Editor: Tịnh

Beta: Vũ Ngư Nhi
Vì kiểm tra trên vách tường có cơ quan hay không, nơi Thiên Lang đứng lúc này có thể gọi là dán vào tường.  Tuy là nghe y nói bên kia không có gì nhưng Ôn Dục Nhiễm cũng không bớt lo được. Cho nên khi Thiên Lang đến gần mảng tường đột nhiên bắt đầu chuyển động, Ôn Dục Nhiễm cơ bản là không phản ứng kịp.

“Này, gần anh…!” Ôn Dục Nhiễm đang muốn nhắc nhở Thiên Lang mau chóng rời khỏi chỗ đó, thì thấy trong khe hở khi bức tường chuyển động bất ngờ có một cái tay tái nhợt quắt queo vươn ra, tốc độ cực nhanh mà tóm lấy cổ tay Thiên Lang, kéo mạnh y vào một vách tường khác.

Mơ hồ nghe thấy tiếng đánh nhau trong đó, mảng tường chuyển động đó rất nhanh trở về vị trí cũ. Nếu không phải Thiên Lang đã biến mất, thì giống hệt như vừa rồi chẳng có gì xảy ra cả.

“Sặc…” Tất cả những gì xảy ra Thích Phi Trần cũng thấy được, lập tức duỗi tay túm Ôn Dục Nhiễm, mang theo anh bay qua bên kia, đáp xuống chỗ bức tường vừa mới chuyển động.

Mọi chuyện xảy ra đột ngột, lúc này Ôn Dục Nhiễm vẫn mê man, chỉ theo bản năng gõ mạnh lên mặt tường: “Này! Anh có nghe thấy không? Tình hình vẫn ổn chứ?”

Anh kề sát lỗ tai lên mặt tường, nghe thấy bên trong có tiếng vang có thứ gì nặng nề rơi xuống, sau đó liền nghe thấy giọng Thiên Lang truyền ra: “Không có chuyện gì, ngài ở bên đó cẩn thận một chút, đừng đi lại lung tung, ta đang tìm cơ quan.”

Đáp lại một tiếng, Ôn Dục Nhiễm thành thật đứng chờ tại chỗ, nghe bên kia bức tường không ngừng truyền tới tiếng va chạm. Thiên Lang thỉnh thoảng lên tiếng dò hỏi để xác định anh vẫn bình yên vô sự ở bên ngoài.

Mất chừng nửa giờ nhưng vẫn không tìm được cách mở cơ quan. Bề mặt bức tường này không biết đã dùng cách gì để gia cố, so với mặt tường bình thường kiên cố hơn nhiều lắm. Nếu như bọn họ lấy dụng cụ mang theo để đào bức tường này ra, vậy cũng không biết phải mất bao nhiêu thời gian.

Sau khi nhận ra được điểm này, giọng Thiên Lang rõ ràng trở nên nôn nóng bất an: “Ngài đi đến phương gian phía trước đi, nếu có Hoạt Thi thì tạm thời tới đây trốn. Đừng đi xa quá, cũng đừng tách ra khỏi Thích Phi Trần. Bây giờ ta tìm đường khác đi qua, nếu như trong vòng ba tiếng vẫn không gặp được nhau, ngài cứ đi trước đi, ta sẽ tìm gặp ngài sau.”

Ôn Dục Nhiễm tất nhiên là không có ý kiến gì, đồng ý với cách của Thiên Lang, cùng Thích Phi Trần đi đến phương gian phía trước, tùy ý ngồi xuống.

Vì để Thiên Lang dễ dàng tìm đến, đèn pin vẫn luôn mở lên để dưới đất, chùm sáng rọi về con đường bên cạnh. Chẳng có gì để làm trong ngôi mộ cổ này cả, chỉ lặng lẽ ngồi xuống thôi mà cũng sởn gai ốc. Ôn Dục Nhiễm nhìn về phía con quỷ đang không yên lòng đi ra đi vào: “Mấy người làm ra lăng mộ phức tạp như vậy, bộ khi hạ táng không đi lạc à?”

“Lúc trước tất nhiên là có bản đồ, thế nhưng chỉ có một phần, vẫn luôn ở trong tay hoàng đế. Sau khi hoàng huynh được chôn cất tấm bản đồ kia hẳn cũng đã bị đốt.”

Trên người mặc áo cưới dày nặng, Thích Phi Trần đương nhiên không thể ngồi xuống đất như Ôn Dục Nhiễm, nhưng tư thái khá là đoan trang đứng ở một bên. Không biết tại sao, trên nét mặt mang theo vài phần mất mát.

Im lặng trong giây lát, lần này là Thích Phi Trần mở miệng phá vỡ yên tĩnh: “… Hai người đều là nam, nhưng bây giờ lại có mối quan hệ như vậy, người đời bây giờ đã khoan dung vậy sao?”

Đột nhiên thốt lên vấn đề như vậy Ôn Dục Nhiễm cũng bất ngờ. Anh sửng sốt một chút, giơ tay sờ mũi: “Cũng không hẳn, đồng tính luyến ái vẫn có người phản đối, thế nhưng so với thời đại của anh thoáng hơn không ít. Ba mẹ tôi khá thoáng, lại văn minh. Tuy rằng vẫn chưa nói với hai người bọn họ chuyện này, thế nhưng cũng không lo lắm.”

“A, ta ngược lại thật không biết các ngươi là may mắn hay bất hạnh.” Cười khẽ một tiếng, Thích Phi Trần nhắm mắt lại, không biết là cảm khái hay tiếc hận, “Chắc ngươi cũng nhìn ra rồi, tên Thiên Lang kia càng ngày càng chịu phản phệ càng lớn, thế nhưng ngươi vẫn mạo hiểm đến đây phiêu lưu như vậy, không sợ hắn mất mạng thật ư?”

Ôn Dục Nhiễm không trả lời ngay, mà đổi sang tư thế thoải mái hơn.

Đúng là anh có thấy, tuy rằng cũng không thể liếc mắt một cái là thấy hết, thế nhưng tình trạng Thiên Lang đang kém đi là rất rõ ràng.

Ôn Dục Nhiễm còn nhớ lúc mới quen không lâu, trong hai lần sự cố ở cô nhi viện và Đại học A. Anh vẫn luôn thắc mắc Thiên Lang và những con quỷ kia rốt cuộc ai là quỷ, tại sao có thể ở địa bàn của Qủy Hồn mà vẫn bình tĩnh tự nhiên như vậy, thoạt nhìn như có thể giải quyết mọi chuyện rất nhẹ nhàng.

Mà bây giờ Thiên Lang bắt đầu bị thương, hơn nữa bị thương cũng càng ngày càng nặng, không biết đây chỉ là trùng hợp hay là do đối thủ khác nhau, hoặc là do ảnh hưởng của phản phệ càng ngày càng lớn.

Nếu như xét đến cùng mà nói, Ôn Dục Nhiễm lại cảm thấy có lẽ y có vấn đề về tâm lý nghiêm trọng hơn. Gần đây có lúc anh sẽ phát hiện Thiên Lang đang thất thần, hoặc là nhìn chằm chằm một chỗ nào đó đờ ra. Không khiêm tốn mà nói một câu, trước đây chỉ cần có anh ở đó, lực chú ý của Thiên Lang gần như sẽ không dời khỏi người mình.

Bao gồm cả cái bẫy vừa rồi nữa, tuy rằng là bất ngờ thế nhưng Thiên Lang lại không hề né tránh, vậy càng có cơ sở chứng minh có vấn đề.

“Đương nhiên sợ chứ, ngay cả chết cũng không sợ, vậy tôi ngồi với anh ở đây chẳng phải vô nghĩa sao?” Anh bất đắc dĩ trả lời, “Thế nhưng nói ngược lại, nếu không có anh ấy tôi đã chết trên mười lần rồi, tựa như bảo mẫu nhị thập tứ hiếu. Nếu như anh ấy bất cẩn đâm tôi một dao thì tôi cũng không có ý kiến gì.”

“Thích…” Trước mắt dường như thấy được cảnh hai người họ show ân ái, Thích Phi Trần nổi nóng, “Ngươi nhớ giữ ngọc bội đó cẩn thận. Tuy nói là tà vật nhưng công dụng của nó rất lớn, bảo đảm không chừng sẽ có tác dụng khác.”

Sau đó hai người cũng không nhiều lời nữa, chỉ thỉnh thoảng thuận miệng nói lên một đôi câu, xem như giải buồn trong cổ mộ vắng lặng này.

Vận may cũng không tệ lắm, bọn họ đã ở đây hơn hai tiếng đồng hồ nhưng cũng không có Hoạt Thi đến đây. Ôn Dục Nhiễm đang muốn cùng Thích Phi Trần cảm khái một chút vận may của mình, thì vừa ngẩng đầu lên đã thấy Thích Phi Trần thay đổi vẻ mặt, gắt gao nhìn chằm chằm con đường bên trái.

“Tử Lăng?” Giọng hắn cũng run rẩy.

“Sao…?” Hỏi mới được một nửa, Ôn Dục Nhiễm đã thấy Thích Phi Trần cực kỳ kích động chạy đến con đường kia.

Không biết đã xảy ra chuyện gì, Ôn Dục Nhiễm cũng vội vàng đứng lên, vội vã để lại một mũi tên trên tường làm ký hiệu, sau đó chạy theo Thích Phi Trần: “Này! Anh chờ một chút đã! Sao vậy?”

E rằng thực sự là kích động đến không thể suy nghĩ, Thích Phi Trần cũng không bay như bình thường mà là dùng hai chân chạy giống như bình thường. Quần dài vướng bận cũng bị hắn tiện tay nhấc lên, nhưng ít nhiều vẫn trở ngại tới tốc độ, lúc này chậm nửa nhịp nên Ôn Dục Nhiễm không đến nỗi bị bỏ rơi.

Chuyện gì đây trời!

Lúc chạy qua một phương gian khác, Ôn Dục Nhiễm mơ hồ nhìn thấy có một bóng người mặc khôi giáp, thế nhưng còn không đợi anh thấy rõ người kia cũng đã chạy vào bên phải. Anh cũng chỉ có thể cắn răng tiếp tục đuổi theo phía sau Thích Phi Trần.

Bởi vì đuổi theo rất vội vàng, Ôn Dục Nhiễm để lại ký hiệu ở lối vào cũng qua loa, không dám giảm tốc độ.

“Tử Lăng! Nhạc Tử Lăng! Ngươi đứng lại!!”

Bóng người kia mắt điếc tai ngơ với tiếng kêu của Thích Phi Trần, vẫn chạy trốn nhanh. Ôn Dục Nhiễm vác theo cái túi trên lưng lại còn duy trì chạy nước rút suốt quãng đường, nếu chạy nữa sẽ tắt thở ngay.

May mà, trước khi Ôn Dục Nhiễm tiêu hao hết thể lực Thích Phi Trần rốt cuộc cũng ngừng lại. Anh dừng ở phía sau Thích Phi Trần năm, sáu bước, chống tay lên tường bình ổn lại hô hấp, vừa chú ý động tĩnh phía trước.

Bọn họ sở dĩ dừng lại không phải vì bóng người mặc khôi giáp dừng lại. Cũng không phải là bởi vì Thích Phi Trần nghĩ thông suốt không đuổi theo nữa, mà là bởi vì xuất hiện một người võ tướng khác, hoặc nên nói là quỷ xuất hiện ở đường vào mộ phía trước, chặn lại đường đi.

Xem trang phục, người này chắc cũng là Quỷ Hồn trong ngôi mộ này. Đây là một nam nhân trung niên, ngũ quan đoan chính, mơ hồ lộ ra một luồng chính khí, đứng phía sau Thích Phi Trần thi lễ, cúi đầu một chân quỳ xuống: “Kính xin vương gia dừng chân.”

Đây rõ ràng không phải vương gia hoặc hoàng đế nhưng mà lại xuất hiện ở đây, Ôn Dục Nhiễm chỉ có thể suy đoán có lẽ là võ tướng chôn cùng.

“Lâm Trí?” Ánh mắt Thích Phi Trần đảo qua khuôn mặt võ tướng kia. Đại khái là bởi vì mất dấu bóng người phía trước, sắc mặt thoạt nhìn cực kỳ âm trầm, “Tránh ra, ta tạm thời không có tâm tình nói chuyện với ngươi.”

“Vương gia, không được!” Cái người võ tướng được gọi là Lâm Trí giọng bi thương, vẫn duy trì tư thế quỳ xuống, “Nhạc tướng quân dưới suối vàng biết được, sao có thể nhìn ngài giày xéo bản thân như vậy!”

Thích Phi Trần thoáng sửa lại trang phục trên người, nghe được lời đó phút chốc sắc mặt lạnh đi: “Bản vương niệm tình ngươi là ái tướng của Tử Lăng nên không truy cứu, tránh ra.”

Ở phía sau yên tĩnh nhìn tất cả những thứ này, nghe thấy Thích Phi Trần đột nhiên trở nên không hề mềm mại, mà là trầm thấp giống như đàn ông. Ôn Dục Nhiễm kinh ngạc trợn mắt, cảm thấy dường như khí chất của đối phương thay đổi, đây mới giống một vương gia.

Thấy Thích Phi Trần nổi giận, người kia lại cúi đầu thấp xuống, vẫn kiên trì như cũ không tránh ra: “Người đã mất rồi, vương gia ngài đây tội gì, nếu không sớm ngày buông bỏ chấp niệm —— ”

“Câm miệng!” Thích Phi Trần giận tím mặt, “Người đã mất rồi? Cõi đời này vẫn không có ai có thể dạy dỗ bản vương từ bỏ! Nhạc Tử Lăng bất luận là người hay quỷ, là yêu hay tiên, đều chỉ có thể dây dưa với bản vương. Cút ngay cho bản vương!”

Chỉ thấy Thích Phi Trần mạnh mẽ phất tay áo, võ tướng kia lập tức bị quét bay đụng vào tường, Ôn Dục Nhiễm vội vã đi theo Thích Phi Trần.