Edit: windy

Lúc Mạc Như Nghiên phát hiện ra có thai, Mộ Dung Quân vừa lúc ngồi ở bên cạnh.

Không dám tin nhìn Mạc Như Nghiên, Mộ Dung Quân sửng sốt ước chừng một phút đồng hồ, cuối cùng mới phục hồi lại tinh thần.

Sau đó, liền vô cùng vui vẻ.

“Như Nghiên có cần ta điều mấy vú nuôi từ phủ ta sang đây không?” Người ở phủ tướng quân cực kì ít, mấy ngày ở chung với nhau, Mộ Dung Quân và Mạc Như Nghiên cũng thân thiết thật sự.

“Tạm thời thì không cần đâu.” Mạc Như Nghiên cũng thấy cực kì bất ngờ. Nàng với Hạ Trăn cũng chỉ làm có hai lần, vậy mà thật sự mang thai rồi?

Mạc Như Nghiên bỗng nhiên nghĩ đến phản ứng của Hạ Trăn lúc trước nói đùa với hắn.

Nếu như hiện giờ Hạ Trăn ở ngay trước mắt, có phải sẽ trợn tròn mắt lần nữa không?

Không thể phủ nhận, Mạc Như Nghiên nhớ Hạ Trăn rồi. Rất nhớ rất nhớ, vẫn luôn nhớ tới.

“Vậy lúc nào ngươi cần có thể nói cho ta biết. Tuy ta không có kinh nghiệm, nhưng trong phủ còn có nhiều trưởng bối có thể giúp được.” Mộ Dung Quân nói tới đây, ngừng lại, hỏi: “Bằng không, Như Nghiên phái người đưa trưởng bối ở dưới đón lên Đế Đô đi?”

Mạc Như Nghiên lắc đầu, cũng không nói gì tiếp. Nàng tới Đế Đô, làm con tin, đương nhiên cực kì quan tâm tới Hạ Trăn. Đồng thời, cũng là để đảm bảo người Hạ gia đang an toàn.

Nếu như còn đưa hai vị Hạ gia tới đây, Hạ Trăn liền thật sự không thể tách khỏi vòng xoáy tranh đoạt hoàng quyền rồi.

Thấy Mạc Như Nghiên không nhiều lời, Mộ Dung Quân cực kì hiểu rõ không hỏi nhiều nữa. Người ta đều nói nữ tử vô tài mới là đức. Thỉnh thoảng có đôi khi, Mộ Dung Quân sẽ có suy nghĩ như vậy. Chỉ vì, như Mạc Như Nghiên, như nàng, đều biết quá nhiều, chuyện gì cũng từng gặp qua rồi.

Chuyện Mạc Như Nghiên mang thai, đương nhiên không thể lừa gạt được Thánh Thượng và Thái Tử.

“Sao ba tháng rồi mới phát hiện ra? Ngự y đều là ăn rồi mà không biết làm gì hả?” Thánh Thượng tức giận vỗ bàn. Đây cũng không phải chuyện nhỏ, nếu như đứa nhỏ trong bụng Mạc Như Nghiên xảy ra chuyện gì, bảo hắn nói thế nào với Hạ Trăn chứ? Nói thế nào với quân Tây Bắc đây?

“Mỗi tháng ngự y tới các phủ bắt mạch.” Về chuyện này, Thái Tử phải nói thay cho ngự ý. Mặc dù, hắn cũng không hài lòng vì giờ mới phát hiện ra chuyện này.

Nhưng đối với Thái Tử mà nói, hắn càng không hài lòng nhất chính là đương sự như Mạc Như Nghiên lại không biết.

Trong bụng có đứa nhỏ, mà Mạc Như Nghiên lại không hề phát hiện?

Mạc Như Nghiên quả thật không phát hiện. Nàng một vừa không biết y thuật, hai cũng chưa từng có thai bao giờ, sao biết được những thứ này?

Nếu hiện tại ở huyện Thanh Sơn hoặc ở Liên Hoa thôn, có Chu đại nương, Trương bà bà cùng với Lưu thị ở bên cạnh nhìn, không chừng đã sớm nhìn ra.

Nhưng hiện tại là ở phủ Thanh Viễn tướng quân, ngoại trừ Mạc Như Nghiên ra đều là tướng sĩ quân Tây Bắc, thật sự là không ai biết những thứ này.

Vì chuyện này quá kinh ngạc, Thánh Thượng liền sai ma ma trong cùng tiến vào phủ. Tiếp sau đó, vẫn thật không có chuyện tới lượt Mộ Dung Quân.

“Như Nghiên, mẫu thân ta chuẩn bị chọn tướng công cho ta rồi.” Sau giờ ngọ, Mộ Dung Quân ngồi chơi ở hậu hoa viên phủ tướng quân cùng Mạc Như Nghiên. Không hề dự liệu mà đề cập tới việc này.

Mạc Như Nghiên ngẩn người, nhìn về phía Mộ Dung Quân.

“Kì thật ngay từ đầu, ta thật sự muốn gả cho Hạ tướng quân.” Giọng của Mộ Dung Quân rất bình tĩnh, không có chút dao động, “Bởi vì khi đó cảm thấy Hạ tướng quân rất lợi hại, đánh thắng nhiều trận như vậy, khẳng định là một vị anh hùng.”

Mạc Như Nghiên gật gật đầu, cũng không cắt ngang lời Mộ Dung Quân, lẳng lặng làm một người lắng nghe.

“Về sau nhìn thấy Như Nghiên ngươi, nghe chuyện của ngươi với Hạ tướng quân xong, ta bỗng nhiên cảm thấy được, chuyện sùng bái của ta với Hạ tướng quân thật sự cực kì nông cạn. Nếu như ta là Hạ tướng quân, khẳng định cũng không muốn tùy tiện cưới một vị thiên kim tiểu thư nhà quan ở Đế Đô. Giống như Như Nghiên thật sự ở lại bên Hạ tướng quân, mới xứng ở bên cạnh Hạ tướng quân.” Lời Mộ Dung Quân nói đều là thật lòng, không mang theo chút miễn cưỡng nào.

“Tiểu Quân ngươi cũng rất tốt, không được tự xem nhẹ mình. Hạ Trăn không thể lấ được ngươi, chỉ có thể nói hắn không có phúc khí đó.” Mạc Như Nghiên nói tới đây, bỗng nhiên cười cười, lời nói xoay chuyển, nói: “Nhưng mà, hắn cưới được ta, cũng là một loại phúc khí khác.”

Mộ Dung Quân cũng bị chọc cho cười: “Đúng, Hạ tướng quân có thể lấy được Như Nghiên, quả thật là có phúc khí khác. Phu nhân nhà ai có thể giống với Như Nghiên được, có thai ba tháng, lại không cảm thấy gì được?”

Mạc Như Nghiên cực kì hiếm có, bị nghẹn họng.

Mộ Dung Quân cũng không làm khó người khác. Nàng nói lời trêu chọc, nhất định là chỉ nói với người thân thiết. Đương nhiên, nàng cũng sẽ không trơ mắt nhìn Mạc Như Nghiên nghẹn họng không nói lời nào, làm cho tràng diện trở nên cực kì xấu hổ.

Nhưng không, thấy Mạc Như Nghiên không nói được lời nào, Mộ Dung Quân nháy mắt liền nở nụ cười: “Ta còn tưởng rằng tài ăn nói của Như nghiên sẽ hơn ta một bậc. Không ngờ được, Như Nghiên cũng có lúc thua ta.”

Mạc Như Nghiên bất đắc dĩ buông buông tay: “Không có cách nào a. Ai bảo Tiểu Quân vừa nói liền hơn ta bảy bước?”

“Cũng là Như Nghiên nguyện ý kết bạn với ta, ta mới có vinh hạnh này.” Mộ Dung Quân cong miệng, lại chuyển đề lại tới chuyện chung thân đại sự của nàng, “Nhưng mà Như Nghiên, ta thật sự cực kì cần lời khuyên của ngươi.”

“Của ta?” Mạc Như Nghiên kinh ngạc nhìn Mạc Như Quân. Nàng không phải không biết Mộ Dung Quân là người có chủ kiến. Nhưng, Mộ Dung Quân muốn xin ý kiến của nàng, lại là chuyện gì?

“Thái tử điện hạ…” Mộ Dung Quân nói cái tên này xong, liền không nói gì nữa.

Mạc Như Nghiên đăm chiêu gật đầu, nhìn Mộ Dung Quân hỏi: “Ngươi với chuyện tranh đấu hoàng quyền, cảm thấy hứng thú sao? Trong hậu cung nhiều chuyện ngươi lừa ta gạt như vậy, sợ là so với chuyện nội đấu trong nhà của thường dân chúng ta lại càng thêm khó lường. Ngươi, đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?”

“Không có.” Cực kì quyết đoán lắc đầu, Mộ Dung Quân thẳng thắn phủ nhận, “Nếu như ta muốn trở thành người trên vạn người, trước đã không yêu quý Hạ tướng quân rồi.”

Mạc Như Nghiên chớp mắt mấy cái, thật sự rất khó tưởng tượng, nàng vậy mà có thể trở thành tri kỉ với người thầm thương Hạ Trăn, thậm chí còn có thể ngồi ở bên cạnh nói chuyện chung thân đại sự.

Nhưng mà loại cảm giác này, Mạc Như Nghiên cảm thấy, nàng hình như không hề chán ghét.

Dừng lại một lát, Mạc Như Nghiên trầm tư nói: “Vậy hiện giờ ngươi định không gả?”

Mộ Dung Quân nghe vậy sửng sốt, lập tức cười khổ ra tiếng: “Đây đâu phải là chuyện ta có thể quyết định? Nghe nói là Hoàng Hậu nương nương chủ động nhắc tới ta. Ta… sợ là không có đường từ chối rồi.”

Những tình huống này, Mạc Như Nghiên không biết nên nói cái gì. Khuyên nhủ? Không thích hợp. Nhưng mà không nói, càng thêm không ổn.

Nhưng mà, Mộ Dung Quân thật sự hiểu được Mạc Như Nghiên. Với nàng ta, Mạc Như Nghiên là người bạn duy nhất, cũng không thể nghi ngờ chính là tri kỉ.

Cho nên, cho dù đối mặt với Mạc Như Nghiên trầm mặc, trong mắt Mộ Dung Quân vẫn là mong đợi nhìn Mạc Như Nghiên, mong nàng có thể cho nàng ta một lời khuyên.

“Nói thế này đi!” Cuối cùng, Mạc Như Nghiên vẫn thỏa hiệp rồi. Cho dù biết là không thích hợp, Mạc Như Nghiên vẫn đưa ra suy nghĩ của nàng, “Ta của trước đây, khẳng định sẽ đồng ý gả cho Thái tử điện hạ. Dù là hoàng gia, cũng không phải là người cầu mà có được. Nhưng hiện tại, ta càng hi vọng có thể cùng Hạ Trăn sống một cuộc sống nhàn nhã. So với Đế Đô, ta càng muốn về Liên Hoa thôn. Cho dù là làm ruộng, cũng hấp dẫn ta hơn là vinh hoa phú quý hiện nay.”

Ánh mắt Mộ Dung Quân nhìn Mạc Như Nghiên, càng lúc càng sáng lên. Đợi đến sau cùng, lại càng trực tiếp lóe lên hi vọng sáng rực.

Tại lúc Mạc Như Nghiên cho rằng Mộ Dung Quân muốn đưa ra quyết định gì, thì Mộ Dung Quân hỏi: “Như Nghiên, nếu như có một ngày ngươi có thể về Liên Hoa thôn, có thể đưa ta theo xem xem cuộc sống những ngày không tranh sự đời được không?”

Mạc Như Nghiên nghe ra cực kì rõ ràng trọng điểm trong lời nói của Mộ Dung Quân. Chỉ là nhìn ra, thật sự khó về Liên Hoa thôn ở.

Cực kì hiển nhiên, trong đáy lòng Mộ Dung Quân, dù có mong chờ có thể rời xa tranh đấu, nàng ta cũng không có biện pháp không quan tâm đến.

Nhận ra như vậy, Mạc Như Nghiên cũng không cần nhiều lời nữa, cũng không khuyên bảo gì thêm. Nàng cực kì tin tưởng, với tài sắc của Mộ Dung Quân, sẽ biết được bản thân muốn cái gì, cũng sẽ rất rõ ràng chọn cái gì mới là tốt, là thích hợp nhất.

Lúc Mộ Dung Quân rời khỏi phủ tướng quân, mang theo một bộ tranh chữ của Mạc Như Nghiên. Không tính là đặc sắc gì, nhưng là Mạc Như Nghiên rảnh rỗi tới nhàm chán viết mấy nét chữ, vừa đúng dịp Mộ Dung Quân rất thích. Vì thế liền xin lại, mang về phủ Tể Tướng.

Mộ Dung Quân chân trước mới vừa đi, Thái Tử điện hả liền bước vào cửa lớn phủ tướng quân.

Không biết là vì căn thời gian quá chuẩn không, mà Mạc Như Nghiên không thể không nghi ngờ, Thái Tử có phải là cố ý không.

Là Thái Tử cố ý? Đáp án này, chỉ có chính hắn mới biết rõ nhất. Mạc Như Nghiên không thể hiểu hết, cấm vệ quân phụng mệnh quan sát phủ tướng quân cũng không dám tùy ý suy đoán được.

Cuối cùng, Thái Tử điện hạ cứ như vậy ngồi trước mặt Mạc Như Nghiên. Mà còn là, vẻ mặt hỏi tội ở trước mặt Mạc Như Nghiên.

“Nếu như ngự y không đế quý phủ bắt mạch, ngươi thật sự không biết gì cả?” Đối với chuyện này, Thái Tử vô cùng cố chấp.

Ở mức độ nào đó, là do Mạc Như Nghiên không để bụng đứa nhỏ trong bụng, Thái Tử càng thêm nghi ngờ Mạc Như Nghiên có thật lòng với Hạ Trăn hay không.

Quả nhiên là có mưu đồ khác, cho nên mới không thiệt tình ở lại không phải sao?

Nghĩ tới đây, oán niệm của Thái Tử với Mạc Như Nghiên lại càng nặng thêm.

Mạc Như Nghiên không nói gì. Nếu người ngồi chỗ này là Hạ Trăn, nàng nhất định thành thật nhận tội. Dù sao quả thật là sai sót của nàng, Hạ Trăn cứ trách nàng tới quen rồi.

Chỉ là, có phải Thái Tử làm quá mức rồi không? đến thư của Hạ Trăn còn chưa gửi về phủ tướng quân, Thái Tử đã đến trước hỏi tội nàng rồi sao?

Tuy trong lòng biết Thái Tử không có ác ý, ít nhất là không có ác ý với Hạ Trăn, nhưng đối mặt với chuyện lên án như vậy, Mạc Như Nghiên vẫn thấy có chút phiền lòng.

“Thần phụ biết hay không biết, có liên quan gì tới Thái Tử điện hạ đâu?” Mạc Như Nghiên nói gần nói xa chỉ có một ý, Thái Tử điện hạ quản cũng hơi nhiều rồi.

“Hiện nay Hạ Trăn không có ở Đế Đô, bản Thái Tử đương nhiên phải giúp hắn quan tâm ngươi chút. Đương nhiên, cũng bao gồm cả đứa nhỏ trong bụng ngươi.” Hung hăng trừng mắt nhìn Mạc Như Nghiên một cái, tầm mắt Thái Tử nhìn về phía bụng phẳng lì của Mạc Như Nghiên, nhưng ánh mắt lại nhu hòa hơn.

Thái Tử hi vọng, Mạc Như Nghiên tốt nhất sinh nam nhi. Như vậy hắn có thể dẫn đứa nhỏ đi lãnh binh đánh giặc khắp nơi, làm Thanh Viễn Đại tướng quân tiếp theo.

Mà nếu Mạc Như Nghiên sinh nữ nhi… Thái Tử có thể hình dung ra gương mặt của Mạc Như Nghiên. Nói thật, Thái Tử có chút không thể tiếp thu, sợ sẽ mang theo chút ghen ghét. Nghĩ tới lúc đó, sẽ không công bằng với đứa nhỏ rồi.

“Về phần Hạ Trăn, thần phụ sẽ tự giải thích với hắn, không cần Thái Tử điện hạ lo lắng thay.” Mạc Như Nghiên hừ lạnh một tiếng, gián tiếp biểu đạt nàng không hài lòng với Thái Tử.

“Nếu ngươi không có vấn đề gì, bản Thái Tử quả thật không cần lo lắng.” Mạc Như Nghiên không cố làm ra vẻ nữa, Thái Tử lại càng không có cố kỵ gì.

Nhưng mà hiện nay, người mang thai có thể cực kì dễ dàng tức giận? Cực kì rõ ràng, Mạc Như Nghiên có chút không khống chế nổi cảm xúc của mình rồi.

Đây là lần đầu tiên Thái Tử nhìn thấy Mạc Như Nghiên luống cuống. Có kinh ngạc, có không hiểu, nhưng đột nhiên trong lúc đó cảm thấy nàng không giả mù mưa sa như một bức tranh nữa, cuối cùng cũng biết tức giận rồi.

Mạc Như Nghiên như vậy, tuy hành động có chút thất lễ, là không tôn trọng Thái Tử điện hạ. Nhưng, Thái Tử bỗng nhiên chỉ thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Hướng về phía ma ma đứng ở cửa vẫy vẫy tay, Thái Tử còn phân phó nói: “Hình như bụng phu nhân tướng quân có chút nóng, nhớ nấu chút đồ cho phu nhân hạ hỏa. Tất cả đồ ăn, nếu phủ tướng quân không có, cứ phái người đến phủ Thái Tử xin phép một tiếng. Nếu không có, thì đến hoàng cung xin cũng được.”

Dù sao cũng là ma ma Thánh Thượng tự mình phái tới, cho dù là ở trước mặt Thái Tử hay là trong hoàng cung, tiếng nói đều có thể có trọng lượng, có thể làm được. Cho nên nghe Thái Tử phân phó như vậy, không chút chần chừ liền đáp ứng.

Đến đây, Mạc Như Nghiên ngược lại biến thành người cố tình gây sự.

May mà Mạc Như Nghiên cũng không phải chỉ có chút đó liền không có lý trí nữa. Sau khi Thái Tử gọi ma ma kia, nàng liền yên tĩnh trở lại.

Ngay sau đó nghe được mệnh lệnh của Thái Tử, Mạc Như Nghiên cũng chỉ xoay mặt, không nói nữa. Coi như, không nghe được ý khác trong lời Thái Tử.

Thái Tử cũng không quan tâm Mạc Như Nghiên có nghe hiểu hay không, dù sao hắn chỉ có một mục đích, không tiếc bất cứ gì chỉ cần bảo vệ tốt đứa nhỏ trong bụng Mạc Như Nghiên!

Hạ Trăn vừa nhận được thư tay của Mạc Như Nghiên, cũng nhận được mật hàm của Thái Tử điện hạ.

Lúc đó đang kịch liệt tham gia một trận ác chiến, Hạ Trăn đã hạ quyết tâm, phải thắng được trận chiến này.

Nhưng mà, lúc tận mắt thấy trong thư Mạc Như Nghiên nhắc tới có thai, Hạ Trăn thiếu chút quên xem mật hàm của Thái Tử.

Đợi cho đến khi phục hồi lại tinh thần, Hạ Trăn đột nhiên đập một chưởng lên bàn.

Một tiếng “Bốp” một cái, không đợi các tướng sĩ khác phản ứng kịp, cái bàn đã vỡ thành hai nửa.

Lăng Phong kinh ngạc, là thư của Mạc Như Nghiên gửi, hắn không tiện mở ra. Nhưng ngại tình huống đặc biệt, vẫn đi tới gần, làm bộ không để tâm lườm một cái.

Ngay sau đó, Lăng Phong mở to mắt, thốt lên: “Phu nhân có thai rồi!”

Trong doanh trướng vốn đang im ắng tĩnh mịch, bỗng nhiên liền hô lên tiếng kinh hỉ liên tục.

Rất nhanh, tin tức của phu nhân Thanh Viễn tướng quân liền truyền khắp đội quân. Trong lúc này, cảm xúc các tướng sĩ tăng vọt, vốn là mệt mỏi không chịu nổi đột nhiên trong lúc đó sĩ khí tăng vọt.

Tất cả mọi người quyết định sẽ cùng nhau chiến đấu hết sức vào ngày tới, chân chính đánh thắng, ngược lại không thấy bị dày vò gì.

Tất cả quân Tây Bắc giống như có thần hỗ trợ, ý chí chiến đấu tăng cao, đồng thời vận khí tốt cũng bạo phát như trước nay chưa từng có. Cuối cùng, đại thắng rồi!

Đến đây, đứa bé trong bụng Mạc Như Nghiên còn chưa sinh ra, đã trở thành tin mừng của trên dưới tất cả quân Tây Bắc. Thật giống như, có tiểu tướng quân ở đây, mọi người liền muốn tiếp tục cố gắng một phen, ra sức chiến đấu một phen. Dù cho, chỉ là an toàn trở lại Đế Đô, nhìn tiểu tướng quân một cái.

Đợi đến khi Hạ Trăn nhớ tới bức mật hàm của Thái Tử điện hạ, tin quân tây bắc đánh thắng trận thứ hai đã về tới Đế Đô.

Tin theo tin chiến thắng trở về, còn có hồi âm của Hạ Trăn cho Mạc Như Nghiên.

Còn Thái Tử điện tử, rất không may, mỏi mắt chờ mong cũng không thể đợi được bức thư hồi âm thuộc về hắn.

Trong mật hàm Thái tử viết cho Hạ Trăn, biểu đạt rõ ràng lo lắng về Mạc Như Nghiên. Hơn nữa, còn đặc biệt nhắc tới là thái độ không coi trọng đứa trẻ trong bụng của Mạc Như Nghiên. Sau đó, mãi đến khi ngự y tới bắt mạch, mới phát hiện ra chuyện này…

Với hành động và lời nói của Mạc Như Nghiên, thái tử cực kì không hài lòng. Ngay lúc đó, tận tình khuyên bảo Hạ Trăn, không nên đem tâm tư đặt ở trên người Mạc Như Nghiên quá nhiều. So với Mạc Như Nghiên, Đế Đô vẫn có vô số thiên kim tiểu thư trong sạch, đủ đế xứng đôi với Hạ Trăn, đồng thời cũng tốt hơn gấp bội lần…

Thái Tử viết rất nhiều, Hạ Trăn cũng đã hiểu được đại khái. Chỉ là, đây là lần đầu tiên, Hạ Trăn không trả lời thư của Thái Tử, cũng may mắn Hạ Trăn không xem nội dung bức mật hàm này sớm.

Nếu không, Hạ Trăn sẽ không xác định được, lúc hắn trả lời thư cho Mạc Như Nghiên, liệu có trả lời Thái Tử một bức thư rất bất kính không.

Mà tình hình hiện nay, rất tốt. Hắn chỉ là không trả lời bức mật thư này, Thái Tử điện hạ cũng không cần lo lắng sẽ bị hắn bất kính rồi.

Cùng với chiến thắng rất gian nan, quân Tây Bắc thế như chẻ tre, lũ chiến lũ thắng, liên tục chiếm được mấy tòa thành. Đồng thời, tướng sĩ đẩy lui thiên lý, đánh chiếm được mấy lãnh địa.

Quân Tây Bắc lại truyền tin chiến thắng về Đế Đô một lần nữa, Thánh Thượng rất vui mừng. Tiếp đó, liền ban thưởng cho phủ tướng quân một tràng dài.

Sau khi biết được quân Tây Bắc đã đánh hạ được quân địch chiếm được lãnh địa, Thánh Thượng còn rộng lòng đem mấy lãnh địa và mấy tòa thành trong Đô thành, ban cho đứa bé trong bụng Mạc Như Nghiên.

Phần ban thưởng này, không thể nghi ngờ là quá lớn rồi.

Từ xưa đến nay, chỉ có hoàng thân quốc thích hoặc thật sự quyền quý mới có thể được đất phong. Mà đứa bé trong bụng Mạc Như Nghiên, dù là dựa vào Hạ Trăn như hổ phụ, cũng không đảm đương nổi long ân cuồn cuộn này.

Trong lúc nhận được Thánh chỉ này, phản ứng đầu tiên của Mạc Như Nghiên chính là muốn kháng chỉ.

Nhưng mà ngay sau đó, nàng lại phản ứng lại.

Có ý chỉ không thể chống lại, có chút … cho dù là dẫm lên mũi đao, cũng phải gắng gượng, chịu đựng.

Thái Tử đã ở quý phủ chờ ba ngày liên tục, nhưng vẫn không nhận được lời xin giúp đỡ của Mạc Như Nghiên.

Không hề nghi ngờ, Mạc Như Nghiên đây là thừa dịp Hạ Trăn không ở Đế Đô, thay đứa trẻ trong bụng nhận phần thưởng này.

Sự việc là như này? Nếu như không có bất cứ thành kiến gì với Mạc Như Nghiên, Thái Tử nhất định sẽ thấy là Mạc Như Nghiên thông minh và biết làm đại sự. Chuyện lần này, quả thật không thể làm trái, cũng không thể cự tuyệt.

Nhưng mà, vì sớm đã có thành kiến với Mạc Như Nghiên, Thái Tử không hề cho bất cứ lời bình nào với biểu hiện của Mạc Như Nghiên cả.

Lần thứ hai Mộ Dung Quân tới phủ tướng quân, ngoài ý muốn phát hiện, tâm tình Mạc Như Nghiên rất tốt.

“Đã xảy ra cái gì mà cao hứng như vậy?” Hoàn toàn khác với Thái Tử, Mộ Dung Quân không hề cho rằng Mạc Như Nghiên vui vẻ vì Thánh Thượng ban thưởng. Có thể khiến cho Mạc Như Nghiên lộ ra khuôn mặt vui vẻ, thế tất là chuyện khác mới đúng.

“Hạ Trăn nói, nhờ đứa nhỏ trong bụng ta, tướng sĩ trên dưới đều một lòng, liên tiếp đánh thắng trận.” Hạ Trăn sẽ không nói dối, hắn nói như thế, thì khẳng định đứa nhỏ trong bụng nàng đã mang đến niềm an tâm cho đội quân Tây Bắc. Đối với điều này, Mạc Như Nghiên cực kì tin tưởng.

Mộ Dung Quân nghe vậy cũng nở nụ cười. Đội quân Tây Bắc sắp chiến thắng trở về đã là tin tức khiến người ta nghe thấy cực kì phấn chấn, nghe thấy trong ý tứ của Hạ tướng quân, thì tin đứa nhỏ trong bụng Mạc Như Nghiên tới không thể nghi ngờ là quá đúng lúc.

“Xem ra tiểu tử trong bụng sau này cũng sẽ cực kì thích chiến trường rồi!” So với tiểu tướng quân, kì thật Mộ Dung Quân càng thích nữ nhi nhu thuận có hiểu biết hơn. Chỉ là chuyện này có hi vọng của đội quân Tây Bắc, nàng cũng không dám tùy tiện nói lung tung.

“So với nam nhi, ta càng muốn nữ nhi hơn.” Không nói mà lại trùng, Mạc Như Nghiên cũng có ý nghĩ như vậy. Còn đội quân Tây Bắc nghĩ thế nào, Mạc Như Nghiên chỉ có thể nói, mặc cho số phận.

“Nam nhi hay nữ nhi đều rất tốt. Ta mở to hai mắt chờ mong, trông ngóng nha!” Mộ Dung Quân nói xong liền cầm hộp gấm trong tay mở ra, bên trong đều là trang phục và đồ dùng của tiểu hài tử, “Ta biết những thứ này trong phủ tướng quân đề có chuẩn bị. Trong cung và phủ Thái Tử cũng đem tới không ít. Nhưng mà, tâm ý nho nhỏ, ngươi nhất định phải nhận lấy.”

Cho nên, mặc kệ là lễ vật hay là đồ dùng gì, tâm ý đề lớn hơn so với giá trị của nó. Ít nhất với Mạc Như Nghiên mà nói, nàng liền càng thích Mộ Dung Quân ấm áp này.