Tôi trả lời anh ta: Sao tôi thấy anh cứ là lạ.

Nhấn vào xem hình, quả nhiên Trịnh Dị và Trịnh Hạo có rất nhiều bạn chung, chưa được bao lâu, trên hình đã hiển thị rất nhiều lượt thích và bình luận.

-Trịnh nhị thiếu yêu rồi, hay ho đấy, bóng lưng trông không tồi.

-Da trắng, eo thon, mông cong, đăng hình chính diện đi nào.

-Khoe ân ái, để bọn tôi ăn cẩu lương ư?

Phía dưới còn có cả bình luận của Dung Tranh: Bóng lưng này trông quen quá, em gái nhà nào thế.

...

Chưa thấy ai bình luận gì về váy của tôi.

Trịnh Dị không trả lời tôi nữa, tôi nghĩ anh ta chắc đang bận việc nên rủ Trịnh Hạo chơi game, tiện thể hỏi cậu ta một câu : “Cậu không định giải thích tấm ảnh cậu đăng à? Khéo có người hiểu lầm tôi là bạn gái cậu đấy.”

Trịnh Hạo gửi đến một chuỗi hahahaha, nói: “Nhiều người bình luận vậy lắm, tôi thích nhìn bộ dạng bọn họ tò mò nhưng không biết sự thật.”

Tôi: ...

Kéo theo thể loại đồng đội dị hợm như vầy nhọc lòng quá!

Tối thứ sáu, Trịnh Dị quay về, còn về việc vì sao tôi biết anh ta đã về, tất nhiên không phải vì lương tâm anh ta trỗi dậy, biết mình đã vứt sang một câu nhạo báng rồi không trả lời tôi nữa.

Mà là lúc đó anh shipper gõ cửa, tôi đi ra lấy đồ thì vừa hay thấy Trịnh Dị đang kéo hành lý để mở cửa.

Anh shipper vừa bước vào thang máy, tôi liền gọi anh ta: “Sao anh không trả lời wechat của tôi?”

Hai ngày trước tôi đến gặp giáo viên piano mà anh ta giới thiệu để tập đàn, tôi còn gửi tin nhắn wechat hỏi anh ta có cần mang quà tới cho giáo viên không, kết quả thì chẳng thấy anh ta trả lời.

Trịnh Dị xách hành lý vào trong nhà, tựa vào cửa như mất trí nhớ vậy, buồn bực nói: “Thế à?”

“...” Tôi vô cùng chắc chắn: “Đúng rồi đấy.”

Trịnh Dị nhướn mày: “Đâu có, cô nhớ nhầm rồi.” Sau đó đóng cửa lại.

Tôi: “...”

Chiều hôm sau, tôi và Trịnh Dị cùng đến câu lạc bộ cưỡi ngựa ở vùng ngoại ô.

Trên đường đi, tôi tố cáo anh ta vì hành vi kiêu ngạo, không chịu nhận lỗi hôm qua, nói anh ta dám làm mà không dám nhận, mặt anh ta liền đen kịt lại, cứ nói rằng tại mình rất bận, không rảnh xem wechat, ngụy biện xong còn bắt bẻ, chê bộ đồ tôi mặc trông xấu mù.

Làm tôi tức đến nỗi cả dọc đường không thèm để ý đến anh ta nữa.

Đến câu lạc bộ, chúng tôi xuất trình thiệp mời cho nhân viên an ninh, giờ mới phát hiện, anh ta là một trong những nhà đầu tư nên được ngồi ở hàng đầu tiên, còn vé của tôi là Hứa Kính Đình cho nên ngồi sau anh ta hai hàng.

Vẻ mặt của Trịnh Dị lập tức trở nên đắc ý, liếc nhìn tôi một cái, đi đứng cũng ngạo nghễ hơn bình thường.

Cuộc thi còn chưa bắt đầu, mọi người liên tiếp đến, ngồi trên bãi cỏ hàn huyên, trò chuyện. Đến những chiếc xe đỗ ở ngoài cũng được kiểm tra an ninh nghiêm ngặt, có thể thấy câu lạc bộ này vô cùng cao cấp. Khí chất của người đến đều không chỉ giàu có mà còn quý phái, có không ít người lần trước đã từng gặp ở tiệc mừng thọ của ngài Cố, lúc chào hỏi tôi và Trịnh Dị, không ngờ có người vẫn nhớ tôi, ít nhiều cũng khen một câu : “Cô Châu ngày càng có khí chất, ngày càng xinh đẹp ra.”

Tôi nghe mà thấy sướng trong lòng, không phí công rèn luyện thể hình.

Trịnh Dị chỉnh sửa lại túi áo trước ngực, lạnh lùng nói: “Người khác tâng bốc mấy câu, nghe thôi chứ đừng tưởng thật, dù sao thì bộ váy này của cô trông xấu xí mới là sự thật.”

Tôi: “...”

Tôi đang định mở miệng nói lại thì Trịnh Hạo từ xa bước đến, vỗ vào bờ vai trần của tôi, hí hửng nói: “Tôi đã nói là cái mũ này hợp với cái váy mà! Tin vào mắt nhìn của tôi đi, không sai được đâu!”

“...”Tôi quay đầu nhìn bờ vai vốn trắng noãn của mình nhanh chóng xuất hiện mấy vết đỏ, mặt vô cảm nói: “Tôi tạo nghiệp gì mà lại quen hai anh em các người chứ?”

Trịnh Dị cũng liếc nhìn vai tôi, sắc mặt hơi đen lại rồi quay đi.

“Không khống chế được lực tay.” Trịnh Hạo gãi đầu, miệng cười ha ha, thấy mấy người Dung Tranh, Châu Tuấn đi qua nên quay người lại chào hỏi.

Dung Tranh “Dô” một tiếng từ xa, đánh giá trên dưới tôi một lượt rồi xoa cằm nói: “Thì ra người hôm đó Trịnh Hạo chụp là U U à.”

Trịnh Hạo vẫn đang đắc ý, “Thế nào, trông đẹp chứ? Tôi chọn đấy.”

Dung Tranh nhìn ba chúng tôi, ánh mắt đầy ý tứ, cười nói: “U U hôm nay ăn mặc trông tươi tắn lắm.”

Trịnh Hạo liền cười vui vẻ, cậu ta thì thầm vào tai tôi: “Lúc nãy vào tôi ngó qua rồi, chẳng có ai đẹp bằng cô, người thì đen xì, người thì xanh xanh đỏ đỏ, cô mặc giống như ngôi sao sáng nhất bầu trời ấy, đảm bảo lộng lẫy nhất cả hội trường.”

Ban đầu tôi tưởng Dung Tranh chỉ khen cho lịch sự vậy thôi, nhưng thật ra trong lòng lại rất vui, nghĩ rằng Hứa Nặc lát cũng sẽ đến, xem cô ta còn châm chọc tôi nữa không.

Kết quả khi cô ta đến, Trịnh Hạo chết lặng.

Mũ mà Hứa Nặc đội chính là cái mũ mà hôm đó Trịnh Dị bảo tôi mua, màu đen trắng.

Cô ta mặc một bộ váy rất hợp với mũ, có màu trắng sữa, viền đen, phía sau chỉ có một quai đen chéo, để lộ phần lưng mịn màng, phần dưới bộ váy thì trước ngắn sau dài, tản rộng bồng bềnh.

Bộ váy này hợp với khí chất trang nhã của cô ta, gợi cảm nhưng vẫn nhẹ nhàng, hoạt bát, giống như hoa dành dành nở rộ, phảng phất hương thơm vậy.

Dung Tranh tán thưởng nói: “Mấy ngày không gặp, gu ăn mặc của Hứa Nặc càng thêm hoàn hảo rồi.”

Hứa Nặc đắc ý cười, đứng ưỡn ngực, nhìn qua viền đăng ten của tôi, nói: “Biết sao được, thân hình đẹp, không cần chọn mấy bộ đồ che khuyết điểm.”

Tôi hỏi Trịnh Hảo: “Gu thẩm mỹ tuyệt đỉnh với lộng lẫy nhất hội trường mà cậu nói đâu?”

Trịnh Hạo ho một tiếng, không dám chém gió nữa.

Tôi quay đầu nhìn Trịnh Dị, anh ta khoanh tay, thản nhiên nhìn lại tôi, nhướn mày với tôi đầy ngạo nghễ.

Thế nhưng, đây mới là bước đầu tiên trong kế sách thất bại ngày hôm nay.

Cuộc thi sắp bắt đầu, mọi người đều đi lên khán đài, Dung Tranh vẫn đang trò chuyện với Trịnh Dị, nói là Thư Niệm sắp về rồi, Trịnh Dị chỉ nhàn nhạt “Ừm” một tiếng.

Tôi nhìn vị trí của mình, phát hiện ba người nhà họ Hứa ngồi đúng ngay cạnh tôi.

Trịnh Dị lên tiếng gọi tôi “Sao không đi?”

Anh ta nhìn theo tầm mắt của tôi, lập tức hiểu ra, sau đó chầm chầm quay lại nhìn tôi, như thể nói “Lúc cô đi cùng Hứa Kính Đình chẳng phải vui lắm sao, đi đi, cô gái.”

Mặt tôi vô cảm, đi về vị trí của mình.

Hứa Nặc ngồi ở giữa, tôi ngồi cạnh người mẹ đó của tôi.

Hứa Kính Đình ngồi bên kia nhìn thấy tôi, mỉm cười chu đáo nói: “Cô Châu nếu muốn thử cưỡi ngựa thì đợi cuộc thi kết thúc chú có thể tìm người đưa con đi.”

Tâm trạng Hứa Nặc hôm nay rất tốt, nghe thấy vậy liền nhìn mẹ cô ta, cố ý tỏ vẻ ngạc nhiên nói: “Cưỡi ngựa mà cô cũng không biết à?” Rồi trợn trắng mắt: “Xuất thân gia đình trí thức gì chứ, cái này không biết cái kia cũng không biết, ăn mặc thì thế kia, thật không biết Trịnh Dị nghĩ gì nữa, đưa đâu cũng đưa cô đi cùng, trông cô còn chẳng giống người mới phất lên.”

Hứa Kính Đình lập tức khó chịu mắng cô ta: “Con ăn nói cái kiểu vô giáo dục gì vậy, mẹ con chiều quá rồi ngày càng lỗ mãng, không biết phép tắc gì hết.”

Hứa Nặc đuối lí, chu môi, cúi đầu hí hoáy móng tay của mình rồi lại bị Hứa Kính Đình nói thêm một câu “Tư thế không nhã nhặn", nghe xong liền đan hai tay lại, lưng ưỡn thẳng đứng quy tắc.

Hạ Thanh nhẹ giọng nói với chồng bà ta: “Ở đây đông người, ông bớt nói vài câu đi, giữ thể diện cho con gái.”

Hứa Nặc nũng nịu nói: “Phải đấy.”

Hứa Kính Đình thở dài, gật gật đầu xin lỗi tôi, cũng ngồi thẳng đợi cuộc thi bắt đầu.

Tôi ngồi một bên nhìn ba người họ nói chuyện qua lại, trong lòng hỗn loạn. Một là bị người khác nói nên thấy khó chịu, hai là vì lại thấy Hứa Kính Đình đúng là người xuất thân danh gia vọng tộc, lịch sự, có giáo dục, ba là do ngưỡng mộ không khí gia đình của họ.

Nếu Hạ Thanh vẫn là mẹ tôi, chưa từng bỏ rơi chúng tôi thì chắc cuộc sống của ba chúng tôi cũng sẽ giống như ba người họ vậy.

Đáng tiếc rằng mẹ tôi, không phải là mẹ tôi nữa rồi. Nếu khi xưa bà ấy không bỏ rơi chúng tôi, thời gian hơn 20 năm trôi qua, có lẽ giờ bà ấy vẫn chưa được sống cuộc sống giàu có mà bà ấy muốn, e là cũng không được sống trong nhung lụa như hôm nay.

Bà ấy ngồi bên cạnh, quay sang mỉm cười với tôi: “Trước đây cô Châu chưa từng cưỡi ngựa à?”

Tôi bừng tỉnh, nói: “Chưa ạ.”

Hứa Nặc thấy Hứa Kính Đình đang xem điện thoại, quay sang nhẹ giọng nói với tôi: “Phí thành viên của câu lạc bộ này một năm chỉ có mấy trăm nghìn tệ, tuy tiêu chí để gia nhập rất nghiêm khắc, cần được thành viên trong hội giới thiệu, nhưng nhà cô vừa là Monet vừa là Cezanne, chuyện này quá đơn giản phải không? Vậy sao lại không dạy cô cưỡi ngựa?”

Giọng cô ta rất nhỏ, nhưng khuôn mặt lại tỏ thái độ khinh bỉ.

Hạ Thanh vỗ nhẹ cô ta, nói: “Con ngồi ngay ngắn đi, không lát lại bị ba con nói cho.”

Sau đó bà ấy quay đầu, ánh mắt dò xét, khuôn mặt mang theo nụ cười đã biết hết mọi chuyện, nói: “Cô Châu, mấy hôm trước tôi đi uống trà cùng một người bạn đến từ thành phố G, sao cô ấy lại nói cô ấy không biết thành phố G từng có một vị hiệu trưởng họ Châu nhỉ? Gia đình tri thức thì có, nhưng không phải họ Châu.”

Bà ấy nhìn chăm chăm vào tôi, nói từng chữ một, tôi nghe mà lòng nguội lạnh đi.

Không phải vì bà ấy phát hiện tôi không có xuất thân danh giá, mà là, bà ấy đã đi hỏi thăm xem quê hương mình có những nhà nào họ Châu rồi, nhưng lại không hề nhớ ra rằng, chính cái nhà mà mình từng gả vào là nhà họ Châu, đứa con gái mình sinh ra, cũng mang họ Châu, cho dù chỉ nhẩm sơ thì cũng nên biết, tôi chạc tuổi với con gái bà ấy.

Thế nhưng bà ấy chưa từng nghĩ về quá khứ, có lẽ lòng bà ấy cứ đinh ninh rằng bất kể chúng tôi cố gắng thế nào cũng chỉ là một giáo sư nghèo cùng một cô gái con nhà nghèo mà thôi.

Tôi nói: “Lúc nhỏ nhà con đã chuyển khỏi thành phố G rồi, có lẽ về sau mọi người không biết.”

Hạ Thanh rõ ràng không tin, thu lại ý cười, vẻ mặt hời hợt nhìn tôi nói: “Cô Châu, có những lời lần đầu tiên gặp nhau tôi đã nói với cô rồi, nếu không phải người của giới này thì đừng vọng tưởng có thể trèo vào, có thể cô cũng có chút tài sản, nhưng so với những vị ở đây thì chỉ là hạt cát trong sa mạc mà thôi.”

Tôi nhớ rằng Trịnh Dị từng nói với tôi rằng hiếm gặp được người trẻ tuổi có tài sản nhiều như tôi.

Tôi bĩu môi với Hạ Thanh, nghiêng đầu nói: “Cũng chưa chắc.”

Bà ta ngẩn người: “Cô nói gì?”

Tôi nói: “Không có gì, cô cứ tiếp tục.”

Bà ta rõ ràng rất khó chịu, trong mắt lộ ra vẻ cao cao tại thượng: “Trịnh Dị chắc chắn sẽ không xem trọng học thức và đạo đức của cô, có lẽ cậu ta nhất thời thấy thú vị nhưng chắc chắn sẽ không cưới cô, gia đình cậu ta càng không cho phép.”

Tôi bắt chước tư thế xoa cằm của Dung Tranh, nói: “Vậy anh ta sẽ cưới ai? Con gái cô ư?”

Hạ Thanh ung dung nhếch mép.

Tôi gật đầu, nói một cách khó hiểu: “Nhưng sao con lại nhớ mấy ngày trước anh ta nói rằng chuyện với con gái cô chỉ là để qua mặt bố anh ta thôi nhỉ?”

Khóe miệng của Hạ Thanh lập tức xịu xuống.