Đến mùng hai Mạnh Tĩnh Nghiên đối với điện thoại đã hoàn toàn tuyệt vọng rồi, đã qua đêm 30 và ngày mồng một đầu năm, thì Thành Trạm Vũ sẽ không thể nào liên lạc với mình. Nên chỉ có thể để điện thoại đặt ở kế bên người, khi có chuông liền có thể nghe thấy.

Như thường lệ của những năm trước, đêm 30 thì toàn bộ ba nhà sẽ ở cùng nhau ăn mừng năm mới, còn ngày mùng hai là đến nhà bà ngoại họp mặt. Lên lớp mười hai thời gian tự do quá ít, trong khoảng thời gian này lại vì chuyện  của ba cùng Thành Trạm Vũ nên không được nghỉ ngơi, nghĩ lại đúng là đã rất lâu rồi chưa gặp bà ngoại rồi, cô cũng muốn gặp lão nhân gia người.

Sáng sớm, Mạnh Tĩnh Nghiên phải đến nhà bà ngoại báo cáo. Ngọt ngào chúc tết bà ngoại, cô còn làm nũng với bà. Bà Ngoại Mạnh vui vẻ đến không thấy răng không thấy mắt, trong tất cả cháu ngoại cháu nội, bà thích nhất chính là Mạnh Tĩnh Nghiên, từ nhỏ đã ở bên cạnh cô, cô lại nghe lời lại hiểu chuyện lại còn xinh đẹp nhất, người nào thấy người nào cũng khen, cô làm cho mặt mũi của bà đầy thể diện.

Bà ngoại cười thật tươi lấy bao lì xì từ trong ngăn tủ kín đáo đưa cho Mạnh Tĩnh Nghiên, trưởng bối ban thưởng không thể từ chối, hơn nữa mỗi tháng ba mẹ cùng dì nhỏ bọn họ đều cho bà ngoại phí sinh hoạt không ít, nhà bà ngoại cô cũng là một  tiểu Phú hộ đấy. Cho nên liền có một tiểu nữu nhi yên tâm thoải mái  nhận lấy bao tiền lì xì, bên trong toàn là tờ một trăm đồng, còn có năm tờ nữa. Làm cho đầu tiểu nha đầu muốn nổ tung, phải biết những anh chị em khác mỗi người chỉ có thể là hai trăm nguyên, theo như cái này thì, thì bà ngoại cũng chỉ cho một mình cô mà thôi a! Tại sao có thể không vui vẻ được chứ?

Ngoài miệng liền càng thêm thoa mật, từng lời từng lời nói thật dễ nghe đổ từng sọt từng sọt ra ngoài, dụ cho lão thái thái cực kỳ cao hứng.

Lần lần, người trong nhà đều tới đông đủ. Nhìn Mạnh Tĩnh Nghiên dụ lão nhân vui mừng, cũng khen cô hiểu chuyện, kêu cô không có việc thì đến bồi bà ngoại nhiều một chút, lão thái thái sống một mình qua ngày rất tịch mịch. Bà ngoại Mạnh nghe xong lời này liền không chịu, lập trợn mắt với con trai, còn nói Nghiên Nghiên đang học lớp mười hai, đây là thời điểm phải học tập thật giỏi, nếu có chút thời gian thì làm thêm hai đề thi còn tốt hơn làm bất cứ điều gì khác, không cần đến bồi bà, chờ sau khi thi tốt nghiệp trung học xong lại nói.

Còn nói hằng ngày mình có rấ nhiều chuyện, không chỉ phải đến Nhà Trẻ Khai Minh giúp đỡ trông coi mấy đứa nhỏ, còn phải học thêm hỏi thêm các chương trình đại học, còn cùng hàng xóm háy ương ca, rất bận bịu!

Bộ dạng lão thái thái nóng lòng muốn biện bạch làm cho tất cả mọi người đều bị chọc cười, nhà có một lão nhần đều là Nhất Bảo, nhất là trước kia thân thể lão thái thái lại không tốt bệnh rất nguy hiểm, bây giờ có thể vui vẻ nói chuyện phiếm với người một nhà, xem ti vi, càng làm cho trân quý hơn.

Dì nhỏ Mạnh ôm bảo bối nhà cô đến cũng là người cuối cùng tới đây, cô chân trước ôm đứa bé đi vào, chân sau thầy giáo Vạn ôm một đống lớn bọc lớn bọc nhỏ. Hắn thật sự cảm thấy áy náy đối với cha mẹ vợ, thời điểm kết hôn đã bảo đảm  với cha mẹ vợ, sau khi cưới nhất định đối đãi thật tốt với Vân Khởi, yêu cô một đời một kiếp.

Kết quả thì sao, hắn xử lý không tốt quan hệ mẹ chồng nàng dâu, bị kẹp ở giữa lại trong ngoài không được lòng người, làm cho nàng dâu chịu uất ức, cô bị uất ức liền muốn về nhà mẹ đẻ, chuyện giữa bọn họ cha mẹ vợ cũng rất rõ ràng. Đã lớn tuổi, còn phải đi theo quan tâm hai người bọn.

Thầy giáo Vạn  tới liền bận trước bận sau, nhưng bà ngoại Mạnh cũng không nói hay cho hắn sắc mặt gì, nhưng cũng không đặc biệt nhiệt tình, liền bảo bối vợ hắn đang dụ dỗ. Còn ông, chỉ có thể đứng sang một bên.

Mạnh Tĩnh Nghiên thấy sắc mặt dì nhỏ không tệ, lâu lâu sẽ cùng dượng nhỏ trai đổi ánh mắt, nhìn thấy vậy chắc là gần đây hai vợ chồng đang có những ngày sống thật ngọt ngào. Mặc dù bọn họ có gây gổ, nhưng không qua mấy ngày liền bình thường lại. Người một nhà cùng nhau vượt qua, đây chính là tiêu chuẩn của vợ chồng son  người ta, người ngoài không thể chen vào được.

Trên mặt bị một bàn tay nhỏ bé mềm mại vỗ một cái, giống như kháng nghị với Mạnh Tĩnh Nghiên chuyện đã bỏ quên cô bé.

Nhìn thật kỹ đứa nhỏ. Tiểu bảo bối của nhà dì nhỏ chính là đứa bé dáng dấp trắng nõn non mềm, thời điểm gào khóc cũng rất khả ái. Mắt to đen linh lợi chuyển động, nhìn cũng biết là một đứa bé thông minh. Mạnh Tĩnh Nghiên lại rất thích trẻ con, nên khi thấy tiểu bảo bối Manh như vậy, tâm tình lập tức trở nên rất vui vẻ.

Nhận tiểu nữu nữu từ trong ngực bà ngoại sau đó ôm vào trong ngực chơi đùa, đứa bé này gan lớn, người nào cũng ôm được. Cầm đồ chơi nhỏ đầy màu sắc trong tay, cô liền chọc tiểu oa nhi một chút, cô bé liền cười với cô, làm cho Mạnh Tĩnh Nghiên không biết như thế nào cho phải. Hận đây không phải là khuê nữ của cô, nhất định cô  sẽ cho ăn mặc thật xinh đẹp, để giống như một tiểu công chúa như cô trước kia.

Đứa bé là một ngày một bộ dáng, dáng dấp thay đổi cực nhanh, nhìn như vậy, cũng nặng mấy chục cân. Sợ cánh tay Mạnh Tĩnh Nghiên mỏi làm bé con té, dì nhỏ Mạnh  cỏi giàu nhỏ con ra, thả cô lên giường chơi.

Không gian trên giường lớn hơn, hoạt động càng thoải mái, làm cho bạn nhỏ vui mừng bò loạn khắp giường, còn làm nũng làm nũng lăn qua lộn lại. Chọc cho Mạnh Tĩnh Nghiên cười khanh khách.

Mạnh cha mạnh mẹ nghe tiếng cười thanh thúy của con gái nụ cười trên mặt càng tươi hơn, từ sau khi Trạm Vũ không xuất hiện nữa, tâm trạng của Nghiên Nghiên  luôn không tốt. Cho dù là cười, cũng rất miễn cưỡng, chỉ vì không muốn bọn họ lo lắng mới gượng cười. Chỉ có ở trước mặt Nữu Nữu, cô mới vui vẻ thật sự.

Thức ăn làm xong đã bưng lên bàn Mạnh Tĩnh Nghiên cũng không đi ăn, cô muốn cho dì nhỏ ăn trước, cô giúp nhìn Nữu Nữu. Lúc đầu dì nhỏ còn xấu hổ không đồng ý, Mạnh Tĩnh Nghiên trong lòng cô vẫn còn là con nít, để cho một đứa bé chăm sóc một đứa bé của người khác, người lớn thì đi ăn cơm, không tốt lắm. Nhưng chị và anh rể đều kéo cô, không để cho cô trông nom, để cho bọn nhỏ tự mình chơi đi, bọn họ ăn cơm thật ngon, nói chuyện phiếm. Hiện tại đứa bé đã lớn, nên hưởng phúc rồi.

Dì nhỏ Mạnh đầy hâm mộ, liền nghĩ nếu như con gái sau khi lớn lên xuất sắc bằng phân nữa Nghiên Nghiên, cô đã đủ hài lòng. Liền vui vẻ, cũng không giành chỗ với Mạnh Tĩnh Nghiên nữa, lôi kéo chồng mình ngồi vào vị trí bắt đầu ăn cơm. Trong bữa tiệc Đại gia đình nói cười ríu rít, rất náo nhiệt. 15174971

Bên kia Mạnh Tĩnh Nghiên trêu chọc đứa nhỏ, cũng rất vui vẻ. Nữu Nữu chỉ bò chơi trên giường, cô liền không cho, muốn cho con nhóc  nho nhỏ này ngồi xếp chân ngay ngắn. Cô bé tự nhiên không nguyện ý, nhưng cánh tay nhỏ của bé con làm sao có thể đẩy được đùi của Mạnh Tĩnh Nghiên ra, làm cho mặt bé con nhanh chóng đỏ hồng hở hổn hển, Mạnh Tĩnh Nghiên chỉ nhìn thôi đã cười khanh khách.

"Nữu Nữu, nói cho chị biết, năm nay bao nhiêu tuổi?" Nhìn tiểu muội muội bị trêu chọc đến sắp khóc, liền phát ra một chút lương tâm hiếm có, không trêu chọc cô nữa, để mặc cho cô bé ở trên giường bò qua bò lại. Chỉ nói chuyện với cô, dời đi lực chú ý.

Quả nhiên, cô bé con cũng không bò nữa, chỉ ngồi nhích tới nhích lui ở trên giường, tự hỏi, mình đã mấy tuổi?

Cái vấn đề này, đã làm cho đầu bé nghỉ đến tê dại......

Thấy cô bé muốn mút ngón tay, Mạnh Tĩnh Nghiên vội đem tay nhỏ bé của cô nhi từ trong miệng kéo đi ra, nói cho cô bé biết trên tay ‘ rất dơ’. Đợi cô đã nghe thấy thì lập lại hỏi số tuổi cô bé, dời đi chú ý lực. Đứa bé ngày ngày bò trên mặt đất, nơi nào cũng sờ, trên tay nhỏ bé đều là vi khuẩn, không thể tùy tiện đưa vào trong miệng. Còn nhớ Mạnh Dật Hiên lúc nhỏ tới nhà chơi, chỉ thích ăn đầu ngón tay của mình, lúc ấy mẹ còn nói cho hắn biết trên tay có bánh hù dọa hắn đấy.

Vẫn cùng bé con hỏi một vấn đề, cô bé cũng liền quên chuyện muốn mút ngón tay, hết sức chuyên chú suy nghĩ. Không bao lâu sau, vươn ra hai trắng noãn ngón tay, khoa tay múa chân non nớt nói: "Ba ngủ!" 11fhb.

Làm cho Mạnh Tĩnh Nghiên tan chãy, rõ ràng chỉ hận không thể ôm cô bé  vào  trong ngực hảo hảo hôn một phen. Nhớ năm đó, chính cô ăn mặc tỉ mỉ, bề ngoài so với bé con này hơn mấy phần, nhưng không chịu nổi người ta là một chân chính tiểu La / lỵ, chỉ cần nhìn cô liền bị đốn ngã, nhưng do có kinh nghiệm sống mấy chục năm, da mặt dù dày cũng không thể giống như con nít làm chuyện ngây thơ không khống chế được, không giống bé con, hài hước chồng chất làm cho tâm người ta yêu thích đồng thời trở nên mềm mại như một vũng nước.

Cô liền kỳ quái, bảo bối này dù sao cũng là cháu gái đầu tiên, mẹ Thầy giáo Vạn làm sao lại có thể không thích chứ? Nhất định không phải là cháu trai thì không được? Mạnh Tĩnh Nghiên bĩu môi, con trai có gì tốt. Con trai là xây dựng ngân hàng, con gái là tuyển mộ ngân hàng. Nếu là sinh con trai, từ khi con trai ra đời thì phải góp tiền mua nhà mua xe cưới vợ cho hắn, sau này vẫn còn phải nhìn con trai đi hiếu thuận cha mẹ người khác, thật là không đáng!

Đầu kia cô bé con còn đưa ra 2-3 cái đầu ngón tay, rối rắm giữa chuyện hai tuổi cùng ba tuổi. Đứa trẻ còn nhỏ không phân rõ ‘ tuổi ’ cùng ‘ ngủ ’, âm thanh nơi cuốn lưỡi phát ra giọng nói không đều nói hơi khó hiểu, một lát hai tuổi một lát ba ngủ, khuôn mặt nhỏ bé nhíu thành mặt bánh bao.

Xem ra gần đây dì nhỏ đã dạy Nữu Nữu đếm rồi, chỉ là đứa bé còn quá nhỏ chưa thể nói được rõ ràng, ngược lại ngây ngốc con cọp con chuột cũng không phân biệt rõ.

Rốt cuộc do ngượng ngùng chuyện mình làm mẹ lại náo nhiệt ăn cơm, để cho một đứa bé chăm sóc con gái, dì nhỏ Mạnh ăn qua loa hai cái, liền tới thay ca cho Mạnh Tĩnh Nghiên. Thấy hai chị em đang chơi rất vui vẻ, bộ dáng của Nghiên Nghiên lại cười muốn ngất đi, trong lòng vui vẻ. Vội vàng kêu Mạnh Tĩnh Nghiên đi ăn cơm, trêu ghẹo cô không đi nữa ăn thì đám người sẽ ăn hết những món ăn ngon rồi, cô chỉ có ăn những món ăn còn thừa lại.

Mạnh Tĩnh Nghiên vừa lên bàn bà ngoại lập tức lấy chén đũa cho cô, gắp những món để dành cho cô vào trong chén cô. Làm gì mà giống như dì nhỏ nói, để cho cô ăn thức ăn thừa nghiêm trọng như thế? Bà ngoại thương cô như vậy, làm sao có thể như vậy chứ!

Làm cho mợ lớn cũng có chút ghen ghét, nhà cô là lão đại, lại không chịu thua kém sinh cho lão thái thái sinh một đại tôn tử, lão thái thái đối với tôn tử cũng rất tốt, nhưng khi so với Mạnh Tĩnh Nghiên, còn thua kém một mảng lớn. Thời điểm cô và chồng mới vừa kết hôn, nhà mẹ mạnh chỉ là nhân viên của một tiệm chụp hình sắp đóng, lại nhìn hiện tại một chút, những năm những ngày sau này càng ngày càng phát đạt, mặc dù đã sớm đón nhận thực tế, nhưng trong lòng khó tránh khỏi có chút ê ẩm.

Cô nói hai câu lời chua chát mọi người cũng làm như không nghe thấy, đều là thân thích, gần sang năm mới gây gổ khó coi. Nhất là ngay trước lão nhân mặt, càng được người một nhà hòa hòa mỹ mỹ, tránh cho lão thái thái còn phải cho quan tâm.

Mạnh Tĩnh Nghiên gần đây khẩu vị vốn là cực tốt, hơn nữa Mỗ Mỗ ở một bên thỉnh thoảng sẽ phải bị cô gắp thức ăn, tuy nói cô ăn được nhanh, nhưng bụng trướng đến phình, chống không được.

Buông chén đũa xuống liền lòng ngứa ngáy khó nhịn đi trêu chọc cô bé con đi, mạnh Mỗ Mỗ cười thẳng híp mắt mắt, nói Nghiên Nghiên giống như mẹ cô. Mẹ của cô khi còn bé lại giúp chăm sóc vân khinh, hiện tại hai người đều kết cưới có con nít rồi, lại trở thành Nghiên Nghiên giúp đỡ chăm sóc cô bé con.

Mạnh dì nhỏ cũng cười, nói nếu Nghiên Nghiên như vậy thích Nữu Nữu, sau này thì khiến Nữu Nữu ỷ lại vào tỷ tỷ cô rồi. Chờ Nữu Nữu đi học, sẽ để cho tỷ tỷ cô cho học thêm, ai kêu tỷ tỷ học tập tốt như vậy, hồi tộc thi thứ nhất đây? Lão thái thái nghe cháu gái lần lượt khen, không có mất hứng, tất nhiên không kìm được vui mừng.

"Chỉ là, Nghiên Nghiên, có thể phải giảm cân, nhìn ngươi trên bụng thịt thịt, hiện tại sẽ không khống chế khống chế, về sau nhưng không ai thèm lấy rồi...!"