"Anh cả..."

Bình tĩnh.

Phải bình tĩnh.

Trong bầu không khí tĩnh lặng này, Cố Thiên Kỳ đang cố gắng khắc chế trái tim không ngừng nhảy lên với tần suất đáng sợ của mình.

Lo sợ Hạ Đồng phát hiện ra dị dạng, Cố Thiên Kỳ chỉ có thể hít sâu một hơi, vỗ nhẹ vào tay cô, an ủi:"Đồng Đồng đừng sợ, anh ở đây, em mau bỏ tay ra đi..."

"Anh cả..." Âm thanh mềm nhẹ như bông, gọi đến Cố Thiên Kỳ sống lưng tê dại, Hạ Đồng rốt cuộc mới chịu thả lỏng tay ra.

Mà cũng vào lúc này, tựa như diễn luyện đã lâu, Cố Thiên Kỳ liền đã cấp tốc tiến về trước vài bước, cũng không quay đầu lại, trực tiếp đi thẳng một mạch đến bên giường, cầm lấy chăn bông.

"Đồng Đồng, mau quấn cái này vào."

Không biết có phải bị hắn nhắc nhở mới nhớ đến việc bản thân mình đang không mặc quần áo hay không, người phía sau liền đã nhẹ a một tiếng tràn đầy kinh ngạc.

Sau đó, Cố Thiên Kỳ liền cảm nhận được chăn bông trong tay đã bị người vội vàng kéo đi.

Phải đợi một lúc, sau lưng rốt cuộc mới truyền tới âm thanh nhỏ vụn của người nào đó:"Anh cả..."

"Xong rồi sao?"

"Vâng."

Được Hạ Đồng xác nhận, Cố Thiên Kỳ lúc này mới dám xoay người.

Ánh đèn rất nhanh cũng chiếu vào trên người cô, khiến hắn không thể thở phào trong lòng.

Đã quấn chăn rồi.

Chỉ có điều, nhìn xem Hạ Đồng, rất nhanh, trong đầu Cố Thiên Kỳ liền đã xuất hiện một ý niệm kỳ quặc, khiến hắn không thể không hoài nghi, chính mình có phải là có bệnh hay không.

Bởi vì sao? Rõ ràng đã đem chăn phủ kín từ đầu tới chân, nhưng thời khắc này, Hạ Đồng vẫn giống như một món mỹ vị mê người, thời thời khắc khắc khiến người ta bụng đói cồn cào, muốn phạm tội.

Thân thể nhỏ nhắn bị bao trùm dưới một lớp chăn bông thật dày, chỉ lộ ra một đôi mắt to tròn, ướt sũng, cùng mái tóc vẫn còn vương hơi nước, vừa đáng thương lại vừa đáng yêu.

"Anh cả..."

Yết hầu lăn lộn, nhịn xuống xúc động xoa đầu Hạ Đồng, Cố Thiên Kỳ liền ho nhẹ một tiếng, ra vẻ nghiêm túc nói:"Đồng Đồng ngoan, nghe anh cả nói, đây là lần cuối cùng, về sau cho dù có hoảng sợ đến mức nào thì cũng tuyệt đối không được thỏa thân ở trước mặt người khác, có biết không?"

"Nhưng anh cả không phải là người khác..." Có chút không phục, Hạ Đồng liền ủy khuất thầm thì.

Mà những lời này, lại vừa vặn bị Cố Thiên Kỳ nghe thấy hết toàn bộ, không sót một chữ.

Đầu óc cũng vì thế mà bị cảm giác bất lực chiếm giữ.

Hắn thật sự rất muốn nói với cô, rằng hắn cũng là đàn ông, cũng sẽ có lúc mất khống chế, không chịu đựng được cám dỗ.

Nhưng bị đôi mắt uất ức đó nhìn chăm chú, hắn rốt cuộc vẫn là đem hết những gì muốn nói đều nuốt trở về.

Nếu trước kia chỉ là cảm thấy, thì hiện tại, Cố Thiên Kỳ đã có thể khẳng định, nếu cứ tiếp tục như vậy, hắn sớm muộn gì cũng sẽ đạt đến cảnh giới đắc đạo thành tiên, lục căn thanh tịnh.

Dù sao, Liễu Hạ Huệ cũng đều không khổ cực như hắn.

"Đồng Đồng, nếu đã không có chuyện gì thì em có thể ở đây chờ anh được không? Anh đi một lát rồi sẽ quay lại ngay..." Nhìn thấy Hạ Đồng bình an vô sự, nỗi lòng cũng có thể lắng xuống, Cố Thiên Kỳ liền nhớ tới mục đích ban đầu của mình.

Chỉ có điều, thân là một người sợ bóng tối, Hạ Đồng hiển nhiên sẽ không dám ở lại một mình, nước mắt rất nhanh liền đã lộc cộc rơi xuống:"Anh cả, đừng bỏ em lại mà..."

Cố Thiên Kỳ bây giờ cũng chỉ có một câu muốn hỏi, đó chính là trong tình huống như thế này, hắn làm sao có thể nhẫn tâm cự tuyệt đối phương được đây?

Vì thế, một lúc sau, Cố Thiên Kỳ cũng đã chậm rì rì đi xuống lầu.

Tay phải cầm điện thoại, tay trái thì không hề rảnh rỗi, còn dắt tay của một người.

"Đi chậm một chút." Đi mấy bước liền phải ngoái đầu nhìn lại, Cố Thiên Kỳ chỉ là sợ cục bông gòn ở phía sau bởi vì trời tối, theo không kịp bước chân mà bị vấp ngã.

Cho đến khi thành công bật được chốt điện, Cố Thiên Kỳ cũng không khỏi đưa tay lau trán, nặng nề thở ra một hơi.

Trong lòng thầm nghĩ, e rằng kể từ ngày mai, không thể cho phép người hầu về nhà nữa, mà ban đêm, phải để bọn họ ở lại trong biệt thự mới được.

Quả thật là đủ mệt mỏi, hắn chỉ có thể tỏ vẻ, bản thân đã không chịu nổi kinh lịch phong phú như vậy.

"Được rồi, đèn đã sáng rồi, em mau về phòng lau khô người đi, đừng để bị cảm lạnh."

Vừa rồi liền đã phát hiện Hạ Đồng trong tạo hình này rất đáng yêu, bây giờ, khi ánh đèn đã hoàn toàn sáng tỏ, lực sát thương lại tăng cao trên diện rộng, Cố Thiên Kỳ rốt cuộc cũng đã không tiếp tục khắc chế bản thân nữa mà cưng chiều vò đầu Hạ Đồng.

Quả thật là muốn mạng!

"Đã sắp đến mùa đông rồi, anh phát hiện, em hình như cũng chỉ có mấy bộ quần áo cũ kỹ, đơn bạc mà thôi.

Ngày mai anh sẽ bảo Vương Chính về đón em đi trung tâm thương mại mua vài bộ quần áo mới..."

Chợt nghĩ đến chuyện này, lại nhớ tới những gì mà mấy ngày trước bản thân vừa nghe ngóng được từ trong miệng Vương Chính, đáy lòng của Cố Thiên Kỳ liền hơi hơi thắt lại.

Bởi vì nợ nần chồng chất, bán hết gia sản đều không đủ trả nợ.

Trong quãng thời gian đó, Hạ Đồng cùng mẹ cô ấy cũng đã đem bán hết toàn bộ quần áo, túi xách, trang sức và đồ hiệu có giá trị của mình.

Nếu không phải còn có hôn ước với Cố Thiên Thừa, thì lúc đó, Hạ Đồng có lẽ cũng đã nghĩ đến chuyện bán thân trả nợ cho cha mẹ.

**Thương Đồng Đồng quá...๑ŏ ﹏ ŏ๑.