Editor: Á bì

Áp lực việc học thật sự rất lớn, nhưng về nhà còn bị gia đình họ hàng thay phiên nhau oanh tạc nữa, dù là người sắt cũng không thể nào xem như không có chuyện này. Cũng may sắp đến cuối năm, chương trình ở trường học cũng không tính là ít, Mạnh Tĩnh Nghiên tính mượn cơ hội này thả lỏng một phen.

Trước lễ giáng sinh ngày 24 tháng 12 ba ngày, liền chạy theo mỗi bạn ở trong lớp, xin mỗi người một xu, tám họ Triệu Tiền Tôn Lý Chu Ngô Trịnh Vương đều hỏi cả. Gom đủ 24 tờ liền chạy đi mua trái cây đưa cho bà ngoại, chúc bà ngoại khỏe mạnh sống lâu trăm tuổi.

Hôm nay người bán táo thu được một đống tiền lẻ khuôn mặt đau khổ hoàn toàn đối lặp với khuôn mặt tươi cười của cô cháu gái đi mua hoa quả cho bà ngoại. Chỉ có điều dù là khuôn mặt khổ nhưng mà miệng của người bán hàng vẫn rất ngọt, táo vào lễ giáng sinh so với bình thường càng quý hơn, tuy là quá nhiều tiền lẻ nhưng bán một khoảng lớn nên cũng rất vui. Với lại Mạnh Tĩnh Nghiên chỉ dùng tiền tiêu vặt bằng một giỏ trái cây tới chúc cho bà ngoại, còn một thùng táo lớn mua từ chỗ người bán hàng sẽ phát cho bạn học, người làm của ba mẹ, và thầy cô giáo nữa.

Một trái táo bình an so với phúc lợi của công nhân thì còn quá nhẹ, nhưng mà cứ coi như là của bề dưới tặng bề trên đi, chắc không có ai ghét bỏ đâu, mọi người còn khen cô hiểu chuyện nữa. Những ông bà hàng xóm của bà ngoại cũng có phần, những ông bà kia cũng khen cô là hiểu chuyện, hâm mộ bà ngoại có phúc khí.

Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, con muốn dưỡng mà cha mẹ không chờ, kinh nghiệm của vài thập niên đã làm cho cô hiểu được thấu đạo về sự hiếu thảo của con cái đối với cha mẹ. Kiếp trước thân thể của bà ngoại vẫn luôn không tốt, đời này dưới sự ảnh hưởng của cô, người một nhà luôn chú trọng tới thân thể của bà ngoại, cứ cách nửa năm lại dẫn bà ngoại đi khám sức khỏe một lần, rõ ràng đã tránh thoát được tai nạn lớn năm đó, bình an nhìn cháu gái lên năm hai của trung học, từng giờ trôi qua lại càng đáng giá hơn!

Đêm vui vẻ, đêm bình an, ba ngày đêm giáng sinh đã hết, thì tiếp theo sẽ là tết nguyên đán vào tháng giêng. Tết nguyên đán là ngày tết chúng ta trao đổi thiệp chúc mừng cho nhau, mấy thiệp thường thì một xu một cái, có mấy cái thiệp có âm nhạc vui vẻ thì mấy đồng một cái cũng rất quý, dù mắc tới đâu nhưng có thiệp treo trên vách tường bán được năm hoặc mười đồng, thậm chí còn cao hơn thế.

Bây giờ con nhóc nhà họ Mạnh cũng không phải là thiếu tiền tiêu vặt, chỉ đơn giản muốn tặng mỗi ngày một cái, viết xong lời chúc của mình, miễn đưa thiệp xong rồi lại nhớ quên viết câu chúc, đó chính là tình huống làm cho người ta nghi ngờ mình không xem họ như bạn bè. Đương nhiên ở sau lưng cô giáo có đâm thọt bạn nữ khác thì cũng không có quá đáng mấy. Sau chuyện lần này, hai người so với nước với lửa thì cũng không sai biệt lắm. Đưa cho cậu ấy thì cũng không có cảm kích, muốn cô dán cái mặt nóng lên mông lạnh của cậu ta cô chắc chắn sẽ không làm.

Đưa cho những bạn khác cô lại không thấy đau lòng! Dù sao thiệp chúc mừng cũng là mua từ chỗ ba, đều là hàng nhập theo giá, so với giá ở ngoài thị trường thì thấp hơn phân nửa. Nhân duyên của cô cũng không tệ lắm, các bạn học khác đều đưa cô thiệp chúc mừng, chẳng lẽ cô lại không đưa lại? Cứ coi như là đồ của dân thì trả lại cho dân đi?

Nhưng mà chuyện làm cho Mạnh Tĩnh Nghiên vui nhất là trường học cho mỗi lớp tự tổ chức một buổi liên hoan hôm nguyên đán! A a a a a, từ nhỏ cô đã rất thích tham gia mấy cái liên hoan rồi! Lớp trưởng có nói từng người cần chuẩn bị tiết mục cho hôm đó, có thể hát, múa, diễn kịch nhỏ, tướng thanh (Giống như Stand-up Comedy), đọc diễn văn, nói chung mấy tiết mục vui sẽ không giới hạn.

Một ngày trước tết nguyên đán, chương trình vẫn diễn ra theo bình thường, nhưng học sinh thì đã không thể ngồi yên ở trên ghế rồi, nguyên một đám nóng lòng muốn thử. Cô Tống phải ép buộc lắm mới có thể kết thúc một buổi học, cuối cùng kiên nhẫn nói rõ là không được phun màu hay tuyết rồi mới cho tan lớp.

Các học sinh reo hò một tiếng xong liền nhanh chóng thu dọn cặp sách và bàn học. Ở vị trí tốt nhất dùng hai các bàn xếp thành hàng dài, trải khăn bàn lên, đó chính là chỗ ngồi quý báu của cô giáo. Còn những cái bàn còn lại được xếp thành hình chữ U chiếm nửa lớp học, cố gắng tạo ra không khí cho buổi liên hoan.

Chữ viết của Mạnh Tĩnh Nghiên là đẹp nhất, nên cô được giao nhiệm vụ lấy phấn màu viết chữ lên bảng, ủy viên văn nghệ cũng sẽ phối hợp với cô, cũng sẽ vẽ lên bảng đen mấy họa tiết đáng yêu. Nghê Thụy Tuyết phục trách lấy mấy thứ mà lớp mua sắm tới cắt giấy và dáng lên bảng đen phía bên kia, và tủ chứa đồ nơi mà dễ thấy nhất. Mấy bạn học khác thì sau khi dọn dẹp xong liền thổi bong bóng, dán nó dính lên tường và treo đèn lên.

Cùng nhau trang trí một trận xong, không tới nửa tiếng phòng học đã rực rỡ lên trông thấy. Dán lên bốn chữ Tĩnh Tịnh Cánh Kính (Yên tĩnh, sạch sẽ, mạnh mẽ, tôn kính), không khí đang trầm lắng bỗng sống động lên, lúc mọi người mang cặp chuẩn bị đi về, nói bái bai những bạn học khác những trên khuôn mặt họ vẫn mang theo nụ cười chờ mong cho ngày hôm sau.

Mặc dù tết nguyên đán không cần phải đi học, buổi liên hoan tới tám giờ rưỡi mới bắt đầu nên cũng không cần dậy quá sớm, nhưng chưa tới bảy giờ Mạnh Tĩnh Nghiên đã bị Nghê Thụy Tuyết nhào vào phòng đánh thức. Cái con bé kia, khi đi học chẳng thấy nó tích cực như vậy, vừa nói tới buổi liên hoan thì kích động quá cả đêm chẳng chịu đi ngủ, mới sáng sớm đã tới hành hạ cô.

Khi Mạnh Tĩnh Nghiên rời giường tính tình cô cũng rất cứng đầu, ngoại trừ mẹ cô, không ai dám làm cho cô nhăn mày. Nhưng Nghê Thụy Tuyết lại cố tình đánh đòn phủ đầu, oán trách cô tính tình lười biếng, buổi liên hoan này một năm chỉ có một lần, đương nhiên phải đến sớm một chút. Còn phải đi sớm để mua chút đồ ăn vặt, Mạnh Tĩnh Nghiên vẫn luôn là người chuẩn bị mọi thứ, sao lại không tới sớm gọi cô dậy chứ?

Đối với cái lý do cả vú lấp miệng em của cậu ấy Mạnh Tĩnh Nghiên hoàn toàn không có khí lực đấu lại. Nếu Nghê Thụy Tuyết không có ở đấy, cô có thể ngủ ít nhất thêm 20 phút nữa. Sau khi sống lại đối với Mạnh Tĩnh Nghiên thì ngủ nướng rất quan trọng, Nghê Thụy Tuyết cũng có biện pháp để trị cái bệnh đó, dám làm cho cô muộn buổi liên hoan à? Giết không thể tha! Muốn chế ngự người có tính ngủ nướng thì tốt nhất là tìm một người có tính ngủ nướng khác.

Sau khi thanh tỉnh, lý trí cũng trở về não rồi. Cuối cùng Mạnh Tĩnh Nghiên cũng rời giường đi rửa mặt, để cho Nghê Thụy Tuyết tự tới phòng khách xem ti vi.

Thấy cô kì kèo mè nheo đánh răng thay quần áo rồi ăn sáng, Nghê Thụy Tuyết đã chờ đến nổi sắp phun ra lửa. Mẹ Mạnh lịch sự tới mời cậu ấy ăn chút bữa sáng thì cậu ấy cũng chẳng có khẩu vị, chỉ dùng ánh mắt gấp như lửa ở sau lưng thúc giục Mạnh Tĩnh Nghiên.

Mới bảy giờ ba mươi, cuối cùng quân đội chữa cháy cũng đã chạy tới dập lửa. Cách thời gian đã hẹn còn mười phút, không ngờ người khó đánh thức như Lý Minh Trạch cũng đã chờ sẵn ở dưới lầu. Mạnh Tĩnh Nghiên buột miệng hỏi, “Ăn cơm không?”

Thằng nhóc đáng chết đó chìa một tay ra đã cầm cặp của Mạnh Tĩnh Nghiên, một tay khác thì đút vào túi quần, “Dù sao lúc buổi liên hoan bắt đầu thì ăn gì mà chẳng có, còn ăn sáng để làm gì? Mẹ mình cho mình 50 đồng bảo mình mua cái gì đó mà ăn, bà nội lại cho thêm 50 nữa…”

Hiếm thấy Nghê Thụy Tuyết không cãi nhau với cậu ấy, nhanh chóng gật đầu.

Trách không được khi cô đang ăn sáng thì Nghê Thụy Tuyết ở bên cạnh dùng cặp mắt trừng cô như cô đã làm sai ra chuyện tội ác tày trời nào đấy, nhìn thấy bộ dáng này của cậu ấy, xem ra cũng là chưa ăn sáng rồi? Cẩn thận quan sát cô lại phát hiện đã điểm quái dị, “Thụy Tuyết, quần áo cậu đang mặc có phải là bộ mà cô cậu mới về từ Thượng Hải cho phải không? Bình thường cậu đều tiếc không dám mặc mà.”

“Ôi cậu tinh mắt thế! Đi nhanh lên, mình rất thích ăn phòng tôm sừng, nhưng nó rất khó mua, đi trễ thì sẽ bị những bạn học khác mua hết đấy!”

“Bình tĩnh bình tĩnh, hôm qua mình có nói với chị Từ sẽ để lại cho cho cậu một bì!”

“Oa, vẫn là Nghiên Nghiên tốt nhất, cậu thật sự có lương tâm đấy!”

Nói tới nói lui, tính tình của bạn nhỏ Nghê Thụy Tuyết vẫn thẳng thắn như vậy, miệng thì mới phun hỏa nhưng đảo mắt qua một lúc thì quên mất chẳng coi nó là thật. Biết rất rõ cậu ấy nên khi cậu ấy nói vì một bao đậu phòng Hòa Lan mà chạy thục mạng, thì đậu phộng Hòa Lan chắc cũng chỉ là cái cớ thôi?

“Cắt, mặc xấu như vậy mà còn muốn thiệp chúc mừng, mơ mộng hão huyền.”

May là Nghê Thụy Tuyết không nghe thấy, Mạnh Tĩnh Nghiên lén vỗ Lý Minh Trạch một cái. Giờ mấy bạn nam đưa thiệp cũng không đại biểu là không có phát sinh mấy nhân duyên khác, hiện giờ thầy cô và phụ huynh vẫn luôn căng thẳng với mấy vấn đề tình cảm giữa học sinh nam nữ, nếu mà đưa thiệp mà gây ra hiểu lầm như lời nói, thì chẳng nên đưa còn hơn.

Sau khi nhà họ Mạnh xuất hiện chuyện yêu sớm của anh Dương Phàm, ba mẹ cũng quản cô nghiêm khắc hơn, lễ giáng sinh những bạn học cũng thường tặng thiệp cho nhau bất kể là nam hay nữ. Vì thế cũng có rất nhiều bạn học nam đưa thiệp cho cô, lúc cầm về nhà thì một đống dày.

Công việc của ba cô rất bận rộn, nhưng chưa bao giờ ngại phiền, lấy tất cả những bức thiệp bạn tặng cô kiểm tra qua một lần. Lấy một cái mà thấy tên con trai là bắt đầu khẩn trương, cẩn thận nghiên cứu xem có viết mấy từ ngữ tình cảm nào khác hay không, hoặc có bí mật viết mấy thứ này nọ gì không, làm cho cô thật sự cảm thấy bất đắc dĩ không nói nên lời.

Mọi người đều nói con gái là tình nhân kiếp trước của ba, nhưng rõ ràng cô biết được kiếp trước mình là ai mà, tuyệt đối chẳng có tí quan hệ gì tới ba, ông cần gì phải khẩn trương như vậy chứ?

Đạo lý và phụ huynh là những thứ không bao giờ giải thích được, với tư cách là người dưới thì đành phải chịu vậy thôi. Đáng thương, đáng buồn, đáng tiếc nha...!

Chưa kịp vào lớp học, thì đã nghe thấy tiếng nói cười ở bên trong rồi. Còn tưởng đã tới đầy đủ rồi chứ, ai dè chỉ có mấy bàn tới còn mấy bàn không. Nói không chừng có mấy bạn cũng giống như Nghê Thụy Tuyết, tối hôm qua hưng phấn quá mà mất ngủ, mới sáng sớm ngày hôm nay đã chạy tới? So với mấy ngày tự học còn sớm hơn!

Mới bước rồi lớp đã yên tĩnh. Mặc dù là tới muộn, nhưng Nghê Thụy Tuyết đã nhờ mấy bạn học khác giữ chỗ cho mình, Mạnh Tĩnh Nghiên ngồi bên cạnh sàn diễn, có thể ngắm rõ buổi biểu diễn, cũng không bị các thầy cô khác ngăn lại. Sau đó lấy ra mấy túi đồ ăn vặt mà cô đã mua, còn có mấy quả táo và quýt, mấy trái cây khác tràn ra đầy bàn.

“Mạnh Tĩnh Nghiên, lát nữa cậu sẽ biểu diễn cái gì vậy?”

“Bí mật.” Nhận lấy khoai tây chiên đưa qua từ bên cạnh, những vẫn chưa thỏa mãn lòng hiếu kỳ của người ta, quá đáng!

Nhưng chuyện càng huyền bí lại càng làm cho người ta muốn tìm hiểu hơn, có bạn nữ ngồi bên cạnh của Mạnh Tĩnh Nghiên quả nhiên có bộ dạng tâm tư ngứa ngáy. Ca hát?Trong lớp đã có nhiều bạn học báo tiết mục ca hát rồi, chẳng lẽ ý tưởng của Mạnh Tĩnh Nghiên lại không mới mẻ như vậy chứ?

“Mình nghe nói mấy bạn học lớp khác nói muốn tới lớp chúng ta xem tiết mục của cậu đấy. Hỏi lớp trưởng thì cậu ấy cũng giúp cậu giữ bí mật, là tiết mục thần bí gì vậy? Cậu lén nói cho mình biết chút đi? Mình bảo đảm sẽ không nói cho ai khác đâu!”

Cái gọi là bí mật, chính là một người nói với một người khác mình sẽ giữ bí mật không nói cho người khác nghe.

Còn nửa tiếng nữa buổi liên hoan sẽ bắt đầu, đến lúc đó là có thể thấy được tiết mục của cô rồi! Mạnh Tĩnh Nghiên cắn chặt răng, không nói chính là không nói, hỏi ngược lại, “Vậy một lát nữa cậu sẽ biểu diễn cái gì vậy? Chuẩn bị xong chưa?”

Bạn học nữ kia quả nhiên mắc mưu, “Mình nghĩ sẽ hát bài ‘Yesterday once more’, hôm qua còn cố ý bảo mẹ chạy đi mua bản nhạc đệm để mình mang theo cho ngày hôm nay.”

“À à…” Đầu năm không phải hát bài tiếng anh ‘Yesterday Once More’ thì chính là ‘Big Big World’, hát quảng rộng, rất kinh điển, mới năm hai, hát hai bài này rất khó nha! “Lợi hại đấy, vậy nhớ lời chưa?”

“Ha ha ha, tối qua mình có chép lên tay, bảo đảm sẽ không xảy ra sai sót!”

Mạnh Tĩnh Nghiên: …