Editor: Tịnh

Beta: Vũ Ngư Nhi
“Đã qua rồi. Dư lực của lời nguyền này cũng gần như tiêu hao hết, sau này nhiều lắm là có chút phiền phức nhỏ, phong thủy của khu nhà này sau một thời gian nữa sẽ từ từ khôi phục.”

Nghe thấy giọng Thiên Lang vẫn ôn hòa như cũ, Ôn Dục Nhiễm vừa lấy tay khẽ chắn tia sáng vừa mở mắt, xuyên qua tầng nước mắt mỏng manh nhìn về phía trước.

Đập vào mắt anh đầu tiên là màu đỏ khá chói mắt, chói mắt hơn cả ánh sáng mặt trời.

Trong nháy mắt, anh hoảng hốt nhìn thấy một thiếu niên có mái tóc hơi dài ngồi xổm trước mặt anh, trên tay áo của áo tang dường như bị máu nhuộm thành màu đỏ sẫm. Hình ảnh đó chỉ thoáng qua trong chốc lát, nhanh đến mức anh không kịp nghĩ gì.

Lúc ra khỏi nhà Thiên Lang mặc áo khoác màu vàng nhạt, màu vốn nhạt nên khi dính máu trở nên rất nổi bật, hơn nữa toàn thân Thiên Lang lúc này loang lổ nhiều vết máu. Cái áo khoác nguyên vẹn ban đầu đã trở nên rách rưới, thậm chí trên tay phải còn bị ghim mấy cây kim.

Trong quá trình rơi xuống mười sáu lầu, Ôn Dục Nhiễm vẫn luôn được Thiên Lang dẫn dắt. Nói cách khác Thiên Lang vẫn luôn đi ở phía trước, còn anh thì cứ cắm đầu chạy theo nên ngay cả phía trước xảy ra chuyện gì cũng không biết.

Chú ý tới tầm mắt Ôn Dục Nhiễm, Thiên Lang tiện tay cởi áo khoác, vài mảnh vỡ thủy tinh trong quá trình này bị phủi rớt xuống. Y lại lấy ra một cái áo khoác từ mấy chỗ rách trên ba lô che khuất vết máu trên người, lại lần nữa nắm chặt tay Ôn Dục Nhiễm: “Chỉ là có vẻ dọa người chút thôi, không có việc gì lớn, chúng ta đi thôi.”

“Đây mà gọi là không có việc gì, trái tim anh sắt đá quá ha.” Tầm mắt Ôn Dục Nhiễm dừng lại trên bàn tay đó, đó có lẽ là kết quả của việc che lại gáy cho anh. Cây kim đâm xuyên qua bàn tay, thậm chí từ nơi lòng bàn tay có thể nhìn thấy mũi kim bén nhọn.

Bây giờ nghĩ lại, không chừng Thiên Đồng An xuống tay với khu nhà này chỉ đơn thuần là muốn làm cho người ta ghê tởm, làm cho bọn họ không thể trốn ở bên trong, không nghĩ rằng sẽ có người ngốc đến mức có phát hiện cũng không đi.

“Tố chất cơ thể ta tốt hơn người bình thường đâu phải ngài không biết.” Như là không phát hiện ra hơi thở của mình đến lúc này vẫn chưa trở lại bình thường, Thiên Lang vừa nói, vừa kéo Ôn Dục Nhiễm về phía gara, “Mặc kệ thế nào, đừng giành tư cách bảo vệ ngài của ta.”

Tuy rằng không nhìn ra sự mệt mỏi trên mặt Thiên Lang, nhưng sắc mặt rất trắng, tình trạng không ổn đến mức nào Ôn Dục Nhiễm có thể thấy được.

Còn không chờ bọn họ đi đến gara, đã thấy Duẫn Mộc và Thích Phi Trần đang vội vã chạy tới ở đằng trước.

Thấy bộ dạng của bọn họ là biết vừa gặp cái gì, Duẫn Mộc cau mày để bọn họ lên xe mình, riêng Thích Phi Trần trông thấy dáng vẻ chật vật này của Thiên Lang thì có chút hả hê.

Sau khi lên xe Ôn Dục Nhiễm và Thiên Lang ngồi ở phía sau, Duẫn Mộc lái xe, Thích Phi Trần tạm thời ngồi ghế phó lái. Trong lúc này Thiên Lang vẫn luôn không buông bàn tay đang nắm tay Ôn Dục Nhiễm ra, Ôn Dục Nhiễm nhận thấy tay y khẽ run, không rõ nguyên nhân.

“Đừng đến bệnh viện, ta có thể tự xử lý được.” Dựa vào trên ghế, rốt cuộc Thiên Lang cũng lộ ra vẻ mệt mỏi, nhắm mắt nói với Duẫn Mộc đang lái xe, “Bệnh viện âm khí còn thịnh hơn, không nên gây ra phiền phức không cần thiết.”

“Anh cho rằng anh là Hoàng Kế Quang hay Đổng Tồn Thụy?” Ôn Dục Nhiễm chặn y bằng một câu, “Anh không sợ tay bị phế à? Ít nhất cũng phải tiêm uốn ván.”

Nghe anh nói như vậy, Thiên Lang lại nở nụ cười, nhích thân thể dựa vào trên người Ôn Dục Nhiễm: “Không ảnh hưởng đến xương cốt, ta có thể xử lý được, chỉ cần tạm thời hoạt động ít là được.”

“Ngài… có thể ôm ta một chút được không?”

Là người bệnh, yêu cầu như thế dường như không có gì quá đáng, Ôn Dục Nhiễm cũng không nghĩ nhiều, dứt khoát ôm Thiên Lang, trong lòng còn tự nhủ: Đây là làm nũng ư? Transformers cũng có lúc như chim nhỏ nép vào người sao?

Thuận theo động tác của anh, Thiên Lang cũng đưa tay vòng qua hông anh. Trong lúc anh cho rằng đây đơn giản là một cái ôm, lại nghe thấy phía sau truyền đến tiếng vang thật nhỏ, giống hệt tiếng lúc tay Thiên Lang bị đâm thủng khi nãy.

Lúc quay đầu lại, kim trên tay Thiên Lang đã bị nhổ, mấy cái lỗ máu đang không ngừng ứa máu, thoạt nhìn thật giống như máu thịt be bét, cũng rất đáng sợ.

“…” Lấy lại lời nói trước đó, Transformers quả nhiên sẽ không nũng nịu.

“Đừng nhìn, sẽ không ăn cơm được.” Thiên Lang lúc nói chuyện mang theo chấn động khiến cho hõm vai Ôn Dục Nhiễm không dễ chịu lắm. May mà y chỉ nói một câu như vậy, sau đó liền quen tay hay làm lấy từ trong ba lô ra băng vải và thuốc. Lấy thuốc đổ đều lên băng vải, sau đó từng vòng quấn lấy bàn tay, toàn bộ quá trình này đều duy trì tư thế ôm, hoàn thành tất cả ở phía sau Ôn Dục Nhiễm.

Cuối cùng dùng hàm răng và bàn tay trái kết nút thắt, Thiên Lang mới buông lỏng cánh tay ôm Ôn Dục Nhiễm ra. Trong suốt quá trình ngay cả hừ một tiếng cũng không, thật giống như bàn tay máu chảy đầm đìa kia không phải tay của y vậy. Mà cái ba lô rách bởi vì vừa rồi bị Thiên Lang đặt tay lên, máu trên tay đều nhỏ xuống đó, lúc này toàn bộ cái túi vô cùng thê thảm.

“… Anh thật đúng là một tráng sĩ.” Tuy nói đàn ông đúng là phải kiên cường, nhưng anh chỉ nhìn thôi mà thấy tay hẳn là đau lắm.

“Không phải rất dễ nhìn ra được sao? Sự chịu đựng với cảm giác đau của ta tương đối mạnh.” Lúc nói câu này Thiên Lang không hề nháy mắt nhìn Ôn Dục Nhiễm. Vốn là một câu nói rất tầm thương nhưng cố tình lại lây dính ý tứ ám muội.

Ôn Dục Nhiễm ngẩn ngơ không biết nên đáp lại câu này thế nào thì đã thấy Thích Phi Trần ngồi ở hàng trước tức giận vứt tới hơn nửa chai nước suối, nếu không né kịp sẽ đập trúng đầu Thiên Lang rồi.

“Xin lỗi, trượt tay.” Không hề áy náy nói, Thích Phi Trần ghét bỏ ra mặt đưa ánh mắt nhìn phong cảnh lướt qua rất nhanh bên ngoài, “Ta chỉ muốn nói, bản chất phản phệ của ngọc bội đó chẳng qua là âm khí vào cơ thể, nhưng mà có một lăng mộ có thứ có thể áp chế âm khí tà vật. Ta cũng có vài thứ muốn tìm, các ngươi có hứng thứ có thể đi tìm thử?”

“Lăng mộ ai?” Thiên Lang nhấc mắt nhìn về phía trước.

Thích Phi Trần hời hợt trả lời: “Hoàng huynh ta.”

Ôn Dục Nhiễm: …

Anh hóa đá nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Thích Phi Trần: “Style này của anh rất khác bình thường à nha, đại nghĩa diệt thân tốt xấu gì cũng nên có chút do dự chứ, rốt cuộc hận đến mức nào thế?” Đây giống như vẻ mặt sung sướng ra bắt chuyện với người ta: Đến đây đến đây, đến đào mộ tổ nhà tui đi!

Tuy rằng lúc trước cũng có hoài nghi thân phận của Thích Phi Trần khi còn sống có lẽ cũng không tầm thường, nhưng Ôn Dục Nhiễm không đoán được hắn xuất thân từ hoàng gia. Không biết trước khi chết hắn là hoàng tử hay là vương gia, dù sao cũng không phải là Hoàng đế đâu nhỉ? Anh thử tưởng tượng lại kiểu tóc và phục trang của Hoàng đế triều đại trước một phen, sau đó là các đại thần như liễu rủ trong gió xuất hiện trước mặt, anh lập tức cảm thấy cả người không khỏe.

“Nếu không phải hắn ta chết sớm, chuyện đầu tiên sau khi ta ngưng tụ thành hồn phách là giết hắn.” Ôn Dục Nhiễm và đôi mắt trong kính chiếu hậu nhìn nhau, Thích Phi Trần lộ ra khuôn mặt tươi cười thuần khiết làm người ta yêu mến, nhưng lời nói ra lại không khiến cho người ta động lòng như thế, “Ai bảo hoàng huynh nghi ngờ tướng quân của ta làm chi. Vậy các ngươi có hứng thú không?”

“Tất nhiên, tôi chưa đào mộ bao giờ đâu, coi như một trải nghiệm mới.” Ôn Dục Nhiễm trả lời không chút do dự, căn bản không cho Thiên Lang cơ hội nói chen vào, “Cơ mà lâu như vậy rồi anh còn nhớ nó ở đâu hả? Với lại khi nào thì đi?”

“Cùng huyết thống ít nhiều gì cũng có cảm ứng, huống chi nơi chôn cất cách chỗ này không xa lắm. Đi vào lúc nào cũng được, chỉ cần hắn không sử dụng ngọc bội hay bị người khác hãm hại thì sẽ chẳng có chuyện gì.”

Thích Phi Trần đã nói sảng khoái như vậy, Ôn Dục Nhiễm đương nhiên nhanh chóng lên kế hoạch, chờ vết thương Thiên Lang khỏi hẳn sẽ xuất phát, đi cổ mộ chơi một ngày.

“Mấy người muốn đi vào mộ?” Vẫn luôn lái xe Duẫn Mộc từ trong mấy câu nói của Ôn Dục Nhiễm nghe ra được kế hoạch tiếp theo của bọn họ, nhất thời nhíu mày lại, “Chuyện như vậy rất nguy hiểm, nhất định phải đi à?”

“Đúng là rất nguy hiểm, chúng ta không phải dân trộm mộ chuyên nghiệp, cho dù là ta cũng không thể dự đoán được trong mộ sẽ phát sinh những chuyện gì.” Thiên Lang hiếm thấy khi cùng quan điểm với Duẫn Mộc, lo âu nhìn Ôn Dục Nhiễm, “Về Vạn Tượng hoàn bội, ta có thể tìm cách khác…”

Ôn Dục Nhiễm cười híp mắt, một tay bịt miệng Thiên Lang ngăn cản y tiếp tục nói: “Chẳng phải đã có người dẫn đường đây sau, vẫn luôn nghe danh trộm mộ trong tiểu thuyết và phim ảnh, thật vất vả mới có cơ hội đương nhiên là phải tự thể nghiệm một lần.” Anh còn muốn nói gì đó, trên mặt hiện lên chút mất tự nhiên, vội ho một tiếng kề sát vào bên tai Thiên Lang, nhỏ giọng nói, “Đi với tôi đi, về nhà… chịch anh đến khóc luôn?”

Thiên Lang: (⊙_⊙)! → o(*////▽////*)q → (☆▽☆)

Ôn Dục Nhiễm: Quả nhiên nên nói mấy lời đáng xấu hổ, thế nhưng hình như bạn trai dính chiêu này thật rồi, làm sao bây giờ?

Là một con quỷ có thính lực cực tốt, lần thứ hai Thích Phi Trần ném chai nước ở đằng trước sang.

Duẫn Mộc: Đó là nước của tôi…

Mắt thấy ánh mắt Thiên Lang bỗng chốc sáng lên, mặt già của Ôn Dục Nhiễm đỏ ửng, nhanh chóng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ làm bộ ngắm phong cảnh.

Sau đó suốt quãng đường Thiên Lang đều dùng một loại ánh mắt quỷ dị nhìn chằm chằm Ôn Dục Nhiễm. Ôn Dục Nhiễm thì lại đem ánh mắt này thành ánh mắt của một con thú hoang khi nhìn thấy con cừu non.

Hiển nhiên Duẫn Mộc cùng Thích Phi Trần đều xuất phát từ nội tâm từ chối xem show ân ái làm mù mắt chó này. Lái xe đến dưới lầu Ôn Dục Nhiễm, chờ sau khi bọn họ xuống xe Duẫn Mộc lập tức đạp chân ga, như thể còn nhìn bọn họ nữa mắt sẽ bị hư mất.

Nhìn theo xe Duẫn Mộc nhanh chóng rời đi, Ôn Dục Nhiễm quay người quan sát Thiên Lang từ trên xuống dưới một lượt, cuối cùng đưa ra kết luận: Mặt mũi ok, vóc người cũng không tồi, ừm, tính ra mình cũng không thiệt thòi.

Đối mặt trước ánh mắt vô cùng trắng trợn của Thiên Lang, Ôn Dục Nhiễm tỏ vẻ đứng đắn: “Được rồi, anh ngưng ảo tưởng đi. Trước khi tay anh lành thì miễn bàn. Mà á, là tôi đè anh, anh làm gì mà vội vàng dữ vậy!”

Nói xong anh xoay người đi về phía khu nhà trọ, phía sau lập tức vang lên tiếng bước chân đuổi theo, sau đó liền nghe thấy sát bên tai truyền đến một câu: “Thể lực của ta rất tốt, cho nên ngài phải làm tròn lời hứa…”

Y vừa nói như thế, Ôn Dục Nhiễm nhất thời cảm thấy chỗ phía sau của mình bắt đầu ẩn ẩn đau, như thể dự kiến được tương lai thận hư.

—— Đại ca à, bây giờ tôi đổi ý còn kịp không?

—— Tôi còn trẻ, không muốn chết ở trên giường đâu.

Sau khi về nhà Ôn Dục Nhiễm tỏ vẻ cả người đều mỏi mệt cần nghỉ ngơi, trực tiếp ném mình vào ổ chăn. Thiên Lang thì tại rất quen thuộc mà xử lý vết thương trên người, sau đó vô cùng thỏa mẵn ôm ‘chăn’ Ôn Dục Nhiễm, nằm xuống bên cạnh anh.

Thật tốt quá, mặc dù không nhịn được lộ ra vẻ khó coi, thế nhưng vẫn không bị chủ nhân vứt bỏ.

Tiểu kịch trường:

Bàn ăn buổi tối hôm đó.

Ôn Dục Nhiễm: Tuy rằng tao hơi lo lắng về thận, thế nhưng một bàn nào là hàu nào là nhân sâm thế này, quá đáng lắm luôn á.

Thích Phi Trần: Ăn vào sẽ chết người đó.

Duẫn Mộc: Trong phòng bếp hình như vẫn còn đang nấu, cần gọi xe cấp cứu trước không?

Ôn Dục Nhiễm: Ái phi có đói không? Nào há ra, tao đút cả bàn này cho mày!