, cả nhà cười cười nói nói thoạt nhìn vô cùng hạnh phúc.

“Được rồi, ta đi đặt vé máy bay.” Thiên Lang mỉm cười gật đầu, “Trước đó, ngài có thể chơi trò chơi với ta không?”

Chơi trò chơi?

Tầm mắt Ôn Dục Nhiễm dời sang một nhà ba người gần đó, nhìn trong mắt Thiên Lang không giấu được sự mong đợi. Cũng không biết là do cảm giác trong lòng hay trùng hợp, chỉ chốc lát đã hiểu y muốn nói gì.

Anh nở nụ cười, tư thế ngồi hơi đứng đắn, mở miệng nói: “Vậy chơi thăm nhà đi. Tôi làm anh trai, anh làm em gái.”

“Không được.”

“Vậy tôi là cha, anh là con gái.”

“Cũng không được.”

“Anh yêu cầu nhiều thật đấy.” Dùng ngữ khí như là không nhịn được nói, Ôn Dục Nhiễm lại tiếp tục nói, “Lựa chọn cuối cùng, tôi cưới anh. Không muốn thì thôi vậy, có chơi không?”

“Được.” Theo cái chữ này bị nói ra, Thiên Lang cảm thấy ngực mình nóng lên, ánh mắt hoàn toàn không thể rời khỏi mặt Ôn Dục Nhiễm.

Trong ruộng hoa oải hương, hai người đàn ông tóc đen mắt đen Đông Phương hôn nhau, phía sau bông tuyết chậm rãi rơi xuống.

Tiểu kịch trường:

Sau khi kết thúc chuyến du lịch, hai người về đến nhà, lúc mở cửa nhà ra trong nháy mắt thời gian như dừng lại trong phòng khách, có một cô gái mặc váy trắng đang ngồi trên ghế salon đọc sách.

“Bà nó, không phải anh đi rồi à?!”

Thích Phi Trần: “À, chẳng qua tôi không biết đi đâu, lại không muốn gây chuyện nên trở về.”

Ôn Dục Nhiễm nghe thấy giọng mình đang run rẩy: “Cho nên anh căn bản không có ý định đi?”

“Ngày sau mong rằng chăm sóc nhiều hơn.”

Hết chương 65

Cuối cùng cũng hoàn chính văn. Còn một ngoại truyện về Thiên Lang nữa thôi ^^