“Không phải muốn tìm tổng giám đốc ở đây sao? Đi cùng tôi, tôi cũng tiện đường.”

Hoàng Phong nghĩ nghĩ vẫn là nói ra. Cô tìm Lãnh Ngạo làm gì hắn không biết, nhưng mà chắc chắn sẽ không bất lợi cho hắn. Theo hắn quan sát thì gần đây Thiên Tuyết có chỗ dựa rất lớn. Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Hơn nữa nếu cô gái này ghen tị, cố tình gây hại, vẫn có thể ra tay cứu Ngọc Nhi của hắn. Bộ dáng điên lên của phụ nữ hắn không phải chưa từng thấy qua...

Thiên Tuyết ừ một tiếng đuổi theo, dù sao cô cũng là ngươi không phận sự. Muốn tìm Lãnh Ngạo, khó hơn lên trời ấy chứ!

Lý Khang xử lí xong chuyện ở đại sảnh, mới bước vào phòng chờ. Nói chuyện về hợp đồng với Hoàng Phong.

“Thật xin lỗi, giám đốc đang họp. Tôi đã thông báo với ngài rồi, ngài sẽ nhanh chóng đến!”

Nửa tiếng trôi qua, Hoàng Phong bắt đầu cười lạnh. Người đàn ông kia rõ ràng là cố tình câu thời gian của hắn! Nhưng mà không sao, hắn có đủ kiên nhẫn, trên thương trường phải biết tiến biết lùi. Hiện giờ là hắn đi tìm người ta hợp tác. Nên nhịn nhục thì phải nhịn nhục! Ai là người thắng sau cùng vẫn chưa biết được!

Làm ăn tuyệt không được tự trọng quá cao, cũng không nên sống chết bám dai như đĩa, phải biết động não, biết kiên nhẫn, cúi đầu!

Thiên Tuyết không có điện thoại, cũng không có máy tính, cái gì cũng không thể làm. Buồn chết cô! Thầm nghĩ cô cũng nên mua một cái điện thoại mới a!

Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, Lãnh Ngạo tiêu sái bước vào phòng, nói một câu xem như cho có lệ

“Ngại quá, để Hoàng tổng đợi lâu! Chúng ta có thể nói chuyện chính!”

Hoàng Phong sóng mắt ẩn nhẫn tức giận, đây là lần đầu tiên sau ba năm qua có người dám để hắn ngồi lâu như vậy thế nhưng chỉ nói một câu liền xem như xong?

“Oa, đẹp quá!”

Trong lúc Hoàng Phong muốn châm biếm một chút, Lý Khang mở hợp đồng định bắt đầu bàn bạc thì một âm thanh trong trẻo vang lên. Tuy chỉ là than nhẹ một tiếng thế nhưng trong căn phòng rớt cây kim có nghe tiếng vang này thì âm thanh kia không hề nhỏ! Cô gái này muốn chết!

“Tuyết Nhi!” Lãnh Ngạo kinh ngạc quay người, chỉ thấy cô gái đáng lí phải ngoan ngoãn ở nhà kia lại đứng bên cạnh giá sách nhìn con vật nhỏ làm bằng thủy tinh trưng bày trên tầng cùng.

“Ngạo? Thật là lâu…” Thiên Tuyết cười cười đáp. Cô đã ở đây nửa tiếng rồi a, một miếng nước cũng không cho cô! Công ty này đối xử với nười ta lạnh lẽo quá!

Lãnh Ngạo vẻ mặt âm trầm, cầm bút mở hợp đồng ký tên mình sau đó nói vài câu đuổi Hoàng Phong đi, kéo cô đến phòng làm việc của nhắn!

Lý Khang cũng thay mặt giám đốc nói vài lời liền nhấc chân đuổi theo. Hợp đồng đó, tổng giám đốc đã xem qua, chỉ là muốn làm khó người đàn ông này cho nên mới làm như vậy! Nhưng mà...Không chỉ trong lòng Lý Khang mà Hoàng Phong cũng vô cùng có nghi vấn. Quen nhau sao?

Lãnh Ngạo tức giận ném Thiên Tuyết vào phòng. Đây là lần thứ hai, thế nhưng xuất hiện cùng người đàn ông kia? Không để hắn trong mắt?

Thiên Tuyết lại nhanh nhẹn bình ổn được thân thể, nghiêng đầu nhìn hắn thốt ra một câu:

“Em khát nước, nhân viên của anh thật tệ!” Vế sau đương nhiên là cô bổ sung thêm, đây có hay không được coi là tố cáo?

Lãnh Ngạo nhíu mi, để cho Lý Khang vừa đuổi theo đến trả lời câu hỏi kia của Thiên Tuyết.

“Tổng giám đốc, chuyện này có liên quan đến Lâm tiểu thư, vị này đã…ra tay với Lâm tiểu thư, cho nên chúng tôi…” Lý khang cúi đầu giải thích.

“Lâm An An?... Trước hết mang một li sữa nóng vào đây!” Lãnh Ngạo phân phó trước một tiếng, chuyện này hắn sẽ từ từ tính.

“Sữa lạnh!” Thiên tuyết nhìn nữ thư kí bên ngoài đi gần khuất liền hô một tiếng. Thấy Lãnh Ngạo nhìn mình liền bổ sung thêm một câu: “Trời rất nóng, đồ lạnh!” Sau đó còn phối hợp cười hì hì lấy lòng hắn.

Thư kí kia thấy tổng giám đốc không nói gì liền đi chuẩn bị. Đây là lần đầu tiên có người dám trái ý tổng giám đốc đấy. Nếu được tổng giám đốc quan tâm như vậy cho dù bảo cô uống nước khổ qua cô cũng uống. Thế nhưng cô bé này không biết trời cao đất dày!