Editor: Tịnh

Beta: Vũ Ngư Nhi
Thiên Đồng An cầm hộp gỗ trên tay ném xuống đất, đạp một phát nát bét, lấy tay gõ nhẹ hai cái lên cái trống nhỏ bên hông, lập tức có khói đen bốc lên, chậm rãi ngưng tụ thành bốn con quỷ đồng tử (quỷ trẻ con)màu xanh tím.

Thiên Lang trước sau duy trì vẻ mặt lạnh lùng, cho dù bất lợi về nhân số nhưng cũng chẳng mảy may dao động. Y rút ra một tấm bùa dán lên tay trái, động tác vô cùng nhạy bén mà tránh thoát quỷ đồng tử nhào tới.

Quỷ đồng tử há to miệng lộ ra răng nanh xanh lè. Từ màu sắc quỷ dị kia có thể nhìn ra, nếu như bị cắn phải kết cục chắc chắn không chỉ là thiếu một miếng thịt mà thôi.

Còn có một con quỷ đồng tử canh giữ ở bên cạnh Thiên Đồng An, gã lùi lại mấy bước, rất là nhàn nhã nhìn bên này: “Mày cần gì phải làm chó của một người bình thường. Giống như tao đã từng nói, cậu ta chỉ thích mày nhất thời, lúc mày thành quái vật sẽ ghê tởm mà vứt bỏ mày. Mày đánh với tao ở đây thật vô nghĩa. Không bằng nhanh đi tìm cậu ta, giết cậu ta, làm thành con rối cả đời thả ở bên người…”

Gã nói rất chậm, trong giọng nói mang theo ác độc, lại căm tức nhìn thấy Thiên Lang không có phản ứng chút nào, thật giống như lời gã nói là nhảm nhí. Thế nhưng gã cũng đoán ra được, nếu như là Thiên Lang mà nói, trong lúc đang bị phản phệ nghiêm trọng mà còn có thể giữ vững lý trí đến mức này cũng không có gì kỳ lạ.

Da của quỷ đồng tử rất cứng, không dễ phá hủy, cho nên Thiên Lang cũng không nóng lòng phản kích, mà là luôn luôn né tránh sự tấn công của chúng, điều này làm cho Thiên Đồng An đang bàng quang càng thêm vững tin năng lực của y đã không mạnh bằng lúc trước.

Sau một chốc, trong lúc quỷ đồng tử đang tấn công, Thiên Lang đột nhiên nhấc tay trái lên ấn lên trán một con trong số chúng. Trong nháy mắt lá bùa tiếp xúc với quỷ đồng tử, hành động của nó trở nên chậm chạp đi. Thiên Lang lợi dụng chớp nhoáng đó, đâm lưỡi dao kẹp giữa hai ngón tay giữa xuống đầu nó.

Cũng không thèm nhìn tới mà đá văng con quỷ kêu thảm thiết ra, Thiên Lang lập tức rút ra lá bùa thứ hai, không đến năm giây dùng cách thức y hệt xử lý hai con quỷ còn lại.

Mà vào lúc này, y cách chỗ Thiên Đồng An chỉ bảy mét. Thủ đoạn của Thiên Đồng An không chỉ bấy nhiêu, nhưng ý định trước đó của gã đã không còn sử dụng được nữa.

Đến khi Thiên Đồng An phát hiện tình huống có điểm khác thường muốn lui lại thì đã muộn. Một cước tốc độ cực nhanh đá xuống đầu gối phải, lúc gã ngã xuống đất thì đồng thời có một bàn chân đặt trên ngực gã, giẫm đến nỗi gã không kịp hít thở.

Duy trì tư thế đạp Thiên Đồng An, Thiên Lang chợt bị con quỷ cuối cùng tập kích, quay người dứt khoát dùng cách thức như cũ xử lý xong.

Thiên Đồng An quả thực không tin nổi, gã không dám tin trừng Thiên Lang đang nhìn mình từ trên cao, bị giẫm đến độ âm thanh cực kỳ khàn: “Sao mày có thể…”

Chống lại ánh mắt của Thiên Lang, gã dĩ nhiên cũng đã cảm nhận được một chút sợ hãi.

Đó sao có thể là ánh mắt của con người, trống rỗng không có gì phản chiếu trong đôi mắt…

Tựa hồ là vì Thiên Đồng An sợ hãi ánh mắt mà thấy vui, Thiên Lang chậm rãi nhếch khóe môi. Nụ cười mỉm ở trong trường hợp này thoạt nhìn cực kỳ quỷ dị âm u, quả thực hệt như âm hồn cổ xưa bồi hồi ở trong lăng mộ ngàn năm này.

Giơ ngón trỏ lên ý bảo đối phương im lặng, Thiên Lang nhìn thoáng qua đôi găng tay đã dính bụi, nghiêng đầu đi như thể đang suy nghĩ, sau đó cắt đứt cánh tay quỷ đồng tử, một tay nắm chặt cằm Thiên Đồng An, một tay nhét cánh tay đó vào.

Lần này gần như đâm vào trong cổ họng, nước mắt Thiên Đồng An bị ép chảy ra, muốn ho khan nhưng cuống họng lại bị ngăn chặn. Hai tay liều mạng giãy giụa, nhưng mà dĩ nhiên không ngăn nổi sức của Thiên Lang, căn bản vẫn không nhúc nhích.

Xác định Thiên Đồng An đã khó có thể phát ra tiếng, Thiên Lang lui lại xoa cái tay dưới cằm kia, trực tiếp bẻ gãy hai tay của đối phương. Dưới tiếng rên vô cùng đau đớn của Thiên Đồng An, y cởi bao tay ra, nhét hết vào trong miệng gã.

“Chủ nhân không biết chuyện về Qủy Hồn, vẫn luôn cảm thấy hoảng hốt, bởi vì không biết sau này sẽ xảy ra chuyện gì.”

Nhẹ giọng nói xong câu đó, Thiên Lang giơ tay tắt đèn pin đeo ở hông, rồi tắt luôn đèn pin của Thiên Đồng An, làm cho toàn bộ không gian đều chìm trong bóng tối.

Nghe tiếng gào thét sợ hãi của Thiên Đồng An, Thiên Lang đổi một đôi găng tay mới, từ bên hông lấy ra hai lưỡi dao, nhỏ giọng rù rì nói: “Chủ nhân nhìn thấy rất nhiều thứ kinh khủng, có lúc buồn nôn đến ngay cả cơm cũng ăn không vô.”

Lưỡi dao sắc bén trong không gian đen kịt chuẩn xác đâm vào hai mắt gã, tiếng kêu thảm thiết bị chặn ở cuống họng. Thiên Đồng An liều mạng mà giãy giụa, thế nhưng cái chân giẫm lên người gã như có sức nặng ngàn cân, căn bản là không có cách chạy trốn.

“Ngay cả khi vì theo ta mà sắp chết, chủ nhân cũng cố gắng cười đến mức khiến người ta mê muội như thế.”

Lưỡi dao chậm rãi đâm chếch xuống cổ, xảo diệu tránh được động mạch cùng khí quản, khiến người ta gần như kề cận cái chết.

Trong không khí mùi máu tanh dần dần trở nên dày đặc, Thiên Lang có thể cảm giác được trên người mình ít nhiều gì cũng bị bắn máu tươi. Bản năng trong cơ thể y cảm thấy khát vọng với máu thịt, nhưng tinh thần lại cực kỳ chán ghét. Tạm thời không cần lưu tâm đến đè nén loại khát vọng đó, thế nhưng máu của những người khác quả nhiên là vô cùng buồn nôn.

Cho tới bây giờ, Thiên Lang vẫn nhớ rõ lúc dòng máu Ôn Dục Nhiễm trào vào trong miệng ấm áp, mỹ vị đến làm người ta say mê.

Ừm, cả tinh dịch nữa. (WTF QAQ)

***”

“Chúng ta ở đây! Thiên Lang! Bảo bối! Honey à!!”

Nếu hoàng đế đã nói sẽ không làm gì, vậy Ôn Dục Nhiễm cũng không băn khoăn gì nữa, gân cổ lớn tiếng kêu, hy vọng có thể có tác dụng định vị, để Thiên Lang nhanh chóng tìm thấy.

“Càng ở cái chỗ chết tiệt này lâu, tôi sắp điên tới nơi rồi.” Uống ngụm nước thấm giọng, Ôn Dục Nhiễm thuận miệng cùng Thích Phi Trần oán giận, “Hồi nãy có nghe thấy âm thanh quái dị, dường như có người kêu thảm thiết, nghe kỹ thì lại không có gì.”

“Có sao? Vậy đó chắc không phải áo giác.” Nói như thế, Thích Phi Trần nhấc mắt nhìn về phía đường vào mộ đối diện.

Theo tiếng bước chân vang lên, một ánh đèn pin rọi ra từ con đường đó, âm thanh càng ngày càng gần, cuối cùng Thiên Lang cả người đầy máu tươi đi ra.

“Cái đệch.” Lập tức từ dưới đất đứng lên, Ôn Dục Nhiễm nhìn thảm trạng của Thiên Lang, căn bản ngay cả chạm cũng không dám chạm, chỉ lo động đến vết thương máu sẽ chảy ào ào, “Anh gặp chuyện gì thế. Giết heo cũng không đến nỗi giống như tắm thế kia!”

“Chủ nhân QAQ” Thiên Lang lộ ra vẻ đáng thương, “Đều là máu của kẻ đó, thật là ghê tởm, muốn ói.”

“Đây không phải là máu của anh?” Cục đá ở trong lòng rơi xuống hơn một nửa, anh còn đang suy nghĩ từ chỗ này đến bệnh viện mất bao lâu, “Vậy thì hết cách rồi, hành lý đều ở trong xe, không mang quần áo theo, trừ khi anh khỏa thân chạy ra ngoài.”

Cơ mà nói đi cũng phải nói lại, trọng điểm của bọn họ bây giờ không phải là cả người đầy máu có buồn nôn hay không.

“Ngày hôm nay đi về trước đi, vừa đi vừa nói.” Đây gọi là gì, mới vừa xem xong vở kịch gia đình luân lý, ngay sau đó là hiện trường giết người, “Trên người anh có vết thương không?”

Sau khi nhận được câu trả lời phủ định, Ôn Dục Nhiễm vô cùng quyết đoán lui về sau vài bước, đứng cách xa Thiên Lang, miễn cho bị cọ đầy máu.

Thiên Lang: “…” Yêu đâu?

Ôn Dục Nhiễm: “Chúng ta đi thôi.” Mơ đi.

Vừa đi theo dấu ký hiệu, Ôn Dục Nhiễm vừa liếc Thiên Lang, cảm thấy không đành lòng nhìn thẳng nên lại chuyển tầm mắt trở về: “Anh gặp ai? Thiên Đồng An?” Hai người này đúng là tương ái tương sát, xa như vậy mà cũng theo được rất không dễ dàng.

“Đúng, hắn ta tự tìm tới, ta cũng chỉ có thể giải quyết hắn, vừa hay có thể dứt điểm luôn.”

Tuy rằng không ủng hộ giết người, nhưng lần này Ôn Dục Nhiễm không nói gì, chỉ có điều đẫm máu mà trở về thực sự có chút khiêu chiến thị giác. Mãi cho đến khi ra khỏi lăng mộ, anh mới nhớ tới một vấn đề: “Đợi một chút, vừa nãy có một con quỷ nói đồ chúng ta cần đã bị lấy đi, chẳng lẽ không phải là hắn?”

“Thật đáng tiếc, nó đã bị hỏng rồi.” Dùng loại giọng điệu hời hợt nói ra, Ôn Dục Nhiễm căn bản không cho là y có bao nhiêu tiếc nuối.

Sau khi trở lại khách sạn, Thiên Lang lập tức đi tắm cả hai tiếng đồng hồ, Thích Phi Trần thì lại như cũ đi được không thấy bóng người, cũng không biết một con quỷ có thể đi lạc thú ở đâu.

Có rất nhiều chuyện đã xảy ra, nhưng trên thực tế thời gian bọn họ ở trong lăng mộ cùng lắm là tới buổi trưa. Tuy vậy nhưng họ vẫn quyết định nghỉ ngơi ở khách sạn một đêm nữa, dù sao hiện tại lái xe trở lại, đến khi về đến nhà cũng là đêm hôm khuya khoắt.

***

Tối hôm đó Ôn Dục Nhiễm liền mơ một giấc mơ, anh mơ thấy mình chết rồi.

 “Đi về phía Bắc đi, vận khí tốt còn có thể làm cho nhóc vui vẻ đấy.”

“Chúng ta, đều không ra được.”

“Vậy… Ngươi làm chủ nhân ta đi.”

Ban đêm trong núi sâu, cây cối quỷ mị mọc ra đầu người, thiếu niên mặc tang phục, trò thăm nhà trẻ con…

Đây chỉ là một phần của giấc mơ.

Lúc đó Ôn Dục Nhiễm còn bé nên anh xé mất lá bùa trên ngọc bội bên hông thiếu niên, sau đó ngồi chơi cùng thiếu niên thoạt nhìn an tĩnh rất lâu, dạy hắn kéo cục đá bao, cùng hắn chia sẻ sô cô la trong túi mình, kéo tay hắn cười rất vui, dường như quên mất bản thân đang ở địa phương âm u đáng sợ.

Vẻ mặt của thiếu niên vẫn rất cứng ngắc, dường như đối với hắn mọi thứ đều mới lạ, nhưng vẫn luôn cố gắng phối hợp với anh.

Anh nói khi trời sáng sẽ dẫn thiếu niên đi, thế nhưng anh không đợi được tới sáng.

Không lâu sau, những người trong tộc Thiên gia cư ngụ ở ngọn núi này tới.

Năm người đàn ông sắc mặt âm trầm, trong tay cầm vũ khí khác nhau. Cho dù khi đó anh chỉ là con nít nhưng vẫn cảm nhận được sát khí của những người này, bản năng cảm nhận được sợ sệt.

Anh kéo theo thiếu niên chạy trốn, thế nhưng cũng không chạy được bao xa đã bị những người đó bắt lại. Nhìn thấy một gã thô lỗ trong số đó nắm cổ áo thiếu niên lôi ra, anh vồ tới hung hăng cắn cổ tay người nọ một cái, khiến gã thả lỏng bạn của anh ra.

Sau đó thì sao? Sau đó một con dao sắc bén đâm xuyên qua tim anh. Nó đâm vào quá nhanh, anh cũng không kịp cảm nhận được đau đớn đã bị đẩy ngã trên mặt đất.

Anh muốn bò lên, muốn dẫn bạn theo để chạy trốn, thế nhưng có gì đó ấm áp không ngừng chảy ra ở phía sau, anh không có sức nữa.

Trên mặt thiếu niên lần đầu tiên lộ ra sự sợ hãi sống động như vậy, quỳ gối bên cạnh anh, lấy tay thử chặn vết thương không ngừng chảy máu kia, thế nhưng cũng không có tác dụng, ngoại trừ khiến cho màu đỏ của máu dính đầy lên áo y. Anh bắt đầu cảm thấy được cả người phát lạnh, choáng váng đầu hoa mắt, ý thức cũng dần dần mà trở nên mơ hồ.

Mọi người chung quanh vẫn thờ ơ không động lòng, lạnh lùng nhìn tất cả.

Anh không biết điều này đại biểu cái chết đang đến gần, chỉ cho là mình buồn ngủ, muốn nhắm mắt lại ngủ một giấc.

Trong mông lung, anh cảm giác được có chất lỏng ấm áp nhỏ xuống trên mặt, trên cánh tay. Trong bóng tối bên tai truyền đến tiếng nghẹn ngào nức nở trầm thấp của thiếu niên, mãi đến tận khi không thể kiềm nén được nữa, tiếng khóc trở nên càng lúc càng lớn, khóc thở không ra hơi, cuối cùng dần dần yên tĩnh.

Cảnh trong mơ đến đây gần như hoàn toàn kết thúc.

Tiểu kịch trường:

Thiên Đồng An: Chời má, câu chuyện này có độc! Ai tìm cái tên biến thái chết tiệt này vại?!

Ôn Dục Nhiễm: Ai dô, anh cuối cùng cũng lãnh cơm hộp rồi à?

Thiên Đồng An: Rất đau đó đại ca! Đây rõ ràng là trả đũa, nói chỉ cần phối âm trong bóng tối đâu?! Diễn nhân vật phản diện thì không có nhân quyền à QAQ

Ôn Dục Nhiễm: Vậy mà anh cũng tin, có phải anh ngâu si rồi không (⊙_⊙)

Thiên Lang: Hắn ngốc.