Trong phòng, Lâu Cảnh cầm một quyển sách tựa ở trước bàn đọc, một mặt vô tội trả lời:

"Tôi đang đọc sách, nhìn nhà cậu có sách gì hay, tôi muốn mượn về nhà đọc thử."

Lâu Cảnh thích đọc sách cậu biết, thế nhưng tùy tùy tiện tiện như vậy xông vào thư phòng người khác vẫn là chuyện lần đầu tiên phát sinh. Trả lời như thế này, Lâm Thu Ngôn coi như bị trâu đá choáng váng cũng sẽ không tin.

Mặt cậu âm trầm, nói: "Muốn đọc sách có thể bảo với tôi, nhưng trực tiếp xông vào thư phòng đại ca tôi như này là không thích hợp."

"A Ngôn cậu giận rồi à?"

Lâu Cảnh thả sách xuống, đi tới kéo lấy tay áo Lâm Thu Ngôn,

"Tôi không phải nhìn cậu đang bận à, vì lẽ đó liền từ mình tiến vào, lần sau sẽ không, tôi xin thề!"

Lâu Cảnh nói tới một mặt chân thành, nhưng Lâm Thu Ngôn một chữ cũng không tin.

Lâm gia thư phòng có mấy cái, dưới lầu thì có một gian, tại sao Lâu Cảnh cố tình muốn chọn bên trong lầu hai thư phòng đại ca, loại hành động quỷ dị này hơn nữa lần trước kia lén lén lút lút chạm mặt, không thể không khiến Lâm Thu Ngôn sinh lòng hoài nghi. Cậu trầm mặc không nói, ánh mắt nhìn quanh trong thư phòng đánh giá.

Gian phòng này bên trong nhất định có đồ vật Lâu Cảnh muốn có được!

Đúng như dự đoán, sau khi nhìn quanh một vòng, cậu kinh ngạc phát hiện ngăn kéo ở bàn làm việc bị kéo ra mấy tấc. Lấy tác phong thường ngày của đại ca tất nhiên sẽ đem tất cả mọi thứ làm cho chỉnh tề, chắc chắn sẽ không lưu lại loại sai lầm này.

Như vậy cái ngăn kéo này chính là bị người tùy tiện mở ra, không kịp khép lại tạo thành dấu vết!

Lâm Thu Ngôn mở cánh tay Lâu Cảnh ra, cầm lấy quyển sách Lâu Cảnh lấy, chậm rãi một lần nữa đặt lại trên giá sách, sau đó ở trước mặt Lâu Cảnh từng bước một đi tới trước bàn làm việc, đứng trước ngăn kéo không khép lại, ngón tay thon dài nhẹ nhàng chỉ ngăn kéo, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm bạn tốt của mình, nói:

"Tôi nhớ ngăn kéo này là đóng lại, làm sao bây giờ lại mở ra?"

Lâu Cảnh mặt không biến sắc, lòng bàn tay lại hơi bốc lên mồ hôi lạnh. Lâu thiếu gia đối mặt với nghi vấn của Lâm Thu Ngôn, sắc mặt như thường trả lời:

"Không có đâu, lúc tôi đi vào, ngăn kéo đã như vậy."

"Vì thế cậu đi vào thư phòng thứ đầu tiên quan tâm không phải sách, mà là ngăn kéo bàn làm việc à?" Lâm Thu Ngôn hùng hổ doạ người.

"......" Lâu Cảnh chớp chớp mắt có chút oan ức nói: "A Ngôn, cậu không phải là đang hiểu lầm  gì chứ?"

Lâm Thu Ngôn dùng sức khép lại ngăn kéo, trực tiếp hỏi:

"Lâu Cảnh hiện tại cậu trăm ngàn chỗ hở, cậ cho rằng đây vẫn là hiểu lầm à! Cậu đến thư phòng đại ca tôi đến cùng là muốn làm gì! Cậu đến cùng là ai!"

"Tôi là Lâu Cảnh, bằng hữu tốt của cậu Lâu Cảnh! A Ngôn, cậu làm sao thế?"

"Đừng nhúc nhích!" Lâm Thu Ngôn lớn tiếng trách mắng,

"Đừng giả bộ qua loa với tôi, trong lòng cậu rõ ràng cái tôi hỏi chính là thân phận của cậu! Cậu là Hán gian hay là người tổ chức ngầm!"

Lâu Cảnh tiến lên một bước, vành mắt có chút ửng hồng, cấp thiết nói:

"A Ngôn, hai người này tôi đều không phải, cậu phải tin tưởng tôi."

Nhìn thấy bạn tốt bày ra vẻ mặt này, Lâm Thu Ngôn trong lòng lại từng tia một do dự, có điều rất nhanh biến mất rồi, cậu lạnh mặt nói tiếp:

"XX Ngày XX giờ, cậu tỉ mỉ ngụy trang sau đó cùng một nữ tử ở đường XX quán cà phê gặp mặt, lúc đó trong lúc vô tình tôi gặp được, qua điều tra tộ phát hiện thân phận của cô gái chính là người hiện tại hòa mình cùng người Nhật Bản phu nhân đại chó săn Chung Bùi Viễn. Cậu nói thân phận cậu thuần khiết, vì sao cùng Hán gian phu nhân lén lút hẹn hò. Không cần nói cho tôi, cậu cùng người phụ nữ kia trong lúc đó có cái gì không thể cho người khác biết, thứ tôi muốn nghe phải là nói thật! Cậu là lấy thân phận gì xông vào thư phòng đại ca tôi, muốn từ nơi này tìm tới cái gì!"

Hỏi xong những câu này, trong thư phòng xuất hiện một đoạn trầm mặc ngắn ngủi.

"Ha ha ha...... A Ngôn cậu thật thông minh......"

Lâu Cảnh cúi đầu cười, chờ tới lúc ngẩng đầu, trong ánh mắt ngày thường thiện lương đã biến mất không chút dấu vết, thay vào đó chính là vẻ mặt nham hiểm có chút lộ liễu. Hắn tùy ý đem tóc mái trên trán về phía sau vuốt vuốt, lộ ra cái trán bằng phẳng, sau đó cong khóe miệng, nói rằng:

"A Ngôn cậu sao lại thông minh như thế, khiến tôi bắt cậu thế nào bây giờ! Xong đời, tôi cảm thấy càng yêu thích cậu."

Lâu Cảnh rất là bất đắc dĩ lắc đầu một cái, sau đó bước chân ra, đi về phía Lâm Thu Ngôn.

Loại biến hóa này khiến Lâm Thu Ngôn đột nhiên không kịp chuẩn bị, trực giác nói cho cậu, Lâu Cảnh người này vô cùng nguy hiểm. Vũ khí phòng thân cậu không mang theo bên người, chỉ có thể cầm lấy bình hoa trên giá sách, ném về phía nam nhân.

Lâu Cảnh chỉ hơi nghiêng người, liền né được, thuận tiện còn đem bình hoa đón lấy đặt ở một bên.

"A Ngôn, cậu như vậy tôi sẽ rất thương tâm."

Loại ngữ khí kia, loại biểu hiện kia thực sự làm cậu căm ghét. Lâm Thu Ngôn bị bức ép không ngừng lùi lại, phàm là có thể tìm thấy đồ vật gì đều ném ra ngoài.

Lâu Cảnh sau khi đón được một cây quýt, rốt cục không muốn chơi tiếp loại xiếc tẻ nhạt này. Thân thể hắn hơi động, chỉ để lại một chuỗi tàn ảnh, một giây sau liền hiện ra phía sau Lâm Thu Ngôn, miệng kề sát ở bên tai Lâm Thu Ngôn, nhẹ nhàng gọi: "A Ngôn."

Lâm Thu Ngôn thân thể run lên, liền vội vàng xoay người, trong ánh mắt tràn đầy căm ghét.

Có điều Lâu Cảnh cũng không cho cậu cơ hội thoát đi. Lấy tư thế sét đánh không kịp bưng tai, dùng dây thừng cuốn chắc lấy cậu, đem cậu ôm vứt trên ghế salông.

Lâm Thu Ngôn quả thực không thể tin được, một người từ nhỏ đã do cậu bảo vệ, có một ngày lại có thể không cần tốn sức chút nào đem cậu ôm lấy. Chỉ có thể nói Lâu Cảnh che giấu quá sâu, thật sự quá sâu.

"Đừng nhìn tôi như vậy, A Ngôn. Như vậy sẽ làm tôi càng thêm thích cậu." Lâu Cảnh năng cằm Lâm Thu Ngôn lên, tùy tiện nói.

"Hừ!" Lâm Thu Ngôn quật cường nghiêng đầu qua chỗ khác, ánh mắt như đao gọt nhìn Lâu Cảnh,

"Tôi thật không nghĩ tới cậu sẽ biến thành Hán gian."

"Không không không, cậu sai rồi." Lâu Cảnh khoát khoát tay chỉ,

"Tôi không có lừa cậu, tôi không phải Hán gian, trước đây không phải hiện tại cũng không phải. Đương nhiên tôi cũng không phải người của cái tổ chức ngầm gì đó."

Vậy hắn là ai? Lâm Thu Ngôn nghi hoặc vạn phần.

Lâu Cảnh cúi người, rút ngắn khoảng cách của hai người, nhẹ giọng nói:

"A Ngôn, cậu yên tâm tôi yêu thích cậu như vậy, sẽ không làm thương tổn cậu."

Thích? Lâm Thu Ngôn nheo mắt lại. Hiện tại người này nói một chữ cậu cũng không tin.

"Coi như Lâm gia sắp xong, tôi cũng sẽ không để cho cậu bị thương, tôi sẽ mang cậu đi, đưa tới bên cạnh tôi, vững vàng mà nắm lấy cậu. Bởi vì cậu là A Ngôn của tôi, chỉ có thể là A Ngôn của tôi."

Lâu Cảnh âm thanh càng ngày càng nhẹ, giống như tự hắn cũng say mê ở trong lời nói của chính mình, mặt tới gần một chút, mãi đến tận khi hai đôi môi thân mật dính vào nhau.

Lâm Thu Ngôn con ngươi có trong nháy mắt trừng lớn, cậu thực sự không nghĩ tới Lâu Cảnh sẽ hôn lên như vâyh. Một cảm giác buồn nôn mãnh liệt  từ dạ dày xộc tới, tay chân cậu bị trói không cách nào giãy dụa, chỉ có thể hé miệng cắn xuống một cái!

"Cậu!" Lâu Cảnh vội vàng lùi về sau, hắn dùng ngón tay sờ sờ máu chảy ở môi dưới, một tia sáng hung tàn lạnh lẽo từ trong ánh mắt chợt lóe lên, ngược lại lại oan ức oán giận nói:

"A Ngôn, tại sao cậu có thể cắn tôi!"

"Chớ tới gần tôi!" Lâm Thu Ngôn phun một bãi nước bọt, phát ra âm thanh lạnh đến muốn vứt cặn bã đi,

"Lâu Cảnh, đừng tưởng rằng đại ca đại tẩu tôi không ở nhà, cậu có thể tùy ý làm bậy. Cảnh vệ Lâm gia chúng tôi là ăn cơm trắng à! Chỉ cần tôi lên tiếng, câuh có chạy đằng trời!"

"Vì lẽ đó?" Lâu Cảnh dửng dưng nhún nhún vai.

"Vì lẽ đó, để lại đồ vật cậu trộm từ trong thư phòng, thả tôi ra."

"Ha ha......" Lâu Cảnh ôm bụng cười lớn,

"A Ngôn, cậu ha ha, cậu thực sự là quá đáng yêu."

Sau một khắc, tiếng cười im bặt. Lâu cảnh nguy hiểm nheo mắt lại, từng chữ từng câu nói:

"Nếu A Ngôn không phối hợp như thế, tôi không thể làm gì khác hơn là thất lễ."

Lâm Thu Ngôn còn chưa kịp phản ứng, liền nhìn thấy năm ngón tay Lâu Cảnh khép lại, sau cổ nơi dùng sức đập một cái, cả người cậu hôn mê bất tỉnh, không có chút ý thức.

Lâu Cảnh nhìn Lâm Thu Ngôn ngủ thiếp đi, thoả mãn gật gù, cúi đầu lại gần, đầu tiên là dùng mũi ngửi ở cổ Lâm Thu Ngôn một cái, sau đó duỗi đầu lưỡi đỏ tươi ra liếm một hồi, lúc này mới thỏa mãn thở dài nói:

"A Ngôn, cậu thật là thơm......"

Chỉ cần Lâm Thu Ngôn không phản kháng, lấy  thân thủ Lâu Cảnh, né tránh Lâm gia cảnh vệ, lặng yên không một tiếng động mà đem người mang đi quả thực dễ như ăn cháo. Hắn đem người vác trên vai, đi tới trước cửa sổ kính, hướng ra phía ngoài nhìn quanh một cái, lập tức bắt được khe hở của cảnh vệ Lâm gia, vừa định nhảy cửa sổ rời đi, trước mắt đột nhiên xuất hiện một bóng người màu đen, làm cho hắn không thể không lui về phía sau. Mà bóng đen kia trực tiếp phá cửa sổ mà vào.

Lâu Cảnh còn không thấy rõ hình dáng người tới, liền bị người ta cấp tốc công kích.

Người kia mang theo mặt nạ, thân hình thon dài, ra tay quả quyết, chiêu nào chiêu nấy trí mạng.

Lâu Cảnh chống đỡ vất vả mấy lần liền bị người đó đem Lâm Thu Ngôn trên vai cướp đi.

" Trả hắn cho ta!" Lâu Cảnh gầm nhẹ.

Người kia thế nhưng bỏ mặc. Đem Lâm Thu Ngôn hôn mê đặt ở bên người mình, sau đó hướng về Lâu Cảnh phát sinh công kích.

Hai người dây dưa mấy hiệp, Lâu Cảnh rốt cục bắt đầu hỗn loạn, mà người bịt mặt kia vẫn đều đâu vào đấy ra chiêu. Lâu Cảnh quyết định không lãng phí khí lực dừng lại lâu nữa. Thừa dịp có khe hở, nhảy cửa sổ đào tẩu.

Người bịt mặt đang nhìn bảo vệ đuổi bắt Lâu Cảnh trong lúc đó do dự một chút, sau đó buông nắm đấm nắm chặt ra, đem Lâm Thu Ngôn hôn mê nâng dậy.

Một bên khác, Chung Bùi Viễn tự tới cửa thăm viếng Trần Tứ.

Tay chân tàn phế Trần Tứ cực dễ nổi điên, thời điểm Chung Bùi Viễn tới, hắn đang chửi bới tình nhân mình, sắc mặt dữ tợn làm người ta buồn nôn.

Chung Bùi Viễn nhịn xuống dục vọng giết người, một mặt giả cười chào hỏi:

"Trần Tứ gia, tôi tới thăm ngài một chút."

Nhìn thấy người tới là Chung Bùi Viễn, Trầm Tứ như là thay đổi gương mặt như lột da, trên khuôn mặt đáng ghét chất đầy nụ cười nịnh nọt, nói chuyện cũng ăn nói khép nép,

"Chung tiên sinh, hoan nghênh hoan nghênh. Chung tiên sinh có thể đến thăm là vinh hạnh của tôi."

"Trần Tứ gia nói chi vậy, không biết ngài khôi phục thế nào rồi?" Chung Bùi Viễn khách khí hỏi.

"Khôi phục? A! Trần Tứ tôi sau này chính là kẻ tàn phế!"

Trần Tứ mắt lộ hung quang, nghiến răng nghiến lợi nói:

"Tôi nhất định phải bắt được hung phạm, sau đó trả gấp trăm lần ngàn lần!"

Chung Bùi Viễn nói qua loa: "Đây là đương nhiên."

Trần Tứ lại cảm thấy trước mặt Chung Bùi Viễn không quá thích hợp nói lời như vậy, liền nói sang chuyện khác, hỏi:

"Đúng rồi, Chung tiên sinh, sao không thấy Ôn tiên sinh ở cùng ngài?"

"Đa tạ Trần Tứ gia nhớ Ôn Lãng, người Nhật Bản bên kia có một số việc muốn làm, dù sao không thể trì hoãn, tôi liền lệch cho Ôn Lãng đi trước."

"Đúng đúng đúng, hoàng quân bên kia trọng yếu." Trần Tứ gật đầu đáp lại.

Hai người nói chuyện phiếm một lúc, Chung Bùi Viễn liền tìm cớ rời đi.

Mới ra cửa nhà Trần Tứ, thuộc hạ bên người liền che miệng tập hợp lại đây, hướng về hắn lan truyền tin tức.

Chung Bùi Viễn sau khi nghe xong, nguy hiểm nheo mắt lại, tiếp theo mặt không hề cảm xúc ngồi trên xe, hai tay chăm chú nắm chặt đầu gối của mình.

__________________________

Từ lúc chiều tới giờ vẫn không ngừng hỏi bản thân làm có đúng không?

Tâm trạng rối bời như một đĩa miến xào thập cẩm.