Sau một lúc sửa chữa lại nơi ở của mình Thiên Tuyết mới gật gật đầu xem như cho qua. Khá hơn rồi đấy! Cô thật sự không dám tưởng tượng, nếu như hôm sau cô thức dậy mà lại nằm trên một nắm mồ thì thế nào? Đáng sợ a!

Điện thoại đột nhiên kêu vài tiếng khiến Thiên Tuyết nhấc tay nghe

“Alo..tôi…đợi…”

Chưa kịp đợi cô nói hết câu bên kia đã nấc lên vài tiếng sau đó òa khóc nói vào điện thoại:

“Anh ấy không cần tôi nữa! Cô nói xem, tôi phải làm thế nào? Ha ha ha tôi thậm chí đã đi theo anh ấy ba năm! Chưa một lời oán than, thế nhưng anh ấy thà làm công cụ cho người phụ nữ kia cũng không chịu quay lại nhìn tôi lấy một lần! Chẳng phải anh ấy đã hứa rồi hay sao? Tại sao lại như vậy? Tại sao vậy? Tôi đã làm gì sai, tại sao cô ta luôn luôn như vậy, tại sao luôn luôn như vậy!”

Đầu phái bên kia vừa nói vừa hét vào điện thoại, quả thật đau màng nhĩ lắm a…

“Cô yêu hắn sao?” Thiên Tuyết kéo kéo điện thoại ra, tự nhiên nhào lên sôfa hỏi thăm.

“Đương nhiên, nếu không yêu tại sao tôi có thể bỏ qua cho anh ấy nhiều lần như vậy! Ngay cả dũng khí để hận anh ấy tôi cũng không có! Tôi hèn nhát, rất hèn nhát!” Nhữ Giao bên kia hét thật mạnh vào điện thoại.

Sau một lúc hàn huyên nữa Thiên tuyết mới đột ngột hỏi một câu

“Cô là ai vậy?”

Tuy là hiện này trào lưu gọi đại vào số người nào thì người đó nghe nhưng mà cũng…ách…rất lạ!

“Tôi? Tuyết Tuyết…Tôi là Nhữ Giao, cô đã quên rồi sao?” Nhữ Giao bên kia lau lau nước mắt hỏi lại. Cô nhớ lúc trước cô gái này đã nói có khó khắn gì cứ đến tìm cô ấy cơ mà? Hiện giờ ngay cả cô là ai cũng quên rồi?

Nhữ Giao…Thiên Tuyết lẩm bẩm đọc đi đọc lại mới đột ngột nhớ ra. Là cô gái ở cùng với Tư Đồ Thiển và Lâm Nhã Uyên. Trời ạ, cô xém nữa quả thật đem người ta xóa đi rồi.

“Ách, xin lỗi nhé! Hiện giờ cô đang ở đâu vậy? Tôi đến đượ chứ?” Thiên Tuyết đứng dậy khoác áo vào, dù sao trước đây cô cũng đã mạnh miệng bảo người ta có gì thì cứ đến tìm mình, hiện giờ chuồn mất rất là không có nghiã khí nha. Hơn nữa Tư Đồ Thiển, cô cũng cần nói cho rõ ràng!

Thiên Tuyết lái xe một mình đến trước cửa biệt thự XX. Hoàn hảo không có ai ngăn cản cô cả, ít nhất lần này ra ngoài thuận lợi hơn những lần trước.

Cô quét mắt liền nhìn thấy bốn người đang vậy quanh nói chuyện với một cô gái nhỏ, nhìn cảnh này rất dễ gây hiểu lầm đi.

Tư Đồ Thiển nhìn Nhữ Giao yếu mềm vẫn mặt dày đứng trước cửa biệt thự của hắn liền chán ghét.

“Tại sao cô lại dai như vậy? Đuổi như thế nào cũng không chịu đi?”

“Chẳng phải anh đã nói em là bạn gái của anh hay sao?” Nhữ Giao tuyệt không bỏ cuộc, vừa rồi cô nghe được rất nhiều lời động viên của Tuyết Tuyết, hơn nữa cô đã đợi mười hai tiếng, dơn giản chỉ muốn nói với hắn vài câu, cô tin là cô có thể kiên trì.

“Tư Đồ Thiển!”

Âm thanh vang vọng, rõ ràng là người gọi không có ý tứ gì cả, nhưng mà người nghe lại cảm thấy điều khác

“Tuyết Tuyết!”

Tư Đồ Thiển nhìn cô gái xuất hiện trước mắt mình liền kinh ngạc cùng vui mừng gọi một tiếng!