Nhìn khắp đế quốc Sallylandfar, không một trùng đực nào rảnh rỗi đến mức xăm cổ trên gáy, thế mà cố tình lại lòi ra một tên lập dị như Lộ Viễn.
Reid chật vật xách vali, thảm thiết theo sau Lộ Viễn, cậu còn không kịp than khóc cho mối tình đầu chết yểu của mình đã phải bắt đầu lo cho tương lai với những tháng ngày nước sôi lửa bỏng.
Không còn cách nào hơn, ai ngờ được ký túc xá của tên hung bạo này lại gần với cậu đâu.
Ký túc xá của trùng đực toàn là phòng đơn có phòng tắm riêng, một người ở thoải mái.
Lộ Viễn hoàn tất thủ tục nhận phòng, lấy quân phục xong lên thẳng lầu tìm phòng của mình.
Hắn vừa đẩy cửa vào đã thấy bên trong sạch sẽ sáng sủa, giường đệm gấp gọn gàng, có thể so được với khách sạn 5 sao.
Tuyệt thật, đãi ngộ của trùng đực đúng là khác biệt.
Lộ Viễn thầm gật đầu trong lòng, cuối cùng cũng không còn quá kháng cự với kiếp sống tầm học sau này.
Hắn thuận tay ném balo trên vai xuống ghế, sau đó thêm vân tay của mình vào khóa cửa rồi lên tiếng hỏi: "Đăng ký xong cần làm gì nữa?"
Reid đứng ngay đối diện hắn đang luống cuống tay chân xếp hành lý, nghe vậy ngẩng đầu hỏi theo phản xạ: "Í? Cậu đang hỏi tôi hả?"
Lộ Viễn nhìn cậu chàng với ánh mắt rét căn cắt: "Cậu nghĩ sao?"
Reid thấy thế sống lưng phát lạnh, cậu vội vàng che mặt hoảng hốt lui ra sau, e sợ Lộ Viễn cho cậu một bạt tai, lắp bắp trả lời: "Làm......!Làm xong thủ tục nhận phòng thì hẳn sẽ có huấn luyện viên chịu trách nhiệm đến tập hợp chúng ta, nghe nói huấn luyện viên lớp ba là một quân thư trở về từ chiến trường, vô cùng......"
Lộ Viễn: "Vô cùng gì?"
Hắn còn chưa dứt lời đã nghe góc cầu thang vang lên tiếng bước chân nặng trịch mà đều đặn khiến lòng người hơi chút hồi hộp theo.
Trùng đực trong các phòng khác dường như cũng nhận ra có gì đó không đúng nên nhao nhao thò đầu ra hành lang, muốn biết đang có chuyện gì.
Dưới cái nhìn chằm chằm của bảy tám đôi mắt, một thân ảnh cao lớn mặc đồng phục huấn luyện xuất hiện cuối hành lang.
Nhìn thì đối phương gần 1m9, vành mũ kéo thấp không rõ mặt, cổ đeo còi bạc, bước chân vững vàng mạnh mẽ, nhìn là biết không phải hàng dễ trêu vào.
Lộ Viễn có trực giác rằng người tới không có ý tốt, đúng như dự đoán, suy nghĩ này vừa hiện lên trong lòng thì một giây sau, tiếng còi chói tai inh ỏi đã vang vọng khắp hành lang, dội đến mức màng nhĩ của tất cả trùng đau nhói.
Chỉ thấy huấn luyện viên cao lớn kia mặt không mảy may đổi sắc thổi còi, sau đó nhíu mày nhìn chằm chặp vào những trùng đực che tai đớn trên hành lang, ánh mắt nhìn bọn họ cứ như thể đang nhìn mấy đống cớt--
Còn là loại cớt chuột làm hỏng cả nồi cháo.
Ông chau mày, dùng giọng điệu nghiêm khắc lên tiếng: "Tôi là huấn luyện viên mới, Horwich, là người phụ trách việc học và sinh hoạt trong thời gian đến của các cậu.
Hôm nay là ngày đầu báo danh, tôi không muốn phải phải phạt bất kỳ trùng nào, vậy nên tôi cho các cậu mười lăm phút thay đồng phục huấn luyện rồi xuống sân thể dục tập hợp, và tốt hơn hết là tất cả các cậu phải bò kịp xuống đấy khi trùng cái chung lớp tập hợp xong cho tôi!"
Rõ ràng tính tình huấn luyện viên Horwich không tốt lắm, ông nói xong trừng mắt nhìn bầy trùng đực ngu đần đang không biết nên trả lời thế nào này, một câu cuối cùng được gào đến là dữ dội: "Có nghe rõ không hả?!"
Tất cả trùng đực nghe được sợ tới mức giật thót, đồng loạt nghiêm người trả lời: "Nghe......!Nghe rõ ạ!"
Trên Trái Đất đến những thế hệ sau này, học sinh học quân sự còn dây cà ra dây muống, huống gì là trùng đực không thể tự lo cơm lo áo.
Huấn luyện viên Horwich dạy dỗ xong liền rời khỏi, những trùng đực kia thấy vậy lập tức chạy về phòng ngủ mở tung vali sau đó cuống cuồng tìm quần áo, trong nháy mắt cả hành lang toàn là tiếng chửi nối tiếp nhau:
"Ơ! Chó thế! Đồng phục nhiều thế này, bộ nào mới là đồng phục huấn luyện?!"
"Quần áo tôi đâu! Không thấy quần áo tôi đâu cả!"
"Sao bọn họ không thắt dây giày tập huấn cho tôi chứ! Ai giúp tôi với!"
Reid còn thảm hại hơn, vì số đo đồng phục huấn luyện quá nhỏ nên cậu chàng thậm chí còn không kéo được quần, chỉ đành đỏ mặt vất vả nhảy loi choi một chỗ.
Lộ Viễn nhìn mà mí mắt giật mạnh, cuối cùng cũng hiểu vì sao vừa rồi mặt huấn luyện viên đen như thế, ai chủ nhiệm cái lớp như này cũng suy sụp thôi.
Hắn gần như không có hành lý gì, trở về phòng tìm lục lọi dăm ba cái đã tìm được đồng phục huấn luyện, mang ủng quân đội xong bèn xuống lầu.
Lúc đó trên sân thể dục đã có đầy học sinh mới, nhưng toàn là trùng cái.
Huấn luyện viên Horwich khoanh tay đứng trước đội, để bọn họ tự sắp xếp vị trí, thi thoảng giơ tay nhìn đồng hồ, trong lòng bấm đốt tay tính thời gian, sắc mặt càng ngày càng đen sì.
Lộ Viễn không nghĩ nhiều, đi đến đội tìm bừa một chỗ đứng, thân hình cao gầy chừng 1m8 vừa vẹn dung hợp với mấy trùng cái, mặc cho ai nhìn cũng không nhìn ra được có gì sai sai.
Trùng cái đứng bên cạnh Lộ Viễn ngờ vực nhìn hắn: "Cậu là lớp nào?"
Lộ Viễn hỏi gì đáp nấy: "Lớp các cậu."
Trùng cái kia càng nghi ngờ: "Sao trước giờ tôi chưa từng gặp cậu nhỉ?"
Lộ Viễn: "Không hề gì, trước giờ tôi cũng chưa từng thấy cậu."
Trùng cái kia nghe xong nghẹn lời, chỉ cảm thấy cách nói chuyện của Lộ Viễn có thể nghẹn chết trùng, chẳng có chút thân thiện nào, thế là cậu hoàn toàn không còn ý muốn nói chuyện với hắn nữa.
Chưa đầy mấy phút ngắn ngủi, trùng cái lớp ba đã tập hợp xong xuôi, đứng thẳng tắp ở sân thể dục, trong khi trùng đực trên lầu còn chẳng có chút động tĩnh nào.
Huấn luyện viên Horwich đi qua đi lại trước hàng ngũ kiểm tra xem tư thế của học sinh có đạt tiêu chuẩn không, tình cờ ông nhìn thấy Lộ Viễn đứng đầu hàng bèn đi lên đấm một cú vào vai hắn, sau đó phát hiện cơ thể hắn vững vàng bất động thì lên tiếng khen ngợi: "Được đấy."
Lộ Viễn không hé răng, trên thực tế vừa nãy hắn suýt bị vị thần mặt đen này đấm lăn quay, bả vai đau đến mất cảm giác, tám phần là bầm tím hết cả rồi, dẫu sao vẫn có chênh lệch không hề nhỏ giữa nhân loại và cơ thể trâu bò của trùng tộc.
Đến tận giữa trưa, vào lúc mặt trời chói chang nhất, chính Lộ Viễn cũng không rõ mình đã phải đứng nghiêm bao lâu rồi, mãi đến khi đỉnh đầu sắp bị nướng bốc khói, đám trùng đực kia mới hoảng hốt nháo nhào chạy từ trên lầu xuống.
Bọn họ có kẻ đội mũ lệch, có tên dây giày tứ tán, kỳ quặc hơn cả chính là cậu mập Reid, cậu ta còn chẳng thắt lưng quần mà cứ thể nắm lưng quần chạy xuống, trên đường còn bất cẩn vấp ngã nháo thành hình chữ X.
"???"
Đến cả Lộ Viễn còn không nỡ nhìn thảm cảnh này mà lặng yên quay đầu đi, thì nói gì đến huấn luyện viên tính tình gắt gỏng.
Horwich thấy thế sầm mặt đi đến trước mặt bọn họ, tiện tay kéo cổ áo tóm một trùng đực đến trước mặt mình, trầm giọng chất vấn: "Cậu nói tôi nghe giờ là mấy giờ?!"
Trời xui đất khiến thế nào mà cục xui xẻo bị ông tóm lại là Reid, cậu ta sợ đến mức chân run bắn cả lên, nhìn đồng hồ lắp bắp nói: "Mười......!Mười một giờ bốn lắm phút ạ?"
Huấn luyện viên Horwich nghiến răng hỏi: "Vậy cậu có biết thế nghĩa là sao không?!"
Mắt Reid sáng lên: "Chúng ta nên đi ăn trưa ạ?"
Chát--!
Lộ Viễn lặng lẽ nhắm mắt, cảm giác như chỉ số thông minh của mình bị câu này tát một cú rõ đau, sao xoẹt bay đầy trước mắt.
Rõ ràng Reid đến học viện không phải để tìm nửa kia mà là để tìm chết, huấn luyện Horwich không bóp chết hắn đã xem như kỳ tích rồi!
Huấn luyện viên Horwich tức đến mức mặt mày xanh mét, nắm tay ông kêu lên răng rắc, chẳng biết ông phải dùng nghị lực khổng lồ đến mức nào mới ngăn được bản thân đấm một cái, ông xách Reid gào lên giận dữ: "Thế có nghĩa là các cậu đến trễ tận hai mươi phút! Tận hai mươi phút cậu có hiểu không hả?!"
"Tôi chưa bao giờ gặp trùng nào mặc quần áo hết gần nửa tiếng, mấy cậu là rết ngàn chân hả?!"
Reid sợ đến suýt khóc, vài trùng đực đứng sau vẫn tỏ thái độ vô tổ chức, không cho là đúng.
Hiển nhiên bọn họ không thấy đến trễ là chuyện gì lớn lao, càng không cho là huấn luyện viên trùng cái này dám làm gì bọn họ.
Huấn luyện viên Horwich từng trải trăm trận, sao lại không biết đám học sinh này đang nghĩ gì trong lòng, ông thả Reid ra, thổi một tiếng còi mạnh, nhíu mày ra lệnh: "Tất cả trùng đực, xếp hàng, nhằm hướng 9 giờ, chạy 20 vòng quanh sân thể dục khu C! Không chạy xong không được tan học!"
Nghe vậy, ngay lập tức sắc mặt của mấy trùng đực kia kịch liệt thay đổi, một trùng đực trong đó kinh ngạc thốt lên: "20 vòng? Thầy muốn bọn em mệt chết hả?!".
truyen bac chien
Lộ Viễn cũng bàng hoàng theo, sao mình nằm mà cũng trúng đạn?!
Huấn luyện viên Horwich lạnh lùng gườm trùng đực vừa lên tiếng: "Cậu có thể không chạy, nhưng học viện Badelaire chắc chắn không nhận học sinh không tuân theo mệnh lệnh."
Điều kiện tuyển sinh hằng năm của học viện Badelaire đều rất nghiêm ngặt, hơn nữa chỉ tiêu còn ít ỏi, dù có là quý tộc cũng phải tranh nhau vỡ đầu chảy máu mới có được.
Những trùng đực này đây đều phải nhờ gia tộc gắng sức chín trâu hai hổ nhét vào đánh bóng tên tuổi, lỡ như bị đuổi học về nhà thì không cách nào giải thích nổi.
Nghe xong, cuối cùng đám trùng đực cũng đành thay đổi thái độ lười biếng vừa rồi mà nén giận, miễn cưỡng xếp thành hàng.
Sân thể dục khu C là khu vực nhỏ nhất trong trung tâm huấn luyện, chỉ cần đủ thời gian thì vẫn chạy nổi.
Lộ Viễn thấy bọn họ đã xếp hàng xong, im ắng nuốt nuốt ngụm máu ở cổ họng xuống, chỉ đành tự coi như mình xui xẻo ra khỏi hàng hiện tại, chuẩn bị cùng chạy theo đám kia.
Huấn luyện viên Horwich thấy hành động của Lộ Viễn bèn quét ánh mắt sắc lẹm tới, rõ ràng ông cho là hắn không nghe rõ lệnh, cơn giận còn sót lại trong giọng nói vẫn chưa biến mất: "Tôi nói trùng đực xếp hàng, cậu ra đây thêm chuyện làm gì?!"
Lộ Viễn: "......"
Trong khi Lộ Viễn lâm vào trạng thái tĩnh lặng như chết, Reid đứng bên yếu ớt giơ tay, lấy dũng khí giải thích với Horwich: "Huấn......!Huấn luyện viên ơi, cậu ấy là trùng đực ạ."
Huấn luyện viên Horwich kinh ngạc: "??!!"
Lớp lý luận quân sự kéo dài cả buổi sáng cuối cùng cũng kết thúc lúc 12 giờ trưa, thấy vị chỉ huy trung tướng đến dạy thu dọn giáo án đi khỏi, lúc này học sinh trong phòng mới tốp năm tốp ba đứng dậy, chuẩn bị đến nhà ăn ăn trưa.
Justu ngồi im không nhúc nhích.
Anh cúi đầu sửa soạn lại từng trang giấy của bài thi mình vừa viết xong, rồi lại kiểm tra từng tờ ghi chép, ánh mắt lơ đễnh trôi dạt liếc ra ngoài cửa sổ, phát hiện hành lang trống trơn không có bóng trùng nào thì vô thức cau mày.
Mình điên thật rồi, sao lại tin lời một trùng đực được......
Lộ Viễn quá lắm là nói miệng, chẳng lẽ lại đến nhận lỗi với mình thật?
Đến chính Justu còn thấy chuyện này quá sức viển vông, ngay khi anh bắt đầu cáu kỉnh vô cớ, Yoriga chợt lại gần anh, tò mò hỏi: "Justu à, hai tờ bài thi một quyển sách, cậu sửa soạn tầm 10 phút rồi vẫn chưa xong hả?"
"......"
Justu nghe vậy cứng đờ cả người, sau đó vội vàng nhét sách giáo khoa trên tay vào ngăn kéo, nhíu mày nói: "Cậu lắm chuyện quá."
Yoriga xoa bụng: "Tôi cũng không muốn lắm chuyện vậy đây nhưng mà bụng tôi bắt đầy thì thầm réo gọi rồi, sao Lộ Viễn các hạ còn chưa đến nhỉ?"
Justu híp mắt, đôi mắt đỏ sẫm kia như có thể nhìn thấu nội tâm: "Vậy cuối cùng là cậu đói bụng hay muốn gặp trùng đực?"
Yoriga bị hắn vạch trần, không khỏi hơi ngại: "Chẳng lẽ có chưa nghe câu sắc đẹp thay cơm à, cùng ăn cơm với một trùng đực đẹp trai sẽ tăng độ ngon miệng của tôi lên kha khá đó......!Mà nói chứ Lộ Viễn các hạ sẽ qua đây tìm cậu thật hở, tan học được mười phút rồi, bọn mình có đợi hắn chút không?"
Justu hừ lạnh một tiếng: "Chỉ có trùng cái ngu đần mới tin lời trùng đực nói, cần thì tự cậu đợi, tôi không đợi hắn."
Anh nói xong đứng dậy lập tức rời phòng, hành động phải nói là dứt khoát gọn gàng.
Yoriga thấy vậy đành phải đi theo.
Lúc cậu ra khỏi phòng mới ngẩng đầu nhìn mặt trời chói chang nóng cháy, không khỏi hơi hoang mang, lẩm bẩm lầm bầm nói: "Lạ ghê, sao Lộ Viễn các hạ vẫn chưa tới nhỉ......".