Những lời này của Lý Lệ Tuyết chẳng những khiến cho Nhiếp Chấn Bang sửng sốt, mà ở bên cạnh, Lưu Côn cùng với Đại Long và Hổ Tử cũng đều há to miệng. Nhất là Hổ Tử, trong khoảng thời gian này, làm bảo vệ của Lý Lệ Tuyết, nhìn một loạt những gì mà Lý Lệ Tuyết đã làm ở Liên Xô. Cái loại sát khí cùng với sự quyết đoán này, cái loại dứt khoát này, cho dù là đàn ông cũng phải kém cỏi hơn. Người phụ nữ này, một người mạnh mẽ như vậy, cũng sẽ cầu xin người khác sao?
- Nhìn cái gì vậy? Chưa thấy qua sao?
Nói xong câu đó, Lý Lệ Tuyết cũng có hơi chút ngượng ngùng dần. Ở trước mặt Nhiếp Chấn Bang, Lý Lệ Tuyệt coi như là luôn có cá tính. Hơn nữa, Lý Lệ Tuyết sở dĩ có thể biểu hiện được dịu ngoan trước mặt Nhiếp Chấn Bang như vậy, điều này hoàn toàn không liên quan gì tới quyền thế của Nhiếp Chấn Bang. Mà là do một loạt những hành động của Nhiếp Chấn Bang khiến cho Lý Lệ Tuyết phải khâm phục từ tận trong tâm khảm. Nhìn một xe quân sự trao đổi với nhau, mấy thứ mà chính mình làm cùng với những người buôn bán kia, căn bản cũng chỉ là trò chơi của trẻ con mà thôi.
Nhưng mặc dù như vậy, Lý Lệ Tuyết vẫn cảm thấy khâm phục Nhiếp Chấn Bang nhiều hơn là sợ hãi. Huống chi là đối mặt với một đám người như Lưu Côn, nhìn bộ dạng đám người Lưu Côn, Lý Lệ Tuyết tức giận trừng mắt nhìn. Nói lên luôn.
Mà Lưu Côn lúc này, cũng là cười chê nói:
- Ha ha, này, này đồng chí Lệ Tuyết. Tôi không nhìn cái gì. Tôi chỉ là tò mò mà thôi. Rốt cuộc là cô có yêu cầu gì với Tam ca vậy.
Cái loại ánh mắt mong mỏi này của Lý Lệ Tuyết, cũng làm cho Nhiếp Chấn Bang rất là ngạc nhiên. Một cô gái như vậy, nếu gọi là kỳ nữ cũng không đủ được. Giờ phút này, Nhiếp Chấn Bang cũng là mỉm cười nói:
- Lệ Tuyết, hiện giờ, nếu cô đang làm việc giúp cho tôi thì cũng đừng xưng hô xa lạ đến như vậy. Gọi tôi là Chấn Bang thôi được rồi. Có chuyện gì, cô cứ việc nói.
Nói xong, Nhiếp Chấn Bang quay đầu nói với Đại Long và Hổ Tử ở bên cạnh:
- Đại Long, cậu với Hổ Tử cũng giống như vậy, hiện giờ, các cậu cũng đã xuất ngũ rồi. Giữa chúng ta, không cần chú ý nhiều như vậy.
Đại Long nhìn Lý Lệ Tuyết ở bên cạnh liếc mắt một cái, đối với lời nói của Nhiếp Chấn Bang, anh ta cảm thấy rất là cảm động. Thân là lực lượng quân đội tinh anh, là binh vương của quân đội, trong ngày thường, Đại Long và Hổ Tử cũng từng tham gia nhiệm vụ bảo vệ không ít. Người giống như Nhiếp Chấn Bang thế này, hai người cũng từng bảo vệ qua rồi. Nhưng, cũng chỉ có Nhiếp Chấn Bang là có thái độ đối xử với bọn họ bình đẳng giữa hai bên, điều này khiến cho Đại Long và Hổ Tử đều cùng có một loại kích động khi kẻ sĩ có thể chết vì người tri kỷ vậy.
Liếc mắt nhìn nhau một cái, Đại Long và Hổ Tử đồng thời nói:
- Tam thiếu gia, lễ không thể bỏ, tâm ý của cậu, chúng tôi nhận là được rồi. Nhưng, Tam thiếu gia là xưng hô thể hiện sự tôn kính của chúng tôi đối với cậu.
Lý Lệ Tuyết sau khi nghe được lời đáp ứng của Nhiếp Chấn Bang xong, trong lòng vẫn còn có chút do dự, trầm mặc rồi một lúc sau, rồi cô mới nói:
- Được rồi, vậy từ đây về sau tôi sẽ gọi cậu là Chấn Bang đi. Tôi muốn cậu đi cùng tôi về thăm nhà cũ một chuyến. Có thể được không?
Nhiếp Chấn Bang lại ngây ngẩn cả người. Lý Lệ Tuyết đây là có ý gì? Muốn mượn sự phô trương cùng với quyền thế của chính mình để áo gấm về nhà sao? Chính bản thân Nhiếp Chấn Bang liền tự động bác bỏ luôn lý do này. Một người như Lý Lệ Tuyết, tựa hồ có một loại thái độ rất là bang quan đối với toàn bộ xã hội. Sauk hi biết thân phận của mình xong, cũng không thấy cô đi nịnh bợ mình đến mức nào. Hơn nữa, chính mình từ trước đến nay đều rất khiên tốn, cũng chưa nói tới được cái gì phô trương cả. Rốt cuộc là nguyên nhân gì đây? Nhiếp Chấn Bang không nghĩ ra, nếu Lý Lệ Tuyết không nói, Nhiếp Chấn Bang cũng không có tiếp tục miệt mài theo đuổi tới cùng nữa. Mỗi người đều có một chút bí mật. Cái này cũng không tính là chuyện gì lớn lao cả.
Lập tức, Nhiếp Chấn Bang liền gật đầu nói:
- Được, đợi đoàn tàu chạy đến Mãn Châu Lý thì tôi sẽ đi cùng với cô về. Không biết quê của Lệ Tuyết cô ở chỗ nào?
Lý Lệ Tuyết thấy Nhiếp Chấn Bang cũng không có ý định truy vấn ngọn nguồn nguyên nhân, rất rõ ràng liền thở phào nhẹ nhõm một hơi. Lập tức cô liền đáp:
- Quê của tôi ở thành phố Ngạch Cố Na, xã Ân La.
Đoàn tàu rất nhanh liền tới bên chỗ Mãn Châu Lý, một hàng người Nhiếp Chấn Bang, sau khi đi xuống hết, nhóm người quân đội lại tiếp tục xuôi Nam, đến thủ đô. Đến lúc đó, mấy thứ này xử lý cụ thể như thế nào, cũng không còn là chuyện mà Nhiếp Chấn Bang phải lo lắng nữa rồi.
Mà giờ phút này, Nhiếp Chấn Bang cũng đã gọi một cú điện thoại cho Viên Hưng Hoa. Sau khi mượn một chiếc Jeep Wrangler của bên quân đoàn chín, đoàn người liền hạo hạo đãng đãng đi tới chỗ thành phố Ngạch Cố kia.
Cái thành phố Ngạch Cố Na này, nằm giáp ranh với dãy núi Đại Hưng, là một thành phố trải dài nhất giữa toàn bộ thành phố Hô Luân và biên cảnh Liên Xô, cả thành phố phân bố thành một đường trải dài. Khoảng cách với Mãn Châu Lý là chừng 300 km, cũng may có Đại Long với Hổ Tử hai người này quen thuộc tình hình bên này, xe đi thẳng vào quốc lộ 31, sau đó đi được ước chừng vài chục km rồi lại rẽ vào đường 21 xuyên tỉnh.
Dọc theo đường đi, bởi vì đuổi đường ban đêm, tốc độ xe không thể lái quá nhanh, đợi đến khi đến được xã Ân La thì sắc trời cũng đã là của sáng sớm rồi.
Giờ phút này, Lý Lệ Tuyết lần đầu tiên bắt đầu trở nên kích động dần lên. Có lẽ là cận hương tình khiếp, lúc này Nhiếp Chấn Bang đều có thể nhận ra được cả người Lý Lệ Tuyết đã có chút run rẩy rồi.
Toàn bộ xã Ân La, có trên 90% người dân là người Nga. Toàn bộ trong thị trấn nhỏ, chung quanh đều có thể dễ dàng thấy được những kiến trúc mang đậm phong cách Nga. Dưới sự chỉ dẫn của Lý Lệ Tuyết, xe ngừng lại trước một căn nhà gỗ nhỏ ở phía cuối thị trấn.
Giờ phút này, có không ít người đã thức dậy cũng đều nhìn lại đây. Nhìn thấy Lý Lệ Tuyết xuống xe, có không ít người đều hơi hơi sửng sốt, lập tức lại xúm lại tới đây.
- Evelyna, tại sao cháu lại trở về chứ, đi nhanh đi, nếu như cháu không đi, cháu sẽ không thể đi ra ngoài được nữa đâu. Hiện giờ, trên xã đồn rằng người của trạm công an còn đang tìm cháu đấy.
Đây là một bác gái rất nhiệt tình, cách ăn mặc điển hình của phụ nữ Nga mạnh mẽ, nhưng cũng là nói ra lưu loát tiếng Hán với khẩu âm vùng Đông Bắc.
- Lệ Tuyết à, đi nhanh đi, em trai cháu hiện giờ đều bị nhốt trong tù. Một năm sau khi cháu đi, liền phán xử. Nói là tội bao che với tội lưu manh, nếu không phải có chúng tôi kháng nghị, nếu không phải có chính sách ưu đãi dành cho người dân tộc thiểu số thì chỉ sợ là đã sớm bị bắn chết rồi. Bây giờ, phán quyết 15 năm, cháu cũng không thể để cho mấy năm ngồi tù này của em trai cháu thành công cốc được.
Một bác trai cũng đi tới khuyên nhủ.
Nghe thấy mấy câu nói này xong, trong mắt Lý Lệ Tuyết, nước mắt cũng đã tràn ra ngoài. Mà lúc này, cửa nhà Lý Lệ Tuyết cũng bị mở ra từ bên trong. Động tĩnh ở bên ngoài cũng đã kinh động tới người nhà của Lý Lệ Tuyết rồi. Một bác gái trung niên chừng hơn 40 tuổi đi từ trong nhà ra.
Vừa nhìn thấy Lý Lệ Tuyết, người phụ nữ có hơi chút sửng sốt, xoa xoa hai mắt của mình, lập tức liền nhào tới:
- Lệ Tuyết, Lệ Tuyết của mẹ, Tại sao con lại trở về chứ? Con gái của mẹ.
Người phụ nữ này tuy rằng cũng mặc một bộ trang phục của người Nga, nhưng, đây là một người Hán chính gốc, khó trách vì sao Lý Lệ Tuyết lại xinh đẹp đến như vậy, hóa ra là con lai Nga Hoa. Phỏng chừng, cái họ Lý này cùng là theo họ của mẹ cô.
Lúc này, mẹ của Lý Lệ Tuyết sau một hồi vui mừng, lập tức liền buông Lý Lệ Tuyết ra, sắc mặt cũng có chút khẩn trương nói:
- Lệ Tuyết, đi thăm bà nội của con đi, đi nhanh đi. Hiện tại, những người đó còn đang lùng bắt con. Con lập tức đi ngay đi. Nếu con không đi, bọn họ nhận được tin tức là sẽ không còn kịp nữa rồi.
Lý Lệ Tuyết nghẹn ngào giọng nói, đột nhiên quỳ xuống:
- Mẹ, là con không tốt, hết thảy đều là lỗi của con. Nếu không phải tại con thì cha cũng sẽ không phải chết, em trai cũng sẽ không phải ngồi tù. Tất cả đều là tại con.
Lúc này, nghe thấy tiếng động từ bên ngoài, một cụ bà người Nga chừng 60 mấy tuổi từ trong phòng đi ra, hốc mắt sâu thẳm, nhìn cách bà đi đường thì có vẻ, bà cụ đã bị mù hai mắt rồi.
Có lẽ bởi vì ánh mắt bị mù, cho nên lỗ tai của cụ rất linh mẫn. sờ soạng đi xuống bậc thang, bà cụ hô lên:
- Nguyệt Hồng, Nguyệt Hồng, có phải là Lệ Tuyết đã trở về hay không? Có phải là Evelyna của bà đã trở về hay không vậy?
Lý Lệ Tuyết vừa nghe đến giọng nói của bà cụ, lập tức cô liền đứng lên, lao thẳng tới, hô gọi:
- Bà nội, là cháu, là Evelina của bà đã trở về đây.
Nhiếp Chấn Bang vào lúc này cũng là mê hoặc mà đứng. Rốt cuộc là nguyên nhân gì, khiến cho Lý Lệ Tuyết ngay cả nhà cũng không dám về? Cũng khó trách Lý Lệ Tuyết không ở bên này mà ngược lại lại chạy tới bên Mãn Châu Lý đi, khó trách cô lại liều mạng kiếm tiền như vậy. Nhưng, trải qua sự hiểu biết cùng với sự tiếp xúc trong thời gian vừa qua, Nhiếp Chấn Bang có thể khẳng định mà nói, Lý Lệ Tuyết tuyệt đối không phải là loại người xấu xa gì được. Nhưng, vì sao bên này lại có cảnh sát muốn bắt cô chứ?
Ngay trong lúc Nhiếp Chấn Bang đang trầm tư thì lúc này, ở bên đầu đường đằng này, có nẳm sáu người dân cảnh mặc quần áo cảnh sát, mang theo mũ lưỡi trai hùng hổ chạy tới chỗ bên này.
Toàn bộ đường xá của xã Ân La này cũng chỉ mới có không 500m, gần như là chỉ hơn 10 giây sau là những người này đã vây lấy cả nhà Lý Lệ Tuyết lại.
Một tên cảnh sát trong đó lạnh lùng nhìn Bà cụ và Lý Lệ Tuyết đang ôm nhau, trầm giọng nói:
- Lý Lệ Tuyết, cô cuối cùng cũng đã trở về. Tôi là cảnh sát của đồn công an xã Ân La, tôi tuyên bố, bởi vì cô phạm tội lưu manh cho nên chính thức bị bắt giam.