- Bồi thường?
Chu Thái Bình hơi ngớ ra, ngay lập tức cảm thấy khó xử, nhìn sang Nhiếp Chấn Bang, mặc dù Chu Thái Bình biết rằng đây là một nhân vật có bối cảnh thông thiên, cũng không thể đắc tội. Trầm ngâm một lát, Chu Thái Bình nhìn Lương Lễ Quý bên cạnh.
Nhưng lúc này, cái tên nhóc Lương Lễ Quý lại quay đầu sang một bên, vô cùng không có nghĩa khí. Còn Chu Dã ngược lại là đứng ra. Dù sao thì hai người là cha con, hiện giờ, rõ ràng là Chu Thái Bình đang rất khó xử. Nếu như đồng ý, Chu Thái Bình cũng không quyết định được việc này. Đây không phải là việc một mình Chu Thái Bình có thể định đoạt được. Đừng nói giờ đây Chu Thái Bình vẫn chưa là người đứng đầu, dù là người đứng đầu, những người đứng dưới cũng chưa chắc đã đồng ý nếu đưa ra quyết định như vậy.
Bây giờ, cũng chỉ có Chu Dã lên tiếng là thích hợp nhất. Thứ nhất, Chu Dã cũng không phải là nhân viên chính phủ. Chu Dã đồng ý không có nghĩa là chính phủ đồng ý, đây là hai khái niệm khác nhau. Thứ hai, Chu Dã có quan hệ rất tốt với Lương Lễ Quý. Chỉ với điều này, Lương Lễ Quý sẽ không khiến Chu Dã phải xấu mặt.
- Nhiếp thiếu gia, chính phủ phải bồi thường sao? Phải bồi thường thế nào. Điều này có phải là hơi… Anh cũng biết đấy, dù sao cũng chưa có tiền lệ như vậy. Nếu như thành phố Hồ Luân mở đầu làm việc này, thì về sau quốc gia sẽ loạn mất.
Chu Dã giờ đây cũng thay đổi giọng điệu nói chuyện. Sau khi biết được bối cảnh của Nhiếp Chấn Bang, nếu như anh ta tiếp tục kiêu ngạo, thì đó là sự ngu dốt của Chu Dã.
Nhiếp Chấn Bang mỉm cười. Là một kẻ được sống lại, Nhiếp Chấn Bang biết rất rõ rằng, mấy năm sau, điều luật về việc quốc gia bồi thường sẽ chính thức được ban hành. Từ đó trở đi, việc quốc gia đưa ra bồi thường kinh tế cho nhân dân đã không phải là chuyện gì hiếm gặp.
Nhìn Lương Lễ Quý ở bên cạnh, Nhiếp Chấn Bang xua tay rồi trầm giọng nói:
- Tôi thì cảm thấy không có gì là không thích hợp hết. Các anh nghĩ mà xem, Lý Xuân Sơn mới bao nhiêu tuổi, một đứa trẻ mười ba tuổi, chưa kịp học xong mà đã bị bắt, lại còn là vì tội lưu manh, nó sẽ ảnh hưởng thế nào tới thể xác và tâm hồn của cậu ta chứ. Việc học tập và tiền đồ của cậu ấy đã không còn nữa. Tổn thật trong chuyện này lớn biết bao. Cậu ấy cũng không thể quay lại trường học nữa. Về sau cậu ấy sẽ phải sống thế nào. Quốc gia, chính phủ chẳng lẽ không có lỗi gì trong việc xử án sai sót này hay sao? Đương nhiên, đây là hành vi cá nhân của một nhóm người. Nhưng, đó cũng là hậu quả xấu cho việc lợi dụng quyền lực nhà nước. Đã là một chính phủ, thì phải làm một chính phủ dám làm dám nhận, dám chịu trách nhiệm, cần phải có một câu trả lời thỏa đáng cho sai lầm của mình với người dân.
Nói tới đây, Nhiếp Chấn Bang rất chắc chắn, hùng hồn:
- Việc bồi thường là nhất định phải có. Chuyện của lãnh đạo tôi sẽ nói. Tôi nghĩ, dù là nói tới trung ương, thì cái đạo lý này cũng có thể được thông qua.
Chu Thái Bình lúc này muốn đúng là những câu này của Nhiếp Chấn Bang. Chỉ cần Nhiếp Chấn Bang đồng ý gánh vác chuyện của lãnh đạo cấp trên, vậy bồi thường thì bồi thường, dù sao cũng chẳng phải tiền của ông ta. Tiền là của nhà nước, chẳng liên quan gì tới Chu Thái Bình.
Ngay lập tức, Chu Thái Bình gật đầu nói:
- Nhiếp tiên sinh, Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Hồ Luân chúng tôi nhất định sẽ coi trọng cao độ lời của anh.
Nói xong, không thèm để ý đến Tào Hậu An, Chu Thái Bình liền quay ra nói với Hình Vĩ Quốc:
- Phó giám đốc Hình, anh là lãnh đạo của sở công an tỉnh. Tôi thấy, những người này tạm thời giao cho anh giải quyết. Tôi tin rằng với năng lực của một Giám đốc Sở, anh nhất định có thể đưa ra một lời giải đáp công bằng cho người dân.
Đồng thời, bên cạnh, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Tiêu Vân đã đọc xong tập tài liệu, ngay lập tức sắc mặt nghiêm túc nói:
- Lão Chu, sự việc rất quan trọng. Tôi thấy, hôm nay chúng ta phải đi suốt đêm để về tỉnh báo cáo cho Chủ tịch tỉnh Lương và Bí thư Trình.
Tào Hậu An mặt xanh mét, ông ta bị cấp dưới coi thường đến như vậy, còn đâu là uy nghiêm, còn đâu là thể diện, ngay lập tức, Tào Hậu An tức giận gầm lên:
- Im ngay, Tiếu Vân Sơn, Chu Thái Bình, hai người còn có nguyên tắc Đảng nữa không, còn có kỷ luật tổ chức nữa không, trong mắt hai anh còn có Bí thư Thành ủy là tôi đây nữa hay không?
Không đợi hai người trả lời, bên cạnh, Nhiếp Chấn Bang đã lên tiếng:
- Bí thư Thái Bình, Bí thư Vân Sơn, các ông nên làm gì thì hãy đi làm chuyện đó. Còn về Bí thư Tào, tôi thấy, ông vẫn là nên lo lắng về chuyện của mình thì hơn. Nhân tiện giờ đang rảnh, tốt nhất là ông hãy đi đến tỉnh thành một chuyến. Nếu không, đợi đến khi tỉnh nhúng tay vào, tôi sợ rằng ông không còn cơ hội để chạy nữa đâu.
Buổi tối hôm đó, Chu Thái Bình và Tiêu Vân Sơn cùng Phó giám đốc sở Hình Vĩ Quốc, tổng cộng có đến mười mấy chiếc xe cảnh sát, kéo một hàng dài về tỉnh thành.
Hứa Thiên Tứ và những người khác, bao gồm cả một vài cảnh sát liên quan đến sự việc lần này cũng đều bị còng lại, đưa về tỉnh thành.
Sáng hôm sau, Chu Thái Bình và Tiếu Vân Sơn báo cáo sự việc với Chủ tịch tỉnh Lương và Phó bí thư Tỉnh ủy kiêm Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh Thảo Nguyên, Bí thư Trình.
Sau khi nghe được việc Nhiếp Chấn Bang yêu cầu quốc gia bồi thường, Chủ tịch tỉnh Lương cũng đứng dậy, trầm tư một lúc, ngay lập tức đưa ra một quyết định quyết đoán. Ông ta nhìn Chu Thái Bình rồi nói:
- Thái Bình à. Thân phận của Nhiếp tiên sinh rất mẫn cảm. Việc này, Tỉnh ủy chúng ta chỉ tiến hành hỗ trợ. Tất cả đều do Thành ủy Hồ Luân các anh xử lý. Tôi chỉ có một yêu cầu, nhất định phải để cho Nhiếp tiên sinh cảm thấy hài lòng.
Ngay lập tức, bộ máy lãnh đạo Tỉnh ủy tỉnh Thảo Nguyên cũng nhanh chóng đưa ra phản ứng. Trước khi Chủ tịch tỉnh Lương tổ chức buổi họp, ông đã tìm đến Bí thư Ngô của Tỉnh ủy tỉnh Thảo Nguyên. Hai người đã có một cuộc nói chuyện kín về việc này, sau khi biết được thân phận của Nhiếp Chấn Bang, Bí thư Ngô cũng đã rất coi trọng.
Ánh mắt ông ta nhìn Chủ tịch tỉnh Lương cũng đã thay đổi. Mặc dù trước đó Bí thư Ngô cũng biết rằng lần này Chủ tịch tỉnh Lương được thượng nhiệm là do quý nhân trong thủ đô giúp đỡ. Nhưng, Bí thư Ngô không hề ngờ rằng, người đó lại là Nhiếp gia. Là một Đại tướng của tỉnh, Bí thư Ngô biết rất nhanh thông tin từ thủ đô. Bí thư Ngô cũng đã từng nghe nói tới việc Nhiếp Chấn Bang hô mưa gọi gió ở thủ đô, đây không phải là người có thể đơn giản mà qua loa được. Nghe nói, người này còn là cháu nuôi của Thủ trưởng Nam Tầm.
Nghĩ tới đây, Bí thư Ngô cũng rất cảm kích khi Chủ tịch tỉnh Lương có thể tiết lộ thông tin này với ông ta trước, ngay lập tức ông ta cũng nói:
- Lão Lương à, tôi thấy tỉnh Thảo Nguyên chúng ta cần phải coi trọng cao độ chuyện này, giờ đây đã là thời đại cải cách mở cửa. Chúng ta không thể đi theo còn đường mòn của thời đại cách mạng trước đó nữa. Xử lý nghiêm ngặt cũng cần phải xem sự việc thế nào. Một đứa trẻ, sao có thể phạm tội lưu manh được chứ, nhất định có vấn đề trong chuyện này. Tôi thấy, Tỉnh ủy có thể dẫn đầu tổ chức một tổ điều tra, tiến hành theo hẳn một chuyên án. Nhất định phải có một câu trả lời hài lòng cho người dân.
Có được ý kiến của mấy vị đứng đầu tỉnh Thảo Nguyên, rất nhanh, Tỉnh ủy tỉnh Thảo Nguyên liền đưa ra nghị quyết, do Phó bí thư Tỉnh ủy, Bí thư Trình của Ủy ban Kỷ luật dẫn đội, tổ chức thành một tổ điều tra tiến đến thành phố Hồ Luân. Phó bí thư Thành ủy thành phố Hồ Luân Chu Thái Bình tham dự và hỗ trợ việc này từ đầu đến cuối. Một mặt, thẩm tra lại một lần nữa vụ án tội lưu manh của Lý Xuân Sơn. Mặt khác, tiến hành việc tạm thời cách chức Bí thư Hứa của thành phố Ngạch Cổ Na để tiến hành điều tra xử lý. Bên sở tỉnh, đối mặt với sự thẩm vấn nghiêm khắc, và tấn công tâm lý, Hứa Thiên Tứ đã triệt để khai báo ra tất cả mọi chuyện.
Rất nhanh, sở Công an của tỉnh đã giao những người có liên quan trong vụ án Hứa Thiên Tứ giao cho viện kiểm sát của tỉnh đưa ra công tố. Mà điều chờ đợi Hứa Thiên Tứ ở phía sau này, đương nhiên sẽ là sự trừng phạt nghiêm khắc của pháp luật.
Còn Bí thư Hứa, trước những chứng cứ đầy đủ, trước sự thật rành rành, cũng đã thú nhận những tình tiết phạm tội của mình. Thành ủy Hồ Luân ngay lập tức mở hội nghị thường ủy, đưa ra quyết định khai trừ Đảng viên, khai trừ chức vụ của Bí thư Hứa, đồng thời đưa ông ta cho cơ quan tư pháp xử lý.
Tỉnh ủy Thảo Nguyên ngay sau đó đã đưa ra quyết định, Bí thư Thành ủy Hồ Luân Tào Hậu An, vì không làm tròn trách nhiệm, nhận hối lộ, suy nghĩ đến việc đã trả lại những thứ nhận hối lộ, hơn nữa số lượng không nhiều, nên đã bị giáng chức, đưa đi khỏi thành phố Hồ Luân, điều đến cục Chăn nuôi Thủy sản tỉnh Thảo Nguyên nhậm chức Phó cục trưởng. Hơn nữa còn là Phó cục trưởng xếp gần cuối.
…
Nhà tù Đại Mạc của tỉnh Thảo Nguyên là nhà tù được tỉnh Thảo Nguyên quản lý trực tiếp, là đơn vị trực thuộc sự quản lý nhà giam của sở Tư pháp tỉnh Thảo Nguyên. Đây là nơi giam giữ những tù nhân phạm tội nặng với mức phạt có thời hạn từ 10 năm trở lên. Bốn phía là tường cao vững chãi. Không ít cảnh sát có vũ trang vai vác súng tuần tra nghiêm ngặt.
Giờ đây, ở cửa nhà giam, một chiếc xe Santana màu đen dừng ở trước cảnh cổng màu đen của nhà giam. Nhiếp Chấn Bang, Lý Lệ Tuyết và cả Lưu Côn, Lương Lễ Quý và Chu Dã đều đợi ở bên cạnh, Đại Long và Hổ Tử cũng đứng ở hai bên Nhiếp Chấn Bang và Lý Lệ Tuyết.
Cánh cửa chầm chậm mở ra, một cậu thiếu niên vạm vỡ cao khoảng 1m85, bước ra từ nhà tù với vẻ mặt ngơ ngác.
Nhìn thấy cậu thiếu niên này, Lý Lệ Tuyết cũng không chịu nổi nữa, cô lao đến:
- Em, em đã được thả rồi. Là chị đã hại em, chị có lỗi với em.
Sau khi hai chị em bình tĩnh lại, Lý Xuân Sơn cũng bước tới, nhìn Nhiếp Chấn Bang, bụp một tiếng, Lý Xuân Sơn quỳ sụp xuống, khấu đầu ba cái, sau đó Lý Xuân Sơn mới mở miệng nói:
- Tam ca, cảm ơn anh. Đời này, anh chính là đại ca của Lý Xuân Sơn tôi. Lý Xuân Sơn tôi không có bản lĩnh gì, chỉ có sức lực và cái mạng này, từ giờ trở đi, cái mạng này của tôi là của Tam ca.