Đến sở cảnh sát, đội trưởng Lý nhanh chóng phát đoạn ghi hình ngân hàng truyền tới từ một cây ATM gần ga tàu ở thành phố A, mặc dù hình ảnh không được rõ nét cho lắm nhưng cha mẹ Mạnh vừa nhìn liền biết ngay đó là con gái nhà mình.

Thấy con gái bảo bối vẫn khỏe mạnh, mẹ Mạnh lập tức lệ nóng quanh tròng, nếu Nghiên Nghiên xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, thì bà có chết cũng sẽ không tha thứ cho chính mình.

Bởi vì nơi Mạnh Tĩnh Nghiên đến rút tiền ở gần nhà ga cho nên cảnh sát liền phân tích rất có thể cô đã đến thẳng trạm xe lửa mua vé rời khỏi thành phố A, nếu muốn tìm người hiện tại chẳng khác nào như mò kim đáy biển, đã khó lại càng khó hơn.

Ngay cả cha mẹ Mạnh cũng nghĩ như vậy, chẳng có ai ngờ, cô nàng này lại đang tung hỏa mù, từ trạm xe lửa lộn trở lại thành phố, đi thuê phòng tại một khu chung cư bình thường trú tạm.

Đội trưởng Lý bảo đảm như chém đinh chặt sắt với hai vợ chồng họ Mạnh nhất định sẽ tăng cường cảnh lực, nhanh chóng tìm bằng được Mạnh Tĩnh Nghiên. Cha Mạnh đang sốt ruột chạy đến ngân hàng nạp thêm tiền vào thẻ cho con gái bảo bối thấy thế liền nắm chặt tay đội trưởng Lý cảm tạ rối rít, sau đó vội vàng dẫn vợ rời đi. Chẳng nào ngờ đám người kia sau khi tiễn bước hai người họ lập tức lại trở nên lười biếng, chẳng hề gấp gáp tìm kiếm như đã hứa. Cô nhóc Mạnh Tĩnh Nghiên rõ ràng là đã cao chạy xa bay đến thành phố khác rồi, bọn họ còn tìm kiếm ở thành phố A làm gì cho mất công nữa. Chỉ một câu nói của cấp trên thôi thì cấp dưới liền phải bận rộn đến mức người ngã ngựa đổ, không tìm được người còn bị mắng cho mốc đầu ấy chứ.

Cho nên bọn họ liền ném chuyện này sang một bên, thế mớ có câu “Thượng có chính sách thì ắt hạ sẽ có đối sách”. Dù sao chờ Mạnh Tĩnh Nghiên sinh xong, hoặc ở bên ngoài không chịu nổi nữa, tự nhiên sẽ trở về thôi.

Cha mẹ Mạnh ký thác toàn bộ hi vọng vào các đồng chí cảnh sát vĩ đại nào biết đám người kia lại có suy nghĩ như thế, sau khi rời khỏi sở cảnh sát liền chạy thẳng tới một ngân hàng gần nhất, nộp vào tài khoản Mạnh Tĩnh Nghiên năm mươi vạn.

Năm mươi vạn, chứ không phải năm trăm hay một ngàn, mà chính là năm mươi thếp một trăm đồng đỏ tươi bó thành từng bó! Cái này nếu đổi thành tiền xu thì chắc chắn có thể đè chết người. Lúc này mặc dù giá phòng có khuynh hướng tăng cao, nhưng giá tiền vẫn chưa mức khiến người ta phải tặc lưỡi hít hà, năm mươi vạn tiền mặt, cũng có thể mua một căn nhà có ba phòng ngủ một phòng khách được rồi. Nhưng ánh mắt cha mẹ Mạnh chỉ chăm chăm nhìn vào tài khoản của con gái, từ đó có thể thấy được hai người họ nuông chìu cô nhóc Mạnh đến cỡ nào.

Tiền, nhà chúng ta không hề thiếu, nhưng dù có nhiều tiền thế nào cũng thể sánh bằng con gái bảo bối được. Chỉ cần con mình có thể bình an trở lại, đừng nói năm trăm ngàn, mà kể cả có bỏ ra năm trăm vạn, hai vợ chồng họ cũng tuyệt không đau lòng.

Đáng tiếc, Mạnh Tĩnh Nghiên lại không biết sau khi mình bỏ đi tư tưởng của cha mẹ mình lại thay đổi một trăm tám mươi độ như thế, lúc này còn một mình đau khổ dọn dẹp nhà cửa đấy. Buổi tối cô xuống dưới lầu mua một ít đồ ăn nhanh, nếm những món toàn mỳ chính thế này khiến cho cô vô cùng hoài niệm những món ngon ở nhà.

Trước kia cô vẫn chê đồ ăn mẹ mình nấu không ngon, đúng là ở trong phúc mà chẳng biết hưởng, đợi đến khi ra ngoài sống một mình rồi mới tiếc nuối tình thương ấm của cha mẹ, nhưng bây giờ tiếc nuối thì có tác dụng gì nữa?

Sờ sờ lên bụng, thật không biết đứa nhỏ này tới có đúng thời điểm hay không! Có lẽ qua mấy năm nữa, đến khi cô lớn thêm mấy tuổi, tốt nghiệp đại học, khi đó chắc có lẽ cha mẹ cô sẽ không còn phản đối gay gắt như vậy.

Nhưng những ai có thể đoán trước được tương lai? Tất cả đều là duyên phận, một khi duyên phận đến, ai cũng không có cách nào nhốt nó ở ngoài cửa.

Em bé trong bụng dường như cũng cảm nhận được mẹ mình đang có tâm sự, nhẹ nhàng đá một cái, bụng Mạnh Tĩnh Nghiên lập tức gồ lên một cục, trong nháy mắt cô như được tiếp thêm sinh lực, cả người tràn đầy năng lượng, bừng bừng sức sống, tiếp tục cầm khăn lau lên dọn dẹp!

Dẫn bóng chạy thật sự cần phải có kỹ thuật, không phải ai cũng có thể chạy được. Nếu cộng gộp cả hai đời thì Mạnh Tĩnh Nghiễn cũng là người 40 tuổi, mặc dù đời này được ngâm mình trong lọ mật lớn lên, nhưng tốt xấu gì điều kiện gia đình đời trước không tốt, con nhà nghèo nên sớm biết lo liệu việc nhà, hiểu chuyện sớm, hơn nữa làm bà nội trợ mấy năm, năng lực tự lo liệu tuy vẫn chưa toàn vẹn nhưng vẫn có thể chăm lo được cho gia đình.

Nhưng chăm sóc con nít hoàn toàn khác với chăm sóc ông xã.

Ăn cơm thì phải kén chọn không nói, ăn nhiều một chút cũng chẳng được, tốt nhất là tự mua thức ăn mà nấu cơm, nhưng nấu xong rồi lại chẳng có khẩu vị, chuyện như thế thường xuyên xảy ra. Rồi lại đến chuyện đi ngủ, buổi tối sợ đè lên bụng, nên tư thế ngủ cũng rất quan trọng, nhưng nếu nằm tư thế ấy lâu một chút thì người lại cứng đơ, nửa đêm cứ phải ngồi dậy mấy lần, nếu không rạng sáng ngày hôm sau có mà không động đậy được.

Hơn thế nữa còn thường xuyên buồn đi vệ sinh, chân tay thì sưng vù, quả nhiên là muốn sinh một đứa nhỏ không hề dễ dàng chút nào, cẩn thận từng ly từng tý!

Cũng may là tài chính của cô tương đối dồi dào, mấy hôm sau liền thuê một người giúp việc có giấy phép hành nghề, đặc biệt là kỹ năng chăm sóc phụ nữ có thai lẫn phục vụ khi ở cữ. Dì bảo mẫu này đã hơn 40 tuổi, tính tình chu đáo lại xởi lởi, mỗi ngày đều cười ha hả, khiến cho người bên cạnh cũng vui vẻ theo.

Mạnh Tĩnh Nghiên mua cho dì Liêu một chiếc giường đơn, để bà sống cùng với mình đề phòng khi có chuyện bên cạnh còn có người giúp đỡ, còn bản thân cô cũng yên tâm hơn. Con trai dì Liêu đang học năm thứ nhất trung học, nhưng học không giỏi lắm, phải đóng một khoản phí lớn mới có thể vào được trường chuyên. Mạnh Tĩnh Nghiên trả lương cao để dì Liêu đồng ý nửa năm không về nhà, kiếm nhiều tiền một chút, đủ để đóng học cho con trai.

Bảo mẫu chuyên nghiệp có khác, dì Liêu ở bên cạnh giải quyết không ít vấn đề sinh hoạt cho Mạnh Tĩnh Nghiên. Nhưng tâm trạng thì vẫn lên xuống thất thường.

Mặc dù được cục cưng trong bụng tiếp thêm năng lượng, nhưng đôi khi cô thấy rất nhớ nhà. Cha mẹ không ở bên cạnh, còn cô lại lén lút bỏ trốn, nên càng thêm áy náy, nhớ nhung, nhiều lần muốn gọi điện thoại về nhà nghe giọng của họ.

Dì Liêu đã từng vô số lần nhìn thấy Mạnh Tĩnh Nghiên cầm bức ảnh gia đình với vẻ mặt vô cùng phiền muộn. Bà từng tò mò hỏi qua một lần, thì lúc ấy Mạnh Tĩnh Nghiên liền khóc nấc lên, cho nên từ đó về sau dì Liêu không bao giờ đề cập đến vấn đề này nữa. Chỉ khuyên cô chú ý thân thể, cảm xúc xuống thấp cũng sẽ ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng.

Bụng cô mỗi một ngày lớn, nỗi sợ hãi trước khi sinh cũng theo đó mà tăng dần. Thật ra thì cũng không thể trách cô nhát gan, vì ám ảnh ở trên bàn phẫu thuật khi sinh non đời trước vẫn còn rõ mồn một như mới hôm qua.

Hiện tại, cũng phải nằm ở trên bàn mổ, lại liên quan đến đứa bé trong bụng sao cô có thể không sợ chứ?

Bây giờ cô đang ở trong độ tuổi thanh xuân phơi phới, thiếu nữ hồn nhiên trẻ trung chưa đến mười tám tuổi, còn có rất nhiều thời gian để tận hưởng cuộc sống tươi đẹp này sao có thể đành lòng buông tay? Hơn nữa, nếu bản thân xảy ra chuyện, thì ai sẽ chăm sóc cho con của cô đây? Trong tình huống bác sĩ không liên lạc được với người nhà của cô rất có khả năng sẽ đưa cục cưng đến cô nhi viện? Còn cha, mẹ của cô nữa, cả đời này sẽ không được gặp con gái họ nữa rồi......

Dù ông trời có nhìn cô không vừa mắt, muốn lấy lại sinh mệnh này thì cũng thôi đi. Nhưng trên cô còn có cha mẹ già dưới còn có con trẻ, phải làm thế nào bây giờ?

Mặc dù loại chuyện như vậy so với việc mua vé số trúng thưởng xác suất còn thấp hơn hơn nhiều, nhưng dù sao Mạnh Tĩnh Nghiên cũng không phải là người bình thường, ít nhất với kinh nghiệm sống lại khi còn bé của mình thì còn có cái gì không thể xảy ra chứ? Như thế thì sao cô không khủng hoảng cho được?

Dì Liêu nhận ra tâm trạng của Mạnh Tĩnh Nghiên không đủ vững vàng, nhưng lại  không hé răng nói nửa lời thì cũng bó tay hết cách, không biết phải giải quyết thế nào. Mặc dù là cô đối với bà không tệ nhưng người ta là chủ, còn mình là giúp việc, kể cả có  chung sống không tệ đi nữa thì giữa hai người vẫn bị tiền bạc ngăn cách. Đứng trên lập trường đó, bà không thể nào can thiệp quá sâu vào cuộc sống của cô chủ được.

Không cách nào diệt trừ nỗi lo trong lòng, vì vậy dì Liêu chỉ có thể khuyên Mạnh Tĩnh Nghiên chịu khó ra ngoài đi dạo, hít thở không khí trong lành, làm một số vận động vừa phải có lợi cho thai nhi. Thứ nhất là rèn luyện thân thể, về sau có sinh nở sẽ dễ dàng hơn, thứ hai nữa là có thể khiến cho tâm tình nhẹ nhõm đi phần nào.

Tất nhiên Mạnh Tĩnh Nghiên cũng biết tâm trạng của mình quá bấp bênh, không tài nào điều chỉnh được chỉ có thể nghe theo ý kiến của dì Liêu. Người ta dù gì cũng chuyên nghiệp hơn, đứa bé trong bụng lại chẳng dễ gì có được, thế nào cũng phải để cục cưng bình an có mặt trên đời. 

Mang thai chín tháng, chẳng mấy nữa là đến ngày dự sinh, mỗi ngày sau khi ăn xong Mạnh Tĩnh Nghiên vẫn cố gắng đi ra ngoài vận động, chủ yếu là loanh quanh ở công viên gần nhà cùng với trường đại học gần đó. Công viên có nhiều cây xanh không khí trong lành nhất sau đó lại đi dạo gần khu đại học muốn cho cục cưng có thể cảm thụ được chút bầu văn hóa tri thức, cũng coi như là biến tướng của việc dưỡng thai đi ha ha......

Hôm nay con trai dì Liêu bị viêm ruột thừa cấp, mặc dù được phát hiện sớm trong vòng 24h, nhưng nhà người ta xảy ra chuyện lớn như vậy, Mạnh Tĩnh Nghiên cũng sắp làm mẹ nên cũng cảm thông để dì ấy về chăm sóc con trai vì dù sao đến lúc sinh còn hơn mười ngày nữa. Dì Liêu mừng không thôi, liên tiếp bảo đảm chỉ đi về nhìn một chút, nhất định sẽ trở về trông nom chiếu cố Mạnh Tĩnh Nghiên bên này.

Dù sao như thế cũng coi như tốt rồi, ngộ nhỡ người ta sốt ruột về nhà chăm sóc con trai, quẳng Mạnh Ttĩnh Nghiên sang một bên, thì trong vòng mười ngày ngắn ngủi thật sự không biết đi đâu tìm một người đáng tin cậy chuyên chăm sóc phụ nữ có thai đây!

Sau khi ăn cơm tối xong, cục cưng đặc biệt tích cực, hình như là vội vã muốn đi ra ngoài tản bộ. Đúng là đứa nhỏ tinh nghịch, dì Liêu không có ở đây, cô cũng chỉ có thể một mình ra cửa. Đi giày, kiểm tra điện nước một lần rồi liền khóa cửa đi xuống lầu.

Cô vẫn như thường ngày, đi về phía công viên gần trường đại học. Nhìn thấy trên đường có bán đồ ăn vặt, nước miếng cứ thế tuôn trào. Bây giờ ăn uống phải hết sức cẩn thận, hơi không sạch sẽ là đau bụng ngay. Cô sắp sinh đến nơi nên cũng không dám liều lĩnh vào mua.

Mải mê ngắm đồ ăn, bà bầu nào đó không hề phát hiện, trong khi mình nhìn chằm chằm nhìn chằm chằm các món ăn vặt nuốt nước miếng thì ở cách đó không xa có một đôi mắt còn nóng bỏng hơn, không, phải nói là cuồng nhiệt mới đúng đang chăm chú nhìn cô không chớp!